Dám Câu Nương Ta Cút Ngay

Chương 3: So với chuyện này càng cẩu huyết hơn !

Phấn Tuyết Điệp Vũ

20/11/2014

“Đi! Mau đuổi theo!” Lạc Minh Hiên cũng không quản tình huống trong phòng, lắc mình biến mất, dựa theo phương hướng Vân Dực bẩm báo mà đuổi theo…

“Đầu lĩnh, chúng ta hiện tại nên làm thế nào ? ” Một ám vệ nhìn Vân Dực khó hiểu hỏi, Vương gia đã ly khai rồi, bọn họ còn đi đâu đây?

“Vô nghĩa, đương nhiên phải đuổi theo Vương gia rồi!” Vân Dực thực không tao nhã liếc một cái khinh thường, bọn họ là ám vệ, nhiệm vụ đương nhiên là thủ hộ ở bên người Vương gia a !

“Mẹ, ngươi thế nào rồi? Có khỏe không ?” Vũ Kiệt nhìn đám người kia đã bị bọc quần áo hắn ném ra dẫn dắt rời đi, sốt ruột mở ra ám cách môn, lo lắng dò hỏi.

“Ta không có chuyện gì !” Vũ Duyệt “vẻ mặt như chết cha chết mẹ” nhìn lên bộ trà cụ đã vỡ thành từng mảnh vụn, khóe miệng nhịn không được run rẩy. Xú nam nhân kia, cư nhiên khiến bộ trà cụ nàng thích nhất chết bất đắc kỳ tử, một ngày kia, nàng gặp hắn, nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn một trận!

Không đúng, vẫn là vĩnh viễn không nhìn thấy hắn mới là tốt nhất !

“Mẹ, ngươi thành thật nói cho ta biết, nam nhân kia rốt cuộc là ai?” Tuy rằng không biết chân tướng của chuyện này, nhưng Vũ Kiệt vẫn nhìn ra được, nam nhân kia chính là đang tìm mẹ mình !

“Ách, con a.. kỳ thật ngươi có thể coi như chưa từng nhìn thấy hắn cũng được…Ngoan, ngươi cứ coi như hắn chưa từng tới đây a!” Vũ Duyệt cười cười, vẻ mặt lừa dối thấy rõ, nhưng Vũ Kiệt khôn khéo làm sao có thể không nhìn ra đây ?

“Được, ngươi đã không nói, vậy ta sẽ hỏi ngươi một vấn đề!” Hừ, hắn không tin hắn không bắt nàng nói ra được !

“Vấn đề gì? Ngươi nói đi? ” Vũ Duyệt có chút hơi sợ hãi lui lui lại đằng sau.

“Cha ta là ai?” Hắn có mẹ , đương nhiên cũng sẽ có cha. Trừ phi hắn là từ tảng đá chui ra !

“Ách? Ngươi không có cha!” Ân, đúng là không có, con là do chính nàng mang thai 10 tháng mới sinh hạ, cùng nam nhân kia một điểm quan hệ cũng không có!

“Không có cha? Ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi muốn lừa thì lừa sao? “ Vũ Kiệt nhịn không được gầm nhẹ nói.

“Ngươi… ngươi… đúng là… tiểu hài tử … ba tuổi…mà…” Cho nên hẳn phải lừa được mới đúng ! Vũ Duyệt nhịn không được nói.

Bảo bối nhà mình quả thật mới chỉ có ba tuổi a!

Nhưng nhìn biểu hiện của hắn, căn bản không phải là của một tiểu hài tử ba tuổi!

“Lâm Vũ Kiệt!” Ma xui quỷ khiến, Vũ Duyệt đột nhiên hét lên một câu.

“Cái gì hả? ” Vốn đang thở phì phì , Vũ Kiệt phản xạ có điều kiện lập tức đáp.

Vũ Duyệt câm lặng, cảm thấy đầu óc mình đang quay cuồng …



Nàng vừa phát hiện ra một chuyện tình, nhưng lại là một chuyện tình cẩu huyết đến nỗi không thể cẩu huyết hơn.

Ông trời quả nhiên thực ưu đãi nàng!

“Không đúng, ngươi vừa mới gọi ta là gì?” Vũ Kiệt khựng người lại, chậm rãi hỏi.

“Lâm Vũ kiệt!” Thực ngoan nói lại một lần nữa, Vũ Duyệt một điểm cũng không dám lỗ mãng , bởi vì bảo bối trước mặt, thực có thể là… đại ca…nhà nàng….

“Ngươi là… Duyệt Duyệt?” Vũ Kiệt giọng điệu tràn ngập không xác định.

Hắn cũng từng nghĩ mẹ hiện tại của mình có thể là người xuyên không. Nhưng nàng cùng tên với muội muội mình chẳng qua chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi. Hắn chưa từng nghĩ rằng nàng lại thật sự là muội muội của hắn.

Quả nhiên, thế giới này thực là điên cuồng!

Hắn là người của thế giới hiện đại, đúng thật là không thể thích ứng kịp a !

“Ca ca?” Trời ạ, thật đúng là! Vũ Duyệt cảm thấy người nhân sinh của chính mình thật hắc ám, càng cảm thấy nhân sinh của ca ca cũng chẳng có chút hào quang.

Vì sao, vì sao, chuyện tình cẩu huyết như vậy lại phát sinh chứ ?

Vì sao, vì sao, ca ca nhà nàng chẳng nhẽ lại yêu muội muội đến mức, cư nhiên cũng sẽ xuyên qua với nàng… Bồi nàng… cùng tử? !

A a a a a a a a a a a a a a a a!

Ông trời a, nàng chỉ là một người bình thường thôi, không chịu nổi nhiều loại đả kích như vậy đâu ?

Trăm ngàn lần đừng nói với nàng đây là cái gì kinh hỉ, tỷ tỷ nàng chỉ “kinh” cũng không có

hỷ”

Hơn nữa, nàng hiện tại đối với một tiểu oa nhi gọi ca ca, nghĩ như thế nào cũng không được tự nhiên, thấy như thế nào cũng thực nghẹn khuất! Nàng không cần a!

“Duyệt Duyệt!” Nhìn Vũ Duyệt bộ dáng ngây ngốc, Vũ Kiệt nhịn không được nhíu mày.

“Không được, ngươi phải gọi ta là mẹ! Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi là con của ta !” Vũ Duyệt đột nhiên nổi bão rống to, nàng hiện tại có một loại cảm giác xoay người làm chủ.



“…” Vũ Kiệt không nói gì, Duyệt Duyệt có phải hay không thần kinh quá mức căng thẳng a? Chê cười, hắn làm sao có thể tiếp tục gọi nàng là mẹ? Lúc trước đó là bởi vì hắn không biết nàng là Duyệt Duyệt, hiện tại đã biết, hắn làm sao có thể thừa nhận được loại “đả kích” này ?

“Không được!” Muốn hắn đột nhiên đi gọi muội muội là “mẹ”, hắn thà đi chết còn hơn !

“Việc này ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Nhiều nhất thì ta không vạch trần ngươi trước mặt người khác mà thôi!” Vũ Kiệt bất mãn, nhưng đồng thời cũng có chút thỏa hiệp. Dù sao mình hiện tại cũng là do nàng sinh ra, với lại bộ dáng mình hẵng còn nhỏ tuổi, trước mặt người ngoài, đương nhiên cũng sẽ có cảm giác như vậy !

“…” Xác thực việc này cũng khó xử cho hắn, Vũ Duyệt cũng có chút xấu hổ .

“Đúng rồi, ngươi đến đây bằng cách nào? “ Vũ Duyệt đột nhiên nói sang chuyện khác, mình là chết đuối mà tới được đây, còn hắn thì sao ?

“Lúc ta cùng với giáo sư trở về tìm ngươi, phát hiện quần áo ngươi ở trong nước như ẩn như hiện, ta liền sốt ruột nhảy xuống, kết quả là đầu óc choáng váng ngất đi, đợi cho đến thời điểm ta khôi phục ý thức, cũng đã là… con của ngươi… !” Trời biết, Vũ Kiệt nói những lời này có bao nhiêu thống khổ!

“…” Như vậy cư nhiên cũng có thể? Chẳng lẽ vì nàng xuyên qua sớm hơn, cho nên cũng rất vinh hạnh được trở thành mẹ của ca ca? Thật là quái dị !

“Ngươi nói cho ta biết, cha trên danh nghĩa của ta rốt cuộc là ai?” Vũ Kiệt mệnh lệnh nói. Nếu mình là con của ai cũng không biết, sống trên đời chẳng phải là thực nghẹn khuất sao ?

“Ai nha, được rồi, được rồi, chính là vị nam tử vừa mới đột nhập vào nhà kia… !” Cho dù nàng không nhìn thấy Lạc Minh Hiên, nhưng nàng gần như vẫn có thể nghe được thanh âm của hắn đâu đây vậy !

Thật không ngờ, bốn năm đã trôi qua, cái tên kia cư nhiên còn tìm nàng! Nàng muốn sống cho chính mình a! Không, hiện tại nàng chỉ muốn sống cùng với con trai thôi!

“Ngươi cùng hắn rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? ” Vũ Kiệt nhịn không được muốn kiểm tra , nam nhân kia thực không phải đơn giản !

“Ai nha, bảo bối, đây không phải lúc nói chuyện này, tên kia tâm tư rất sâu, nếu hắn đuổi tới mà không có người nào, nhất định sẽ quay trở lại! Không được, hiện tại chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!” Vũ Duyệt đột nhiên nghĩ tới, nàng cũng không thể ngồi chờ chết! Nhưng là đồng thời nàng đối ca ca nhà mình cũng không biết nên xưng hô thế nào cho xuôi.

“Thu thập một chút, chúng ta rời khỏi đây nhanh! ” Vũ Duyệt bối rối nói.

Thu thập xong, Vũ Duyệt liền lôi kéo Vũ Kiệt vẻ mặt vẫn mờ mịt chạy nhanh ra ngoài…

Mà thời điểm Lạc Minh Hiên nhận thấy sự việc có chút không đúng, quay người trở về, căn nhà đã không còn một bóng người…

Tay nhịn không được nắm chặt thành quyền, tốt lắm, ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta rồi, nữ nhân!

Lạc Minh Hiên trong lòng hung hăng thề, hắn nhất định phải đem vị hôn thê này bắt trở về! Đừng nghĩ hắn sẽ buông tay!

Nếu đã yêu , hắn cũng sẽ không tính đem tình yêu của mình thu hồi trở về. Thu đến phóng đi, thực là phiền toái, hắn là người sợ nhất là phiền toái !

Nữ nhân, ngươi liền tiếp chiêu đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dám Câu Nương Ta Cút Ngay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook