Đào Hoa Truyện: Nàng Tiểu Thư Của Trẫm

Chương 12: Vô Ưu - Vô Lo.

Đào Hoa Công Tử

22/09/2016

Dùng lực kéo nàng lên ngồi trước mặt hắn, ngồi đã vững chắc hắn thúc ngựa một cái. Con Hắc Mã mạnh mẽ chạy nhanh như gió, lao về phía trước. Hồ Điệp lấy chiếc ba lô đặt lên đùi, lấy điện thoại ra đưa lên trời cười duyên, tự sướng. “ Tách”.

“ Cái gì thế?” Hàn Phong nhìn vật đang ở trong tay nàng.

" Cái này gọi là điện thoại. Có rất nhiều chức năng..À như.."

" Tách.." Nàng đưa lên chụp hình hắn và nàng bằng camera trước. Đây là chiếc điện thoại hiện đại và tiên tiến mới ra sử dụng bằng bin mặt trời, có rất nhiều chức năng. Nàng xin ba mẹ mãi mới mua được..

" Nà..Xem thử đi..." Nàng đưa cho Hàn Phong cầm xem thử.

Hắn lật qua lật lại nghiên cứu thứ lạ lạ này, nó cứng cứng và mát lạnh. Nàng thấy bộ dạng hắn thì phì cười: " Coi đi có giống ta và ngươi không?" Nàng xoay màn hình lại, cho hắn xem tấm ảnh nàng mới chụp..

" Sao ta và ngươi chui vô đó..Bất động vậy?" Hắn vô cùng ngạc nhiên. Hắn chui vào khi nào???

" Ha ha...Không phải. Cái này là gọi là chụp hình, là chức năng của nó...à..ờ..giống như vẽ tranh chân dung ấy. Nhưng cái này giống thật hơn...100% không sai."

" Vẽ giống 100% là gì?"

Nàng vỗ vào cái trán mình một cái: " 100% là giống tới nỗi không sai một tí nào. Y như thật vậy. Hiểu chưa?" Nhìn cái mặt ngu ngu là biết chưa hiểu rồi.

" Đại khái là giống y như người thật đang sống vậy. Hơn cả vẽ. Hiểu chưa?" Nàng chỉ vào màn hình dùng tay chạm phóng to cái mặt nàng ra đưa cho hắn xem: " Nè nhìn ta và người trong đó có khác không."

Hàn Phong nhìn vào hình rồi nhìn nàng: " Ừ, rất giống!!!". Đúng là thần kì giống không khác thứ gì.

Hồ Điệp bắt đầu bài giảng về một số chức năng khác của điện thoại cho hắn biết, nói một cách tỉ mỉ. Nghe xong, hắn khá kinh ngạc về chức năng của chiếc điện thoại: Có nhạc rất hay, có thể vẽ y như thật như là mình đã chui vào ở trong đó(chụp hình), có thể nói chuyện với người khác ở khoảng cách rất xa, có thể..v.v.v.



Sau một bài giảng nàng hơi mệt, nhìn xung quanh, miệng nhỏ xinh mở lời: “ Cảnh ở đây đẹp quá!” Núi non, rừng rậm hoang sơ, chim chóc bay lượn trên bầu trời rộng lớn..

Đúng vậy, phong cảnh rất đẹp. Hắn đi qua không biết bao nhiêu lần, mà không hề thưởng thức. Tâm trạng hắn lúc này vô cùng tốt. Thoải mái vô cùng..

Một khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt, hai người một ngựa phi trong gió. Tà áo và áo choàng của Hàn Phong bay trong gió, tóc thì bay phiêu phiêu và tự do ra phía sau.

Hồ Điệp thì miệng cười đẹp như hoa nở mùa xuân. Vài sợi tóc màu nâu đỏ tung bay trong gió ngựa phi, một số sợi tóc bay dính lên khuôn mặt làm hắn khẽ cau mày nhưng miệng thì tạo thành một đường cong tuyệt mỹ.

Hương thơm trên người nào đó toả ra, khẽ theo làn gió mát đưa vào mũi hắn. Mùi hương dễ chịu, làm người ta cảm thấy như bị lạc vào một thế giới khác. Một thế giới yên tĩnh, làm cả người cảm thấy thư thái không còn buồn phiền trong lòng. Âu lo tựa như bụi bị gió thổi cuống đưa đi.

Cỏ, cây, hoa lá, hai bên đường lướt qua, lướt qua không ngừng. Mặt trời đỏ e thẹn trước đôi mỹ nam và mỹ nữ nên dần dần nép sau núi. Chim bay lượn trên bầu trời theo từng đàn, từng đàn một về tổ. Thiên nhiên vô cùng ngưỡng mộ “Đôi Nam Tài Nữ Sắc” này.

Đôi mắt đẹp lúc này mơ mơ, có vẻ mệt mỏi, sắp nhắm lại. Đầu Hồ Điệp không có điểm tựa gục lên gục xuống, chân thon dài trắng nõn thu về một bên.

Hàn Phong nhíu mày lại khi thấy Hồ Điệp tay ôm cái túi, đầu từ từ ngã và nằm lên vai bên phải hắn. Mắt khép lại, miệng lẩm bẩm: “ Ta mệt quá, cho tựa một lát..Đã mạo phạm..o0ooo..” Im lặng không tiếng động.

Hắn gọi người đang thả hồn đi mất: “ Này..”

Nàng mệt mỏi mắt muốn mở mà mở không được. Hơi thở nhẹ nhàng phả vào người hắn, xuyên qua mấy lớp áo vào ngực của hắn. Hương thơm dịu nhẹ trên người nàng lại theo gió lan toả ra.

“ Ngủ rồi?” Ngủ cũng nhanh thật. Nhìn khuôn mặt lúc ngủ rất đẹp của Hồ Điệp, hắn nhớ lại câu cuối cùng mà Hồ Điệp nói với hắn, môi mỏng khẽ nâng lên. Đã mạo phạm? Nàng định nhớ câu đó hoài sao?

Mặt trời bắt đầu khuất dần, khuất dần. Hoàng hôn buông xuống, khung cảnh thật đẹp và rung động lòng người. Vài tia nắng cuối cùng nhẹ nhàng muốn rơi trên mặt Hồ Điệp như muốn chạm vào làng da trắng hơn tuyết kia, nhưng bị tay ai đó ngăn lại.

Cái miệng nhỏ xinh, khẽ chép mấy cái. Tay thì gảy gảy cái trán, rồi lại đặt xuống. Đầu ngửa ra nằm trên cánh tay hắn, mặt hơi nghiêng vào người hắn. Cánh tay to rắn chắc trở thành một cái gối êm ái cho nàng thoải mái nằm. Đôi mắt trầm tư nhìn nàng, rồi lại nhìn lên trời. Bầu trời ngả màu vàng, đỏ, đen dần..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đào Hoa Truyện: Nàng Tiểu Thư Của Trẫm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook