Đạo Quân

Chương 55: Có Bữa Ăn Khuya Ăn Sao? (1)

Dược Thiên Sầu

19/11/2019

Đúng như lão đã nói, thế đạo quá loạn, Nam Sơn tự muốn duy trì được rất khó khăn. Lúc trụ trì Viên Phương còn tại thế chính lão đã không ngừng cung cấp tài vật từ bên ngoài mới giúp Nam Sơn tự miễn cưỡng chống đỡ không bị sụp đổ. Lúc trụ trì Viên Phương viên tịch vì không muốn Nam Sơn tự sụp đổ nên mới phó thác Nam Sơn tự cho lão. Có điều tên này vì hoàn thành di nguyện của trụ trì Viên Phương, bắt đầu dẫn dắt đám tăng lữ làm những chuyện xấu xa, chẳng những giết người cướp của trong chùa mà còn mang theo chúng tăng Nam Sơn tự mai phục cướp của trên đường. Tuy nhiên có vài tăng lữ trước kia lặng lẽ nhận tài vật lão đem về để sống thì còn được, muốn họ tự mình làm những chuyện thế này thì không chịu được. Đệ tử Phật môn đi ăn cướp thì còn ra thể thống gì nữa? Thế là họ bỏ đi. Ngôi chùa trên trăm người chỉ còn lại chưa đến một nửa, kết quả vì vụ giết người cướp của lần này lại bị rơi vào tay Tống Diễn Thanh. 

- Thực ra ta cũng làm không ít chuyện tốt, ở rừng núi kế bên có vài đám thổ phỉ đều bị ta lặng lẽ dẫn đệ tử Nam Sơn tự quét sạch, đến nhóm nào chúng ta quét nhóm đó. Đám thổ phỉ kia quá đáng hận, thấy người là cướp, thấy nữ nhân là bắt về sơn trại. Chúng ta không giống vậy, chúng ta chỉ cướp kẻ có tiền, đối người nghèo tuyệt đối không đụng đến dù chỉ là cây kim sợi chỉ. Vào những lúc thu hoạch tương đối khá, thỉnh thoảng chúng ta đến các thôn trang xung quanh xin chút lương thực bố thí, không tin các ngươi có thể đi hỏi thăm thử. Sau khi ta lên làm trụ trì, các thôn trang lân cận cuối cùng đã không cần lo lắng thổ phỉ, đêm không cần đóng cửa cũng được. Mặc dù bọn họ không biết Nam Sơn tự giúp họ giải quyết phiền phức, nhưng chỉ sẽ nói Nam Sơn tự tốt, sẽ không nói xấu một chữ nào. Danh tiếng Nam Sơn tự ở xung quanh đây chắc chắn không có vấn đề! 

Viên Phương ra sức nhấn mạnh điều này với ý đồ chứng minh thực ra mình là người tốt. 

Ba người Tống Diễn Thanh sau khi nghe xong trợn mắt hốc mồm, nhìn vị trụ trì này mà có cảm giác như gặp người cõi trên. Đây đâu phải sư trụ trì? Đây rõ ràng phải là đại ca cầm đầu mới đúng chứ! 

Sau khi trao đổi một lát, Viên Phương cáo lui, Tống Diễn Thanh phái Hứa Dĩ Thiên đi bồi tiếp, trên thực tế là trông giữ không để Viên Phương chạy. Với Tống Diễn Thanh mà nói, Viên Phương có chấp nhận việc chiêu an hay không là một chuyện khác, ít nhất không thể để Viên Phương làm hỏng chuyện tốt của hắn ta, tạm thời phải khống chế Nam Sơn tự trong tay mình. 

Sau khi Viên Phương đi, Tống Diễn Thanh hơi buồn cười mắng một tiếng: 

- Con yêu gấu này khá thú vị đấy! 

Trần Quy Thạc tiến đến trước mặt hắn ta, trừng mắt nhìn, nói: 

- Gấu, lông vàng, lông tóc đao thương bất nhập! Sư huynh, huynh có chút ấn tượng nào không? 

Ánh mắt Tống Diễn Thanh ngưng lại, hơi vuốt cằm nói: 

- Lão ta cởi quần áo để lộ một thân lông vàng ta liền nhận ra, chính là Kim Vương Hùng trong Dị Thú lục. Lấy lông tóc này bện thành y giáp sẽ có lực phòng ngự rất mạnh, vật hiếm có như vậy mà chúng ta lại gặp được ở đây. Nhìn bộ dạng của lão chắc chưa tiếp xúc gì với người của giới tu hành, nếu không tu vi yếu thấp như vậy sao dám tùy tiện bại lộ mình như thế. Không cần vội, chuyện sau này thì sau này hẵng nói, giờ xem lão có thức thời hay không, làm cho tốt chuyện trước mắt cái đã. 

Trần Quy Thạc ừ một tiếng, phát hiện yêu gấu này cũng coi như mạng lớn. Nếu không phải chưa hoàn toàn hóa hình thành công có một thân lông vào ngăn cản, chỉ e vừa mới bắt đầu động thủ đã bị bọn hắn làm thịt rồi. Sau đó, Trần Quy Thạc lại bồi Tống Diễn Thanh đi xem xét khắp nơi trong Nam Sơn tự, quan sát hoàn cảnh để chuẩn bị. 

Sau khi ba người bọn hắn rời khỏi Thượng Thanh tông, gần như ngựa đi suốt không ngừng vó để đến bố trí trước. Nhờ vào gia cảnh của Tống Diễn Thanh, dọc đường có thể tìm dịch trạm đổi ngựa, bằng không tọa kỵ của ba người sẽ không thể chịu nổi với tốc độ đi này. 



... 

Trăng sáng chiếu xuống bờ sông, trên bờ sông là từng tòa lều vải, sóng sông cuồn cuộn ánh trăng. Trên bờ sông là một đình nghỉ mát, Thương Triều Tông chắp tay dựa vào lan can nhìn ánh trăng trên sông. 

Lam Như Đình từ xa bước tới, chậm rãi đi vào trong đình, hỏi: 

- Vương gia đứng đây buồn bã ngắm sông là có tâm sự gì sao? 

Thương Triều Tông than nhẹ một tiếng: 

- Tuy ta rất tự tin cổ vũ sĩ khí nhưng tình hình của mình thế nào thì ta vẫn hiểu rõ. Bên người không có pháp sư pháp lực cao cường bảo hộ, chẳng biết có thể đến đất phong bình an không. Qua được quận Quảng Nghĩa thì cách huyện Thương Ngô đã không xa, càng đến lúc cuối cùng ta càng lo lắng. 

Lam Như Đình an ủi: 

- Vương gia yên tâm, trước khi có được mười vạn Nha Tướng kia, con đường này của chúng ta sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn, hẳn là sẽ đến nơi bình an. Thần chỉ lo bên đất phong đã bị triều đình ngầm bố trí gì đó mà thôi. 

Thương Triều Tông quay đầu lại nói: 

- Ta đang suy nghĩ, với tình hình bây giờ chúng ta có nhất định phải đi huyện Thương Ngô không? 

Vẻ mặt Lam Như Đình nghiêm lại, liên tục khoát tay nói: 

- Vương gia, chuyện này không được đâu, dọc theo con đường này triều đình chắc chắn đã bố trí rất nhiều tai mắt. Nếu chúng ta thành thật đi thẳng đến còn có thể an toàn, nếu như đi lệch phương hướng e là sẽ lập tức bị người ta truy sát. Ngoài ra, thuộc hạ ở kinh thành đã phí hết tâm tư ấp ủ, thúc đẩy bọn họ trục xuất vương gia đi định cư ở đất phong huyện Thương Ngô cũng không phải không có nguyên nhân, lúc tiên vương còn sống đã có chuẩn bị chút vốn liếng ở huyện Thương Ngô. Đây là hy vọng cuối cùng của vương gia. Trên tay chúng ta đã không còn tài nguyên gì để sử dụng, không thể dễ dàng từ bỏ như vậy! 

Thương Triều Tông yên lặng gật đầu, nói: 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook