Dạ Hồ

Chương 5: Lúa

Chân Nguyên

22/10/2017

Hoa đào Mộc phủ đã không còn rơi nữa.

Kẻ nhẫn tâm chém đứt thân đào vẫn ngoảnh mặt với nó. Lời hẹn thề bên cây cứ thế cũng ra đi.

Mấy hôm rày, Bình Nhi vẫn thường xuyên ghé Đinh phủ tìm Mạn Quân, nói là tìm bạn tâm giao gì đó. Mạn Quân vốn là người rộng lượng, lại có thiện cảm với cô, tất nhiên là nhiệt liệt đón tiếp.

Cô ra vào Đinh phủ rất thoải mái vì thầy Mạn Quân chẳng mấy khi có nhà, đi suốt từ sáng đến khuya, có điều vẫn phải lén lút ít nhiều vì người trong phủ nhìn ngó. Chưa kể, ở Đinh phủ cô nghe được rất nhiều chuyện về thầy Mạn Quân. Hầu như chẳng mấy ai thấy mặt ông thường xuyên vì ông ấy đi suốt từ sáng đến tối muộn. Chưa kể, thỉnh thoảng họ vẫn thường xuyên đón tiếp khách ra vào Đinh phủ vào nửa đêm từ cổng sau. Những người này hành tung bí ẩn, dường như là chỗ thân thiết với thầy Mạn Quân.

Mạn Quân cũng biết chuyện này nhưng có vẻ không để tâm lắm. Suốt ngày cứ thấy Mạn Quân đọc sách, đi dạo và chơi với con nít, trong đó cô ấn tượng nhất với thằng nhóc Kiều Bồng, suốt ngày tìm cách chọc tức cô. Lũ trẻ gần phủ hình như rất quý Mạn Quân, đa phần đều là bé trai, con gái chỉ khoảng một hai đứa. Quen Mạn Quân một thời gian, Bình Nhi phát hiện Mạn Quân có rất nhiều tài. Mạn Quân không chỉ thông hiểu đại lược văn võ mà lục nghệ : lễ, nhạc, ngự, xạ, thư, số không môn gì là không tinh thông, am tường. Mười lăm tuổi mà được như thế quả là đáng quý!

Tất nhiên Mạn Quân không hỏi tuổi cô, có điều cứ liên tục đòi thấy mặt cô nhưng cô nhất quyết từ chối. Mấy lần như vậy, anh vẫn không bỏ cuộc, mấy lần âm thầm tìm cách giật lấy chiếc mặt nạ nhưng không qua nỗi thân thủ của cô. Nhiều lần cũng tính từ bỏ nhưng chẳng hiểu sao, cô gái kì lạ kia cứ đến tìm anh suốt. Vốn dĩ nên nghi ngờ nhưng chẳng hiểu vì cớ gì, anh lại cảm thấy mình có thể tin tưởng cô hết lòng.

Mạn Quân sang nhà Thịnh Dật xem xét ruộng lúa, phụ mẫu Thịnh Dật vừa thấy Mạn Quân từ tít đầu ngõ đã niềm nở chạy đến, mời Mạn Quân và cô vào nhà uống nước, nghỉ ngơi. Nghe đâu Mạn Quân đã hỗ trợ họ ích nhiều, thuế má bên địa chủ cũng được giải quyết xong, vụ mùa tới nhà họ chỉ việc ngồi xơi nước, đợi vụ tiếp theo thôi.

Dĩ nhiên Mạn Quân chưa tốt đến mức cho không ai thứ gì, đổi lại anh ra một điều kiện. Được sự chấp thuận của thầy u, Thịnh Dật chính thức bước chân vào Đinh phủ, học tập, rèn luyện cùng đám nhóc được Mạn Quân lựa chọn. Mạn Quân nói với cô rằng sẽ rèn luyện chúng trở thành những binh sĩ tài giỏi nhất triều Lý.

Không lẽ Mạn Quân tính nối tiếp con đường của thầy mình, trở thành Viên ngoại lang đời thứ hai?

“Thế còn cô, muốn gia nhập đội quân tinh nhuệ tương lai không nào?” Mạn Quân nhìn cô cười.

Rồi đôi mày Mạn Quân nhíu lại. Suốt một tháng qua, Mạn Quân chẳng biết dung mạo Bình Nhi ra sao, đã thế còn phải đoán tâm ý đối phương thông qua chiếc mặt nạ hình búp bê trắng toát kia, thật là như mò kim đáy biển. Lâu lâu còn bị hù cho giật mình nếu lỡ cô có xuất hiện bất thình lình, Mạn Quân nhịn đã đủ lâu rồi.

Mạn Quân nghe người trong phủ bảo dung nhan Bình Nhi rất xấu, xấu đến mức ma chê quỷ hờn. Mạn Quân nghĩ cũng không đến nỗi đó. Lần đầu gặp Bình Nhi là lúc cô đeo mạng che mặt, Mạn Quân phải mất một lúc lâu mới giữ được mình bình tĩnh khi chìm sâu vào đôi mắt cô. Cả cái lúc cô ngẩn ngơ ngắm những tầng mây lững lờ trôi, Mạn Quân cứ ngỡ đó là một đôi mắt thiên thanh cơ chứ.

Có ai yêu một người mà chỉ nhìn qua đôi mắt không? Mạn Quân e mình đang mắc trường hợp như thế.

Cũng có thể sau lớp mặt nạ hay chiếc mang che mặt kia là một gương mặt đầy sẹo hoặc bị rỗ như lời người trong phủ nói, anh vẫn không tài nào dứt được những suy nghĩ về cô. Có những đêm nằm trằn trọc, mắt thau láu nhìn lên trần nhà, anh cứ trông thấy cô suốt không thôi, kể cả lúc nhắm hay mở mắt. Cũng phân vân lắm nhưng rồi anh nghĩ, mặc kệ gương mặt cô thế nào, đẹp nghiêng nước nghiêng thành cũng được mà xấu hơn cả Dạ Xoa cũng không sao, Mạn Quân chỉ biết được một điều là mình yêu người con gái ấy.

Vụ ruộng lúa nhà Thịnh Dật trông coi đồng loạt chết tạm thời đã xác định được nguyên nhân. Trong đó , Bình Nhi đóng vai trò không nhỏ nhưng nhất quyết không chịu nhận mà đẩy hết công trạng cho Mạn Quân. Mạn Quân cũng hiểu, nữ nhi có tài giỏi đến đâu cũng không được mọi người chấp nhận. Một cô gái như Bình Nhi, suốt ngày tung tăng cùng Mạn Quân đến chỗ này chỗ nọ hẳn chịu nhiều lời ra tiếng vào. Mạn Quân tuy nói nhưng Bình Nhi đều bỏ ngoài tai, Mạn Quân vì thế cũng trở nên khó xử nhưng cũng vì vậy mà mến mộ cô hơn.

Bình Nhi theo Mạn Quân trở về Đinh phủ. Mạn Quân rất hào hứng, kéo cô chạy một mạch vào thư phòng tra hỏi.

Chả là Bình Nhi từng dặn Mạn Quân bảo cha mẹ Thịnh Dật rằng ruộng lúa của họ bị chết do thời tiết quá nóng, giống lúa họ được phát kém chất lượng hơn những nhà khác nhiều, dù sao vấn đề cũng được giải quyết, khuyên họ không nên quá lo lắng.

“Thế sao lúc đó cô còn nói nhà họ kị phong thuỷ gì đó, ảnh hưởng đến nông nghiệp? Có phải cô còn che giấu chuyện gì khác?” Mạn Quân hiếu kì hỏi.

Bình Nhi bảo Mạn Quân đoán rất đúng. Theo lời thầy Thịnh Dật nói thì gia đình họ chuyển đến chưa được bao lâu, mượn cớ này là hợp nhất. Việc lúa đồng loạt chết bất ngờ tồn tại rất nhiều điểm khả nghi, các nhà khác lúa vẫn rất tốt, khả năng cao do có người bỏ độc hãm hại. Nhà họ trồng lúa lâu năm, giải thích qua loa vẫn sẽ không khỏi nghi ngờ, muốn họ bớt lo lắng, chi bằng mượn phong thuỷ làm bia, con người trước giờ vẫn luôn tin vào tâm linh mà.

“Cô nhanh trí lắm! Còn nữa, sao cô lại tin chắc lúa ở đó chết là do bị nhiễm độc?”

Cái này… Bình Nhi cười hì hì, không biết giải thích sao với Mạn Quân. Bình Nhi đoán được việc này tất cả đều nhờ cái mũi tinh tường của cô. Mùi thuốc độc vẫn còn phảng phất trên bề mặt nước hồ, dù hơi lẫn với mùi phân bón nhưng cơ bản vẫn phân biệt được. Hơn nữa, chướng khí ở khu vực ấy quá nặng, hẳn chuyện này có liên quan ít nhiều đến giới quỷ thần.

Nhưng những chuyện này đâu thể kể Mạn Quân nghe được, cô đành phải bịa chuyện.

“Tôi là tình cờ tìm được một mảnh giấy còn sót trong ruộng nên đoán bừa ấy mà.”

Mạn Quân à lên một cái như đã hiểu. Tuy rằng, lời nói của Bình Nhi vẫn còn sơ hở nhưng anh không chất vấn lại. Trước khi đi cùng Bình Nhi đến đó, Mạn Quân đã cho người điều tra, lục soát nhưng chẳng tìm được manh mối gì cả. Gia đình Thịnh Dật đã cho thiêu rụi toàn bộ số lúa hư hại nên vụ việc đi vào bế tắc.

Mạn Quân cảm thấy con người Bình Nhi thật kì lạ, càng lúc càng khiến Mạn Quân tò mò hơn. Rốt cuộc cô ấy là ai? Gia trang cô ở đâu? Dung mạo cô thế nào? Tại sao luôn đeo mặt nạ? Bình Nhi có thật xấu xí như lời đồn không? Tại sao cô không sợ những lời đàm tiếu? Tại sao lại tin tưởng Mạn Quân như vậy? Ở cạnh người đàn ông nào, cô cũng đều thân mật như thế sao?

Bên nhau càng lâu, Mạn Quân càng muốn biết rõ về người con gái bí ẩn này.

Mạn Quân đặt hai tay lên bàn, chống cằm nhìn cô.

“Bình Nhi. Ta hỏi cô một câu, rốt cuộc cô nghĩ ta ngu hay ta ngốc đây?”

“Cả hai đều không phải.”

“Ta hỏi cô thêm một câu nữa. Tại sao cô lại đeo mặt nạ?”

“Vì dung mạo của tôi không được đẹp.”

“Không sao. Ta muốn xem.”

"Không được đâu ạ! Nếu ngài thấy không thoải mái, tôi có thể đổi sang dùng mạng."

Mạn Quân gật đầu mỉm cười, không giấu nỗi sự thất vọng trong đáy mắt.

Trước và cả sau này, thứ duy nhất người đàn ông ấy yêu chỉ là nhan sắc của nàng mà thôi. Nàng biết tại sao mấy trăm năm qua hắn đều không yên ổn không? Đều là vì nhan sắc của nàng!

Không đúng! Những gì Mộc Kha nói đều không phải sự thật. Cô không thể điều khiển số mệnh con người. Kính Dực suốt mấy kiếp đều hưởng dương không lý nào đo dung mạo của cô. Điều này thật vô lý, vô lý quá!

Biết thế nhưng lòng cô vẫn không nguôi ngoai. Tại sao những gì Mộc Kha nói cứ ảnh hưởng đến cô nhiều như vậy?

Bình Nhi vẫn còn nhớ ngày hôm đó. Tiết trời man mát dễ chịu. Những cánh hoa đào mân mê xoay vòng trong điệu múa cuồng phong trước khi thân gỗ trăm tuổi kia ngã rạp mình xuống đất. Ấy là cây hoa đào mà cô đích thân trồng, được Sơn thần núi Tản Viên tặng chúc mừng ngày thành hôn của cô và Mộc Kha, bốn mùa đều ra hoa. Cái cây ấy được trồng nên bởi tình yêu cô dành cho hắn, tình hết rồi, cô nghĩ tốt nhất nên xoá bỏ hết tất cả.

Cô biết Mộc Kha nói dối nhưng lời nói dối của hắn luôn thật thế kia. Ánh mắt đó, giọng nói đó, có gì hiện rõ ra là hắn đang nói dối đâu kia chứ. Nhưng với Bình Nhi, cho dù là nói thật, chỉ cần là lời phát ra từ miệng hắn, tất thảy đều là dối trá.

Dực Thánh Vương, kẻ phản bội. Đáp lại câu nói ấy chỉ văng vẳng bên tai một lời chào tạm biệt.

“Lục cô nương, cô có nghe ta nói không?”

“Ơ…”

Tâm trí Bình Nhi từ Mộc phủ vội vàng trở lại.

Mạn Quân gấp gọn những trang giấy ghi chép vụ lúa chết của nhà Thịnh Dật lại, bỏ vào túi áo, dự định chốc nữa sẽ sai người mang tới nha môn để điều tra tường tận nguyên nhân vụ việc và truy bắt tội phạm nếu những gì Bình Nhi phán đoán là đúng. Mang danh là con trai Viên thị lang, tất cả những gì Mạn Quân có thể làm chỉ có như vậy. Thân phận của Mạn Quân hiện giờ không cho phép Mạn Quân nhúng tay quá nhiều vào những chuyện này. Nếu để thầy Mạn Quân biết được, không biết phản ứng của ông sẽ thế nào.

Mạn Quân cho gọi gia nhân trong phủ đến và đưa cho cậu ta xấp giấy trên tay, bảo cậu ta thực hiện đúng như lời mình nói.

Chẳng mấy chốc trời đã ráng chiều.

Mạn Quân và cô đi dạo trong vườn. Tia nắng chiều chiếu qua tán cây, lấp ló đậu trên chiếc mặt nạ của Bình Nhi, sáng lấp lánh. Thi thoảng, Mạn Quân lén cúi nhìn cô gái nhỏ nhắn bên cạnh, lòng bỗng trở nên rộn ràng.



Chẳng ai nói với ai câu nào.

Được một lúc thì mây đen từ đâu bất ngờ kéo tới. Cả trang viên đều được tưới mát, tưới ướt cặp nam nữ đang lẫn thẫn đi dạo. Cơn mưa khiến họ ướt hết nhưng vô tình lại góp phần phá tan bầu không khí im lặng khó chịu ban nãy.

Họ kéo nhau vào trú mưa. Mạn Quân tự hỏi không biết mình có nghe nhầm không, hình như Mạn Quân vừa nghe thấy tiếng cười của cô sau lớp mặt nạ.

“Ngài xem, lũ chim cũng trú mưa giống chúng ta kìa. Trông ngon lành quá!”

Vừa dứt lời, Bình Nhi nóng bừng khắp người, cơ thể không cử động nỗi. Dù cách một lớp mặt nạ, cô vẫn có thể cảm nhận rõ đôi môi mềm mại và hơi thở dồn dập của Mạn Quân.

Mạn Quân vừa từ tốn đặt trên trán cô một nụ hôn thật khẽ.

Cảnh tượng ấy nhìn vào thì khá lãng mạn. Cần chi phong hoa tuyết nguyệt. Một cơn mưa ngang qua cũng đủ làm nên chuyện rồi.

Trong khi đó, ở bức tường phía Nam phủ, có một người lại lấy đó làm buồn bực. Đôi mắt phù quang của hắn ánh lên đáng sợ như loài thú dữ sắp nuốt chửng con mồi. Lòng đố kị và ghen tuông bùng lên như ngọn lửa, thiêu đốt tâm can, làm bốc hơi những hạt mưa vô tình rơi xuống.

Mộc Kha chầm chậm rút mũi tên đeo sau lưng, căng dây, nhắm thẳng vào đôi nam nữ đang trú dưới hiên kia. Buông nhẹ những ngón tay, một mũi tên lập tức lao vụt đi, phá vỡ những giọt nước chặn đường, mặc sức bay đến đích.

Có tiếng người la lên, không rõ là nam hay nữ. Bầu trời không thôi rơi lệ, tiếp tục giăng mưa phủ kín vạn vật khiến khung cảnh trắng xoá như một sớm sương giăng đầy trên đỉnh núi Vạn Yêu.

“Cậu! Cậu không sao chứ?” Gia nhân trong phủ cầm dù chạy đến.

Mạn Quân kéo Bình Nhi từ từ đứng dậy. Vì để né mũi tên mà cả hai đã phải chấp nhận ngã ra ngoài mưa. Mạn Quân thở phào nhẹ nhõm khi nghe cô bảo mình không sao.

Người gia nhân ban nãy vội đưa dù cho Mạn Quân.

“Bẩm cậu, ghi chép vụ lúa chết của nhà họ Quách trên đường giao đến lộ đã bị cướp hết rồi ạ! Con, con…” Cậu ta cúi đầu nó, vẻ mặt hết sức lo sợ.

Tin tức đến quá bất ngờ. Cậu ta vừa đi được một chút đã xảy ra chuyện rồi sao?

Mạn Quân quay đầu về phía mũi tên, lập tức ra hiệu cho người trong phủ truy bắt kẻ đột nhập ban nãy.

Bấy giờ Bình Nhi mới để ý, trong tất cả các phủ ở Đại Việt, duy nhất một mình Đinh phủ là có cả tá lính canh thế này. Không lẽ đúng như những gì Mộc Kha nói, Mạn Quân thật chất chính là Dực Thánh Vương. Nhưng ngay từ đầu, Mạn Quân chẳng hề nhắc đến chuyện này, người trong phủ lẫn ngoài phủ đều gọi Mạn Quân là Đinh công tử. Đằng sau hẳn còn che dấu nhiều sự tình.

Không được. Nhất định phải bình tĩnh, từ từ tìm hiểu. Vội vàng sẽ làm hỏng chuyện. Nghĩ đến đây, Bình Nhi hít một hơi thật sâu, chẳng hề chú ý cạnh bên đang có người nhìn mình chằm chằm.

“Có thật là cô không sao đó chứ? Nãy giờ ta thấy cô cứ đơ người ra mãi, vẫn còn sợ hãi à?” Mạn Quân nhìn cô bằng đôi mắt lo lắng.

Bình Nhi mỉm cười với Mạn Quân, khẽ lắc đầu. Sau đó, cô tiến đến chiếc cột găm mũi tên bắn trật khi nãy, rút ra quan sát tỉ mẩn.

Tên được chạm khắc vô cùng tinh xảo. Thân tên đen tuyền, bên trên chạm hình một con bạch xà. Mũi tên được đúc bằng bạc nguyên chất, quanh đầu mũi còn phảng phất mùi thuốc độc.

Quả không ngoài dự đoán của Bình Nhi, đây là tên bắt yêu của Cao tộc. Thân tên khắc hình Bạch Xà chứng tỏ kẻ vừa động thủ có vai vế không nhỏ trong dòng tộc. Quanh lộ này, kẻ dùng tên này còn ai khác ngoài Mộc Kha, cháu đích tôn của Cao Hoàng, kẻ đáng lẽ thừa kế ngôi vị đứng đầu Cao tộc.

“Đinh công tử, giờ tôi có việc bận, phải đi gấp. Hôm khác lại tới, cáo từ.”

Nói rồi, Bình Nhi bước vội ra cổng. Lập tức, Mạn Quân cho gọi Nguyễn Khánh, sai hắn bí mật bám theo bảo vệ cô. Kì lạ thay, hắn vừa theo cô vào một con ngõ cụt, thoắt cái Bình Nhi bỗng mất tích. Nguyễn Khánh tức tốc về phủ, đem chuyện báo lại cho Mạn Quân. Nhận được tin, lòng Mạn Quân như lửa đốt, không biết cô đã xảy ra chuyện gì rồi.

Trời bắt đầu tối.

“Không biết cậu nghĩ sao. Khánh thấy Lục cô nương này có gì đó rất là kì lạ.”

Hắn nói cô không giống nữ nhi thường tình chút nào. Dung mạo không rõ, gia thế bí ẩn mà hành tung cũng đáng ngờ. Ai đời nữ nhi không chịu ở nhà phụng dưỡng cha mẹ, lại ngày ngày sang gặp nam nhân, kẻ trong không nói mà người ngoài không khỏi chướng mắt, lời ra tiếng vào cho rằng cô mất danh tiết. Đành rằng Khánh đã từng nghe Mạn Quân khen cô thông minh tài sắc nhưng xét về công dung ngôn hạnh, tam tòng tứ đức chẳng có điểm nào coi được.

Mạn Quân thấy lời Khánh nói chỉ một nửa là có lí. Không hiểu sao lại thấy khó chịu trong lòng. Công bằng thì Khánh nói không có gì là không phải. Có điều người đang được nhắc đến đây chính là Bình Nhi, người Mạn Quân thầm thương trộm nhớ, bất bình thay người mình yêu cũng chẳng có gì là sai.

Khánh vừa dứt lời, Mạn Quân lập tức đính chính, nói bây giờ đã là thời đại gì, sao có thể áp đặt nhiều lễ nghi nho giáo lên người nữ nhi như vậy. Dù nam hay nữ thì kẻ có tài đều nên được trọng dụng. Nếu người đời cứ tiếp tục có suy nghĩ như Khánh thì thử hỏi khi nhà Hán đô hộ nước ta một nghìn năm, ai là người đã anh dũng đứng lên lãnh đạo kháng chiến chống kẻ thù phương Bắc, chẳng phải là Hai Bà Trưng sao? Hình ảnh Bà Triệu cưỡi voi xông trận đánh Ngô không ai không nhớ, không ai không phục. Nhà Lý ta có thể có thêm một tài nữ há chẳng phải là chuyện đáng mừng sao?

Mạn Quân vừa dứt câu, từ đâu bỗng vọng lại tiếng cười sang sảng, liên tục khen Mạn Quân nói rất hay và chí lí. Vừa trông thấy người đàn ông nọ, Mạn Quân có chút bất ngờ, vội tiến đến vái chào, thân mật gọi người đó là "chú".

Theo dấu Bình Nhi, hiện giờ cô đang trên đường đến Mộc phủ. Con đường dẫn đến phủ từng bao năm đi lại đã mòn mà giờ lại chẳng tìm thấy, thay vào đó chỉ còn mảnh đất trơ trọi. Vừa xuất hiện chốc đã biến mất. Gây thêm hoạ rồi lại trốn mất tăm.

Bình Nhi nắm lấy mũi tên thật chặt, mạnh đến nỗi khi xoè lòng bàn tay, thân tên đã hoá gỗ vụn.

Cô tức tốc đi vào rừng tìm kiếm nhưng chẳng tìm thấy gì liên quan đến Mộc phủ.

“Cứu tôi với!”

Loáng thoáng đâu đó có tiếng kêu cứu của vị cô nương nào, sau đó là tiếng rượt đuổi, la gào, nghe qua vô cùng nguy cấp. Mùi máu tanh theo gió thoảng đưa qua mũi cô. Sát khí từ đâu kéo đến ngùn ngụt.

Bình Nhi vội ngước lên trời, vật gì đó không rõ vừa bay qua, như tiếng đập cánh của loài chim, rồi có tiếng rơi nặng trịch. Những chiếc lông vũ xanh thẫm bay bay trước mắt cô, nhẹ tênh, tựa những mảnh kí ức bị ai đó đánh rơi.

Đến khi nhìn kĩ lại, Bình Nhi mới phát giác người vừa kêu cứu ban nãy chính là con chim này đây, hay nói chính xác hơn là cô gái có đôi cánh chim. Cô nằm thoi thóp trên đống lá khô, toàn thân đầy máu, đôi cánh tả tơi trông hết sức đáng thương, sợ hãi nhìn Bình Nhi bằng đôi mắt khẩn khoản.

“Cô nương, xin hãy giúp tôi… Có kẻ đang muốn giết tôi.” Cô gái cất tiếng nói.

Kẻ vừa được nhắc đến đã đuổi kịp đến nơi. Hắn không ngần ngại ném thẳng con dao trên tay về phía Bình Nhi.

Vừa xoay đầu lại, Bình Nhi biết mình khó mà né kịp. Cô nhắm mắt đón nhận mũi dao đang lao tới trước mặt mình.

Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, đám lá khô từ dưới đất bỗng bay ào lên, bao trùm xung quanh Bình Nhi.

Con dao bị chệch hướng sang một bên. Chiếc mặt nạ búp bê rơi xuống.

Hai người biến mất như làn khói.

Mở mắt ra, cô đã thấy mình ở trong một căn phòng vừa rộng vừa đẹp. Đồ vật bài trí bắt mắt, đều là đồ bằng đồng. Hoa văn trên đó đa số đều được chạm khắc hình chim Lạc, người dân lao động, cá… Nhìn phong cách điêu khắc cũng biết đã có trước đây rất lâu rồi. Tuy vậy, tất cả chúng đều mới vô cùng, không khỏi làm Bình Nhi xao động, cầm lấy một chiếc lược bằng ngà voi lên xem.

Chợt như nhớ ra điều gì đó, cô đặt vội chiếc lược xuống ngó qua ngó lại tìm cô gái bị thương lúc nãy. Không lẽ khi dịch chuyển đã đánh rơi cô ấy rồi sao?

Nghĩ rồi, Bình Nhi liền chạy ra cửa, định bụng sẽ trở lại khu rừng ban nãy. Bước được mấy bước, cô liền ngẩn người khi thấy bóng hình một người đàn ông cao lớn đi ngược sáng tiến đến chỗ mình.

Thân người cao to, vai rộng ngực săn. Đầu đội mũ đính lông vũ trắng, khoác trên mình bộ áo dài bình dị, tuy vậy vẫn đĩnh đạc oai phong. Người ấy nở nụ cười tươi tắn với cô, sau đó tiện tay cốc đầu cô một cái.



“A… Sao lại đánh em? Anh đừng ỷ mình là vua núi này thì muốn làm gì thì làm nhá!” Bình Nhi hậm hực.

“Cho em chừa cái tội lo chuyện bao đồng. Em có biết tên vừa rồi nguy hiểm thế nào không hả?”

“Em không biết nên mới dây vào. Em biết thế nào anh cũng xuất hiện.”

“Tính toán ghê nhỉ? Em chỉ biết làm nũng trước mặt anh. Nếu lúc đó anh không đến kịp, có phải lại tốn mất một cái đuôi rồi không? Cái Nhi, rốt cuộc em bao nhiêu tuổi rồi hả?”

Người đàn ông nọ véo má cô lắc qua lắc lại, thái độ nửa cưng nựng, nửa tức tối.

“Đau…”

Bình Nhi hậm hực rồi cũng bỏ qua. Cô bỏ tay anh xuống rồi hỏi thăm cô gái ban nãy. Cô gái đó may được cứu chữa kịp thời nên đã qua cơn nguy kịch nhưng đôi cánh bị thương khá nặng, lông đã bị vặt gần như trụi nên khó mà bay lại bình thường được.

Cô nương ấy vẫn còn bất tỉnh nên danh tính tạm thời không nhắc đến.

“Trông đôi cánh có lẽ là người của Vũ tộc. Anh đã cho người đến đó báo tin rồi, nếu đúng sẽ mau chóng gửi trả cô nương ấy về.”

“Anh chăm sóc người ta thêm mấy ngày không được sao? Cô nương ấy có vẻ bị thương nặng.”

“Chính vì lí do đó nên ta mới phải nhanh tìm gia đình cô ấy. Hơn nữa…”

Người đối diện cúi xuống ghé ta nói nhỏ với cô.

“Phu nhân nhà ta nổi tiếng ghen tuông mà…”

Bình Nhi chết cười khi nghe anh bồi thêm câu: “Biết thế ngày xưa ta nhường Thuỷ Tinh cho rồi.”

Đúng thật là mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Một lính canh chạy từ ngoài vào bẩm báo có bà tới.

Nghe tin, Bình Nhi vội vã bước ra cửa hành lễ.

Người phụ nữ nọ vừa trông thấy cô liền hết sức vui mừng.

Hai chị em quấn quít lấy nhau, mừng mừng tủi tủi. Người phụ nữ đang nhắc đến ở đây chính là Lạc Hoa, thê tử của Sơn Thần Vĩnh Phúc. Câu chuyện Sơn Tinh Thuỷ Tinh tranh nhau đoá hoa – con gái vua Hùng đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm nước Việt cả đó đến nay. Mãi đến giờ mỗi khi mưa bão kéo đến, dân chúng lại truyền tai nhau Thuỷ Tinh vì muốn cướp Mị Nương nên hô mưa gọi gió đến đấu với Sơn Tinh.

Không biết cô được nghe kể đã bao nhiêu lần, chỉ biết là lỗ tai đã nhàm luôn rồi. Bên cạnh truyện “Sơn Tinh Thuỷ Tinh” vang tiếng một thời thì câu chuyện về hồ ly họ Lục thành hôn với cháu đích tôn Cao tộc mấy đời làm nghề bắt yêu gần đây cũng vang danh không kém, thậm chí còn lấn át làn sóng Sơn Tinh Thuỷ Tinh mùa mưa bão. Câu chuyện được cho là hết sức cay đắng, cảm động về một mối tình đầy bi ai, trắc trở khiến bao trái tim thiếu nữ ngậm ngùi được lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Chàng vì gia tộc nên đã nhẫn tâm ra tay với nàng. Nàng đã khóc. Chàng cũng tự tử theo. Ông trời vì quá cảm động cho đôi nam nữ nên đã làm mưa làm gió suốt mấy tháng liền.

Buồn cười!

Ngẫm nghĩ lại, câu chuyện này có phần nào đó giống với “Trọng Thuỷ Mị Châu”, duy chỉ không có chi tiết vì chồng phản thầy hay bức áo lông ngỗng thôi. Dù sao thì cả hai truyện đều chẳng mang kết thúc tốt đẹp gì cho cam. Còn với Bình Nhi và Mị Châu, hạnh phúc của họ sao mà xa vời.

“Có phải nãy giờ Vĩnh Phúc nói xấu chị với em không?” Lạc Hoa mỉm cười hỏi Bình Nhi khi cả hai đi dạo dọc hành lang Sơn trang.

Bình Nhi lập tức từ chối, khéo léo bao biện nói anh Phúc không bao giờ chê bai phu nhân nhà mình, trái lại còn rất thương yêu, khen Lạc Hoa còn không hết lấy đâu ra những lời đàm tiếu. Lạc Hoa bật cười, bảo cô Vĩnh Phúc đời nào dám nói xấu cô, còn bảo Bình Nhi khờ, Vĩnh Phúc không yêu Lạc Hoa còn có thể yêu ai. Nếu Vĩnh Phúc dám lén phén vụng trộm, Lạc Hoa bảo cuộc đời huynh ấy sau này sẽ là nắm tro tàn.

“Ý chị có phải nếu anh Phúc mèo mã gà đồng, chị sẽ…”

“Đúng vậy. Chị nhất định sẽ làm chàng hối hận vì đã vụt mất chị. Cái Nhi, em không nghĩ chị sẽ giết chồng mình vì chàng lăng nhăng chứ.”

Bình Nhi ngập ngừng gật đầu. Lạc Hoa lại cười hỏi Bình Nhi có biết vợ chồng họ đã sống với nhau bao nhiêu năm rồi không. Nam nhi đa thê tứ thiếp là chuyện hết sức bình thường nhưng từ khi lấy Lạc Hoa, Vĩnh Phúc chẳng đoái hoài gì đến nữ nhân khác. Từ thời Hùng Vương thứ mười tám đến giờ đã là năm Thuận Thiên thứ 4 rồi. Họ bên nhau lâu đến thế theo lẽ thường đã có thể chán nhau, cũng đã hơi muộn khi muốn nạp thêm thiếp cho Vĩnh Phúc như chàng bảo không muốn thế, cả đời này sẽ chỉ yêu mình Lạc Hoa thôi. Biết chồng yêu mình nhiều vậy, Lạc Hoa bảo cô cảm kích và yêu chồng mình còn không hết nói gì đến ghen tuông hay làm chuyện sai quấy.

“Cái Nhi, chị rất lấy làm tiếc khi nghe chuyện của em. Giá chị biết tin ấy sớm hơn. Mộc Kha…”

“Được rồi, chị không cần nói nữa. Chuyện đã qua em không muốn nhớ đến, cứ để nó trôi đi. Hơn nữa em đã tìm được Kính Dực rồi.”

“Em đã tìm được ba hồn bảy phách của Kính Dực rồi sao?”

Bình Nhi bảo không phải ba hồn bảy phách. Vốn dĩ Bình Nhi nghĩ Kính Dực năm đó hy sinh vì cô, rõ ràng chính mắt nhìn thấy anh ấy thân xác tiêu tan, hồn phách lạc lối. Bỏ mất bao năm đi tìm lại phát hiện Kính Dực đã đầu thai làm con nhà nông dân. Nhưng tiếc thay, vừa sinh ra đã mất. Bình Nhi vì thế cũng tốn bao nhiêu nước mắt. Kính Dực kiếp ấy chết trẻ nên được đầu thai làm người ngay, đã thế còn là một gia đình giàu có, mang thân phận một bé gái với cái tên hết sức xinh đẹp: Cát Tường. Ngờ đâu, bệnh dịch năm ấy đã cướp đi sinh mạng bao nhiêu người dân vô tội, trong đó có Cát Tường, khi ấy chỉ mới bảy tuổi.

Sau đó không màng gian khổ, Bình Nhi với sự trợ giúp của một bằng hữu dưới âm phủ đã tìm được Kính Dực ở kiếp thứ ba. Vì lo sợ kiếp này sẽ lại giống kiếp trước, cô cải trang thành đạo sĩ, đến gia đình Kính Dực kiếp này bói một quẻ bảo con trai nhà họ mang số hưởng dương, bảo họ hành sự theo quẻ bói, tích đức làm việc thiện, có thể sẽ giúp con họ kéo dài mệnh thọ. Gia đình họ nghe theo ngay, sống hết sức lương thiện, siêng năng giúp đỡ mọi người. Họ đặt tên con là Vạn Thọ theo lời Bình Nhi vì cái tên ít nhiều cũng ảnh hưởng đến số kiếp con người. Trong suốt quá trình lớn lên của Vạn Thọ, Bình Nhi đều âm thầm theo dõi, giúp đỡ chứ tuyệt đối không đường đường chính chính làm quen với Vạn Thọ. Cô còn vui hơn nữa khi Vạn Thọ càng lớn càng thông minh, ham đọc sách, am hiểu văn võ, binh lược.

Thấm thoát đã mười năm trôi qua, vị bằng hữu dưới âm phủ lén báo cô biết một tin mấy ngày nữa bọn cướp sẽ kéo đến và giết cả nhà Vạn Thọ để trả mối thù kiếp trước. Khi ấy, Bình Nhi đang dự tiệc cùng các chị em ở Thanh Khâu. Dù đã tức tốc cưỡi mây trở về nhưng vẫn không kịp cứu phụ mẫu Vạn Thọ, chỉ mỗi Vạn Thọ còn sống nhờ thầy Vạn Thọ đã kịp giấu em dưới giếng nước.

Ngay đêm hôm đó, Bình Nhi ôm Vạn Thọ gửi đến chùa Minh Đăng. Vạn Thọ được trụ trì thu nạp và dạy dỗ, rồi trở thành chú tiểu ở đó. Từ ngày chứng kiến u thầy mình bị sát hại, Vạn Thọ lúc nào cũng thẫn thờ, từng thề sẽ trả thù. Đôi mắt trong trẻo ngày nào giờ nhuốm màu u tối. Nụ cười trong veo ngày nào giờ đã mất hút theo làn sương đêm hôm ấy. Bình Nhi cuối cùng cũng phá lệ, hôm nào cũng đến cho Vạn Thọ đồ chơi, mang cho cậu toàn món ngon, vật lạ. Nhưng cậu rất lạnh lùng với Bình Nhi dù trong lòng rất rõ cô chính là ân nhân cứu mạng mình.

Tuy bị hất hủi nhưng Bình Nhi vẫn rất kiên trì, cuối cùng cũng có thể khiến cậu mở lòng, dẹp yên chuyện trả thù và chuyên tâm tu hành.

“Oan oan tương báo đến khi nào.”

Vận nạn của Vạn Thọ lại đến. Năm mười ba tuổi, trên đường gánh củi không may trượt chân ngã từ trên núi xuống. Bình Nhi đã vận chân nguyên của mình cứu Vạn Thọ, may sao, Diêm Vương vẫn chưa chốt sổ của Vạn Thọ. Cậu sống tiếp được vài năm, đến tuổi trưởng thành thì lại gặp chuyện chẳng lành. Năm đó, cả làng hứng chịu đợt lũ kinh hoàng, phá vỡ hầu hết đê quanh đó, mọi thứ bị cuốn trôi hết thảy. Vạn Thọ vì cứu người, thân xác cậu cũng theo dòng nước mà trôi ra biển lớn.

Khi ấy, Bình Nhi đang làm gì? Cô đang bận trốn chạy Mộc Kha. Chỉ hận hắn lại đến tìm cô vào lúc ấy. Cô chỉ hận mình không chịu buông bỏ chấp niệm. Nếu không có lẽ đã có thể cứu được Vạn Thọ.

Hy sinh cứu người như vậy, ông trời quả không phụ lòng người. Kiếp này Kính Dực được đầu thai làm con nhà quyền quý, mệnh thọ tuy chẳng rõ nhưng Bình Nhi cũng thấy an ủi phần nào.

“Vì chuyện này mà em tuyệt tình tuyệt nghĩa với Thuỷ Tinh? Em đừng làm vậy, tất cả đều do số mệnh. Thuỷ Tinh cũng chỉ thực hiện đúng nghĩa vụ thôi.”

Bình Nhi giữ mình im lặng. Cô thật không muốn nhắc đến chuyện này. Cô biết đó là nghĩa vụ của anh ấy, đó là vận mệnh không thể tránh khỏi. Nói cô tuyệt tình tuyệt nghĩa với Thuỷ Tinh có hơi quá, chỉ là không thể đối diện.Cô không trách anh ấy, không trách ai, chỉ trách mình đã quá lơ là, đã quá yêu, quá hận, trách mình suốt đời chỉ biết trốn chạy mà chẳng dám đối đầu. Cô giam mình trên núi mấy năm qua là vì lẽ đó. Chơi trốn tìm mãi cô cũng mệt mỏi rồi.

Trời cũng gần tối, Bình Nhi nghĩ không nên ở lại lâu nên đành cáo từ. Trước khi đi, cô còn nhờ Lạc Hoa bảo Vĩnh Phúc giúp mình điều tra chuyện lúa chết hàng loạt. Bình Nhi nghĩ có liên quan đến yêu giới vì yêu khí trên mảnh đất đó khá nặng. Lạc Hoa bảo gần đây các lộ cũng xảy ra nhiều vụ tương tự, hơn nữa đã lan ra các châu. Vĩnh Phúc đã nhúng tay vào từ lâu rồi, còn bảo Bình Nhi yên tâm.

Về đến nơi thì trời đã tối mịt tối mùng. Chẳng hiểu vì sao, cổng kết giới lại mở ở tận phía núi đâu đâu. Trên đường cưỡi mây trở về, gặp các vị thiêng liêng đang mở tiệc, Bình Nhi hứng chí xông vào góp vui. Cô uống đến bảy vò rượu, say ngoắc cần câu mới chịu ngừng, không quên hẹn họ bữa sau gặp mặt uống tiếp.

Do quá chén, không đủ phép thuật, Bình Nhi rơi phịch xuống chỗ nào chẳng rõ, chỉ biết là rất êm. Tới khi mở mắt đã thấy mình ở trong nhà lao. Đứng ngoài song sắt là một người đàn ông lạ hoắc. Ông ta mặc quan phục, hài lòng nhìn Bình Nhi rồi cất tiếng nói.

“Chà chà, ta làm quan huyện bao năm, lần đầu thấy phạm nhân tự mò đến nhà lao mà ngủ đó. Thế nào, đã tỉnh rượu chưa?”

Đầu Bình Nhi đau như búa bổ. Hình như hôm qua cô uống hơi quá thì phải. Cô nhíu mày nhìn ông ta, đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì bất ngờ có hai người lính ập vào, lôi cô ra sảnh lớn. Sau một hồi nghe dàn lính hai bên ê a, tận mắt nhìn thấy người đàn ông khi nãy đội mũ quan ngồi trên ghế cao cùng người dân xung quanh bu đến ở ngoài, Bình Nhi mới rõ tình cảnh của mình.

“Phạm nhân Lục thị. Theo điều tra ban đầu cho thấy, ngươi chính là chủ mưu trong vụ hạ độc làm lúa chết hàng loạt ở các lộ và phủ. Nhận hay không nhận?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dạ Hồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook