Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Chương 45: Ngoại truyện 5: Vài câu chuyện nhỏ.

Chu Mẫn

16/03/2018

1.

Hạ Tuyết Duyên có hẳn một tủ sách ngôn tình, sách của cô chiếm khá nhiều diện tích trong tủ sách của Trần Trình. Cô thậm chí còn lấy đi mấy cuốn sách của anh và thay bằng mấy cuốn ngôn tình của cô.

Nhìn tủ sách toàn là mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu ướt át, Trần Trình ngậm đắng nuốt cay.

Trước khi đi ngủ, anh lấy bừa một cuốn tiểu thuyết của cô, đọc vài chương đầu. Anh chưa đọc được bao nhiêu, đã gập sách, quay sang hỏi Hạ Tuyết Duyên nằm bên cạnh đang nghịch điện thoại.

"Hạ Tuyết Duyên, em dùng cả tuổi thanh xuân chỉ để đọc mấy thứ viễn vông này à?"

Hạ Tuyết Duyên khịt mũi. "Không. . ."

Anh chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.

Cô tắt điện thoại, bỏ nó ra xa, rồi chồm sang người anh. ". . . em còn dùng cả thanh xuân để yêu anh nữa. . ."

Đáy lòng anh hơi nhói một chút xíu, nhưng cảm giác trọn vẹn lại chiếm phần nhiều hơn. "Thế à?" Vừa nói, anh vừa đưa tay ngắt mũi cô.

"Em nói dối anh làm gì?" Cô bĩu môi, vờ giận dỗi.

"Để anh khỏi vứt đống sách vớ vẩn của em đi!" Trần Trình để cuốn sách lên bàn, liếc cô một cái.

Hạ Tuyết Duyên bị bắt thóp, cô cười xòa, nằm đè lên người anh, ngón tay vẽ mấy vòng tròn liên tiếp trên ngực anh. "Anh lại nghĩ xấu cho em. . ."

"Vậy thì em nên làm gì để anh suy nghĩ không vứt mấy cuốn tiểu thuyết của em? Chẳng hạn như học được điều gì hay ho từ chúng?" Trần Trình nhìn cô đầy mong đợi.

Hạ Tuyết Duyên cười thẹn thùng, chủ động đi tắt điện. . .

2.

Lâm Tư Mẫn càng lớn, tính tình càng giống Lâm Hiên, đặc biệt là cách ăn nói.

Từ lúc bốn tuổi, con bé chỉ thích chơi trò chơi trí tuệ, không có hứng thú với búp bê hay mấy món đồ chơi của con gái. Hà Mẫn Nhu còn lo con gái sẽ thuộc giới tính thứ ba, thì con bé nhìn cô, nói rằng. "Mẹ, con lớn rồi, mẹ đừng mua mấy thứ đồ con nít như vậy cho con. Con chỉ thích mấy món đồ như thế này thôi!" Con bé đưa chỉ vào bộ mô hình lắp ráp nhà cửa.

Ban đầu Hà Mẫn Nhu có chút buồn phiền, nhưng càng về sau, cô càng buồn phiền hơn. Cô mong rằng con gái sẽ có chút gì đó điệu đà giống cô, lúc ấy hai mẹ con sẽ diện đồ đôi, cô còn có thể làm tóc cho con bé và ti tỉ chuyện đáng yêu khác. . . Vậy mà bây giờ thì khác rồi, Lâm Tư Mẫn chẳng có hứng thú gì với công cuộc làm đẹp, đưa gì con bé sẽ nặc nấy. Con bé còn chẳng thèm than thở, để mặc Hà Mẫn Nhu muốn làm gì thì làm.

Càng lớn, con bé càng ít nói chuyện với cô, có chăng cũng chỉ nói vài chuyện lặt vặt ở trường. Thay vào đó, con bé lại khá thân thiết với Lâm Hiên.

Hà Mẫn Nhu ghen tị với chồng, tối hôm ấy, cô nằm trên giường tỏ vẻ giận dỗi. Nhận được sự quan tâm hỏi han của Lâm Hiên, cô càng càn rỡ hơn.

"Anh đang định cướp con gái khỏi tay em à?"

Lâm Hiên cười lớn. "Con gái của chúng ta, anh cướp là cướp thế nào?"

"Con bé càng lúc càng thân với anh hơn, toàn trò chuyện với anh mà bỏ mặc em." Cô vểnh môi, liếc anh một cái.

Nụ cười của Lâm Hiên trở nên giòn giã, anh cười mất vài giây, rồi vòng tay ôm lấy vợ. "Em nghĩ nhiều rồi. Con bé hỏi anh vài vấn đề mà nó quan tâm. Nó muốn hỏi em, nhưng sợ em không trả lời được, em lại tự ti với nó."

Hà Mẫn Nhu hơi giật mình, cô không ngờ con gái mình lại suy nghĩ sâu sắc đến vậy. Nghĩ một lát, cô đột nhiên thò tay vào áo anh, cười gian xảo. "Thế thì sinh thêm một đứa nữa, em không tin không có đứa nào về phe em. . ."

Khóe môi Lâm Hiên giật giật, anh không biết nên vui hay buồn. . .

3.

Một mùa hè diễn ra giải đấu World Cup, Trần Tông ngày nào cũng xem. Nguyễn Ân thì chả hứng thú gì với đá bóng, nhưng anh cứ muốn cô ngồi cạnh xem cùng.

Những trận đấu quan trọng lại đúng vào múi giờ sáng sớm, Nguyễn Ân cố chống mắt lên xem cùng Trần Tông. Anh thậm chí còn nghỉ làm vài hôm để thức xem trận đấu có cầu thủ anh thích.

Nguyễn Ân không than phiền, cô còn nhiệt tình làm đồ ăn vặt cho anh, chuẩn bị cả bia lạnh.

Hôm đó là trận bán kết, Nguyễn Ân không thể mở mắt thêm được nữa, cô ngả đầu vào thành ghế, co chân, mắt nhắm lim dim.

Kết thúc hiệp một, Trần Tông quay sang thì thấy Nguyễn Ân gục đầu ngủ, anh liền điều chỉnh âm lượng nhỏ lại, còn vào phòng lấy cái chăn nhỏ đắp cho cô, để cô nằm trên đùi mình.

Cô ngủ rất ngoan, chẳng nói mớ hay đá chân lung tung.

Trần Trình vẫn tập trung theo dõi trận đấu, ở phút thứ một trăm mười chín, cầu thủ của đội Tây Ban Nha đá vào làm rung lưới đội đối phương, mang về chiếc vé tiến vào chung kết cho nước nhà. Trần Tông nhảy cẫng lên vui sướng mà quên mất Nguyễn Ân đang gối đầu trên chân mình.

Cô bị rớt xuống đất một cách bất ngờ, còn tưởng rằng mình lăn xuống, chứ không hề biết chính Trần Tông đã vô tình đẩy cô xuống.

Lúc này Trần Tông mới nhận ra mình vừa kích động quá mức, đẩy ngã cả cô vợ nhỏ. Anh vội đỡ cô lên, miệng vẫn chưa khép lại được.

Nguyễn Ân vẫn ngơ ngác sau cú ngã, không có ý định trách móc ai.

Trần Tông tắt ti vi, anh hôn Nguyễn Ân mấy cái liên tục, miệng vẫn ngoác ra. "Về phòng thôi!"

Cô mơ màng gật đầu, dựa vào vai anh nũng nịu.



Có chiếc giường mới biết đêm ấy họ có ngủ hay không. . .

4.

Người đàn ông luôn có một vài khoảnh khắc yếu đuối.

Bạch Mộng Kỳ chưa bao giờ thấy Trần Trạch khóc hay có dáng vẻ yếu đuối bao giờ, nhưng cái vẻ giận dỗi của anh thì cô thấy khá thường xuyên, và lần nào cô cũng phải đi năn nỉ làm lành với anh.

Anh đưa cô đi dự tiệc, cô uống rượu xã giao với người ta, thế là về nhà anh tỏ thái độ khó chịu với cô. Cô phải xuống nước dỗ dành anh.

Mấy ngày trước chu kì, cô rất bực bội trong người, không muốn bị chạm vào. Vậy mà mấy ngày đó, anh lại chuẩn bị vài thứ lãng mạn cho cô, nhưng cô chẳng có tâm trạng đón nhận, biểu cảm rất hờ hững. Thế là Trần Trạch giận.

Và nhiều lần giận dỗi chuyện nhỏ nhặt khác.

Như hôm qua, Trần Trạch giận vì Bạch Mộng Kỳ không chịu phối hợp với anh. Cô lại phải dỗ dành để anh tiếp tục.

"Trần Trạch, anh lại giận nữa à?"

Anh không trả lời, nằm quay lưng lại phía cô.

Cô đưa tay ép anh quay lại nhìn mình. "Anh giận đấy à?"

"Ừ." Lần này anh chịu trả lời, nhưng câu trả lời cực kì ngắn gọn.

"Sao lại giận, đang cao trào mà!"

Trần Trạch đảo mắt một vòng, giọng giận hờn. "Em có thể hợp tác một chút không? Lần nào cũng là anh chủ động!"

Bạch Mộng Kỳ cười phì, cô đặt môi mình lên môi anh, nói. "Em sẽ phối hợp, được chưa? Vậy mà bấy lâu nay em nghĩ anh thích chủ động."

Vừa dứt lời, cô đã leo lên người anh, cười nham hiểm. Còn biểu cảm của Trần Trạch lúc ấy thì như cô gái thẹn thùng. . .

5.

Thời còn đi học, Võ Chiêu Dương rất hay viết nhật kí. Có một khoảng thời gian cô thường xuyên viết tâm sự của mình về Phùng Hải Chính vào cuốn sổ.

Thời gian đầu sống chung, khi Phùng Hải Chính giúp Võ Chiêu Dương dọn đồ về nhà anh, anh đã phát hiện ra cuốn sổ nhật kí xinh xắn của cô.

Lúc ấy cô đang loay hoay với đống quần áo, miệt mài sắp xếp chúng vào ngăn tủ anh chừa cho mình.

Nhân cơ hội không Võ Chiêu Dương chưa phát hiện, Phùng Hải Chính lén đọc vài trang nhật kí của cô. Anh cười khúc khích vì cái sự ngây ngô của cô, và cả sự đáng yêu trong đó nữa.

Phùng Hải Chính giấu cuốn sổ ra sau lưng, anh đi đến đứng sau lưng cô, dựa người vào tường, cái đầu hơi nghiêng nghiêng nhìn cô.

Bị anh nhìn đến mất tự nhiên, Võ Chiêu Dương quay sang quát một tiếng. "Này!"

Trái lại, anh còn cười to hơn. "Đúng là cô bé tội nghiệp!"

Võ Chiêu Dương nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. "Anh nói gì?"

Anh hít sâu một hơi, thở ra một cách chậm rãi rồi đọc một đoạn. "Hôm nay em thấy anh nắm tay Lý Huyên, mặc dù em rất ganh tị nhưng vẫn gượng cười khi anh nhìn em. Em ước gì mình được nép vào lòng anh, hít hà mùi hương trên cơ thể anh. . ." Nói xong, anh cười lớn, cười đến quặn cả người.

Cô lờ mờ đoán ra được điều gì đó, bất ngờ xông lên, vòng tay ra sau lưng anh tìm cuốn nhật kí ngốc nghếch của mình, cô không dám tin ngày xưa mình đã viết ra chúng. "Trả cho em!"

Bàn tay giữ cuốn sổ đưa cao lên, Võ Chiêu Dương nhảy lên cũng không thể với lấy được. Cô đành bỏ cuộc, ngồi sụp xuống tỏ vẻ giận dỗi.

Phùng Hải Chính thấy dáng vẻ mè nheo của cô, có chút vui trong lòng. "Để anh đọc đoạn này hay hơn cho em nghe nhé!"

Cái đầu cô nhúc nhích, nghiêng mặt sang trái liếc anh. Sau đó không nói không rằng, đứng dậy đi về phía cái va li đang dọn dang dở. Cô lấy mấy bộ quần áo mình vừa xếp vào tủ, bỏ lại vào trong va li, thái độ hậm hực.

Nhận ra điều chẳng lành, Phùng Hải Chính vội vàng đi đến ngăn cô lại. "Giận à?" Anh cười xòa.

"Em không cưới nữa, không làm vợ anh nữa. . . Anh. . . quá đáng!" Cô gào lên, nước mắt lưng tròng.

Anh nén cười, trả cuốn nhật kí cho cô, kéo cô vào lòng vỗ về. "Anh xin lỗi, anh xin lỗi!"

Võ Chiêu Dương còn trách móc anh thêm vài câu, anh vẫn dịu dàng dỗ dành cô.

Nhưng được vài hôm. Hai hôm sau, anh nổi hứng muốn chọc ghẹo cô, lại bắt đầu đọc mấy câu sướt mướt trong nhật kí của cô.

Cô giận đến tím mặt, chồm sang cắn anh. "Không được nói nữa!"

Phùng Hải Chính đưa tay xin hàng, vì chỉ có vậy cô mới thả răng ra khỏi tay anh.

Có điều là anh không chừa được cái tật trêu ghẹo cô, dăm ba bữa lại đọc vài câu trong cuốn nhật kí. Cô còn phải khen ngợi anh, vì chính cô còn không nhớ mình đã viết gì, vậy mà anh lại thuộc hết, trong khi mấy ngày lễ quan trọng lại chẳng nhớ nổi.



Thực ra thì anh không đọc nhật kí của cô, anh chỉ nói bừa vài câu, vậy mà làm cho cô chột dạ, cứ như anh đi guốc trong bụng cô.

7.

Cách Giáng Sinh hai ngày, Cao Khắc hứa đi xem phim với Lý Quân, nhưng công việc cần phải xử lí gấp, anh không thể quay về nhà đón cô nên đã kêu cô tự bắt xe đến rạp trước.

Lý Quân không rõ đường xá thế nào, bắt đại một chiếc xe và kêu người ta chở đến rạp chiếu bóng gần nhất. Bác tài nghe nhầm địa chỉ, lại còn đưa cô đi nhầm đường. Đến khi đi lạc mới nói là mình không biết đường, rồi bảo cô bắt xe khác mà đi tiếp.

Cô gái nhỏ thật thà, vẫn trả tiền cho bác tài rồi đứng bên đường đợi xe taxi khác. Cô nhìn xung quanh, may mà có vài cô gái cũng đứng cùng cô.

Đứng đợi một lúc lâu không thấy chiếc taxi nào, Lý Quân hơi lo lắng. Cô chỉ thấy vài chiếc xe con dừng lại, rồi người ta đi xuống đón vài cô gái lên xe. Cô còn nghĩ chắc là người nhà đến đón họ, nhưng sao mấy cô gái này ai cũng mặc đồ ngắn củn, trong khi cô mặc kín như bưng mà vẫn thấy lạnh tê người.

Cô còn tốt bụng tặng găng tay cho một cô gái đứng gần đó. Khi cô đưa găng tay ra, cô gái ấy còn dùng ánh mắt hết sức kinh ngạc nhìn cô, chắc là cảm động lắm!

Đợi một lúc lâu sốt ruột, Lý Quân gọi điện cho Cao Khắc báo cáo tình hình, anh hỏi cô đang ở đâu. Cô nhìn quanh rồi thấy tên đường, báo với anh.

Cao Khắc vừa nghe tên đường xong, liền bật ra hai tiếng kêu oán. "Em đứng yên đó đợi anh, có ai đến hổ cũng không đi theo họ, nhớ chưa?"

Lý Quân vâng vâng dạ dạ một tiếng rồi cúp máy.

Quả đúng như lời Cao Khắc nói, Lý Quân thầm ngưỡng mộ tào phán đoán của anh. Chưa đầy ba mươi phút sau, có một chiếc xe dừng trước mặt cô. Một người đàn ông bước xuống, vẻ mặt lấm lét.

Người đàn ông hỏi cô. "Bao nhiêu?"

Cô ngẩn ra một lúc rồi mới trả lời. "Mười chín ạ!"

"Của ai?" Người đàn ông lại hỏi.

"Của cháu."

Nghe được câu trả lời của cô, người dàn ông cười nham hiểm, ông ta gật đầu một cái rồi ra hiệu bảo cô lên xe.

"Cháu đang đợi người đến đón rồi ạ!" Cô xua tay từ chối.

Người đàn ông kia bặm môi trợn mắt, vẻ mặt kênh kiệu. "Lên xe, tôi cho cô hẳn năm mươi đồng!"

"Cháu không cần tiền của chú!" Chất giọng ngọt ngào của Lý Quân khiến người đàn ông điên cuồng hơn.

Ông ta kéo tay Lý Quân, ép cô lên xe.

Lý Quân giằng co với người đàn ông, không chịu lên xe.

May mà lúc ấy Cao Khắc đến kịp, nếu không chẳng biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra với cô.

"Bỏ ra!" Cao Khắc vừa chạy, vừa hét, vừa đẩy người đàn ông ấy ra.

Lý Quân bị hù cho giật mình, chạy núp sau lưng Cao Khắc.

Anh mắng người đàn ông mấy câu rồi kéo cô đi nhanh ngồi vào xe, nổ máy chạy đi thật nhanh.

Vẻ mặt anh không được tốt, Lý Quân cũng ngại mở miệng. Cô cứ len lén nhìn anh.

Cao Khắc lái thẳng xe về nhà, anh hậm hực đóng cửa xe bên phía mình rồi đi vòng qua mở cửa xe cho cô.

Biểu cảm của anh lúc này rất đáng sợ, Lý Quân không dám đứng gần anh, trong lòng lại rất khó chịu vì không biết anh bực bội chuyện gì.

"Anh Cao Khắc!" Cô khẽ gọi, giọng hơi run run.

Vốn dĩ anh chẳng thể trách Lý Quân được, cô không hề biết cái chỗ mình đang đứng nó xấu đến vậy. Cao Khắc chỉ giận vì sự ngây thơ quá mức của cô. "Vào nhà!" Anh nói bằng giọng lạnh nhạt.

Lý Quân cố kìm nén nước mắt, cô không hiểu mình làm gì sai khiến anh giận đến vậy. Cô cứ thế lầm lũi theo sau anh, khịt mũi sụt sùi.

Nghe thấy âm thanh kì lạ, Cao Khắc quay đầu nhìn cô gái nhỏ. Cơn giận của anh tan biến khi thấy bóng dáng rụt rè của cô.

Anh thở dài, đặt tay lên vai cô. "Lý Quân, anh không có giận em đâu!"

Tiếng nấc của cô lớn dần, dòng nước mắt theo đó chảy dài xuống gò má. "Em xin lỗi, anh đừng giận em như vậy mà, em sợ. . ."

Trái tim Cao Khắc mềm nhũn ra, anh vòng tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên đầu cô, cười an ủi. "Không, anh không giận em, anh chỉ. . ." Anh bối rối, cố tìm từ ngữ thích hợp để cô bớt đau buồn. ". . . anh chỉ. . . hơi buồn một chút thôi!"

"Em không cố ý đi nhầm đường đâu, em cũng không cố ý nói chuyện với chú kia. . ." Tiếng khóc của cô không có dấu hiệu dừng lại, vẫn mãi nức nở trong lòng anh.

Cao Khắc mất gần ba mươi phút mới dỗ cho Lý Quân ngừng khóc. Và anh rút ra được một điều, Lý Quân xem anh là một điều cực kì quan trọng trong cuộc sống cô. Cô còn nói, nếu anh bỏ mặc cô không quan tâm nữa, cô nhất định sẽ tìm đến cái chết, vì sống mà không được yêu thương thì chẳng thiết tha gì nữa.

Lúc nghe câu nói ấy, anh còn nghi ngờ, bây giờ thì anh tin rồi, anh tin mình là nguồn sống của Lý Quân, là sự yêu thương duy nhất mà cô cần. . .

Anh cũng thừa nhận, chính cô là người mà anh dành sự cưng chiều nhất, là người mà anh yêu nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook