Đế Sủng

Chương 30: Trẫm Cùng Ngươi Lớn Lên

Mão Liên

14/05/2021

Một hàng cung nữ ngay ngắn bưng khay tiến vào Thần Quang Điện, hầu hạ Tuyên Đế cùng Tri Y rửa mặt chải đầu.

Tri Y rất là nhanh chóng, rửa mặt đổi váy xong liền chạy đến trước mặt Tuyên Đế. Tuyên Đế dang hai tay để cung nữ đeo đai lưng Kim Tường Vân, ánh mắt xoay chuyển nhìn thấy tiểu cô nương đang ngửa đầu nhìn mình, giống như tò mò với hoa văn phiền phúc trên triều phục.

“An Đức Phúc.” Hắn mở miệng nói, “Truyền lệnh.”

“Dạ.” An Đức Phúc cao giọng hô một câu, theo sau lại thấy Tri Y đứng ở bên cạnh Hoàng Thượng của bọn họ khoa tay múa chân một chút, nhảy nhót nói, “Hàm Bảo Nhi, cao.”

Hắn liếc liếc mắt thấy tiểu chủ tử, yên lặng cúi đầu nhịn cười. Lần trước Hoàng Thượng mặc long bào treo ngọc bội bên hông, đương nhiên là dài hơn so với đai lưng này.

Giữa mày Tuyên Đế cũng tràn ý cười, vỗ vỗ đầu Tri Y, để Mặc Trúc đưa nàng đi dùng bữa.

Bình thường Tuyên Đế lâm triều là cuối giờ Mẹo, nếu mưa to tuyết lớn sẽ hoãn lại, quy định này làm trong lòng triều thần cảm thấy Tuyên Đế nhiều hơn vài phần nhân tình. Nhưng sự khoan dung của Tuyên Đế là một chuyện, nhưng nhóm triều thần một mặt cũng phải tự hạn chế, đại đa số vẫn nghiêm túc đúng giờ, không dám lần nữa nửa khắc.

Lúc này cách thời gian lâm triều còn hai khắc, Thần Quang Điện cách Tuyên Hòa Điệnkhông đến một khắc đi bộ, dùng chút đồ ăn sáng rồi đi cũng không muộn.

Đầu bếp Ngự thiện phòng khá thông minh, nghe nói đêm qua vị tiểu chủ tử Tri Y này ngủ ở Thần Quang Điện, đồ ăn sáng cũng chuẩn bị thêm mấy món điểm tâm nổi bật, đều làm thành hình dàng tiểu hài nhi yêu thích như nai con thỏ con, nhìn thấy Tri Y do dự lại rung đùi đắc ý, không biết nên chọn người nào.

Tiên Đế trước kia rất xa hoa, chỉ là đồ ăn sasg cũng có đến mấy chục món, không thể thiếu thịt bò. Nếu phải lúc hứng trí muốn uống canh lại càng phiền toái, trước đó một đêm phải ninh xương làm nước cốt canh, ngày thứ hai dùng thịt tươi mới thêm tiên sơ* hoặc tôm cá nhỏ sao đến lúc vàng óng, thịt săn lại sau đó mới cho vào nước xương hầm trước đó, ninh thêm hai ba canh giờ cho nước canh cô đặc lại, cuối cùng cho một tầng hành hoa thái nhỏ bên trên, như thế mới có thể miễn cưỡng làm Tiên Đế vừa lòng.

Hiện nay tuy rằng quốc khố lại một lần nữa được lấp đầy, nhưng Tuyên Đế vẫn ưa giản dị, mỗi ngày đồ ăn sáng quy định không nhiều hơn sáu món. Lúc này bữa sáng được bày biện trên bàn cũng không nhiều lắm, một chén tổ yến, một chén kê ti, đĩa men xanh có bánh đậu xanh tinh xảo vàng óng, lại thêm một chén canh bát bảo, đài sen đậu hủ cùng ma lạt, nhiều hơn mọi khi một bát sữa ấm và canh gà.

Sữa dê đã được khử mùi bằng cách đặc biệt, lại thêm mật làm hương lại càng ngọt, căn bản Tri Y không cần gọi cũng tự giác hét lên đi xuống. Sau khi ăn xong chút đồ ăn sáng, bụng tròn vo, thời điểm lúc xuống bàn chân quơ quơ thiếu chút ngã sấp xuống, được Mặc Trức đỡ mới tránh được ‘vồ ếch’ sáng sớm.

Tri Y nấc một cái, theo bản năng nhéo ngón tay Mặc Trúc, buồn rầu nhìn nhìn xuống dưới, bụng nhỏ rất tròn, ngay cả mũi chân đều không thấy đâu.

Lúc này Từ ma ma đến Thần Quang Điện đón nàng, ánh mắt mừng rỡ cười híp thành một đường thẳng, tiến lên giúp tiểu cô nương vỗ vỗ lưng để nàng thuận khí, ôn nhu nói: “Cô nương có đồ ăn mình thích sao? Lại ăn đến mức này.”

Tri Y nghiêm khuôn mặt tròn vo suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở ra tay nhỏ, “Đều ~ thích.”

Mặc Trúc cười ra tiếng, đem điểm tâm sắp xếp tốt vào hộp đưa cho Từ ma ma, “Cô nương thích ăn bánh này, sau này phân phó Ngự Thiện phòng làm nhiều chút đưa đến chỗ Thái Hậu nương nương.”

Từ ma ma lên tiếng trả lời, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng đã vào triều rồi sao?”

“Vâng, Hoàng Thượng phân phó chờ người trong cung Thái Hậu nương nương đến đón là có thể để cho cô nương trở về.” Mặt mày Mặc Trúc ôn hòa, “Mặc Lan đang muốn mang cô nương đi một vòng, ma ma đã dẫn người đến đây.”

Từ ma ma cười, để cho Tích Ngọc dắt Tri Y đang vẫy tay chào mấy người Mặc Trúc chậm rãi đi trở về Kính Hòa cung.

Ánh sáng mặt trời ấm áp, thời điểm giữa hè ước chừng chỉ có lúc này với hoàng hôn là làm người ta thoải mái, nắng sớm ôn nhu khẽ vuốt vé, gió nhẹ tinh tế thổi qua hàng liễu bên Vân Thanh hồ. Tri Y chạy trước đến lan can ven hồ, kiễng chân chỉ hoa sen trong hồ qua khe hở, quay đầu nói: “Hoa ~ “

“Là hoa.” Từ ma ma nhẹ giọng nói, “Cô nương muốn hái một bông không?”

Nào biết tiểu cô nương lại lắc lắc đầu, chỉ nói: “Cá.”

Nàng nói đúng là có một con cá chép ở dưới lá sen nhẹ nhàng vẫy đuôi, Từ ma ma suy nghĩ một lát mới hiểu được, đại khái cô nương cảm thấy nếu hái mất bông hoa thì cá chép sẽ không có lá che sẽ không thoải mái, ánh mắt Từ ma ma như hóa thành một vũng nước. Thầm nghĩ cô nương của các bà nhu thuận lại còn nhỏ như vậy, làm sao giống như vị Mộ Thị Lang kia nói bất hảo ngỗ nghịch, rõ ràng là hắn không từ ai, không kiên nhẫn, nhìn cũng chưa nhìn cô nương các bà vài lần đã nghĩ xuất ra uy nghiêm của trưởng bối, căn bản không xứng làm cha của cô nương.

Ba người ở Vân Thanh Hồ đứng một lát, xa xa truyền đến tiếng quát to đầy tinh thần của Cảnh Mân, “Muội muội ~~”

Tri Y mắt to sáng ngời, quay đầu nhìn lại, ngọt ngào gọi một tiếng “Ca ca”, đồng dạng nhấc chân dang tay vui vể chạy tới. Mắt thấy hai tiểu bất điểm sẽ chạy đến ôm nhau, Cảnh Mân lại đột nhiên bị cấp phải đá, ai một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, Tri Y bị hắn bất ngờ ngã xuống mất đà ngã trên lưng hắn, bụng nhỏ ép xuống làm Cảnh Mân bị áp thêm xuống vài phần.

Tri Y ghé vào trên lưng Cảnh Mân, tứ chi vùng vẫy cố gắng muốn đứng lên, “Ca ca?”

Cảnh Mân không muốn mất mặt trước muội muội, cứng rắn chống đỡ nói: “Đừng sợ, không có việc gì ——” nói còn chưa dứt lời, bởi vì Tri Y hơi hoạt động một chút lại làm cho mặt hắn cắm vào trong đám cỏ.

Hai đứa nhỏ nhất thời đều mặc một lát, thẳng đến khi hai ma ma tới, mang người nâng dậy, vỗ vỗ người này an ủi người kia. Nhưng Cảnh Mân hướng đến hình tượng nam tử hán đại tượng phu, hốc mắt cũng không hồng một chút nào, mà Tri Y có đệm thịt người, căn bản không bị đau.

Cảnh Mân phi phi phun cỏ dại trong miệng, tay niết mạng khuôn mặt béo béo của Tri Y, buồn bực nói: “Muội muội ngươi mấy ngày trước đây về nhà lại béo lên có phải hay? Béo hơn gấp mấy lần Tuyết Bảo Nhi.”

Tri Y ngây thơ nhìn theo hắn về phía tay toàn thịt của mình, lại nhìn bụng nhỏ tròn vo, banh khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Không béo ~ “

Lúc trước tiểu cô nương nghe Tín Vương phi thầm oán bị béo lên linh tinh, ước chừng biết đó là lời không tốt, đương nhiên không thích. Cảnh Mân gật đầu,an ủi vỗ vỗ nàng, “Không béo, không béo, là Tuyết Bảo Nhi rất gầy.”

Tri Y gật gật đầu, mặt mày loan loan, đưa kim cao, nhìn Cảnh Mân ánh mắt đều tỏa sáng. Nhưng đảo mắt nhìn Khâu thị bên cạnh, liền tỏ vẻ nghiêm túc khụ khụ “Muội muội ăn đi, đây là điểm tâm cho tiểu hài tử ăn, không thích cho ta.”

Ai cũng nhìn ra hắn nói lời này không một chút tình nguyện nào, Khâu thị nhịn cười, cố tình không đề cập tới chuyện Tín Vương phi cho phép Tiểu chủ tử mỗi ngày có thể ăn một ít món điểm tâm ngọt.

Đương nhiên Tri Y sẽ không khách khí với hắn, nghe Cảnh Mân nói như vậy, ngơ ngác vâng một tiếng thu tay về. Tuy rằng đồ ăn sáng ăn có chút nhiều, nhưng điểm tâm quá mức mê người, vẫn là không nhịn xuống thỉnh thoảng lấy ra một khối nhấm nháp.

Chậm rãi một đường ăn đến Kính Hòa cung, cuối cùng Cảnh Mân nhìn hộp đựng điểm tâm trống rỗng, rốt cục không nhịn được đấm ngực dậm chân, “Muội muội, ngươi… Ngươi một khối cũng không để lại a.”



“Y?” Tri Y nghi hoặc một tiếng, đem chiếc bánh cuối cùng đã cắn một nửa đưa cho Cảnh Mân.

Cảnh Mân nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn đau cự tuyệt, hơn nữa tỏ vẻ chính mình tuyệt đối không phải ghét bỏ điểm tâm bị muội muội cắn qua.

Hai người còn chưa đến cửa điện, một làn gió mang theo hương thơm đánh úp lại, Tri Y bị kéo vào một vòng ôm ấm áp, âm thanh mềm mại của Tín Vương phi vang lên, “Tiểu Hàm Hàm đã trở lại.”

Tri Y nghe vậy lập tức được ôm lên, nhuyễn nhu nói: “Dì —— “

“Lại không gọi mẫu thân.” Tín Vương phi vuốt mặt nàng, “Quên đi, dù thế nào cũng là một nửa tiểu khuê nữ của ta.”

Nàng thay đổi tư thế ôm, nhẹ giọng nói: “Hàm Hàm, Nguyên Hàm ca ca của ngươi gần đây rất nhớ ngươi, thật vất vả đến thăm ngươi một lần, dẫn hắn đi chơi được không?”

Tri Y quay đầu nhìn liếc mắt một cái, lại chỉ hướng bên trong, ánh mắt cùng bụng nhỏ bình thường tròn vo, “A Ma.”

Tiểu cô nương muốn trước tiên đi gặp A Ma rồi lại đi chơi.

Thật ngoan, Tín Vương phi nhịn không được nghĩ. Nhưng đồng thời cũng buồn rầu, Thái Hậu vốn là muốn để cho nàng đem tiểu cô nương dẫn đi, giờ nên nói như thế nào đây.

Nguyên lai đêm qua Thái Hậu đã nổi giận rất lâu, xiêm y lại đơn bạc bị gió thổi thời gian dài, hơn nữa đến tuổi, tự nhiên liền ngã bệnh. Bệnh đổ không nghiêm trọng, Thái y xem qua chỉ nói là tà phong nhập thể, uống mấy thang thuốc lại nghỉ ngơi mấy ngày là được. Thái y biết trong Kính Hòa cung có Tiểu chủ tử mới bốn tuổi, cho nên cố ý dặn Thái Hậu mấy ngày này không thể ở cùng chỗ với Tri Y, nói tiểu hài nhi yếu ớt, cũng dễ bị nhiễm bệnh.

Đương nhiên mấy ngày này Thái Hậu không dám gặp tiểu bảo bối, gặp Tín Vương phi mang ấu tử Cảnh Mân tiến cung, liền nghĩ để cho nàng lấy danh nghĩa thăm bệnh ở lại Kính Hòa cung mấy ngày, Tri Y cũng yêu thích Tín Vương phi, nghĩ đến hẳn là không có gì vấn đề.

Gặp Tín Vương phi không phản ứng, Tri Y liền đưa chân nhỏ muốn xuống dưới chạy vào trong điện, bị Tín Vương phi tóm được kéo trở về, “Hàm Hàm, A Ma đang ngủ, không thể vào đi vào làm phiền bà.”

Tri Y gật gật đầu, đưa tay bịt miệng lại vẻ mặt còn thành thật mười, “Không làm phiền.”

Nói xong lại muốn đi vào điện, tiếp tục bị ngăn lại, tiểu cô nương hơi mất hứng, nghiêm túc nhìn Tín Vương phi, thanh âm non nớt, “Dì, không cần, phá hư.”

Tín Vương phi bất đắc dĩ nhẹ nhàng cười, đem người ôm chầm đến, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn, “Dì không làm mấy chuyện xấu, A Ma sinh bệnh, Hàm Hàm không thể đi vào, đi vào cũng sẽ sinh bệnh .”

Tri Y đương nhiên biết ý tứ sinh bệnh là gì, trước kia chính là nàng bị bệnh không ngừng, còn kém nước lấy thuốc làm cơm ăn. Vốn tưởng rằng nàng nghe xong sẽ ngoan ngoãn cùng Cảnh Mân đi chơi, lại không nghĩ tiểu cô nương càng kiên trì , “Muốn thăm A Ma.”

Khó có khi được nhìn bộ dáng tiểu cô nương không nghe lời, Tín Vương phi tâm sinh nghi hoặc, vẫn ôn nhu nói: “Ngày mai thăm được không? Khả năng ngày mai A Ma sẽ tốt rồi.”

Tri Y nghiêng đầu do dự, cuối cùng gật gật đầu, quay đầu cũng không nguyện ý đi chỗ khác chơi với Cảnh Mân, chỉ loanh quanh trong tiểu viện trước Kính Hòa Cung.

Đương nhiên ngốc ca ca Cảnh Mân sẽ không để ý, để cho Tri Y lấy tiểu kim cung dạy nàng bắn. Mấy gốc đào trước sân Kính Hòa cung gặp họa, thời gian giữa hè vẫn có hoa nở rộ màu hồng nhạt, thỉnh thoảng có mấy đóa hoa theo gió bay nhẹ xuống đất.

Tri Y lại không có tâm tư, nhìn cây đào trong chốc lát lại nhìn về phía tẩm điện, ngơ ngác theo Cảnh Mân dạy bắn, cuối cùng còn dùng sức không giữ chặt ngã xuống đất. Cảnh Mân làm tên bắn vào chạc cây làm chạc cây run run, hoa tuôn rơi ào ào, rất nhanh rơi đầy trên váy Tri Y.

“Muội muội.” Cảnh Mân lo lắng ngồi xổm xuống, “Ngươi có phải sinh bệnh hay không?”

Hắn học bộ dáng đại nhân sờ sờ trán mình, lại sờ chán Tri Y, nhiệt độ đều rất bình thường. Tri Y rụt cổ chống mặt không nói chuyện, mắt chớp chớp vài cái, đột nhiên đứng vụt dậy chạy nhanh đến cửa tiền điện, ôm lấy cây cột không xuống.

Mấy người Từ ma ma kinh ngạc nhìn nàng, sau đó vội chạy tới, “Cô nương làm sao vậy? Bị bắt nạt sao?”

Nói xong nhìn lên vẻ mặt có điểm ủy khuất của tiểu cô nương, hồ nghi liếc mắt nhìn Cảnh Mân đang theo sau chạy tới, Cảnh Mân tất nhiên là liên tục lắc đầu, “Muội muội vừa rồi không nói chuyện với ta, ma ma, có phải không thoải mái không?”

Từ ma ma nhất thời khẩn trương, tiến lên muốn đem tiểu cô nương ôm xuống, không nghĩ tới tiểu cô nương còn rất kiên quyết, tay nhỏ bé ôm chặt cây cột, cuối cùng tứ chi cùng trực tiếp sử dụng, bộ dạng hoàn toàn kháng cự.

Mấy ma ma và cung nữ đều dở khóc dở cười, Tích Ngọc nói thẳng, “Cô nương, cây cột này không sạch sẽ, sẽ làm dơ váy của ngài.”

Theo bản năng Tri Y cúi xuống nhìn váy hoa nhỏ, vẫn lắc đầu, thanh âm mềm mại nói: “Hàm Bảo Nhi, không đi.”

Ôm cây cột này cũng không có gì ngạc nhiên a, vừa rồi mới… Từ ma ma đột nhiên nghĩ đến cái gì, thử nhẹ giọng hỏi: “Cô nương muốn ở chỗ này… chờ Thái Hậu nương nương?”

Tuy chỗ này đối diện cửa tẩm điện, nhưng bên trong còn có mành cửa nhỏ và bình phong, căn bản không thể nhìn vào bên trong. Từ ma ma cân nhắc, nhưng nhất thời cũng không đoán ra trong lòng tiểu chủ tử của bà rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Không nghĩ thật sự Tri Y lại lên tiếng, vươn cánh tay nhỏ bé chỉ vào bên trong, “Chờ A Ma.”

Từ ma ma vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, “Cô nương, này…. Thái Hậu nương nương không chạy đi đâu, ngài canh giữ cái gì đây, mau xuống dưới đi, đợi lát nữa là đến bữa trưa rồi.”

Tri Y mở to mắt nhìn các nàng trong chốc lát, dứt khoát xoay qua, kéo dài giọng trẻ con được truyền từ bên khác đến, “Không cần, chờ A Ma.”

Tiểu cô nương cố chấp thật đúng là làm cho người ta đau đầu… Từ ma ma nghĩ nghĩ, quyết định liền canh chừng ở bên cạnh, dù sao đợi đến ngọ thiện, cô nương cũng không còn một lòng muốn ốm cột phải không?

Cảnh Mân nghi hoặc nhìn Tri Y, tuy rằng không hiểu được, cũng quyết định ở bên cạnh chờ.

Ước chừng một khắc sau, tay Tri Y cũng bị mỏi, nàng vụng trộm liếc mắt một cái nhìn Từ ma ma, ngón tay xê dịch muốn nghỉ ngơi một chút, không nghĩ thân mình nhoáng lên một cái liền ngã xuống. Nếu không phải Từ ma ma nhìn chằm chằm vào, tay mắt lanh lẹ đem người tiếp được, đầu nhỏ khẳng định bị sưng thêm một cái bánh bao.

Tưởng Từ ma ma muốn đem mình ôm đi, Tri Y nóng nảy, tay không thèm kéo xiêm y tay ôm chặt lại cây cột, “Nha, không đi, không đi.”



“Được được không đi.” Từ ma ma không chịu được lại mềm mại cầu xin, “Dù sao cô nương cũng phải nói vì sao nhất định muốn chờ ở chỗ này chứ?”

Nào biết tiểu cô nương đem đầu chui vào cần cổ bà, không nói lời nào như trước. Từ ma ma không có cách nào khác, đưa mắt nhìn Tích Ngọc, Tích Ngọc liền im lặng đi vào trong điện, không bao lâu đã đi ra nói thầm vào tai Từ ma ma: “Thái Hậu vừa mới uống thuốc, đang ngủ.”

Từ ma ma thở dài một hơi, ôm tiểu cô nương vào trong ngực vỗ vỗ nhẹ dỗ dành.

Không như bà đã nghĩ, thẳng đến buổi trưa Tri Y cũng không chịu rời khỏi cây cột, khi bị người mạnh mẽ ôm đi liền lộ ra vẻ mặt cực kỳ ủy khuất, mắt đen như quả nho bộ dáng muốn khóc lại không khóc nhìn lên ai cũng không ngăn được.

Vài cung nữ ma ma không có biện pháp, đi bẩm báo Tín Vương phi, Tín Vương phi cân nhắc một lúc, để các nàng đem cơm bưng tới, bón cơm ngay tại hành lang cho Tri Y.

Dường như đây là lần đầu tiên Tri Y tùy hứng, người vẫn theo hầu nàng từ lâu- Từ ma ma cũng đoán được vài phần, những người khác đều là không hiểu được. Nhưng đêm qua Thái Hậu ngủ không ngon, hôm nay sau khi uống thuốc hiện tại đã ngủ say, tự nhiên không thể vì chuyện nhỏ này mà đánh thức người dậy.

Mắt thấy rất nhanh đã đến hoàng hôn, rõ ràng Tri Y thỉnh thoảng buông lỏng tay nhưng người bên ngoài vừa di đến gần nàng vẫn theo bản năng ôm lấy cột y nha kêu “Không cần.”

Tín Vương phi cùng Cảnh Mân khuyên vài lần cũng không dùng được, bình thường còn hôn nhẹ nhiệt tình gọi “Dì” cùng “Ca ca”, một khi bọn họ lộ ra ý muốn ôm người đi, sẽ bị tiểu cô nương thở phì phì nhìn chằm chằm, nếu không thì sẽ không để ý người.

Ai lấy đều không có cách nào với tiểu cô nương, Từ ma ma nghĩ, trong cung trừ bỏ Thái Hậu nương nương có thể khuyên bảo được tiểu chủ tử chỉ còn lại có Hoàng thượng. Nhưng Hoàng Thượng chính sự bận rộn, làm sao lại dám dùng loại lý do này đi mời người…

Chưa kịp khó xử, ngoài Kính Hòa cung đã truyền đến âm thanh, cung nữ nội thị ở cửa đều xoay người hành lễ, thì ra là Tuyên Đế nghe nói Thái Hậu nhiễm bệnh nhẹ nên đặc biệt tớ cửa vấn an.

Nhưng lại nhìn thấy Tri Y đứng ở hành lang cùng với ma ma và cung nữ, An Đức Phúc tự giác tiến tới hỏi han. Mấy người Từ ma ma nhất nhất đem chuyện nói ra, cũng nói hiện tại Thái Hậu đang ngủ, mà cô nương đã như vậy cả trưa, ngọ thiện đều là các cung nữ bưng đến.

Nghe vậy, Tuyên Đế nhìn về phía Tri Y, tiểu cô nương cũng nhìn lại, vì đã ngồi cả trưa, dường như có chút ủ rũ, mấy sợi tóc xoăn trên đỉnh đầu cũng rũ xuống.

Sắc mặt Tuyên Đế không thay đổi, lập tức nhấc chân đi về phía thiên điện, đạm thanh nói: “Mang lại đây.”

Mặc Trúc lên tiếng trả lời, lập tức tiến lên đem Tri Y ôm lên, đương nhiên gặp phải kháng cự. Nhưng dù sao cũng là Tuyên Đế hạ mệnh lệnh, Mặc Trúc cũng bất chấp nhẫn nhịn không đành lòng, đem người ôm đến phòng bên sườn điện, cung nữ cùng nội thị trái phải đều theo ý Tuyên Đế chẫm rãi rời khỏi.

Tri Y còn muốn nhanh chân chạy ra, đảo mắt cửa đều bị đóng lại. Tuyên Đế bước vài bước đi tới trước người, đem nàng nhẹ nhàng nhấc lên đặt lên ghế nhỏ, mặc không lên tiếng nhìn nàng.

Tiểu cô nương bắt đầu còn có thể banh mặt bánh bao, bị nhìn một lát, bỗng nhiên ủy khuất đỏ hốc mắt, nước mắt ào ào chảy ra, tay nhỏ bé mập mạp đưa lên lau nước mắt lên trên ống tay áo Tuyên Đế, “Hoàng Thượng phá hư, không cần ngươi, Hàm Bảo Nhi, muốn A Ma…”

Tuyên Đế cúi đầu liếc mắt một khác chích gắt gao thu chính mình đai lưng thủ, “A Ma bị bệnh, muốn nghỉ ngơi.”

Tri Y vẫn rơi nước mắt như cũ, khuôn mặt đều bị chính mình xoa đỏ bừng, không quên lên án bằng âm thanh mềm nhũn, “Không cần, không cần A Ma đi chơi…”

Lời này nghe có vẻ kỳ lạ lại làm Tuyên Đế ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới tình hình Tĩnh Thái phi hoăng thệ mấy tháng trước. Khi đó hắn cũng nói với tiểu cô nương như vậy, cũng nói với nàng Tĩnh Thái phi đã đi chơi.

Cho nên Tri Y canh giữ ở ngoài tẩm điện của Thái Hậu lâu như vậy không muốn rời đi là vì lo lắng Thái Hậu cũng đi chơi không bao giờ trở về nữa sao?

Nếu là Từ ma ma lúc này, khẳng định cũng sẽ cưỡng chế để Tri Y cùng Cảnh Mân rời đi, cơ hồ giống như đúc cảnh tượng đêm đó Tĩnh Thái phi hoăng thệ, đem một mình Tri Y đi ngủ.

Tất cả mọi người đều nghĩ Tri Y nhỏ tuổi, lúc này hẳn là đã quên đi Tĩnh Thái phi. Lại không nghĩ cảnh tượng ly biệt lúc trước đã khắc thật sâu vào ký ức của tiểu cô nương, hơn nữa nàng vẫn nhớ kỹ A Ma trước đây thương nàng nhất phải đi chơi. Hôm nay khác thường như vậy chính là vì nàng lo lắng A Ma cũng sẽ giống như trước, bỏ lại mình nàng rồi đi cho nên mới muốn ôm cột không chịu rời đi.

Tuyên Đế nhìn bộ dáng tiểu cô nương vừa khóc vừa trông mong nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên như trào ra một dòng nước ấm.

Như hắn lúc còn thiếu niên ngôi vị thái tử tràn ngập nguy cơ, cả ngày sống trong cảnh tranh quyền đoạt lợi cùng lục đục với nhau, đã không biết… bao nhiêu lâu rồi không được nhìn qua người có tâm tư non nớt như vậy.

Đại khái trên đời cũng chỉ có đứa trẻ ngây thơ như Tri Y mới còn một tấm lòng son, thế giới của nàng vẫn là một trang giấy trắng, đơn giản mà trực tiếp, chỉ chờ người giúp nàng chậm rãi vẽ lên đó cảnh sắc nhân gian sặc sỡ.

Tuyên Đế hạ thắt lưng, gương mặt cương nghị góc cạnh cũng trở nên nhu hòa, “Chính là sinh bệnh.”

“Bệnh?” Tri Y nghi hoặc, nước mắt ngừng một nửa, “Đi chơi?”

Khẽ lắc đầu, hắn cầm bàn tay nho nhỏ, “Sẽ không đi chơi, A Ma lớn tuổi, dễ dàng sinh bệnh, chỉ cần nghỉ ngơi sẽ khỏe.”

Tri Y nghiêng đầu, vẫn thấy kỳ lạ, nghĩ nghĩ, chỉ vào chính mình, “Lớn?”

Lại chỉ hướng Tuyên Đế, “Lớn?”

Tuyên Đế híp híp mắt, “Đúng, Tri Y ngày sau cũng sẽ lớn lên. Trưởng thành, là có thể che chở cho A Ma.”

Tri Y ngây thơ gật đầu, trên khóe mắt vẫn còn nước mắt, mí mắt nhẹ nhàng run lên giọt lệ theo khuôn mặt chậm rãi rơi xuống, bị Tuyên Đế nhẹ nhàng lau đi. Tay nàng nhéo ngón út Tuyên Đế, còn thật sự nói: “Hàm Bảo Nhi, lớn lên.”

Nàng muốn lớn lên.

Tuyên Đế trầm thấp ừ một tiếng, thấy tiểu cô nương một lần nữa lộ ra nụ cười, giữa hai mày cũng nổi lên ôn nhu.

Trẫm cùng ngươi lớn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook