Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều

Chương 27: KHỦNG HOẢNG TÀI CHÍNH

THIÊN BẢN ANH CẢNH NGHIÊM

28/05/2017

Qua hai ngày đầu năm mới, người đến phủ Tứ bối lặc cầu kiến Đông thứ phúc tấn không thấy giảm bớt, hơn nữa sách đưa đến càng ngày càng hợp tâm ý Thục Lan, điều này rốt cuộc cũng làm cho mỗ Lan trì độn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cho nên, nàng đóng cửa từ chối tiếp khách một ngày, để cho Tiểu Thúy ra ngoài tìm hiểu một phen.

Tiểu Thúy đi một vòng trở lại, dở khóc dở cười: “Thì ra bên ngoài đang truyền nhau là trong tay tiểu thư người có bí phương trị bệnh vô sinh. Những người tới mấy ngày qua cũng là để thăm dò thực hư. Nhưng khi thấy tiểu thư không có động tĩnh gì, lại còn kín miệng, bọn họ cho rằng đã không đưa đồ hợp ý tiểu thư, cho nên mới càng ngày càng chu đáo”. Tiểu Thúy cũng biết thừa, kín miệng cái gì chứ, căn bản là tiểu thư còn chẳng hiểu bọn họ nói cái gì, có ẩn ý gì.

“Bí phương chữa vô sinh?” Đông Thục Lan đen mặt, bọn họ đúng là can đảm thật, lại dám suy đoán Hoàng đế tương lai là một nam nhân không thể “gieo trồng”! Có điều cũng phải thôi, nếu như không có người thừa kế, Tứ a ca này còn mong đi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nào chứ, làm việc cho người khác chắc? Nhưng mà nhất định phải giải quyết tình hình trước mắt, cứ coi như phúc tấn sinh con cho Tứ bối lặc, thì chuyện cũng đâu liên quan gì đến nàng? Coi như là vì một khẩu hỏa súng, nàng cũng đã đóng góp một bộ Marco Polo du ký, hơn nữa lại tiến cung rồi, có về được hay không còn là vấn đề. Năm nay cũng qua, nếu đã tìm hiểu được mục đích của người đến chơi là bí phương vô sinh, vậy thì ai là người phụ trách, tìm người đó mà hỏi đi, để cho nàng một không gian yên bình. Nghĩ tới đây, Thục Lan lau lau bàn tay bị bẩn vì ăn cam: “Tiểu Thúy, phao tin ra ngoài cho ta, cứ nói bí phương vô sinh này ở trong tay Tứ bối lặc gia. Để cho bọn họ ngẫm lại, nếu như trong tay ta có cái bí phương gì đó kia, tại sao không tự mình thử, mang thai là được, Tứ bối lặc còn phải lo không có con nối dõi sao?”

Tiểu Thúy mấy ngày vừa qua cũng mệt muốn chết, nàng chưa bao giờ phải tiếp nhiều khách đến như vậy. Vừa nghe thấy lý do từ chối của tiểu thư, Tiểu Thúy lại nghĩ đến bộ dạng cả ngày mặt lạnh của Tứ bối lặc, mặt liền đầy ý cười: “Chẳng biết mấy người đó có dám nói chuyện này với Tứ gia không nữa”.

“Bọn họ có dám hay không thì cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Có điều, ngươi phao tin phải cẩn thận một chút, bị bắt được thì cũng phiền toái không nhỏ đâu. Tứ gia ghét nhất là những kẻ không tuân thủ phép tắc”.

“Nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận”.

Quả nhiên, mấy ngày sau cao kiến công hiệu, khách đến phủ tìm hiểu không thấy ít, nhưng người đặc biệt yêu cầu gặp Đông thứ phúc tấn giảm đi rất nhiều. Cuối cùng vở hài kịch này cũng hạ màn, bây giờ chỉ cần đợi mười tháng nữa để đem khẩu hỏa súng kia về. Không đợi Thục Lan thỏa mãn mở sách ra đọc, chuẩn bị bắt đầu một ngày mới yên bình, Tiểu Thúy sau khi thu dọn phòng liền mang thái độ khác thường đứng ở bên cạnh bàn đọc sách, không ra ngoài làm chuyện của mình. Vừa thấy thế, Thục Lan liền biết nhất định là có chuyện gì đó mà Tiểu Thúy không giải quyết được, “Nói đi, chuyện gì không giải quyết được, không cần phải ấp a ấp úng như vậy”.

“Tiểu thư, trải qua vụ ồn ào này, lại còn đáp lễ từng người một, hình như người không còn bạc nữa rồi…”

“Không còn bạc?” Miệng Thục Lan nhếch nhếch, nàng có đi ra ngoài tiêu tiền tháng sao? Nhớ được có một lần duy nhất đi mua bộ Marco Polo du ký kia, hình như nàng còn khoe khoang với Cửu a ca, chuyện đó dường như mới xảy ra thôi mà, sao lại chơi đến mức khủng hoảng tài chính rồi?

Tiểu Thúy vừa nhìn thấy tiểu thư như vậy, không khỏi thở dài: “Tiểu thư, thật ra thì tiền thường ngày mà tiểu thư tiêu cũng không nhiều, là tại dịp lễ tết năm mới, mặc dù y phục mới đều dùng vải vóc còn thừa để may, nhưng mà, tiền người cho người khác vay cũng không ít đâu, trong viện này, già trẻ lớn bé, ít nhiều gì cũng hỏi vay tiền của người. Những người khác trong viện nghe nói người dễ nói chuyện, cũng ngầm kéo đến. Cũng tại tiểu thư mềm lòng, sau khi xác nhận họ cần tiền thật, thì cần vay bao nhiêu cứ vay bấy nhiêu, chẳng những không tính tiền lãi, còn chờ đến khi phát tiền hàng tháng để xem xét cho thêm”.

Thục Lan bĩu môi: “Cũng đâu phải ai ta cũng cho, chẳng phải ta còn phái ngươi đi điều tra, nếu bọn họ thật sự cần kíp mới cho còn gì?”

“Vâng, nhưng tiền hàng tháng của người cũng chỉ có từng ấy, đi thì nhanh mà về thì chậm, trước kia không thấy gì, nhưng sau lần đáp lễ này, thoáng cái đã tiêu một khoản lớn, liền rõ ràng là giật gấu vá vai”.

“Ồ, ngươi cũng biết dùng cái thành ngữ giật gấu vá vai này để nói cơ đấy, không tồi, không tồi”.

“Tiểu thư…”

“Được rồi. không đùa nữa. Đồ trang sức của ta có thứ bình thường không dùng đúng không? Cứ đem đi cầm đi”.



“Tiểu thư! Những thứ đó đều là trắc phúc tấn – ngạch nương của người cho khi người mới vào phủ mà!”

“Vậy thì sao? Không ăn được mà cũng chẳng đeo được, huống chi đó cũng chỉ là vật chết, người là vật sống, chỉ cần người còn sống thì mấy thứ này không phải có đi sẽ có về sao?! Cứ luẩn quẩn trong lòng như vậy làm gì?”

“… Nô tỳ hiểu”.

Thấy Tiểu Thúy có chút không tình nguyện, Thục Lan cười một tiếng: “Ta chỉ không muốn rước thêm phiền toái thôi. Đem đồ trang sức đi cầm là dứt khoát nhất, nếu không ta tìm Cửu a ca, cùng hắn bán mấy thứ đồ vật ly kỳ cổ quái, cũng đủ cho chi phí ăn uống của chúng ta nửa đời sau, nhưng mà, phiền toái cũng đi theo. Lần này tiểu thư ta chỉ ra mặt một chút mà đã dính phải bao nhiêu chuyện đấy thôi. Đúng rồi, nhân tiện nhắc ta, trong hai ngày này phải sắp xếp lại sách các nàng tặng, nếu có quyển không đọc, ngươi cũng giúp ta đem ra thư cục hỏi xem có gửi bán được không, ta đây cũng không phải là bãi rác, sách gì cũng thu”.

“Tại sao tiểu thư lại tìm Cửu a ca? Chẳng phải ngài ấy với tiểu thư không hợp ý nhau sao?”

“Kiếm được tiền thì có ai không muốn? Ta chọn Cửu a ca chẳng qua là vì hắn biết làm ăn buôn bán”.

“Nhưng Tứ gia cũng làm ăn mà, bằng không chỉ nhờ vào chút bổng lộc làm quan thì sao có thể nuôi cả một phủ đầy người như thế này được. Nếu như người cùng buôn bán với Cửu a ca, bên ngoài lại nói khó nghe cho mà xem…”

“Nếu như Tứ bối lặc cũng biết làm ăn thì đương nhiên ta sẽ suy nghĩ cho người nhà trước tiên, có điều, không nói trước cái này, ngươi bây giờ cứ đem bán mấy món trang sức đi, mấy chuyện buôn bán này sau rồi nói. Có thể không đi bộ thì sẽ không đi bộ. Bằng không, khi có người coi ngươi như bảo bối thì cũng có người coi ngươi là cái gai trong mắt”.

“Vâng, bây giờ nô tỳ đi rửa sạch mấy thứ đồ trang sức, chút nữa sẽ đưa người xem qua”.

“Đi đi”.

Không ngờ, hai ngày sau, Dận Chân lại đặt chân vào Hinh Thần viện.

“Bối lặc gia cát tường”.

“Lỗ Thái”. Dận Chân vung vạt áo, ngồi xuống ghế ở phòng khách.

Lỗ Thái mở bao vải nhỏ đang cầm trên tay ra, bày lên mặt bàn tròn gỗ lim lớn trong phòng khách.

“Hả? Mấy thứ đồ trang sức này…”



“Nàng nhìn cẩn thận chút, xem có phải của nàng hay không”.

“Này, Tiểu Thúy, ngươi nhìn xem có phải là nữ trang của ta không?”

“Dạ”. Tiểu Thúy dè dặt đi lên trước, một chút cũng không dám nhìn mặt của Tứ bối lặc, “Là trang sức của tiểu thư, nhưng mà không phải mấy thứ đồ trang sức này đã…”

“Tiền tháng cho thiếu sao?”

“Hồi bẩm bối lặc gia, dĩ nhiên tiền tháng cho không ít, có điều ngài cũng biết, đoạn thời gian trước có chút ‘đặc biệt’, vậy nên tiền bạc mới hao hụt”. Đông thứ phúc tấn vẻ mặt không đổi.

“… Ta vốn vẫn chưa nghĩ ra nên thưởng cho nàng những thứ gì, mấy thứ đồ trang sức này nàng cứ lưu lại đi, coi như…”

Đông Thục Lan há miệng, nhưng không nói ra lời, chỉ oán trách thầm trong bụng, ta cũng không cần ngươi chuộc đồ, có chút tiền đó đã đòi đền bù cho vất vả cực nhọc của ta đoạn thời gian vừa rồi, đúng là quá coi thường sức lao động của bản tiểu thư mà!

“Thế nào? Không hài lòng?”

“Ừm… ờ… Mấy món đồ trang sức này thiếp thân có thể không lấy mà đổi thành ân điển khác được không?” Bộ dạng tức giận lần trước của Dận Chân, Thục Lan vẫn còn nhớ rõ, cho nên lần này hỏi đặc biệt cẩn thận, thỉnh thoảng đưa mắt chăm chú quan sát biểu cảm đông cứng của Tứ a ca.

“Nói”.

“Lần trước bối lặc gia nói chuyện dời đến thôn trang dưới chân núi… Không biết lời gia nói còn tính nữa hay không?”

Động tác bưng chén uống trà của Dận Chân dừng lại, sau đó đặt chén trà xuống, đứng dậy, đi tới trước mặt Đông Thục Lan, khẽ cúi người, đem mặt tiến tới trước mặt Thục Lan.

Đông Thục Lan buộc lòng phải ngửa ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai khuôn mặt.

“Vốn ta còn định cho nàng thêm một ân điển, chính là sau này nàng có thể tùy ý mượn sách trong thư phòng trước chỗ ở của ta, nàng nếu đã không cần, vậy cứ coi như ta chưa nói gì. Nàng tạm thời cũng đừng nghĩ đến việc dời đến thôn trang dưới núi”. Nói xong, vung tay áo, Dận Chân thẳng bước ra khỏi phòng, Lỗ Thái phát hiện khóe miệng của gia hơi nhếch lên khó mà thấy được, mặc dù đã là trời đông giá rét, nhưng nhiệt độ xung quanh lại dễ chịu hợp lòng người, xem ra tâm tình của bối lặc gia thật là tốt.

Đợi đến lúc Đông Thục Lan ý thức được ý tứ trong lời nói của Tứ bối lặc, Dận Chân đã ra khỏi viện. Cho nên, mỗ mọt sách trắng đêm khó ngủ, một lòng suy tư xem ngày hôm sau nên nói thế nào mới có thể làm cho gia nhà mình hồi tâm chuyển ý, cho nàng vào thư phòng của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook