Dạ Tôn Dị Thế

Quyển 1 - Chương 6: Chương 3.2

Tuyệt Thế khải Hàng

09/03/2016

Lúc này đã đến giữa trưa, Nguyệt Vũ tính đi ăn chút gì đó. Nhưng khi nàng vừa mới đứng lên tính đi hướng phòng bếp, liền nghe thấy bên ngoài một trận tiếng bước chân hỗn độn.

Ngay lập tức Nguyệt Vũ liền có thể phán đoán được danh tính cùng tuổi tác của những kẻ đang đi tới.

Người tới tổng cộng bốn người, hai nam hai nữ. Lập tức, Nguyệt Vũ cũng đoán được là người nào tới.

Bốn người, hai nam hai nữ, không phải Song Phách cùng Song Kiều thì còn ai? Khi chủ nhân tiếng bước chân dừng trước cửa, bốn người cùng với suy đoán của Nguyệt Vũ thật giống nha a!

Chỉ thấy bốn kẻ kia, toàn thân cẩm y, mặt mày cũng đủ hoa lệ , cùng “Khất cái phục” (y phục ăn mày =.=”) của Nguyệt Vũ so sánh với thật sự là khác biệt một trời một vực! không thể không hình thành tiên minh* đối lập!

*tiên minh: sáng và tối

Bốn người ngẩng đầu ưỡn ngực, đầu cao nâng lên, một bộ dạng không ai bì nổi, rất là muốn đánh đòn!

Hiển nhiên, bốn người kia cũng thấy Nguyệt Vũ, bọn họ ngẩng đầu mà bước tới trước mặt Nguyệt Vũ, dùng ánh mắt thập phần khinh thường mà nhìn nàng. Trong mắt tất cả đều là hèn mọn cùng khinh bỉ. Nguyệt Vũ cũng không tránh đi, thẳng tắp đánh giá bốn người bọn họ, nàng thật muốn nhìn mục đích của bọn họ hôm nay đến đây là muốn cái gì.

“Này, tiện nhân, ai cho phép ngươi nhìn chúng ta như vậy?” Lúc này, mở miệng là kẻ lớn nhất trong cả bọn, trông cũng khá anh tuấn. Nhưng giọng điệu kia, lời nói kia, khiến cho dung nhan anh tuấn ấy thoáng cái bị sụp đổ!

“Đúng rồi, loại xấu xí phế vật như ngươi, dựa vào cái gì mà nhìn chằm chằm chúng ta? Ngươi cũng không tác phao nước tiểu* chiếu xem ngươi có bao nhiêu xấu xí!” Một cô gái hoa lệ trong bốn người cũng mở miệng, không cần phải nói cùng giọng điệu kia cực kì giống nhau , hơn nữa trong ánh mắt còn tràn đầy ghê tởm.

*tác phao nước tiểu: đại khái là soi gương

Nguyệt Vũ nghi hoặc, chẳng lẽ Dạ gia mọi người đều là kiêu ngạo ương ngạnh như vậy cộng thêm không coi ai ra gì sao? Nếu đúng là như vậy, chính mình cũng dám đánh đổ, Dạ gia suy bại không lâu nữa.

“Ai nói cho các ngươi, ta đây là đang nhìn các ngươi? Chẳng lẽ các ngươi nhìn tốt lắm sao? Ta như thế nào không phát giác a? Ta thích xem người tương đối xinh đẹp, nha, dưới tàng cây bên kia có một con cóc cũng tương đối, đúng, thực không sai”.



Rất sắc bén , câu nói “Tương đối” thật sự là rất sắc bén! Đây không phải rõ ràng nói bốn người bọn họ còn không bằng cả một con cóc hay sao!

Nguyệt Vũ mặc dù không thích bốn người này, nhưng cũng không có biện pháp, thực lực của mình mình hiện nay không đủ, đối phương tốt xấu gì cũng là kẻ tu luyện huyền lực, thực lực lại còn là đại huyền sư cao nhất a!

Nếu là trước kia, nàng đã sớm giải quyết mấy tên vô pháp vô thiên này rồi! Nghe xong lời này, phản ứng đầu tiên của bốn người kia cũng không phải sinh khí, mà là thật kinh ngạc một chút.

Người trước mắt vẫn là Nguyệt Vũ từng bị chính mình khi dễ năm năm ư? Như thế nào có chút không giống? Trước kia không phải nàng mặc cho bọn họ khi dễ, thế nào cũng không rên một tiếng hay sao, hiện tại đột nhiên cãi lại? Hơn nữa trong lời nói còn sắc bén, kiêu ngạo như vậy.

Bất quá rất nhanh, bọn họ sẽ không kinh ngạc nữa, mà sẽ nghĩ vẫn là Nguyệt Vũ bị áp bách vô lực phản kháng năm năm. Nhưng nội dung câu nói kia thực sự làm cho người ta bốc hỏa, khinh bọn hắn nghe không hiểu có phải hay không? Nói bọn họ so với con cóc cũng không bằng!

Bị một phế vật mắng, lại là một phế vật bị mình khi dễ đã nhiều năm, cơn tức này làm sao có thể nuốt trôi!

Kết quả là bọn họ cũng chẳng cần cái gì gọi là khí phách hùng dũng oai vệ, bộ dáng hiên ngang; mấy người sắc mặt lộ vẻ dữ tợn, hận không thể ăn tươi nuốt sống Nguyệt Vũ.

“Ngươi, một kẻ vừa xấu lại vô dụng, dựa vào cái gì nói chúng ta xấu, ngươi cũng không thử soi gương xem, ngươi như vậy, quỷ thấy đều bị hù chết! Ngươi còn hảo ý tứ nói chúng ta, nếu không phải xem ngươi làm đồ chơi nhiều năm cho chúng ta, ta liền cho ngươi 1 cái huyền kĩ làm nửa chết nửa sống !” Dạ Nguyệt Hàm dắt cổ họng phẫn nộ quát.

“Hàm muội đừng chấp nhặt cùng loại rác rưởi này, như vậy chỉ làm nhục thân phận chúng ta thôi.”Dạ Nguyệt Dật ở một bên phụ họa nói.

“Đúng vậy, Nguyệt Hàm tỷ, cùng loại này tiện nhân nói nhiều như vậy, ngươi không thấy ghê tởm sao? Chỉ cần để ta dùng roi hung hắn giáo huấn một chút là được rồi” Dạ Nguyệt Tiên nói, trong câu nói chứa đầy sự ngoan độc không hợp với tuổi nhỏ, nghe đối thoại của mấy kẻ trước mặt, Nguyệt Vũ có vẻ thập phần bình tĩnh, cũng đúng, bị chó điên cắn chả lẽ còn muốn cắn lại một phát hay sao?

Giờ này khắc này, Dạ Nguyệt Ninh từ trước vẫn không nói gì, đột nhiên thập phần không có phong độ, ngưng tụ một cỗ huyền khí, chuẩn bị hướng Nguyệt Vũ đánh đi, muốn giải tỏa châm chọc lửa giận vừa rồi!

May mắn, Nguyệt Vũ ngũ quan linh mẫn, sớm kịp phát hiện nhất chiêu này của hắn, vì thế nàng lộn ngược một cái ra sau trốn thoát.

Nhưng là, Nguyệt Vũ lại âm thầm kinh hãi, chiêu này tuy nói nàng tránh được, nhưng Dạ Nguyệt Ninh lại không ra bao nhiêu lực a!



Tự mình biết huyền giả lợi hại nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy, dù cho mình có cường đại trở lại, cùng hắn đánh bừa khẳng định sẽ chết thật sự rất thảm, ám toán có khả năng mình thắng rất lớn, nhưng nhìn tình hình hiện tại căn bản không dùng được, huống hồ đối phương có những bốn tên!

Đang lúc Nguyệt Vũ tự hỏi, bốn người kia đã cầm binh khí tới gần.

Xem ra hôm nay bọn họ lại muốn chuẩn bị ra tay nặng đối với mình đây!

Tiên hạ thủ vi cường*, Nguyệt Vũ một cái vọt mạnh đến trước mặt bốn người, thừa dịp bọn họ chưa có phản ứng gì, một cước ranh mãnh, đạp vào mông mấy kẻ kia , khiến mấy kẻ đó chưa rõ chuyện gì xảy ra đã bị đá!

*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước đoạt được thế mạnh. Ngoài ra còn có vế đối là “Hậu thủ vi tai ương” : ra tay sau sẽ bị thua thiệt.

Chờ lúc bọn hắn phản ứng lại, rất là tức giận, chẳng thèm quản bất kể cái gì, trên tay tụ khí liền hướng Nguyệt Vũ công kích tới.

Nguyệt Vũ kinh hãi, bốn đại huyền sư cùng nhau công kích mình, căn bản không phần thắng a, không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào độ nhanh nhẹn của thân thể trốn thoát, nhưng cho dù nhanh nhẹn tới mức nào, cũng vẫn bị trúng mấy đòn!

“Cứ như thế cũng không phải biện pháp tốt, tuy rằng không biết thân thể biến thái này không biết vì cái gì đánh mãi không chết, nhưng là cũng sẽ mệt a, vạn nhất rơi vào tay bọn họ, chắc chắn không có kết cục gì tốt , ta phải mau tìm biện pháp trốn thoát” Nguyệt Vũ vừa trốn vừa nghĩ.

“Gia chủ hảo!”

Nguyệt Vũ đột nhiên nói một câu như vậy, làm cho cả bốn người sợ hãi, bởi vì Dạ gia nghiêm cấm người trong gia tộc đánh nhau.

Bọn họ lập tức dừng động tác trong tay, chỉnh sửa tóc tai cùng với xiêm y hỗn độn, mặt mang vẻ mỉm cười quay đầu lại, nhưng phát hiện không có ai cả. Vài người một chút cũng không có phản ứng, đều đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. (Nguyệt Vũ hảo vô sỉ a! =.=”. Bất quá ta thích ^3^)

Lúc này Nguyệt Vũ đã sớm xuyên qua cửa sau chạy tới phía sau núi. Chờ khi bọn kia phản ứng lại, làm sao còn bóng dáng Nguyệt Vũ a!

“Dạ Nguyệt Vũ, ngươi tiện nhân này, đừng để ta bắt được, nếu không, ta cho ngươi sống không bằng chết!” Trong bốn người , Dạ Nguyệt Dật hô to một tiếng. Ba kẻ kia cũng không khá hơn, đều như vậy, nếu ánh mắt có thể xuyên ngàn dặm giết người, Nguyệt Vũ đồng học của chúng ta đã sớm chết cả vạn lần!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dạ Tôn Dị Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook