Dấu Chân Tình Yêu

Chương 4

Vân Du

31/10/2016

- Anh tính cho ca khúc mới ra đời trong bệnh viện sao?

Anh không cần quay lại cũng biết đó là ai. Đôi mắt anh vẫn chỉ hướng về cô gái còn bất động trên giường bệnh, giọng anh như chất chứa bao nỗi niềm.

- Việc tôi nhờ cậu thế nào rồi.

Duy trầm tư ngồi xuống cạnh anh:

- Tên: Nguyễn Hoàng Thùy Dương, Sinh ngày 07/02, sinh viên năm cuối Viện Đại Học Mở Hà Nội khoa thiết kế đồ họa, có một chị gái song sinh tên là Lệ Dương đã mất trong vụ tai nạn vừa rồi nhưng hiện tại vẫn chưa tìm thấy thi thể, bố là Nguyễn Thành Long 44 tuổi, mẹ là Hoàng Thị Hà 42 tuổi. Điều khó hiểu là bố mẹ cô ấy được thông báo về vụ tai nạn và cái chết của Lệ Dương nhưng lại không hề biết về tình trạng hiện tại của cô ấy. Họ vẫn nghĩ rằng cô ấy bình an và đã trở lại học tập tại trường. Nhà có một xưởng mộc nhỏ ở vùng quê Thanh Hóa. Ngoài ra cô ấy còn có cậu em trai đang theo nghiệp âm nhạc tại thành phố Hồ Chí Minh nhưng rất tiếc, mọi thông tin về cậu ta đều đã bị một bàn tay nào đó phong tỏa khiến tôi không thể nào tìm ra được. Cô ấy là một cô gái mạnh mẽ, hoạt bát, thông minh và đa tài. Còn một điều thú vị nữa anh có muốn nghe không?

Duy nháy mắt ma mãnh khiến anh chợ cảm thấy bồn chồn.

- Có liên quan đến tôi?

- Chính xác, linh cảm của anh khá tốt đấy.

- Điều gì? Cậu nói luôn đi.

Lòng anh nóng như lửa đốt…có liên quan đến anh.

- Cô ấy là một fan hâm mộ chân chính đấy. Yêu mến và hâm mộ anh từ những ngày đầu tiên anh bắt đầu sự nghiệp ca hát nhưng lại chưa từng một lần biết gương mặt thật sự của anh dù muốn hay không đều vậy, cô ấy luôn lặng thầm ủng hộ tất cả các sản phẩm của anh và yêu anh hơn bất cứ thứ gì cô ấy có. Ước mơ và động lực thúc đẩy cô ấy theo học khoa thiết kế đồ họa là hi vọng một ngày nào đó sẽ được là cộng tác trong các sản phẩm của anh, và ngày đó cũng sẽ là ngày đầu tiên cô ấy gặp được anh.

- Được rồi, tôi hiểu.

- Cô gái này thật kì lạ và hi sinh.

- Đúng vậy, rất kì lạ, và cũng rất xinh.

- Sếp à. Anh có nghe nhầm không đấy. Tôi bảo là hi sinh chứ không phải là rất xinh. Này, đừng nói thời gian qua anh chăm sóc cô ấy nhiều qua nên nảy sinh tình cảm rồi nhé, không tốt chút nào đâu.

Duy nhìn anh đầy nghi hoặc.

Anh bối rối sau câu nói của chính mình. Hóa ra anh đã nghe nhầm, một sự nhầm lẫn đáng yêu. Đúng vậy, cô rất xinh, ít ra đối với anh là thế. Anh đỏ mặt trách Duy:

- Cậu hơi nhiều chuyện rồi đấy. Về công ty xem thằng nhóc đó thế nào rồi.

- Haha…sếp yên tâm đi. Tôi sắp xếp đâu vào đó hết rồi. Với khả năng đó thì thằng nhóc đó nhất định sẽ thành công.

- Ukm, nó thật sự rất có tài nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nó rất hiếu thắng. Cậu cần phải rèn luyện cho nó nhiều hơn nữa, giới showbist Việt không dễ tồn tại nếu chỉ dựa vào tài năng và sự thông minh thì chưa đủ để thành công. Hãy dạy nó cách nắm bắt cơ hội và một chút mưu mô.

- Nhưng chẳng phải anh không có thủ đoạn và mưu mô mà vẫn được hàng triệu người yêu mến và thành công đó sao?

- Chỉ có thể nói là tôi gặp may mắn thôi, mọi sự đều ở tay ta mà ra.

- Rất ok, vị sếp đáng kính không scandal của tôi ạ.

- Nhờ cả vào cậu đấy, trợ lí.

Ánh mắt anh nhìn Duy đầy sự biết ơn và nhờ cậy.

Lần đầu tiên…họ nói chuyện với nhau được thoải mái như những người bạn như vậy.

Duy mỉm cười nhìn anh. Chưa bao giờ cậu thấy 2 từ trợ lí nó lại có ý nghĩa và trách nhiệm về tương lai của cả một con người đang đè nặng trên vai cậu lại hấp dẫn như thế.

- Nhất định rồi, cậu nhóc nhất định sẽ thành công. Tin tôi đi….

Anh không nói gì, chỉ se sẽ gật đầu rồi mỉm cười hạnh phúc nhìn theo bóng Duy khuất dạng sau cánh cửa phòng bệnh.

Mỗi ngày trôi qua, anh đều chăm chỉ đến bệnh viện thăm cô và chăm chỉ luyện thanh cùng cô. Một phần vì thằng Minh bận việc không tới được còn Linh thì bị anh tống cổ về Hà Nội Chuẩn bị cho kì thi sắp tới dù cho cô nhất quyết không chịu đi cũng bị anh dỗ ngọt rằng sẽ tận tình chăm sóc Dương thay cô, khi nào cô thi xong thì lại quay vào thăm Dương, cũng xem như anh giữ lời hứa với em gái vậy, một phần nữa cũng vì anh muốn ở bên cô, chăm sóc cô và chuẩn bị ca khúc mới cùng cô. Anh muốn cô sẽ bắt đầu là người đồng hành cùng anh trên chặng đường sắp tới, âm thầm quan tâm cô như cô đã âm thầm yêu anh và ủng hộ anh trong suốt những năm qua. Không hiểu sao, những lúc lặng yên nhìn cô trên giường bệnh anh thấy thật bình yên và nhẹ nhõm.

Anh lặng yên nhìn cô rồi khe khẽ đưa mắt ngắm trời đêm. Ở cô, anh thấy một nét đẹp bình yên đến lạ lùng, không sắc sảo hay điệu đà mà rất nhẹ nhàng, từ từ đi vào trái tim người khác. Có lẽ, với anh cũng thế. Dù chỉ là quan tâm hay là một star chân chính thì trong anh cũng đã tồn tại một thứ cảm xúc khó tả, nhất là những khi ở bên cạnh cô.

Ánh trăng nhè nhẹ đáp xuống vai anh và trên cả gương mặt người con gái ấy, nó bỗng trở nên lung linh lạ thường. Con tim anh bỗng lỡ nhịp khi anh nhìn cô, anh cũng không hiểu vì sao nữa nhưng có lẽ đây không phải là lần đầu tiên anh cảm thấy như thế. Bất giác, con tim anh rung lên, anh nắm lấy bàn tay cô, khẽ hôn lên mái tóc và nhẹ nhàng thủ thỉ:

- Em là ai? Là ai chứ. Anh không thể biết hết tất cả về em nhưng anh biết em yêu anh, và anh cũng thế. Anh không hiểu nổi bản thân mình nữa, có lẽ em không tin nhưng đó là sự thật. Có lẽ vậy, anh buồn cười lắm đúng không? Em nhất định phải tỉnh lại, phải quay về không chỉ vì những người đang mong chờ em từng ngày, mà vì cả anh nữa, người con gái đã vô tình nắm giữ trái tim anh ạ…



Anh nhẹ đặt lên môi cô một nụ hôn trong vô thức. Bóng đêm đã dần nhấn chìm tất cả trong giấc ngủ. Và với anh cũng thế, anh gục đầu bên giường bệnh của cô và lãng quên mình trong những giấc mộng không tên.

Nắng sớm xuyên qua từng kẽ lá, rọi vào phòng nơi mà có hai con người đang say giấc ánh lên những tia sáng lạ kì như một bức mặc họa.

Anh chợt tỉnh giấc khi có cảm giác như có cái gì đó đang khẽ cựa trong tay mình. Vô thức, anh choàng tỉnh vì trong suy nghĩ lóe lên một ý nghĩ rằng người con gái ấy đã trở lại. Nhưng tất cả những gì anh hi vọng và nhìn thấy chỉ là một gương mặt quen thuộc vẫn lặng yên nằm trên giường bệnh. Một chút thất vọng chiếm trọn trái tim anh nhưng anh nhanh chóng gạt nó vào quên lãng bởi tận sâu trái tim mình anh vẫn mong và vẫn có niềm tin rằng cô nhất định sẽ vượt qua và trở lại,bắt đầu bước đi cùng anh trên chặng đường còn lại.

Những tấm rèm cửa màu rêu được anh kéo lại gọn gàng để ánh nắng có thể chiếu rọi khắp căn phòng và một chút gì đó rọi vào con tim của người con gái ấy với một chút gì đó mong chờ sẽ tốt hơn.

- Anh.

Một giọng nói thân thương quen thuộc êm ấm vang lên, đôi môi anh mỉm cười hạnh phúc.

Linh nhẹ bước về phía anh,đôi tay cô run run ôm lấy anh đang đứng bất động như pho tượng gỗ:

- Em nghe anh Duy nói anh đã rất vất vả phải không? Em xin lỗi vì đã bắt anh phải chăm sóc Dương một mình trong thời gian qua.

Anh thấy đôi bờ vai mình âm ấm, cảm giác của thứ tình cảm chân thành yêu thương nhất.

- Em ngốc lắm, em gái ạ.

- Hai người gặp nhau có vẻ sướt mướt quá ha.

Duy tựa mình vào cửa nhìn anh và Linh có đôi chút ghen tỵ. Từ sâu trong con mắt màu khói ấy ánh rõ lên một thứ cảm xúc thoáng qua nhưng rõ dệt.

Anh bật cười nhìn Duy, anh hiểu rất rõ anh chàng trợ lí đa tình của mình:

- Tôi biết cậu đang nghĩ gì mà…trợ lí.

Rồi anh quay qua Linh:

- Đúng không em gái.

Câu nói khó hiểu của anh khiến bộ não ngây thơ của Linh bộn bề những suy nghĩ viển vông.

Anh liếc nhìn Duy, khuôn mặt anh chàng đã ánh lên một chút sắc đỏ bởi lẽ Duy biết người hiểu mình nhất chỉ có anh.

- Đừng nháy mắt nhìn tôi như thế. Tôi sẽ ngại đấy Sếp à.

Không còn thẹn thùng cũng chẳng còn chút e ngại nào nữa, Duy như moi móc từng bí mật trái tim anh:

- Chúng ta giống nhau rồi. Sếp nhỉ!

Bàn tay Duy vỗ nhẹ lên vai anh đầy ẩn ý khiến Linh đứng cạnh vẫn ngây người ra vì loạn nghĩ, cô chẳng thể hiểu nổi họ đang nói gì nữa.

- Hai người có vấn đề thật rồi.

Linh nhún vai buông ra một câu không đầu không cuối rồi để mặc hai con nai ngơ ngác nhìn theo bóng cô cho tới cuối hành lang.

Hai tiếng cười bật lên đồng điệu. Điệu bộ ngây thơ của Linh khiến trái tim Duy rung lên những dây tơ nhẹ nhàng, xao xuyến. “Thật đáng yêu”, bất giác trong suy nghĩ của Duy hiện lên ba từ đó khiến anh cảm thấy khó hiểu,ngay cả chính bản thân mình.

- Anh say nắng rồi trợ lí.

Anh nháy mắt với Duy đầy ẩn ý khiến đôi đồng tử màu đen khói của Duy co lại đầy nghi hoặc.

- Bây giờ chưa có nắng mà sếp.

Câu trả lời ngây thơ của Duy làm anh bật cười sảng khoái.

- Cậu bắt đầu ngốc từ lúc nào thế?

Duy ngây người trước câu hỏi của anh. Cậu vẫn còn chưa kịp nhận dạng định nghĩa từ say nắng trong bộ não với IQ thần đồng của mình thì đã bị anh chặn đi lối thoát cuối cùng.

Anh vỗ vào vai Duy,lắc đầu ngán ngẩm.



- Haiz…bình thường cậu thông minh lắm mà, tại sao trong vấn đề này lại gà thế nhỉ!

Duy vẫn giương đôi mắt ngây thơ vô số tội nhìn anh khó hiểu. Cậu không thể hiểu nổi ẩn ý trong những câu nói của anh.

- Sếp….

- Ý tôi là đứa em gái ngốc nghếch của tôi ấy.

- Linh. Cô ấy thì liên quan gì tới nắng đâu. Hừ

Anh bất lực trước độ ngây thơ của Duy, anh không thể tưởng tượng nổi một con người thông minh và toàn diện về cả sắc và tài như Duy lại không thể tiếp nhận nổi ngôn từ của chuyện tình cảm.

- Cậu thích em gái tôi đúng không?

Cùng với lời nói là hành động, anh nhìn sâu vào đôi mắt ngơ ngác bấn loạn của Duy như xói sâu vào tận cùng suy nghĩ anh chàng trợ lí.

Câu nói của anh như một luồng điện làm tê liệt toàn bộ khối óc và cơ thể Duy, đến khi trí thông minh được đánh thức thì Duy đã bị anh bóc mẽ từng lớp áo tình cảm của trái tim.

- Cậu không giấu được tôi đâu. Đừng quên chỉ có tôi là người hiểu rõ cậu nhất. Trợ lí ạ.

Không thể trốn tránh bởi Duy biết, anh chỉ nói những gì khi anh đã chắc chắn,chỉ có anh mới nhìn rõ tâm tư và suy nghĩ của cậu và cũng vì, trái tim cậu không cho phép phủ nhận điều đó.

- Sao anh.

- Đơn giản thôi, nhìn vào mắt cậu tôi thấy được tất cả.

Im lặng. Duy không biết nói gì thêm nữa. Anh quá hiểu cậu, và cậu cũng thế.

- Linh nó quá nhân từ. Với tấm lòng thương người và quá vị tha của nó tôi sợ nó sẽ phải chịu nhiều đau khổ và bị người khác bắt nạt. Nhưng giờ, có cậu ở bên nó thì tôi yên tâm rồi.

Giọng anh chùng xuống,nghẹn ngào cảm xúc. Anh đã rất lo lắng cho tương lai của Linh khi mà tâm hồn cô quá trong sáng và thánh thiện. Nhưng giờ đây, đã có Duy thay anh chăm sóc và bảo vệ Linh thì anh đã yên tâm thực hiện nốt những điều còn dang dở trong suy nghĩ.

- Sếp à…

- Tôi biết cậu định nói gì, đừng cảm ơn tôi mà hãy hứa với tôi, cậu sẽ chăm sóc và bảo vệ Linh thật tốt. Tôi không muốn nhìn thấy nó khóc hay đau khổ.

- Anh yên tâm, tôi hứa với anh.

Từ sâu trong trái tim, Duy cũng đã thầm tự hứa điều đó rất nhiều lần và với Duy việc nhìn thấy Linh tổn thương còn đau đớn hơn cả khi chính cậu phải chịu điều đó.

- Cậu về xem thằng nhóc đó thế nào rồi đi. Lịch diễn của tôi vào thứ 7 tuần này hãy để cho thằng nhóc thay thế. Xem như đây là món quà đầu tiên tôi tặng nó nhân ngày nó bắt đầu bước chân vào showbist.

- Anh không về công ty sao? Hôm nay có buổi họp báo ra mắt abum mới của thằng nhóc mà.

- Không sao, nó phải tự làm quen với cảm giác không có tôi bên cạnh thì đôi chân nó mới có thể vững vàng bước đi được.

- Không phải anh hứa với nó hôm nay sẽ gặp nó sao? Không lẽ anh cứ âm thầm đứng trong bóng tối giúp đỡ nó như vậy.

- Tôi nợ nó quá nhiều, cậu hiểu không.

- Tôi không hiểu, anh nợ nó những gì, anh làm cho nó nhiêu đó chưa đủ sao?

- Thôi. Cậu về đi, công ty còn nhiều việc phải lo lắm. Cố gắng thay tôi giải quyết cho ổn thỏa.

- Anh.

Duy nhìn anh vô vọng.

- Cậu về đi. Tôi muốn ở đây với cô ấy. Ngày hôm nay nữa thôi.

- Vậy tôi về đây. Anh nhớ về nghỉ ngơi, tôi đã đặt vé máy bay rồi, 3h sáng ngày mai.

- Tôi biết rồi. Cậu về đi.

Duy lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn mình anh với người con gái ấy, im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dấu Chân Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook