Đạo Sĩ Kinh Kỳ

Chương 15

Trần Hữu Khương

12/07/2020

- Ông nội mình cũng là...? Lại sở hữu toàn bộ tuyệt kỹ của "Thần quỷ thất sát lệnh". Vậy tại sao mình lại không hề được biết, kể cả ba cũng vậy? - Lâm đang nằm trên giường ở ký túc xá, hiện đã gần nửa đêm.

Cả bọn đã ngủ say từ lúc nào, chỉ còn Lâm vẫn thổn thức với bao thắc mắc. Từ việc ông nội mình là đồng đạo với sư phụ Thiên - tức sư tôn của mình, tới việc mình lại là người được tuyển chọn để thực hiện nhiệm vụ nào đó. Mọi chuyện cành ngày lại càng rối ren hơn... Lâm miên man mãi rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ.

- Alo! Mẹ ạ? Tuần này con cũng không về được, chắc con qua nhà chú vậy. Mẹ ở nhà mạnh khỏe.

- Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu buổi luyện tập đầu tiên. Đây sẽ là buổi tập nâng cao thể lực, giúp em nhanh nhẹn và phản xạ tốt hơn - Cô gái hôm nọ nói.

Lâm và cô gái ấy đang ở trong tầm hầm của ngôi biệt thự kia, phía xa là Thiên cùng giáo sư Triển đang ngồi bên một chiếc bàn nhỏ.

- Tại sao đệ tử của con mà thầy lại không cho con có cơ hội, lại để Vy Ái giành mất quyền này? - Thiên có vẻ bất bình.

- Nhìn lại chân tay đi rồi hãy ý kiến. Hậu đậu đến vậy là cùng, đến giờ còn không buông được cặp nạng đó mà đòi luyện với chả tập!

- Nhưng mà là...!

- Không nhưng nhị gì hết! Bao giờ khỏi hẳn rồi tính!

Thiên đành câm nín quan sát từ xa.

Bài tập rèn sức khỏe cũng khá đơn giản, chỉ là bật cóc vài vòng với đôi tạ đeo trên vai; sau đó là hít đất cũng với đôi tạ ấy rồi chuyển sang đu xà,..v.v..

Hiển nhiên với sức khỏe hiện tại của Lâm thì... mọi chuyện có vẻ khoai, Lâm có lẽ xỉu lên ngất xuống mất mấy lần mới có thể hoàn thành một cách ì ạch.

Mấy ngày sau đó Lâm vẫn còn đau nhức khắp mình mẩy, đến việc lết lên lớp cũng phải nhờ bọn Tuấn, Nam và Cường thay nhau cõng lên. Chuỗi ngày đó đúng thật là cơn ác mộng của Lâm.

Mấy tháng sau...

Cả bọn bốn đứa chong đèn cùng nhau cặm cụi bên đống sách vở chuẩn bị cho đợt thi cuối cùng trong năm học, phía sau là Thiên đứng quan sát cùng một vật dài trên tay. Cũng may nhờ được kèm cặp giám sát nghiêm ngặt từ Thiên mà Lâm cũng dần lấy lại căn bản, vừa đủ để không phải lo lắng cho đợt thi này.



Trong lúc họ chăm chú vào bài vở thì từ bên ngoài có hai bóng đen. Một người đội nón lá, khoác áo choàng vải che kín mặt và thân thể; người kia mặc y phục đen đang nói nhỏ gì đó vào tai người kia.

- Chắc chắn chứ? Đó là người đã giết nhện tinh à?

- Đúng vậy thưa sư phụ, là tên đứng phía sau bọn trẻ. Còn đứa nhóc kia là đệ tử của hắn - Tên kia chỉ vào Lâm và nói.

- Thử xem thực lực của bọn chúng thế nào! - Người được gọi là sư phụ phất áo rồi biến mất trong màn đêm.

Phía trong phòng của Lâm, Thiên bỗng thay đổi sắc mặc như nhận ra điều gì đó.

- Mấy đứa, tắt đèn, đóng cửa lại ngay!

Sau câu nói của Thiên, cả bọn nhanh ý hiểu ra ngay. Cửa được đóng sầm lại, căn phòng chìm vào bóng tối.

- Có phải...? Vậy còn các phòng lân cận thì sao đây anh?

- Không cần lo, mấy đứa cứ ở lại đây, khóa cửa chắc chắn lại.

Thiên mở cửa lách nhẹ ra ngoài, tay cầm cuộn dây đỏ cùng một xấp bùa vàng.

5 phút sau...

Cả bọn đang ngồi sau cánh cửa, quay mặt vào trong.

- Chẳng biết có chuyện gì không nữa. Tự nhiên ảnh nghiêm trọng vậy? - Nam ngáp.

- Tao nghĩ chắc sắp có biến, cứ đợi đi - Tuấn nói.

- Lo gì! Có ma cỏ gì cứ ngon xuất hiện đi, tao thông hết! - Cường nắm chặt mấy củ tỏi trong tay, không biết từ lúc nào mà túi cậu luôn sẵn thứ này.



- Ngươi bảo định thông ta à? - Một bóng đen xuất hiện phía ngoài, ngay sau lưng cả bọn.

Bóng đen sau lưng bọn Lâm vung tay đập mạnh, cánh cửa kính vỡ ra, mảnh văng tung tóe, may mà không ai trúng phải, cả bọn nhanh chân lui ra xa cánh cửa đó. Nhìn kỹ hơn, cả đám bàng hoàng:

- Là zombie à? - Cường trố mắt khi thấy kẻ bên ngoài da thịt thối rữa, da xanh lét, răng chĩa ra từng chiếc một đang há rộng miệng như chực ăn.

- Không! Là "hành thi", bọn này cũng gần như zombie về vẻ bề ngoài cùng sở thích ăn thịt, nhưng cũng giống Cương thi của Trung Quốc và Cà rồng Tây phương về việc hút máu và biến hóa. Chúng có thể biến hóa thành người bình thường và chỉ lộ nguyên hình khi thèm khát. Đặc biệt loại này rất sợ tỏi và ánh sáng mặt trời. - Lâm giải thích.

- Sợ tỏi à? Hay lắm!

Cường lăm le nắm tỏi trên tay rồi bất ngờ lao tới chỗ cánh cửa vỡ, nhắm ngay cái miệng đang ngoác rộng ra của con hành thi mà phi ngay vài tép. Chưa hết, Cường còn nổi máu lao thẳng về phía song sắt cửa túm lấy đầu con hành thi đang đau đớn mà tống thẳng cả củ tỏi còn nguyên rễ vào mặc cho con quỷ càng kêu gào thảm thiết hơn.

Ở chỗ Thiên...

Thiên thu lại cuộn dây đỏ đã giăng ở tất cả các phòng khác rồi bắt ấn lẩm nhẩm. Các đạo bùa ở trước cửa bùng cháy tạo thành kết giới che chắn mọi âm thanh và hình ảnh từ phía ngoài cũng như tạo ảo giác khiến từ ngoài nhìn vào hay từ trong nhìn ra không có gì khác lạ.

"Grào..." Thiên vội né tránh hàm răng sắc nhọn.

- Là hành thi sao? Chuyện muỗi!

Thiên bắt ấn, hai ngón tay để lên trán con hành thi với tốc độ cực nhanh:

- TỬ - U - TIỄN!

"Phọt" đầu nó nổ tung, thân thể ngã xuống tan chảy ra.

- Chỉ vậy thôi à? - Thiên phủi tay.

Không! Không chỉ có vậy, bên ngoài sân còn rất nhiều, số lượng lên đến hàng chục con hành thi đang thẳng tiến đến phòng Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Sĩ Kinh Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook