Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 5: Bị đánh - 2

Khán Tuyền Thính Phong

05/07/2013

Nam Qua ở bên ngoài nhà Cố người què ca dò xét, phát hiện mọi người không còn nữa, tựa hồ người đều đi hết vào trong phòng, liền đứng bên ngoài hô: “Người què ca, có ở nhà không? Còn bán thịt heo không?” Cố người què đang cắt thịt trư, đang cùng người bên cạnh thương lượng quay đầu heo như thế nào, vừa nghe thanh âm Nam Qua, nhìn đến Nam Qua thì sáng mắt lên: “Vợ Tiểu Phúc Nhi, sao ngươi lại đến đây? Hôm nay mặc thật xinh đẹp a!” Một vài người cùng đi ra xem náo nhiệt, vài nam nhân nở vài nụ cười đáng khinh. Nam Qua mặt đỏ một chút, lắp bắp nói: “Người què ca còn bán thịt heo không?” Nàng không tự chủ được nâng tay vuốt vuốt chút tóc mai của mình. Cố người què hai tay khoanh lại nói: “Sớm bán hết rồi, sao ngươi không đến sớm chứ?” Nam Qua vừa nghe nóng nảy, vội vàng nói: “Người què ca, ta muốn mua một cân, ngươi bán cho ta một chút đi” Cố người què ánh mắt bị hấp dẫn bởi ngực của Nam Qua, hắn nheo mắt lại, nhìn không chuyển mắt vào ngực nàng, ngoài miệng không chút để ý nói: “Ta có một đầu heo, ngươi biết quay đầu heo không? Giúp ta quay cái đầu heo này, ta cắt cho ngươi một cân thịt” Người trong thôn hiếm khi được ăn thịt heo, người biết quay thịt heo không nhiều lắm, nhà mẹ đẻ của Vương thị là người giàu ở trấn trên, trước khi xuất giá có theo nha hoàn trong nhà học làm mấy món, cho nên chuyện gì trong thôn, đều để Vương thị đi giúp đỡ việc quay thức ăn! Nghe nói Vương thị quay đầu heo là tuyệt nhất, chỉ dùng một bó củi, có thể đem đầu heo quay mềm nhừ. Nam Qua vội vàng gật đầu: “Biết! Ta sẽ quay! Mẹ mới dạy ta!” “Biết quay là tốt rồi, theo ta cùng nhau đi vào trong quay đầu heo đi?” Cố người què cười hì hì nói, thân thủ lôi kéo nàng. Sắc mặt Nam Qua đại biến, liên tục rút lui vài bước: “Không!” Nàng bén nhọn kêu lên một tiếng, sau đó cảm thấy mình tựa hồ rất kích động, miễn cưỡng cười cười: “Người què ca, ta trở về giúp ngươi quay, quay xong ngươi đến lấy” “Nam Qua!” Một thanh âm bén nhọn thô rách truyền đến, thân thể Nam Qua cứng đờ, sắc mặt xoát một cái có chút thất bại, cơ hồ sợ hãi quay đầu lại, yếu ớt kêu một tiếng: “Phúc Nhi!” Nguyên lại Cố Phúc trên đường tan học trở về, Vương thị liền bảo hắn đi giúp Nam Qua một chút. Cố Phục nhìn tình cảnh trước mắt, đôi mắt cơ hồ phun ra lửa, nếu không phải trong tay còn ôm Mèo Con, hắn sẽ chạy đến đó rồi! Cố Lộc ngay phía sau cũng vẻ mặt âm trầm, hắn được Vương thị bảo đi tìm hai đệ đệ chơi đến quên đường về nhà. Cố người què ngượng ngùng rút tay trở về: “Phúc Nhi, Lộc Nhi, các ngươi đến đây? Ta đi cắt thịt heo cho các ngươi!” Hắn không được tự nhiên cười cười, chân đi vào nhà. Những người đứng bên cạnh cũng thu ại ý cười, đi theo Cố người què vào trong phòng. Mèo Con thấy một màn như vậy, sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi, nàng quả thực không dám tưởng tượng Nam Qua sau khi về nhà sẽ bị trừng phạt như thế nào? Tay nhỏ bé không tự chủ được gắt gao ôm cổ ca ca, nữ nhân gặp được loại chuyện này, vô luận là tự nguyện hay là bị bắt buộc, chịu thiệt luôn là nữ nhân, nhất là nữ nhân cổ đại, tuy rằng chuyện này người bị hại lớn nhất là Nam Qua. Cố Phúc bị Mèo Con ôm chặt, không khỏi cúi đầu, thấy cái miệng nhỏ nhắn của muội muội gắt gao mím chặt, vẻ mắt khẩn trương, nghĩ đến nàng sợ hãi, vội vàng thu lại biểu tình, vỗ vỗ tấm lưng nộn nộn của nàng, đem nàng đưa cho Cố Lộc, đối với Cố Lộc thể hiện một cái sắc mặt. Cố Lộc tiếp lấy tiểu muội, xoay người hướng về nhà chạy. Mèo Con chớp ánh mắt, đại ca sẽ không muốn đánh nhau ngay tại đây chứ? Lúc Cố Lộc về đến nhà, thấy Cố Quý, Cố Toàn trong nhà chạy ra, hắn gọi hai người lại, bảo Cố Quý ôm Mèo Con về nhà, thuận tiện bảo Cố Thọ, Trần Quân Ngọc đi đến nhà Cố người què, sau đó xoay lưng bước đi. “Mèo Con, có phải hay không đại ca cùng Cố người què đánh nhau?” Hai mắt Cố Quý sáng lên, hỏi. Mèo Con gật gật đầu, lắc lắc thân thể, chân nhỏ không ngừng đá Cố Quý, bàn tay nhỏ bé nắm tóc Cố Quý nói: “Tứ ca, mau về nhà, nói cho cha mẹ nghe!” “Muội, tên tiểu mật thám này!” Cố Quý vỗ nhẹ cái mông nhỏ của nàng: “Còn đánh ta nữa ta liền đánh muội!” Miệng hắn đe dọa nói, nhưng còn không dám động đến một cọng tóc của tiểu bảo bối. Hắn hưng phấn chạy về nhà, đem muội muội vào trong viện, che miệng của nàng, bảo Cố Toàn vụng trộm kêu tam ca và Ngọc ca xuất môn. Nhìn bộ dáng của hắn, Cố Thọ cùng Trần Quân Ngọc chỉ biết có thể có người cùng đại ca của bọn họ đánh nhau, thấy mẹ còn đang thêu hoa trong phòng, cha đang rửa mặt, liền vụng trộm chạy đi ra ngoài. Lúc gần đi còn bảo Mèo Con, không được nói bọn họ đi làm gì, trở về sẽ mua kẹo cho nàng ăn. Mèo Con đầu đầy hắc tuyến nhìn bốn tiểu quỷ ánh mắt tỏa sáng chạy ra bên ngoài, bọn họ sẽ không phải là muốn kéo bè kéo lũ đi đánh nhau chứ? Đến cổ đại đã được ba năm, ấn tượng đối với cổ nhân cũ kỹ, bảo thủ đã hoàn toàn biến mất, bọn họ thật sự là… Rất bạo lực! Việc cấp bách vẫn là đi nói cho cha me, nàng nhớ rõ Cố người què trước kia là thợ săn! Đã trải qua sống chết! Vài cái tiểu tử kia, hắn khẳng định không để vào mắt, lại nói trong nhà Cố người què còn có một đống vô lại! Nếu thực sự đánh nhau, nói không chừng phải ăn đấm a! Mèo Con xoay người hướng trong phòng chạy. Sáu huynh đệ Cố Phục đều là mặt mày xám xịt bị Cố Tứ Ngưu mang về nhà. Cố người què tuy là người què, nhưng thân thể khỏe mạnh, làm gì đem vài cái đứa nhỏ này để trong mắt? Cũng không cần những người khác động thủ, tự mình ra tay giống như đùa giỡn với gà con, đem sáu người đánh ra bên ngoài, đóng cửa viện lại. Nếu không phải đúng lúc Cố Tứ Ngưu chạy đến, quát lớn đem sáu người dẫn trở về, sáu người phỏng chừng còn muốn tiếp tục đánh. Về đến trong nhà, không khí thực nặng nề, Vương thị liên tiếp nghĩ muốn mở miệng nói chuyện, đều bị Cố Tứ Ngưu trừng mắt nhìn, Nam Qua ngay cả hít thở cũng không dám, gục đầu xuống, kiễng mũi chân, thật cẩn thận hầu hạ lo cho gia đình ăn cơm. Mèo Con cúi đầu ăn cơm, cũng không dám nói lời nào, thấy không khí trầm trọng như thế, liền biết hôm nay Nam Qua thế nào cũng đều trốn không thoát việc bị đánh chửi. Hy vọng là mẹ mới tốt, dù sao khí lực của mẹ so với cha nhỏ hơn rất nhiều, Mèo Con có chút ngây thơ nghĩ (nguyên bản là AQ, lấy từ tên tác phẩm “AQ Chính truyện” của nhà văn Lỗ Tấn, sau dùng để chỉ những người suy nghĩ ngây thơ như nhân vật chính). Cơm nước xong, Vương thị bảo Cố Lộc, Trần Quân Ngọc chăm sóc đệ đệ và muội muội, tự mình kéo Cố Tứ Ngưu vào phòng, giữ ở cửa, hiển nhiên là muốn hỏi Cố Tứ Ngưu rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chờ Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị vào phòng trong, đám người Cố Lộc liền không chịu ngồi yên, thấy Mèo Con nằm dài trên giường, ngủ say, liền nhịn không được chạy ra ngoài, vài nam hài tử cũng vội vã chạy theo. Vài nam hài tử vừa đi, Mèo Con liền mở mắt, nàng biết bọn họ nhất định là đến sài phòng nhìn lén, vừa rồi đại ca lôi kéo Nam Qua tới sài phòng. Nàng nhíu mi nghĩ nghĩ, vẫn là trước tiên đi nghe lén cha và mẹ nói gì về Nam qua đã rồi hãy tính sau! Dù sao thái độ của bọn họ mới có thể quyết định Nam Qua bị phạt như thế nào. Mèo Con ghé vào trong ván cửa nghe lén thanh âm trong phòng, phòng ở kiểu cũ cũng không cách âm tốt, trong phòng truyền đến thanh âm vợ chồng hai người. Vương thị oán giận nói: “Sao vừa rồi chàng lại không nói cho ta biết? Ta sẽ hảo hảo giáo huấn nàng ta! Thấy nam nhân là không biết gì cả!” Cố Tứ Ngưu nói: “Chuyện của vợ chồng chúng nó, nàng quản được sao? Cho dù muốn dạy dỗ, cũng là việc của Phúc Nhi, Nam Qua là vợ của nó” Vương thị nói: “Phúc Nhi mới mấy tuổi? Có thể giáo huấn nàng sao?” Cố Tứ Ngưu lạnh lùng hừ một tiếng: “Chính là vì Phúc Nhi còn nhỏ tuổi, mới để cho hắn giáo huấn. Nam Qua đã lớn, cũng nên biết những chuyện gì không nên làm! Phúc Nhi không còn nhỏ nữa! Phúc Nhi hiện tại không áp chế nàng ta, về sau thì phải làm sao?” Đột nhiên truyền đến tiếng Nam Qua hét thảm, đừng nói là Mèo Con, chính là Vương thị cũng bị hù cho nhảy dựng: “Phúc Nhi đang làm gì? Cũng đừng đánh nàng mạnh như thế, trong nhà không có nhiều tiền để mời đại phu! Chúng ta cũng đã nuôi nàng ba năm rồi!” Nghe thanh âm tựa hồ là Vương thị đứng lên, Mèo Con vừa định rời đi ván cửa, chỉ nghe thấy Cố Tứ Ngưu nói: “Ta cùng Phúc Nhi đã nói qua, nàng yên tâm, nó có chừng mực, sẽ không phí tiền thuốc thang!” Vương thị giọng căm hận nói: “Thật muốn dạy dỗ nàng ta một chút! Trong thôn Lão Hòe này, ai mà không nói ta là mẹ chồng tốt chứ? Nàng ta thật không biết tốt xấu là gì! Không thể không cho nàng ta chút giáo huấn!” Thanh âm lạnh lùng của Cố Tứ Ngưu truyền đến: “Vậy thì đánh để cho nàng ta biết, nàng đã là người của Cố gia chúng ta rồi!” Mèo Con lặng lẽ ly khai cửa phòng của cha mẹ, trong lòng rét run, Nam Qua đến đây được ba năm, trừ bỏ trồng trọt, việc nhà gì nàng cũng đều làm cả, nhưng cha mẹ sợ rằng cho đến nay đều không có xem Nam Qua như người nhà! Ở trong cảm nhận của họ, Nam Qua chính là một nha hoàn. Mèo Con hơi cười khổ, nữ nhân cổ đại thực bi thảm! Làm con dâu nuôi từ bé càng bi thảm hơn! Nghe tiếng kêu thảm thiết từ sài phòng truyền đến, nàng không khỏi lo lắng, đại ca có phải hơi quá đáng hay không ? Xoay người chạy về phía hậu viện, còn chưa tới hậu viện, liền nhìn thấy dưới cửa sổ sài phòng một hàng người đứng, nàng ngẩn người, thấy Trần Quân Ngọc, Cố Lộc, Cố Quý đều ghé vào bên ngoài cửa sổ hướng bên trong nhìn lén, Cố Toàn bị Nhị ca ôm ở trong tay. Nàng còn chưa kịp nói cái gì, đã bị Cố Thọ một phen ôm lấy, bưng kín miệng, thấp giọng nói: “Nhoc mách lẻo này, không được lên tiếng!” Nói xong không để ý đến Mèo Con yếu ớt giãy dụa, tiếp tục đến bên cửa sổ nhìn tình cảnh bên trong. Trong phòng, Cố Phúc đang ngồi ở ghế trên, sắc mặt xanh mét, trong tay là một cái ngưu tiên, giống như một địa chủ, Nam Qua quỳ trên mặt đất, cúi đầu khóc. Nếu không có roi, không có tiếng Nam Qua thảm thiết khóc, Mèo Còn sẽ cảm thấy bộ dạng đại nhân của hắn buồn cười lắm, nhưng nàng hiện tại trong lòng nàng chỉ tràn đầy chua xót. “Ta hỏi ngươi, ngươi lén lút cùng hắn mấy lần rồi?” Cố Phúc lớn tiếng hỏi. “Không có! Thật sự không có!” Nam Qua khóc nói. “Không có?! Không có hắn sẽ tùy tiện sờ mó ngươi?! Sao hắn không sờ mó những người khác? Ta đánh chết ngươi, tiện nhân không tuân thủ thủ nữ tắc!” Cố Phúc mắt đỏ lên, đối với Nam Qua quất roi xuống, Nam Qua té trên mặt đất thê lương khóc ròng nói: “Ta không có! Ta thật sự không có!” Nam Qua so với Cố Phúc to lớn hơn rất nhiều, nhưng nàng ngay cả tránh né cũng không dám, chỉ đành để Cố Phúc đánh đập! Mèo Còn nhìn thấy trong mắt chua xót, nàng không sai a! Sai chính là cái tên Cố người què chết tiệt kia! Ngươi không có bản lãnh đánh Cố người què, lại có bản lãnh đánh nữ nhân?! Nàng ở trong lòng điên cuồng gào thét, tay chân dùng sức muốn giãy khỏi gông cùm xiếng xích của Cố Thọ. Cố Thọ nghĩ muội muội muốn hét lên, vội vàng chặt chẽ ôm muội muội. Mèo Con cố gắng giãy dụa, chính là hai tay hai chân bị chặt chẽ giam cầm, như thế nào cũng không động đậy được! Cái loại cảm giác này cơ hồ bức nàng điên rồi! Không biết qua bao lâu, có lẽ chính là trong chốc lát, nàng buông tha cho giãy dụa, vô lực nhắm hai mắt lại, bên tai vang lên tiếng khóc thống thổ của Nam Qua. Lúc này Cố Thọ nghĩ muội muội đã chịu im lặng rồi. Trong phòng Cố Phúc quất Nam Qua mấy roi, chưa hết giận, phẫn nộ quát: “Ngươi cởi quần áo ra!” Nam Qua nghe được Cố Phúc nói những lời này, ngừng tiếng khóc, gắt gao nắm chặt quần áo, lăng lăng nhìn Cố Phúc, giống như không biết hắn. Cố Phúc thấy dáng vẻ nàng như thế, trên ghế nhảy dựng lên, tiến đến đá vào ngực nàng một cước, Nam Qua đau đớn khó nhịn ngã xuống trên mặt đất, Cố Phúc thô bạo cởi quần áo nàng, lấy thùng nước, một thùng một thùng nước giếng lạnh lẽo đổ xuống, Cố Phúc cầm lấy một cái khăn dùng lực chà sát lên người Nam Qua, tựa hồ muốn đem da nàng xé toạc ra: “Ta cho ngươi không tuân thủ nữ tắc! Cho ngươi không tuân thủ nữ tắc!” Hắn phẫn nộ nói. Nguyên bản thân thể Nam Qua đã có vết thương, bị vải bố thô ráp làm chảy máu, nàng dùng sức giãy dụa! Thê lương kêu thảm! Sau một trận yên tĩnh, Trần Quân Ngọc ho nhẹ một tiếng, mặt đỏ xoay qua… nói: “Quân tử phi lễ chớ nhìn, chúng ta đi thôi!” Cố Lộc cũng thần tình đỏ bừng, đem tiểu đệ thả xuống dưới, mấy huynh đệ đều vụng trộm ly khai sài phòng, Cố Quý nhẹ nhàng nói: “Ngọc ca, đại ca có thể hay không đem Nam Qua đánh chết a?” Trần Quân Ngọc nhẹ giọng nói: “Phu vị thê cương, đại ca chỉ là giáo huấn Nam Qua một chút mà thôi! Đại ca cũng là vì muốn Nam Qua tốt, hiện tại còn chưa có thành thân, nàng đã không tuân thủ nữ tắc như thế, tương lai không chừng sẽ làm ra cái gì nữa, đến lúc đó sẽ không phải đánh nàng một chút là có thể giải quyết. Tương lai Nam Qua sai đường đều có phần!” Cố Quý cái hiểu cái không gật đầu, lúc này Trần Quân Ngọc đột nhiên phát hiện muội muội trong lòng ngực Cố Thọ hai má đỏ lên, tràn đầy nước mắt, hắn sợ hãi, chộp lấy tiểu muội: “Tam đệ, ngươi phát điên cái gì vậy. Ngươi đem Mèo Con biến thành bộ dạng gì đây?” Mèo Con khóc kêu dùng sức giãy khỏi cái ôm ấp của Trần Quân Ngọc, Trần Quân Ngọc sợ Mèo Con làm mình bị thương, bất đắc dĩ buông tay ra. Mèo Con nghiêng ngã lảo đảo chạy ra bên ngoài, miệng mở to, thở gấp, nước mắt chảy xuống dưới, nàng dùng cổ tay áo xoa xoa, nước mắt lại càng nhiều hơn, như thế nào cũng không được! Đây chính là vận mệnh của nữ nhân cổ đại sao? Rõ ràng không phải lỗi của nữ nhân, chính là cái xã hội này đem tất cả lỗi đổ vào nữ nhân! Đám người Cố Lộc lại tưởng đã đem Mèo Con bị nghẹt thở rồi, cố Lộc buông Cố Toàn trong lòng ra, ôm lấy muội muội đang khóc vào lòng: “Mèo Con ngoan, không khóc, đều là tam ca không tốt, nhị ca đánh hắn!” Mèo Con giãy dụa không chịu để Cố Lộc ôm, nàng phải về nhà! Nàng không cần ở lại cái thế giới biến thái này! Nàng không muốn ở lại cái thế giới chó má cho rằng đánh nữ nhân là vì muốn nữ nhân tốt! “Ba, mẹ… con muốn về nhà…” nàng thê lương hô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook