Đệ Nhất Tà Quân

Chương 17: Lấy máu

Tuỳ Phong Thanh

25/08/2015

Edit: Sally

Xem qua chiến trường hai quân xé sát nhau, bày trận, ngươi gặp qua bầy sói tại thời điểm vây công địch nhân, hội căn cứ tình huống cụ thể không ngừng mà biến ảo trận pháp sao?

Có, hiện tại đàn thú này tiến hành công kích chung quanh, thậm chí có khi còn bay lên, không ngừng biến ảo chính mình.

Chỉ thấy bụi đất lá cây bay lên không trung, hoàng sói thú nhanh như tia chớp, giảo hoạt như hồ ly, ngửa đầu gào thét, há mồm trợn mắt, lợi trảo giơ lên, hơi thở uy áp trong phạm vi hơn mười trượng, lực áp bách cường đại giống như trận đại võng đem khu vực này phong kín.

Trong đàn hoàng sói thú, một con tiểu bạch thỏ nho nhỏ, hai chân nhanh cầm lấy bùn đất dưới chân, mở to song mâu vàng kỳ dị trong nháy mắt nhìn chằm chằm thân ảnh gầy yếu trong trận vây của bầy sói, toát ra thần quang khiếp sợ tới cực điểm.

Chỉ thấy, hoàng bầy sói trong trận, đối mặt trận hình biến ảo vô cùng của hoàng sói, Quân Tà cầm ‘Băng xuyên’ trong tay, không chỉ không chút sợ hãi, ngược lại càng hiện lên hưng phấn cùng kích động, có loại vui sướng đầm đìa khoái cảm, quần áo trên người vết máu loang lổ, khiến nàng giống như ác ma đến từ địa ngục, tựa như huyết là nguồn suối sinh mệnh của nàng, giết chóc là động lực.

Đã lâu rồi, không có chiến đấu thống khoái như vậy, thật sự quá sung sướng! Quân Tà nhịn không được ngửa đầu hét vài tiếng, nhiệt huyết trong cơ thể sôi trào đến cực độ.

Sát sát sát sát, giết đến thiên hôn địa ám, sát nhật nguyệt vô quang, lấy ngô lực, sát phiên, sát phá, sát…

Trọng sinh đến dị thế, là người vô lực, đối với mình buồn bực, vô lực, không thể sử dụng sóng não gấp đến phát điên… Đọng lại cảm xúc sở hữu trong hai tháng, ở trong trận chiến đấu này toàn bộ đều phát tiết ra, thực bất hạnh, đàn hoàng sói thú này trở thành đối tượng phát tiết cho nàng.

“Ngao ô…” Máu tươi chảy ra, tiếng sói tru thê lương liên tiếp vang lên, cùng với ‘Phanh long phanh long’ thanh âm trọng vật ngã xuống đất, toàn bộ thiên địa tựa hồ bị địa chấn, trong không khí tràn ngập dày đặc vị huyết tinh, khiến người ta buồn nôn.

Thân pháp mạnh mẽ, thân thủ quỷ thần khó lường, tốc độ tấn mãnh như tia chớp, không chút lưu tình hạ sát chiêu, thủ pháp gọn gàng tiêu sái…

Giương mắt nhìn qua, có thể gặp tử ảnh lắc lư, tàn ảnh tung bay, ngay cả tốc độ có thể nói như gió như điện của hoàng sói thú, cũng nằm thế hạ phong torng tay nàng, không khác gì lão thái bà đi lại tập tễnh.

Dựa vào kỹ xảo quen thuộc, Quân Tà dễ dàng chiếm thế thượng phong, ‘Băng xuyên’ nàng trong tay giống như vật có sự sống thật sự, xuyên, bó, chọn, mạt, thông suốt, cách, oan, tiễn, điểm, bát… Đơn giản một chiêu, mỗi chiêu thức nàng phát ra, đều gọn gàng tiêu sái như vậy, không có động tác võ thuật đẹp mắt, nàng ra tay tất nhiên muốn nhất kích đánh trúng.



Buổi chiều dương quang hướng về phía Tây, trên mặt đất vạn vật ngã bóng.

Cái gọi là trận pháp hoàng sói thiên hạ biết rõ trước mặt Quân Tà căn bản chính là tính trẻ con, nàng luôn chọn những vị trí bạc nhược mà xuống tay, trận pháp không chỉ không vây trụ được nàng, ngược lại càng khiến nàng chiếm ưu thế, nói thật, nếu chúng nó không chọn dùng trận thuật, mà trực tiếp đối với nàng dung mãnh đánh cắn, có lẽ trận chiến đấu này sẽ càng thêm thảm thiết.

Chiến đấu giằng co gần một canh giờ, hơn mười con hoàng sói thú thế nhưng chỉ còn lại có năm con, nhưng đều bị thương nặng, tựa hồ đã không còn sức chiến đấu, phân ra đứng năm nơi cách nhau, mắt sói đỏ bừng lộ ra sợ hãi thật sâu, đề phòng nhìn tiểu cô nương trước mắt này, không, không phải tiểu cô nương a! Rõ ràng chính là sát thần.

Đứng trong vòng vây của năm sói thú, Quân Tà đứng thẳng thân ngọc, trên mặt tràn đầy vết máu mang theo vui sướng cười tà, hai mắt đen thâm thúy lóng lánh, hưng phấn nhìn thẳng năm sói một thỏ làm cho cả người chúng phát run, tử y tức thì bị nhuộm thành hồng y, còn bị rách vài nơi, da thịt trắng noãn hiện lên từng đạo vết máu, nếu không nhìn kỹ, thật đúng nhìn không ra, ‘Băng xuyên’ nắm trong tay còn vươn xuống vài giọt máu, nhìn nàng như vậy thật khiến người khác đau lòng a!

Cúi đầu quét nhìn bốn phía, trên đất đám hoàng sói thú không còn hơi thở, thi thể sói giữ hoặc nhiều hoặc ít đều lưu một bãi máu, trên mặt tươi cười, quyệt miệng hồng nho nhỏ, nhìn rất đau lòng a! Nhưng đây là chuyện không có biện pháp, ngay cả tốc độ của nàng mau nữa, cũng tất nhiên không tránh khỏi bị thương, huống chi đồng thời hơn mười hoàng sói thú cùng tác chiến cũng không phải chuyện giỡn, vô ý một cái, đầu của nàng phải chuyển nhà. Chuyển tay đặt ‘Băng xuyên’ trước ngực, ý cười tà tứ trên mặt Quân Tà khiến người ta từ đau lòng lại hóa thành mao cốt tủng nhiên, một tay vươn ra, hướng tới năm hoàng sói thú còn lại ngoéo tay một, vô cùng dụ hoặc nói: “Đến a! Lại đây a! Gia ta sẽ thực ôn nhu, lại đây đi, chỉ cần đến cho gia nhẹ nhàng khắc một đóa hoa thì tốt rồi, sẽ không đau, lại đây a, ngoan …”

Lấy một loại tư thế đứng quỷ dị, tiểu bạch cảm giác toàn bộ lông thỏ trên người mình đều dựng thẳng lên, khóe miệng run rẩy phi thường, thiếu chút nữa không đứng vững mà ngã xuống đất.

Ngay cả tiểu bạch lười biếng cũng có phản ứng này, có thể nghĩ tới chim sợ cành cong thì hoàng sói thú kinh hãi như thế nào. Thấy chúng nó rất nhân tính hóa nuốt nuốt nước miếng, không hẹn mà cùng lui về phía sau từng bước, sau đó dùng móng vuốt sói cào cào mặt đất, đầu sói giương lên, mở to miệng sói, lộ ra răng nhọn vô cùng sắc bén, bộ dáng như muốn liều chết.

Quân Tà cũng mở miệng ra, lộ ra hàm răng trắng noãn, phi thường ‘Ôn nhu’ nhìn chúng nó, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng chờ mong chúng nó hướng tới nàng.

Nhưng mà…

“Ngao ô…” Ngửa đầu tru lên một tiếng, năm hoàng sói thú đồng thời trong cùng một giây quay thân thể cao lớn lại, sau đó… Chạy lạc!

“…” Chuẩn bị tốt chiến đấu, Quân Tà kinh ngạc khẽ nhếch miệng, hai mắt linh động trừng lớn nhìn phương hướng năm hoàng sói thú chạy lạc, trực tiếp trợn tròn mắt.

Như thế nào… Như thế nào chạy! Hơn nữa tốc độ đó, chậc chậc, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng, tăm hơi, chỉ để lại cát bụi cuồn cuộn, rất giống có quỷ ở phía sau truy bình thường, nếu vừa mới chúng nó có như vậy tốc độ, nàng đã có thể thảm.



Tại sao có thể như vậy! Sói bản tính không phải chiến đấu rất hung hãn sao? Nàng chưa từng nghe qua sói cũng biết đào binh, huống chi là hoàng sói thú? Phải biết rằng, đối mặt với Quân Tà này đối thủ hiếu chiến, tàn nhẫn mà quỷ dị, đừng nói là sói, mãnh hổ đều bị dọa sợ mà chạy.

Quân Tà bị đả kích ngây ngốc đứng, đều quên kế tiếp muốn làm cái gì, thẳng đến dưới chân mình có cảm giác hồi mới phục hồi tinh thần lại.

Cúi đầu vừa thấy, thì ra là tiểu bạch a! Nó nhưng lại đứng thẳng tứ chi, giống một con chó nhỏ đang đứng, móng vuốt dán tại váy của nàng, đồng mâu kim hoàng sắc híp lại nhìn nàng, hai chi trước đong đưa, như vậy, thật sự là hảo manh a!

Dù là Quân Tà cũng nhịn không được lấy tay ôm lấy nó, tiến đến trước mặt, nhăn cái mũi lại, cùng nó mặt đối mặt, mũi đối mũi, vẻ mặt trìu mến.

Xôn xao một chút, trên mặt tiểu bạch thỏ hỏa lạt thiêu cháy, chính là bị mao nhung đó ngăn trở, nhìn không tới. (Sally: chị Tà ngay cả em thỏ cũng làm cho mắc cỡ được rất tài nha)

“Ha ha, tiểu bạch, ngươi thật sự là rất đáng yêu a, ha ha…” Tuy rằng nhìn không thấy nó đỏ mặt, nhưng Quân Tà lại chú ý tới hai tròng mắt kim quang tựa hồ ngượng ngùng cúi xuống, còn hơi liếc qua liếc lại né tránh.

Trời ạ! Nàng như thế nào cho tới bây giờ cũng không biết thì ra tiểu bạch thỏ đáng yêu như vậy a! Lần này nàng thật sự là nhặt được bảo vật.

“Hắc hắc, tiểu bạch, thừa dịp máu chúng nó vẫn còn nóng, ta nhanh chạy tới lấy máu chúng nó đi!” Tà ác cười, Quân Tà ôm tiểu bạch ngồi xổm tại một đầu hoàng sói thú, tay lấy từ trên thắt lưng, tìm kiếm, lấy ra một chiếc bình nhỏ.

‘Băng xuyên’ xoay tròn một cái, bạch quang hiện lên, từ trái tim hoàng sói thú đã chết từ từ chảy huyết dịch, chảy vào trong chai, ước chừng hơn nữa bình.

Quân Tà nhắc cái chai tới mũi ngữi, cười cổ quái, cũng không dùng cái gì che lại, mà trực tiếp tiến đến bên miệng tiểu bạch, mỉm cười thiên chân nói: “Nhìn ngươi không có tinh thần, có thể uống chút máu, bổ bổ, còn thịt sói, vẫn là nướng chín ăn mới ngon, hiện tại ta là chủ nhân ngươi có chuyện quan trọng hơn, không có thời gian nướng cho ngươi, nha, nhưng đừng xem này chính là một bình nhỏ, này dùng được rất nhiều nha.” Nói xong lại bĩu môi nói: “Người thế gian này cũng thật cú, nghĩ đến huyết không có chỗ tốt gì, căn bản là không biết, trong huyết mới là chỗ tinh hoa chân chính, uống một giọt liền biết được.”

Dứt lời, liền cầm sói huyết trong tay đổ vào trong miệng tiểu bạch, tuyệt không trưng cầu ý tứ nó, nói, từ lúc nàng nhìn thấy ‘Nó’, vốn không có qua trưng cầu ý tứ nó, mà tiểu bạch cũng phi thường dịu ngoan nghe theo chủ nhân an bài.

Theo sau, Quân Tà liền bận rộn lấy máu những con hoàng sói thú còn lại, tổng cộng được bốn bình, còn có da sói đao thương bất nhập, nàng nhưng một điểm hứng thú đều không có.

Chuẩn bị cho tốt hết thảy, Quân Tà đứng thẳng dậy, nhìn chung quanh bốn phía liếc mắt một cái, nhìn tiểu bạch trong ngực sau khi uống sói huyết vào liền mơ màng ngủ đi, khóe miệng gợi lên một chút ý cười kiêu ngạo, bước đi, hướng ở chỗ sâu thú tinh lâm đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đệ Nhất Tà Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook