Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Chương 11: BACK IN TIME.

LuTeee

31/07/2015

Những ngày sau đó tôi vẫn đi học như bình thường, nhưng chuyện giữa tôi và Khang thì quả thật không bình thường một chút nào hết. Dù tôi đã nhiều lần cố giải thích rằng giữa tôi và Duy Khang thật sự chẳng có gì cả nhưng những lời giải thích ấy luôn bị coi là thừa thãi và chúng nó thì gặt phắt đi, nói tôi không cần phải ngại, sẽ không ai nói gì hay phản đối việc tôi và Duy Khang. Thật sự thì có cái quái gì mà phản đối hay không cơ chứ. Tôi cũng nhiều lần định nói rõ ràng chuyện này với Khang nhưng mỗi lần gặp là Khang lại lảng sang chuyện khác, tôi thật sự không biết làm thế nào cho đúng nữa. Mọi người thì cứ thổi bùng sự việc lên một cách quá đà, ban đầu chỉ có lớp tôi là biết về việc Khang nói thích tôi vào tối ngày hôm đó, sau đó lan dần ra cả hành lang dãy lớp tôi biết rồi cả khối 10 và 11 biết và kinh khủng hơn là cả trường biết và tin vào cái tin đồn nhảm nhí đó. Cũng từ đây mà những ý kiến trái chiều liên tiếp xuất hiện trong cuộc sống của tôi khiến tôi vô cùng mệt mỏi.

Hôm nay là chủ nhật, tôi không phải đến trường vào lúc 7h sáng như mọi hôm nhưng bù lại 7h tối tôi phải vác xác sang nhà Anh Quân. Tôi và Anh Quân vẫn vậy, chẳng ai nói với ai câu gì. Gọi là gì nhỉ, chiến tranh lạnh chăng? Chẳng gọi là gì cả, đơn giản chỉ là ít nói chuyện, ít nhìn mặt nhau hơn mà thôi. Do tôi cứng đầu bướng bỉnh hay do cái tôi của anh quá cao? Kệ đi, như thế này lại hay, anh sẽ không bắt nạt hay mắng mỏ tôi nữa. Tốt cho tôi, tôi sẽ không phải bận tâm mấy câu nói vớ vẩn hay phải lo đối phó với những câu bông đùa của anh. Tốt cho anh, anh sẽ không phải khản cả cổ để mắng tôi hay phải vắt óc nghĩ xem sẽ dùng trò gì để trêu tôi vào lần gặp tiếp theo. Tôi ngáp dài một cái rồi ngồi dậy. Bây giờ là 9h sáng, còn lâu mới tới 7h tối. Trong lịch trình của tôi thì hôm nay là “ngày lười biếng” nên tôi tự thưởng cho mình ngủ nướng khá muộn, nhất là sau khi hội chợ kết thúc. Cũng chính vì thế nên hôm nay tôi không hề muốn lết xác ra khỏi phòng chút nào.

Sau khi đánh răng rửa mặt và làm một số vệ sinh cá nhân khác tôi lại mò vào phòng rồi vào facebook thăm dò tình hình cư dân mạng. Trang chủ facebook vừa hiện lên tôi đã thấy Dương Thùy gửi cho tôi một tin nhắn.

Dương Thùy Nguyễn: Êuu êu mày ơi

Annaa.T: Gì mày? Sáng sớm ra đã ám quẻ ==”

Dương Thùy Nguyễn: Lạy hồn, mấy giờ rồi còn sáng sớm. Mày với anh Duy Khang lại là vấn đề hot trên trang facebook của trường mình đấy. Vào mà xem :3 :D

Sau đó nó gửi cho tôi một đường link. Tôi nhấp vào đó thế là nguyên một loạt ảnh với lượng like và comment lên đến 4 chữ số. Là ảnh tôi và Khang hôm đêm hội nhạc. Khang đang ngồi cạnh tôi bên chiếc đàn piano đặt ngay ngắn ở một bên sân khấu, cái thì chụp anh vuốt tóc tôi, cái thì chụp cảnh anh khoác vai tôi, có cái anh lại tựa người vào tôi… nhìn hai đứa chẳng khác nào một cặp. Tôi kéo xuống phần comment, một loạt những lời bình luận xổ ra…

Ôi ôi gato với bạn nữ kia quá đi. Mà tin đồn hai người yêu nhau có thật không thế??

Duy Khang đẹp trai thế :* love Khang forever :*

Hai người này yêu nhau thật hả? Cái bạn nữ kia là ai vậy? Trông chả xứng với anh Khang gì cả. :(

Khang là của tui. Con bé kia xê raaaa >< " Khang là thằng dở nào mà các bác tung hô nó quá trời quá đất thế? Cái bạn nữ kia cũng cute mà :"> ai có nick facebook cho xin phát đê!!!

Thấy con bạn học ở lớp 10A6 nói là anh Khang tỏ tình với cái bạn Tú An kia. Là thật hay đùa thế? ==

Nhìn tình tứ thế kia chắc yêu nhau rồi

Ai giấu đĩa bay của con bé kia thì trả cho nó về đoàn tụ với gia đình đê. Tuổi gì mà đòi yêu Duy Khang. Gớm đời….

Chúng nó yêu nhau thì sao mà không yêu thì sao? Ảnh hưởng đến việc cơm áo gạo tiền nhà mấy bạn à?

Đếch care.

Thực sự thì trường mình có cả hotboy là học sinh và hotboy là thầy giáo :3 chả liên quan mà mình thích thầy Quân :3

Khang ơi đừng nói là anh đi thích cái con bé kia nhớ :'( please….

Chả có gì mà mấy bác ném đá kinh vãi °_°”

Thôi cái bạn An ủng kia được Duy Khang tỏ tình chả thích bỏ xừ còn làm bộ làm tịch. Làm màu quá. Bày đặt….



Tôi là một đứa rất quan tâm xem người khác nghĩ gì, nói gì về mình chính vì thế nên sau khi đọc xong hàng loạt những bình luận kia khiến tôi cảm thấy suy sụp. Tâm trạng dễ chịu đến lười biếng của ngày chủ nhật bị phá hỏng hoàn toàn, thay vào đó là một cảm giác lo lắng bất an. Tôi không thích bị người ta soi mói hay nói xấu, nhất là khi cái lí do để tôi bị như thế lại chẳng hợp lí chút nào. Ừ, cứ coi như là chuyện tôi với Khang là thật đi thì cũng đâu ảnh hưởng gì tới bọn họ chứ. Đằng này chưa biết thực hư ra sao đã đem người khác ra phán xét này nọ sao mấy người rảnh quá vậy??? Ngay khi tôi định đáp trả những câu bình luận đó thì có một người lên tiếng trước tôi. Là Duy Khang.

Đọc xong những lời bình luận của các bạn cùng khối, các em lớp 10 mới vào mà mình thực sự rất buồn. :( Dù người mình thích là ai, các bạn quen hay không quen thì mình cũng mong các bạn tôn trọng người đó một chút. Mình thích ai là quyền của mình mà tạo sao các bạn nói như thể đó là quyền của các bạn vậy?

Ngay sau đó có hàng chục người kết bạn với tôi trên facebook. Suy cho cùng Duy Khang nói như vậy là để bảo vệ tôi hay để người ta soi mói tôi thêm vậy? Tôi bực bội gập laptop rồi nằm phịch xuống giường với một tư thế khó mà diễn tả thành lời: cả người thì úp xuống đệm, mặt đập xuống gối, đầu va vào kệ tủ còn chân tay thì lêu nghêu xoắn quẩy va vào thành giường, còn chưa kể đến một lô xích xông những thứ trên kệ tủ rơi xuống đè chất đống lên người tôi đau điếng. Sao đen quá vậy trời TT^TT Tôi lóp ngóp bò dậy để xem cái của nợ gì vừa rơi xuống. Đó là một quyển sổ da màu đen dính bụi và một chiếc hộp màu hồng phấn. Tôi cầm lắc lắc chiếc hộp. Quái lạ, tôi thì làm gì có cái gì nữ tính đến mức này chứ. Mở chiếc hộp, bên trong là một đôi giày màu xanh tím than với chiếc nơ xinh xắn đính ở mũi giày, xung quanh còn có những viên ngọc nhỏ lấp lánh trông rất đáng yêu. À, tôi nhớ ra rồi, đôi giày là chính là đôi giày mà Anh Quân đã mua tranh của tôi đây mà. Đó cũng chính là món quà mà hồi tết anh tặng cho tôi. Tôi còn nhớ hôm đó anh bị sốt, cả người nóng bừng như cái bếp lò rồi cả những tia pháo hoa đầu tiên đón chào một năm mới an khang và sung túc, thịnh vượng hơn. Hôm đó tôi đã rất vui, Anh Quân cùng lão anh già còn xúm vào trêu tôi, còn bây giờ thì tôi còn chẳng thèm nói với Anh Quân một câu nào, một cái nhìn cũng chằng có.

“Bộp”

Tiếng quyển sổ đen rơi xuống nền nhà khô khốc kéo tôi khỏi những suy nghĩ miên man của bản thân. Cuốn sổ nằm đó, lặng lẽ và cô độc. Đặt chiếc giày vào hộp để sang một bên tôi nhặt quyển sổ lên, phủi đi lớp bụi bán đầy trên bìa. Chậm rãi lật từng trang giấy đã ngả màu thời gian. Từng nét vẽ hiện ra, mái tóc, nụ cười rồi cả đôi mắt… Là hình ảnh của tôi hồi 5 tuổi, một tôi rất khác qua nét vẽ của bố. Phía sau còn còn có nét chữ bố.

“Con gái bé bỏng , mong rằng con sau này khi lớn lên sẽ mạnh mẽ và chọn cho mình những lựa chọn đúng đắn. Cuộc đời nhiều chông gai, những khó khăn mà con mắc phải nó giống như một bài tập để rèn luyện khả năng của con. Hãy mạnh mẽ và tin vào bản thân mình. Yêu con!”

Tôi xem tiếp những trang còn lại trong màng nước mắt, những bức tranh sau còn có cả những bức tranh của tôi nữa. Chúng dù không đẹp những nét vẽ của bố nhưng bố vẫn xếp chúng vào đây. Tôi hỏi tại sao thì bố nói rằng những bức vẽ đó thực sự rất đẹp. Tôi lại nói rằng chẳng hề thấy nó đẹp, bố xoa đầu rồi bế tôi vào lòng nỏi nhỏ mấy câu : “Sau này con sẽ hiểu”. Thực sự hồi đấy tôi còn quá nhỏ để hiểu được những gì bố làm và những điều bố nói, cho đến tận bây giờ, rốt cục tôi cũng hiểu ra tại sao bố lại xếp những bức vẽ của tôi vào đó rồi còn bảo chúng đẹp. Là bởi vì khi thật sự yêu một ai đó, bạn sẽ cảm nhận họ bằng con tim chứ không phải chỉ đơn thuần nhìn bằng đôi mắt.

Tôi cảm thấy như trái tim mình đang bị ai đó bóp nghẹt, đau đến không thở nổi. Ngột ngạt và khó chịu vô cùng. Tôi muốn ra ngoài, tôi cần ra ngoài, căn phòng này tràn ngập hình ảnh của kí ức khiến tôi không thể chịu nổi nữa. Tiện tay túm lấy đôi giày màu xanh trong hộp tôi lao ra khỏi nhà.

Trời đã ấm dần lên rất nhiều, người ta không cần phải mặc cho mình những chiếc áo dày cộp hay những chiếc khăn len to sụ nữa. Tôi thất thểu đi từ con phố này sang con phố khác. Chiếc nơ màu xanh đính ở mũi giày cũng khẽ rung rung theo từng bước chân. Khi đã thấm mệt tôi chọn cho mình một bến xe bus rồi ngồi đó nghỉ chân. Chẳng hiểu sao tôi rát thích cái cảm giác thấp thỏm ngồi chờ xe, nó khiến tôi không nghĩ về việc tôi không muốn nghĩ bởi lúc ấy trong đầu tôi chỉ để ý xem bao giờ chiếc xe mà mình cần sẽ đỗ lại, chỉ vậy thôi. Nhưng biện pháp này sẽ không còn hiệu nghiệm nữa khi tôi đã yên vị trên xe bus. Một mớ suy nghĩ hổ lốn lại ùa về trong đầu tôi. Đầu tiên là bố, hóa ra bố yêu tôi nhiều hơn tôi vẫn thường nghĩ, hóa ra những chuyến công tác khiến bố thường xuyên xa nhà và mệt mỏi lại là chỉ để cho mấy mẹ con tôi có một cuộc sống đầy đủ hơn. Vậy mà tôi lại chẳng hiểu và cảm thông cho bố, đã thế lại còn vùng vẫy mỗi khi bố cố gắng muốn ôm tôi hay xoa đầu tôi. Sao tôi của ngày xưa ngu ngốc thế để tôi của bây giờ cảm thấy nhớ cái cảm giác ấm áp mỗi khi được bố ôm vào lòng thèm được bố ru ngủ mỗi tối. Tôi nhớ những câu chuyện cổ tích mà bố tự nghĩ để kể cho tôi, tôi nhớ cái véo yêu của bố mỗi khi tôi làm nũng, tôi nhớ mùi hương trên áo bố, nhớ những buổi tối hai bố con nằm trên chiếc ghế gấp ngoài sân thượng… Nhưng tất cả giờ đã là dĩ vãng, mọi thứ đã chấm hết kể từ buổi đêm mùa đông năm ấy, cái năm tôi còn quá nhỏ để hiểu chuyện.

Ngoài trời từng giọt mưa đang bắt đầu lăn trên ô cửa kính. Nhìn vào ô cửa kính trên xe tôi thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên đó. Nhem nhuốc và mệt mỏi. Những giọt nước lăn dài trên ô cửa kính khiến cho hình ảnh phản chiếu của tôi chẳng khác nào đang khóc. Chuyện hiện tại đã mệt mỏi, chuyện quá khứ càng mệt mỏi hơn, tôi đã chán làm bạn với những giọt nước mắt lắm rồi. Tựa đầu vào ghế tôi nhanh chóng chìm dần vào giấc ngủ…

Khi tỉnh dậy thì chiếc xe đã chạy bon bon trên đường lên cầu Chương Dương. Qua ô cửa sổ tôi chỉ nhìn thấy thấp thoáng bóng cầu Long Biên qua màn mưa nhạt nhòa. Khi chiếc xe đi đến giữa cầu cũng là lúc mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn. Cây cầu bỗng nhiên rung lắc dữ dội, mọi người ai nấy đều hoảng hốt và sỡ hãi túm chặt vào thành ghế và cả tay vịn. Cây cầu vẫn không ngừng rung lên, từ hai bên thành cầu xuất hiện những tiếc “rắc” ngày càng rõ, con đường phía trước mặt xuất hiện những vết nứt lớn. Cây cầu gãy làm đôi. Bác tài xế phanh gấp khiến tất cả mọi người ngả về phía trước nhưng đã quá muộn, cả chiếc xe lao thẳng xuống dòng sông đang chảy xiết trong tiếng la hét tuyệt vọng của mọi người. Tôi sợ hãi bám chặt vào thành ghế, nhắm chặt mắt chờ đợi cái giây phút cả cơ thể chìm vào nước. Tôi không biết bơi, mà kể cả có biết bơi thì sức tôi làm sao mà chọi lại được với dòng nước chảy xiết như thế, còn chưa kể một khối bê tông cốt thép đang chuẩn bị rơi xuống theo chiếc xe. Vậy là đời tôi coi như chấm hết, một cái kết lãng xẹt cho một số phận đen đủi. Bạc bẽo thật. Nếu có kiếp sau, tôi thề sẽ không đi xe bus nữa, nếu có kiếp sau tôi sẽ sống tốt hơn, bớt bướng bỉnh ngang ngạnh, sẽ yêu thương và trân trọng những người xung quanh tôi. Nếu có kiếp sau, tôi sẽ sửa chữa mọi sai lầm của mình. Còn bây giờ thì vĩnh biệt tất cả…



1 giây…..

2 giây…..

3 giây….

….

Tùng…tùng..tùng tùng…..

Tiếng trống làm tôi bừng tỉnh. Quái, tôi đang ngồi trên xe bus cơ mà??? tại sao lại thế này? Tôi nhìn thấy mình đang ngồi trong lớp học và ngủ gật trên bàn. Tôi dụi dụi mắt rồi đứng dậy, trong lớp không có một ai ngoài tôi. Tôi đứng dậy tiến về phía hành lang. Đôi chân bé nhỏ bước đi một cách vô thức, chiếc nơ trên mũi giày lại một lần nữa rung lên theo nhịp bước. Từng hành lang, từng phòng học, từng dãy bàn… Mọi thứ vẫn y nguyên như vậy, vẫn nguyên vẹn như trong trí nhớ của tôi. Trường lớp vẫn như xưa nhưng chỉ khác một điều, đó là chúng tôi đã không còn ở đây giống như ngày xưa nữa. Tôi dừng lại ở trước cửa lớp học, Lớp học này rất đặc biệt, nó đặc biệt không phải vì biển lớp đã gãy, nó đặc biệt vì đây đã từng là lớp học của tôi.

Căn phòng này quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức tôi không thể tin được rằng mình đang ở đó, ở chính tại trường cấp 2 của tôi. Nơi đã không ít lần tôi mong muốn được trở lại, đã không ít lần tôi trở về đứng trước cổng trường, nửa muốn vào nửa không. Cái cảm giác của một người con khi trở về ngôi nhà của mình nhưng lại chẳng dám vào, một cảm giác buồn hụt hẫng như thể tôi đã để vụt mất những thứ quý giá tột cùng. Cảm giác ấy là một cảm giác nuối tiếc với những nỗi buồn miên man. Nhưng giờ thì tôi đang ngồi trong lớp học của tôi năm lớp 9. Chính tại phòng học này đã lưu lại bao nhiêu kỉ niệm một thời của chúng tôi khi mới còn là những cô cậu học sinh cấp 2. Lớp 9 tưởng lớn lắm rồi nhưng thực ra lại chẳng lớn hơn được là bao với những trò nghịch ngợm tai quái. Những giờ học dù có mệt, có vất vả, có lo âu nhưng không lúc nào ngớt những tiếng cười. Cuộc sống lúc đó vui vẻ, vô lo vô nghĩ và hồn nhiên biết bao. Những lời hứa hẹn của một thời ngây dại tràn về trong tâm trí tôi. Lúc ấy tôi cữ ngây thơ tin vào những lời hẹn ước ấy, cứ cố chấp giữ cho mình một khoảng chờ đợi để quay về nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu. Cuộc sống cấp 3 nó bận bịu hơn cấp 2 rất nhiều. Bạn mới, thầy cô mới, môi trường học tập mới… Và thế là bao nhiêu hẹn ước cứ thế trôi mãi trôi mãi và ta thì đã quên nhau từ lúc nào không hay. Lời hẹn ước giống như những chùm bóng bay, bạn bè tôi đều đã thả để quả bóng ấy bay mất còn tôi thì vẫn bướng bỉnh nắm chặt trong tay như để chờ đợi một điều gì đó mà có lẽ dù có chờ thêm bao nhiêu lâu nữa thì cái điều đó cũng sẽ không bao giờ xảy ra. Tôi buộc lòng phải buông vì nếu không, người bị đau và tổn thương nhiều nhất sẽ chỉ là tôi!

Tôi dằn lòng bước tiếp về phía trước, lần theo những bậc cầu thang dẫn ra sân sau của khu nhà B. Hình ảnh tôi và Linh Trang ngồi thì thầm dưới gốc cây, hình ảnh Mai Chi và Huy Minh “lén lút” hẹn hò, hình ảnh cả lớp tôi quây vào tập diễn kịch, hình ảnh cả bọn cùng nhau đá bóng… Kỷ niệm ấy đối với tôi gần gũi bao nhiêu thì những con người ấy giờ lại càng xa lạ bấy nhiêu. Những ánh mắt thân thiết giờ đây biến thành những cái nhìn cẩn trọng, những kiểu cười vô tư giờ thay thế bởi những nụ cười xã giao, những cái ôm chầm hạnh phúc giờ được thay bằng những cái vỗ vai gượng gạo. Liệu có phải cứ lớn lên là con người ta sẽ xa nhau? Có phải khi người ta thực tế hơn thì cũng là lúc những mơ mộng hồn nhiên lại giảm dần đi? Và cứ thế người ta tự dựng lên xung quanh mình những bờ tường để bảo vệ bản thân mỗi khi găp lại bạn cũ bởi tất cả giờ đều trở thành người xa lạ? Tôi thực sự không muốn biết câu trả lời.

Mọi thứ lại rung lắc. cả khu nhà B nơi tôi đang đứng chợt rung lên. Những người đang cười đùa chạy nhảy dưới sân bắt đầu chạy nhốn nháo rồi la hét. Họ chạy tán loạn, chạy xuyên qua cả cơ thể tôi. Tôi thấy cơ thể mình trở nên trong suốt và không thể cử động được. Không một ai nhìn thấy tôi, không một ai chạm được vào tôi, tôi trở nên sợ hãi. Tòa nhà B rung mạnh hơn rồi nghiêng dần nghiêng dần như chuẩn bị đổ sập xuống nơi tôi đang đứng. Ngay giây phút tuyệt vọng ấy, trong khi mà mọi người thì đang sợ hãi và bỏ chạy thì vẫn có một người bình tĩnh trầm mặc tiến gần về phía tôi.

– Anh Quân, em không cử động được… – Tôi nói gần như gào lên khi thấy Anh Quân đang nhìn mình. Tôi gọi anh bằng “anh” chứ không phải bằng “thầy” như một phản xạ.

Anh vẫn không nói gì, vẫn lãnh đạm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Còn tôi thì sợ hãi tột độ, mồ hôi bắt đầu túa ra. Khi tôi nhìn thấy anh khẽ nhếch mép cười một cái cũng là lúc cả tòa nhà đổ sập xuống đầu tôi…

Tôi mở bừng mắt…

– Xin lỗi cháu, xin lỗi. – Một người đàn ông trung niên rối rít xin lỗi tôi.

Tôi nhìn ra xung quanh và thấy mình vẫn đang ngồi trên xe bus. Hóa ra nãy giờ mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, à không, một cơn ác mộng mới đúng. nãy giờ hoàn toàn là do tôi ngủ thiếp đi trên xe bus cho đến khi người đàn ông kia tuột tay đánh rơi chiếc cặp catap vào đầu tôi. Tôi ngồi thẳng dậy, lau hết những giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán. Tôi xuống ở bến đỗ tiếp theo nhưng đôi mắt thì vẫn dán chặt vào chiếc xe bus vừa đưa tôi trở về thời gian cho đến khi nó đi khuất. Tôi chợt hiểu ra những thứ mà từ trước tới nay tôi ngỡ rằng mình đã hoàn toàn quên lãng nhưng thực chất bằng cách nào đó nó vẫn tồn tại trong suy nghĩ tôi dù tôi không hề hay biết gì.

Bây giờ là 5h chiều, còn 2 tiếng nữa mới tới 7h. Tôi không muốn về nhà cũng không biết nên đi đâu và thế là tôi quyết định đi tới Back In Time. Tôi bật cười khi nghĩ đến cái tên này, tôi vừa trở về quá khứ xong mà. Đẩy cửa bước vào, nơi này vẫn đông đúc như thế. Vì hôm nay là một ngày đặc biệt nên tôi sẽ chọn chỗ ngồi khác với mọi khi. Tôi chọn chỗ có chiếc bàn gỗ gần khung cửa sổ màu trắng, trên đó còn có mấy chậu hoa nhỏ. Như thường lệ sẽ có một anh hoặc chị nhân viên phục vụ sẽ ra đưa menu và hỏi tôi chọn đồ cho dù tôi đã quá quen với tất cả mọi người ở đây nhưng lần này lại khác bởi chính chủ quán đích thân ra “tiếp đãi” tôi.

– Đến sớm thế? – Anh Quân ngồi xuống chiếc ghế còn trống ở phía đối diện.

– Em chào thầy.

Tôi nói rồi nhìn anh chằm chằm. Tự dưng trong đầu tôi nhớ lại giấc mơ ở trên xe bus. Gương mặt lãnh đạm, ánh mắt lạnh lẽo rồi cả nụ cười khiến tôi rùng minh.

– Em vừa đi đâu về?

– Sao ạ?

– Có chuyện gì không vui hay sao mà mắt sưng húp thế kia?

Tôi giật mình đưa tay lên chạm vào mắt rồi rối rít.

– Thật ạ?

– Không! – Anh Quân nhành mép cười – Nhưng hoe hoe đỏ thì có.

Tôi vội xé một tờ giấy ướt trên bàn rồi lau mặt.

– Lên gác đi. – Anh đứng dậy, nhét hai tay vào túi quần

– Nhưng em đói.

– Lát nữa sẽ có người mang lên cho em được chưa.

Tôi đứng dậy đi theo anh lên tầng 4. Tôi thì tò tò đi vào phòng piano còn anh thì ung dung đi ra phía vườn rồi quay lại nhìn xem tôi đang ở đâu. Thấy anh nhìn với một vẻ chờ đợi tôi lại đi về phía vườn. Anh Quân tựa hai bên khuỷu tay lên lan can, mắt dán chặt vào những bông hoa Lưu Ly rực rỡ còn tôi thì đứng ngẩn người giữa cái sân đó.

– Em ghét tôi lắm hả?

Anh Quân nói như không, giọng anh nhè nhẹ như làn gió thổi qua. Âm điệu không trầm cũng không bổng nhưng lại mang theo một chút gì đó gợn buồn. Tôi cảm thấy hơi bối rối trước câu hỏi đó của anh. Câu hỏi này không hề nằm trong dự đoán của tôi. Phải rtar lời sao đây? Nói ghét cũng không phải, bởi nhiều lúc tôi cảm thấy anh thật sự không đáng ghét như cái vẻ bề ngoài mà anh tạo ra mà nói không ghét cũng không đúng, nhiều khi tôi ghét anh kinh khủng.

– Im lặng nghĩa là có ghét?

Anh từ tốn xoay người lại về phía tôi đang đứng rồi tiếp tục nói.



– Không sao, tôi biết là em ghét tôi ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp ở cửa hàng giày, tôi đã mua đôi giày mà em thích. Em không phải sợ tôi sẽ chạnh lòng khi bị người khác nói ghét đâu.

Anh ngưng lại một lúc khi bác Lâm bê khay đồ ăn lên.

– Ơ bác, sao bác không gọi cháu xuống bê lên ạ?

– Thôi để bác bê, thầy trò chúng mày dạy nhau cái gì thì cứ dạy đi. Thân già này đang chán chẳng có việc gì làm đây, bao giờ bảo mẹ sang chơi với bác cho đỡ chán. Việc cửa hàng có mấy đứa nhân viên với thằng Quân lo rồi đâm ra nhàn rỗi buồn chán quá.

Bác Lâm đặt đĩa bánh ở trên mặt bàn, lầm bầm vài câu rồi đi xuống.

– Sao thầy…?

– Kệ đi, bố tôi hay thế lắm. Nói gì có khi bị ăn mắng ấy chứ. Ngày xưa cô ấy cũng bị ăn mắng chỉ vì thấy bố tôi như thế.

– Dạ? – Tôi tròn mắt khi anh nhắc đến “cô ấy”. “Cô ấy” trong lời anh nói là ai chứ?

– Cô ấy học chung với tôi ba năm cấp 3. Vào ngày đầu tiên khi tôi hoàn thành xong mảnh vườn này, tôi đã dẫn cô ấy lên đây, tỏ tình.

Anh khẽ cười, đôi mắt nhìn vô định. Tôi có thể nhìn thấy ánh mắt anh hiện lên những tia hạnh phúc. Ngày đó chắc anh hạnh phúc lắm. Tôi giữ cho mình im lặng để anh có thể mang sắc màu quá khứ trở lại với khu vườn này. Tôi tò mò tự hỏi Anh Quân của quá khứ là người thế nào, tôi tự nhiên muốn biết về quá khứ của anh.

– Căn phòng đặt chiếc piano trước kia có rất nhiều ảnh của cô ấy và tôi chụp chung và có cả những lãng hoa bất tử nữa. Tôi rất thích nhìn cô ấy mân mê bên những phím đàn dù cô ấy chẳng hiểu gì về âm nhạc. Lí do tôi đặt những lãng hoa bất tử trong căn phòng ấy là vì tôi muốn chúng tôi sẽ mãi mãi như thế, tôi mong tình cảm của tôi và cô ấy sẽ giống như tên gọi của loài hoa kia, hoa bất tử. Nhưng rồi cô ấy vẫn bỏ tôi đi. Mãi đến sau này tôi mới nhận ra rằng trước tới nay vẫn chỉ là tôi chạy theo cô ấy, cố gắng làm cô ấy vui trong khi cô ấy chỉ coi tình cảm của tôi như một thú vui trong chốc lát. Yêu nhau 4 năm nhưng cô ấy vẫn lựa chọn chia tay và ra đi cùng một người khác vì tiền đồ và vì tương lai của cô ấy. Hôm ấy trời mưa rất to, cô ấy hẹn tôi ở con đường dài gần nhà cô ấy. Chính tại đó tôi đã đợi cô ấy suốt gần 3 tiếng đồng hồ những những gì mà cô ấy nói lại hoàn toàn không nằm trong sự mong đợi của tôi. Cô ấy đã ra đi, bỏ lại tôi cùng với những lời hứa hẹn. Bóng lưng ấy vẫn còn hằn trong trí nhớ của tôi cho đến tận bây giờ. Tôi chợt hiểu rằng hoa bất tử không có nghĩa là bất tử là mãi mãi. Người ta gọi nó là hoa bất tử bởi nó đã chết đi một lần rồi…

Liệu có phải vì thế mà anh không thích chờ đợi người khác không? Có phải vì thế nên việc chờ em suốt cả một buổi tối đã khiến cho quá khứ quay trở lại ám ảnh anh không? Tôi như chết đứng. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc này. Suy cho cùng tôi cũng vẫn chỉ là một con bé cứng đầu bướng bỉnh và khó bảo, luôn vô tình làm tổn thương người khác.

– Tôi trở về nhà, lặng lẽ gỡ bỏ hết những tấm hình chụp chung, vứt bỏ cả những lãng hoa bất tử. Tôi đã rất oán hận nhưng tôi cũng lại mong cô ấy trở về. Tôi trồng chậu cây Lưu Ly này và mong rằng cô ấy sẽ nhớ lại những kỉ niệm xưa mà trở về. Hoa Lưu Ly còn có nghĩa là “xin đừng quên tôi” nhưng có vẻ như cô ấy quên tôi rồi. Khi cô ấy ra đi tôi đã rất suy sụp nhưng sự suy sụp đó chỉ mình tôi biết, bố mẹ bạn bè không ai biết gì về nó hết. Em là người duy nhất biết về việc đó bởi tôi nghĩ em cũng giống tôi, bị ngươi mình yêu thương bỏ lại. Xin lỗi vì thời gian qua đã lại một lần nữa đối xử bất công với em. Đôi giày mà tôi mua hôm ấy là để tặng cho cô ấy khi tôi có cơ hội gặp lại nhưng rốt cục tôi nhận ra cô ấy không xứng đáng…

Giọng anh nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt ngóm. Im lặng. Im lặng đến bức bối. Tôi tự hỏi có bao giờ anh khóc không? Phải chịu đựng một mớ cảm xúc khi bị phản bội như thế anh chắc hẳn phải mệt mỏi lắm. Anh mạnh mẽ, đôi khi mạnh mẽ quá đà nên đẩy cao cả lòng tự trọng của mình lên mức quá đà. Anh nói đúng, tôi và anh là hai kẻ giống nhau, cùng là những người bị bỏ rơi cùng với những lời hẹn ước viển vông, cùng là những con người bướng bỉnh đến phát cáu. Đôi mắt nâu ấy lại nhuộm một vẻ thâm trầm u tối. Tôi biết anh đang vật lộn với những cảm xúc cũ ùa về, tôi muốn làm gì đó để xoa dịu con người cao ngạo ấy nhưng rốt cục tôi lại chẳng thể làm gì cho anh.

– Hoa bất tử được coi là biểu tượng cho tình yêu bất diệt. Những bông hoa nhỏ bé dù đã chết nhưng nó vẫn giữ được màu sắc ban đầu của chính mình. Chính vì điều ấy nên nó được coi là biểu tượng cho một tình yêu vĩnh cửu. Em tin rằng chị ấy không thể quên được đâu, khóm hoa to thế này cơ mà… – Tôi thở hắt ra một tiếng. – Em nghĩ cả em và thầy đều phải cho bản thân mình một cơ hội. Một cơ hội để từ bỏ, để cho quá khứ ngủ yên…

Tôi cẩn trọng tiến lại về phía anh đang đứng, cạnh những khóm hoa Lưu Ly. Anh bật cười rồi nhìn tôi đang nghịch những cánh hoa.

– Con bé ngốc.

– Ngốc kệ em.

– Giờ thì nói tại sao hôm nay em lại khóc?

– Em cũng nhớ về quá khứ, thế thôi.

– Bố em thật sự là một người rất tốt. Hồi nhỏ tôi cũng đã mấy lần được gặp ông ấy. Ông ấy là một nghệ sĩ rất có tài.

– Thực ra em thích vẽ, thích hội họa chứ không phải âm nhạc.

– Tôi biết rồi, ngay từ cái buổi tối hôm lần đầu tiên tập đàn trên này, em nói piano không phải là đam mê số 1 của em là tôi đã biết rồi. Nhưng tôi vẫn muốn xem em đàn piano nên đã nói với thầy tổng phụ trách bởi em rất có tài và có tài thì không nên bỏ phí.

– Thầy cũng bỏ phí đấy thôi…

– Thế nên em mới không được bỏ phí, dù không lựa chọn nhưng cũng không nên để nó mất đi hiểu chưa đồ ngốc.

– Sao cứ gọi em ngốc mãi thế?

– Vì em rất ngốc. Giờ thì mời “cô ngốc” ra ăn bánh đi, nguội hết rồi.

Tôi nhăn mặt phụng phịu. Bằng những câu chuyện của quá khứ mà câu chuyện của hiện tại đã trở nên tốt đẹp hơn một chút, hay chí ít là tôi và Anh Quân cũng đã nói chuyện lại với nhau. Có buồn thì mới có đồng cảm, có đồng cảm mới có yêu thương. Ngăn cách giữa con người ta đôi khi lại không phải là hàng nghìn cây số và cũng chẳng phải độ xa gần của một đoạn đường. Khoảng cách to lớn giữa con người ta chính là sự cảm thông, lắng nghe và thấu hiểu.

– Anh Quân ơi từ nay sẽ không có những chuyện vặt vãnh như thế này nữa nhé?

Tôi nhồm nhoàm nhai miếng bánh rồi nói với anh. Tôi gọi anh bằng “anh”. Chẳng hiểu sao tôi lại gọi như thế chỉ là tự nhiên tôi thích gọi như vậy thôi. Điều đó như chứng tỏ tôi và anh có một sự gắn kết đặc biệt trên cả đặc biệt hay là chí ít là tôi cảm thấy nó đặc biệt.

– Tùy vào em thôi ngốc.

– Em không ngốc mà >< – Không ngốc mà chuyện với cậu bạn lớp 11 cũng không giải quyết được sao? – Sao anh biết? – Có ngốc mới không biết. – Sanubo – Nói rồi tôi ho khù khụ – Gì cơ? Sanubo là gì? – Anh hỏi với vẻ mặt khó hiểu – Là sặc nước bọt, có ngốc mới không hiểu haha – Em được lắm. Tôi cảm giác như khoảng cách giữa tôi và Anh Quân vừa rút ngắn lại được một chút. Cảm giác nặng nề mệt mỏi về những chuyện của quá khứ, về những chuyện của hiện tại dường như được trút bỏ. Quá khứ suy cho cùng vẫn mãi chỉ là quá khứ, chúng ta nên cho bản thân mình một cơ hội để từ bỏ những thứ không thuộc về mình, cơ hội để có thể trở thành một người tốt hơn, cơ hội để lựa chọn những điều đúng đắn, cơ hội để quá khứ của mình được ngủ yên… Ngày hôm nay thế là đủ rồi, tôi sẽ đi bộ về nhà. Nhìn chiếc xe bus vừa chạy qua, tôi chợt nghĩ cuộc đời thực ra cũng như những chuyến xe bus. Chiếc xe giống như một cơ hội, đi đến từng chặng đường để đón những ai cần chuyến xe ấy. Trên chuyến xe ta sẽ gặp được những người mà ta không thể nào biết trước được người đó sẽ ảnh hưởng như thế nào tới cuộc sống sau này. Tôi cũng sẽ bắt cho mình một chuyến xe, hay nói đúng hơn là nắm bắt một cơ hội dành cho mình. Rồi tôi sẽ tự tìm cho mình một bến đỗ, rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn. Nếu tôi hiện giờ có chút mệt mỏi, có chút lo âu, có chút muộn phiền nhưng tôi tin rằng tôi rồi cũng sẽ ổn thôi. Và anh cũng vậy! Bởi tôi và anh giống nhau mà! :)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook