Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Chương 3: THẦY GIÁO MỚI

LuTeee

31/07/2015

Tôi đến lớp khá sớm, trong lớp không có một ai. Tôi đành ra hành lang hóng gió. Có người nói rằng: Khi người ta ở một mình cũng là lúc họ cô đơn nhất. Kể ra cũng đúng. Hiện giờ tôi thấy rất buồn, giá như mọi chuyện lật ngược lại 1 năm trước, khi ấy tôi vẫn còn hớn hở vô lo vô nghĩ, hạnh phúc vui đùa với bạn bè của mình. Ngày ấy thật yên bình biết bao….

Tôi thở dài rồi leo lan can ngồi. Dù là con gái nhưng tôi lại cực khoái mấy trò leo trèo, mấy trò mà người ta thường nói rằng chúng dành cho con trai nhưng mà kệ chứ, ai quan tâm nào. Tôi vẫn thường trèo lên lan can ngồi, cảm giác lúc ấy như tôi có thể bay giống Peter Pan và bây giờ cũng không phải ngoại lệ. Đây là tầng 3, ngã xuống liệu có chết không nhỉ. Tôi tự đấm mình một cái vì tội nghĩ vớ vẩn. Khẽ ngân nga một câu hát trong bài “Love you and love me”. Gió thoang thoảng, một con bé đang ngồi vắt vẻo tren lan can, chân đu đưa theo giai điệu bài hát. Trong một giây phút dại dột, chiếc dép tông của tôi tuột khỏi chân và rơi xuống theo một đường thẳng.

Tôi nín thở và lắng tai chờ đợi 1 tiếng “độp” nhưng thứ âm thanh vọng lên lại là một tiếng kêu. Thôi xong, có vẻ như ai đó đã lãnh trọn chiếc dép vào đầu. Ngẩn người một lúc tôi mới ý thức được rằng dép mình đang ở dưới kia và bây giờ phải chạy xuống tận đó để nhặt dép và xin lỗi kẻ xấu số vừa bị dép rơi trúng đầu. Chưa cần xuống tới tầng 1 tôi đã gặp một người đàn ông, anh ta cầm dép của tôi với khuôn mặt tức tối. Tôi chưa kịp phản ứng thì anh ta đã phát hiện ra dưới chân tôi là chiếc còn lại của chiếp dép trên tay anh ta.

Tiến tới phía tôi với khuôn mặt tức tối, anh ta hỏi:

– Dép của cô?

Tôi nhìn chiếc dép rồi lại nhìn anh ta. Khuôn mặt này quen quen, mái tóc chải chuốt kĩ càng, dáng người cao cao, đôi mắt nâu trong veo… À phải rồi, chẳng phải đây là người đã mua đôi giày mà tôi thích sao. Chỉ cần nghĩ tới đây thôi tôi đã cảm thấy điên tiết. Mọi lời xin lỗi mà tôi dự tính sẽ nói vừa bị cuốn phăng đi, cảm giác hối lỗi sợ sệt cũng bay biến đi đâu mất.

– Ờ chuẩn luôn dép tôi đấy! –Tôi cong cớn nhìn anh chàng trước mặt – Mà sao anh phải tỏ ra bực bội như vậy? Chẳng qua là tôi lỡ chân làm rơi thôi mà!

– Hình như tôi gặp cô rồi – Anh ta nhíu mày, dùng đôi mắt nâu tuyệt đẹp đó soi xét tôi từ đầu đến chân ròi “à” một tiếng. – À, nhớ rồi, ở shop Lady hôm nay. Chả nhẽ chỉ vì 1 đôi giày mà cô trả thù tôi sao? Sao thù dai thế hả?

– Xin lỗi, tôi nói là Tôi nhỡ chân làm rơi. Lỡ chân thôi, vô tình ấy.

Vừa nói tôi vừa khua tay múa chân làm mấy động tác điên rồi để biểu đạt nhưng tuyệt đối không nhắc gì đến việc tôi trèo lên lan can. Các bạn thử nghĩ xem, có ai như tôi, điên tới mức trèo lên lan can ngồi vắt vẻo để hóng gió chứ. Tôi mà nói chuyện này ra thì chắc chắn là sẽ bị gã dở hơi kia cười cho thối mũi rồi tống tôi vào trại tâm thần mất.

– Ờ, CHÂN cô vô tình làm rơi, nghe hợp lí thật đấy. Cô nghĩ mình đang kể chuyện cho đứa trẻ 3 tuổi nghe sao. Mà cô cũng mua được đôi giày ưng ý còn gì, đã thế còn được sale 50% nữa. – Anh ta nói rồi nhìn chằm chằm túi giày tôi xách trên tay.

Để mà nói thì đôi giày mà tôi chọn sau khi anh ta đi khỏi cũng không hẳn ưng ý, tôi lấy bừa thôi mà. À mà sao anh ta biết tôi được giảm 50%.

– Ai nói là tôi ưng chiếc đó? Mà anh còn mua chuộc cả chị nhân viên ở đấy cơ à. Nếu anh muốn mua được giầy với giá một nửa thì chúng ta có thể đổi.

– Rất tiếc tôi không có hứng để đổi giày với một đứa con gái xấu tính như cô. Không những thù vặt mà còn thù rất dai nữa.

– Ờ tôi xấu tính thế thôi còn hơn anh, đàn ông con trai mà không có cái gì gọi là ga lăng hay men lì gì hết. Mà trả dép cho tôi đi, tôi không có rỗi hơi mà nói tiếp với anh.

– Cô mới gọi là xấu tính, vừa xấu tính vừa bất lịch sự.

– Tôi xin lỗi cũng xin lỗi rồi sao anh lắm lời thế?

– Đó mà gọi là xin lỗi à! Từ nãy tới giờ cô chửi tôi đồm độp ra mà bảo xin lỗi à.

– Thế giờ anh muốn gì?

– Cô có biết đầu tôi mới gội không hả?

Tôi tròn mắt nhìn như thể nhìn thấy UFO. trời đất, “lão” này thần kinh có vấn đề hay sao mà tự dưng hỏi một câu chẳng liên quan tí nào. Trai đẹp đã hiếm thì chớ, đã thế còn bị điên nữa, khổ thế.

– Dép tôi cũng mới mua nhé. – Tôi vênh mặt cãi lại.

– Thế dép cô có sạch bằng đầu tôi không hả?

– Thế anh có chắc đầu anh bẩn bằng dép tôi không? Không bẩn bằng dép tôi thì trả đây nhé. Chào! Đồ nhỏ mọn



Nói rồi tôi giật lại chiếc dép, chạy một mạch lên lớp. Còn anh ta thì chưa kịp phản ứng, cứ đứng ở đó với vẻ ngơ ngác. Cho dù đã chạy được vào lớp nhưng tôi vẫn thấp thỏm đứng ngồi không yên. Lớp học bây giờ cũng kha khác đông, lỡ như anh ta trèo lên đây tìm thì đời tôi coi như xong, chấm hết tại đây. Cầu trời khấn phật cho cái tên đáng ghét đó đừng theo con lên đến tận đây. Nghĩ rồi tôi chắp tay mắt nhắm nghiền miệng lẩm bẩm cầu khấn. Anh ta mà xuất hiện ở đây tôi sẽ chết vì xấu hổ mất.

Vì mải cầu khấn mà tôi không để ý xem “thầy” đã vào lớp từ lúc nào. Cho đến khi một vật thể lạ bay vèo vào đầu, tôi mới giật mình mở mắt. Vật vừa va vào đầu tôi là phấn, còn người ném nó là “thằng cha” kia.

– Xin chào các bạn! Tôi là Nguyễn Anh Quân, và tôi cũng là giáo viên hướng dẫn các bạn môn Hoá học 10. Và nếu như có cơ hội thì chúng ta sẽ làm việc đến lớp 12.

Anh ta nói một lèo giới thiệu ngắn gọn, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong. Nụ cười đó đầy vẻ thách thức và hình như nó là để trêu ngươi tôi. Trong lớp mọi người đều bình thản, một số nữ sinh còn khẽ mỉm cười vẻ e thẹn. Chỉ trừ tôi, con bé ngồi ngay trước bàn giáo viên, đang sững sờ, shock toàn tập.

– Một khi đã đi học thì bạn sẽ phải tuân thủ quy định ở lớp – “Anh thầy” nói rồi liếc tôi một cái như muốn nói rằng “Mạng cô toi rồi cô nhóc!”

Tôi nuốt nước bọt, tay nắm thật chặt để giữ cho mình không chạy ra khỏi lớp. Không được sợ, không được tỏ vẻ sợ hãi, tỏ ra sợ hãi sẽ chỉ làm anh ta thêm đắc ý mà thôi.

– Không ngủ gật – Anh ta bất chợt to tiếng làm tôi giật cả mình – Không nói chuyện, không làm việc riêng trong giờ, mọi câu hỏi đều để đến cuối buổi học. Còn nữa, không được phép đi muộn và phải làm bài tập đầy đủ…

“Lão thầy” còn bô lô ba la một hồi nữa. Tai tôi cứ lùng bùng lùng bùng. Thật là sai lầm khi chọn cái bàn này để ngồi, buổi sau tôi sẽ xuống bàn cuối…

– Bây giờ tôi sẽ điểm danh cả lớp nhé. À các bạn lưu ý một việc nữa là chỗ ngồi hôm nay sẽ được ấn định cho đến khi nào có sự thay đổi mới.

Tôi như chết lặng. Đúng là cái số ruồi bâu. Tôi thì đang đau khổ với sự đời tai hại còn anh ta thì bắt đầu điểm danh. Sau mỗi lần đọc tên là một lần hắn ta ngước mắt nhìn tôi. Có vẻ như “anh thầy” này đang tìm tên của tôi trong cái bảng danh sách lẫn lộn đó. Cũng may là danh sách đó xếp theo thứ tự đăng kí học, tôi đăng kí cuối cùng cơ hehe ^^

– Trịnh Tú An – Tiếng nói to và dõng dạc của anh vang vọng cả phòng học.

Đột nhiên cả lớp im bặt. Tại sao đến tên tôi thì tất cả dều im như tờ thế này, khác gì để chỉ ra cái con bé đang thấp thỏm trong sợ hãi ngồi trền bàn một (là tôi đây) chính là người mang cái tên mĩ miều “Trịnh Tú An” chứ. Người tôi run lên sợ hãi, Anh ta đọc đọc lại một lần nữa rồi đánh mắt tìm kiếm.

– Trịnh Tú An đâu rồi?

– Em ạ…- Tôi lí nhí, nhìn lên trần nhà cầu nguyện.

Anh ta nhìn tôi 1 cái rồi nhếch mép cười như kiểu “Tìm thấy rồi nhé” Ôi mẹ ơi con muốn độn thổ, ngay lập tức ý mẹ ạ TT^TT

Giờ học trôi qua một cách chậm chạp. Trước kia khi còn là một con nhóc học lớp 4 tôi cứ nghĩ rằng môn Toán là môn khó nhất và đáng ghét nhất. Nhưng sau đó 4 năm ( tức là khi tôi lên lớp 8) tôi mới nhận ra thật sự thì không phải thế. Môn học mà tôi ghét nhất, đó là môn Hoá. Đơn giản vì tôi là một đứa ngu hoá bẩm sinh. Và 2 năm sau đó, tức là bây giờ, hoá còn là thảm hoạ với “anh thầy” tưởng chừng ‘cute chết người‘ kia lại là kẻ sẽ hành hạ tôi trong quãng thời gian sắp tới.

– Rồi, hôm nay học đến đây thôi. Các bạn về nhà nhớ làm bài tập nhé.

Thế là xong rồi, tôi được cứu sống rồi. Tôi vội vàng nhé hết sách vở và bút vào cặp, chỉ đợi mỗi chạy vèo xuống dưới kia và đi về thôi là tôi sẽ hạnh phúc suốt quãng đời còn lại của mình. Đến giây phút thiêng liêng ấy, khi mà tôi đang chuẩn bị đứng lên thì…

– À phải rồi, bạn nữ bàn đầu này phụ trách cho thầy mấy việc lặt vặt nhé!

Những câu từ “mĩ lệ ấy thì còn ai ngoài anh thầy thối tai kia nói ra cơ chứ. Mà gì cơ? Việc lặt vặt ? Này, nhìn tôi giống ôsin lắm à? Ở lớp thì làm thứ kí lớp, học thêm thì làm “việc-lặt-vặt”? Tôi đâu phải “bồi bàn” đâu chứ ?

– Thưa thầy em từ chối ạ! – Tôi nghiêm giọng, đứng dậy, nhìn thẳng vào khuôn mặt đáng ghét kia, định dùng hết khả năng lí sự để tranh luận với ‘lão già’ này. Nhưng anh ta chẳng thèm quan tâm đến hành động hay những gì tôi sắp nói, chỉ buông lại một câu “Tôi nói rồi đấy nhé!” rồi đi thẳng ra khỏi lớp. Lúc anh thầy đi qua, tôi còn kịp nhìn thấy một nét cười nơi khoé mắt khiến tôi tức phát điên.

Vừa về tới nhà, tôi tức tối quang ba lô vào trong xó. Ôi trời ơi, “thầy” gì mà thầy, là quỷ thì có, không những thế lại còn là quỷ sa tăng, là ông ba bị chuyên đi bắt nạt nguời khác, cái đồ bắt nạt trẻ con… Tôi không thể chịu nổi cục tức này, phải xả giận thôi. Nghĩ rồi tôi chạy tới gọi ngay cho Linh Trang.

– Tú An à, gọi gì đấy mày? Không phải là nhớ tao quá đấy chứ, chúng ta vừa gặp cách đây mấy tiếng thôi mà.

– Trang à, ôi tao có chuyện này bực mình quá đừng trêu nữa được không. Tức quá. %^&*(^%&%(*

Tôi chậm rãi kể lại toàn bộ mọi chuyện cho nó nghe. Từ vụ đôi giày ở cửa hàng gần nhà rồi đến việc tôi làm rơi dép và cả chuyện anh ta bắt tôi làm “ô sin không công” nữa. Thật tức chết.



– Vậy ra là thầy giáo mới của mày là lí do khiến mày hành hạ cái lỗ tai của tao ấy hả?

– Ôi tức chết đi được ý. Tao có phải ô sin đâu cơ chứ. Rõ ràng là mượn việc công trả thù tư mà.

– Thôi việc đâu còn có đó. Bây giờ mày đi nghỉ sớm đi. Mai vẫn phải đi học đấy. Mai tao có bài kiểm tra, có gì nói sau nhớ, bây giờ ôn bài đã.

Tôi ậm ờ vài câu rồi cúp máy. Mặc dù vẫn còn “máu nóng” trong người nhưng nhờ Linh Trang nên sự bực bội trong tôi cũng nguôi ngoai bớt được phần nào. Thế là quá đủ cho hôm nay rồi. Tôi tắm rửa thay đồ rồi nhảy lên giường. Giấc ngủ nhanh chóng ập đến xua tan mọi suy nghĩ trong đầu tôi.

Sáng hôm sau tôi vẫn tới lớp như thường lệ. Khi đang uể oải tìm sách vở cho tiêt tiếp theo (là tiết hóa) thì một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua dãy lớp tôi. Khi đang đần mặt ra thì Lam với Thùy đã vội nhìn theo bàn tán.

– Ai vậy mày?

– Ui kệ, tao không quan tâm, ai cũng được. Nhưng mà nhìn “ngon dai” phết mày ạ.

Tôi ngán ngẩm nhìn hai con bạn mê trai của mình, chúng nó nào biết được đó chỉ là vẻ đẹp bề ngoài thôi, cái phần kinh khủng là bên trong kìa. Hai đứa bạn ngây thơ nào không biết cái “anh-gì-đẹp-dai” kia lại chính là người mà tôi không muốn nhìn thấy hay nghe thấy, cả hai đứa liên tục bàn tán rồi quay sang hỏi ý kiến của tôi.

– Chúng mày trật tự một chút hộ cái đi, nhức cả đầu. – Tôi cáu kỉnh gắt

– Đũa mốc còn chòi mâm son. – Chẳng biết Bích Ngọc từ đâu đi tới, tay cầm son tô tô vẽ vẽ. – Mà xem ai có giày mới kìa

Ngọc vừa dứt lời, Lam định nói gì đó thì tôi ngăn lại.

– Thôi Lam, đừng đôi co với người ta. Đôi giày của tao cũ rồi mà có người thích thì mình không nên ích kỉ, hiểu không? Không nên nói những câu khó nghe kẻo người ta mất lòng thì khổ.

Ngay sau đó, Bích Ngọc “hừ” một cái rồi quay lưng bước thẳng. Tôi không biết hai con nhỏ đó còn gây sự với tôi hay không nhưng tôi sẽ không chịu đựng, bởi làm thế sẽ chỉ tạo cho chúng cơ hội để bắt nạt tôi thêm. Thùy và Lam vẫn ngồi đó bàn về những việc trên trời dưới đất mà có lẽ là có cố gắng nghe tôi cũng chẳng hiểu nổi. Có lẽ vì hồi cấp 2 Lam và Thùy học cùng nhau nên chúng nó hiểu nhau hơn, cũng giống như tôi với Linh Trang. Thùy với tôi cũng thân nhưng còn nhiều chuyện về tôi mà Thùy không biết và ngược lại.

Tôi vẫn ngồi rất bình thản cùng hai đứa bạn cho tới khi người có tên là “Nguyễn Anh Quân” đang lùa lũ con trai lớp tôi về vị trí của mình. Gì vậy trời, sao lại vào lớp tôi làm chi?? Cô bạn lớp trưởng đã hô “Nghiêm” nhưng tôi chẳng thể nào nghiêm nổi, cứ cố cúi cúi xuống sau lưng Lam để trốn. Cách này có vẻ khá hiệu quả bởi anh chỉ nhìn qua lớp một lượt rồi gật đầu mời cả lớp ngồi xuống. Ngay sau đó, một đống luật lệ đã làm tôi choáng váng tối hôm qua lại được tua lại. Thật sự là nói hết từng ấy câu liên tục như vậy anh ta không thấy chán sao? Còn đầu tôi thì bắt đầu ong hết cả lên rồi. Chúng tôi bước vào bài học một cách nhẹ nhàng. Tới cuối giờ học, còn thừa chút thời gian anh ta mới bắt đầu làm quen với lớp học.

– Thầy ơi sao giờ thầy mới dạy lớp em ạ? Sao hồi trước em không nhìn thấy thầy ở trường ạ? – Một câu hỏi mà tôi tin rằng tất cả học sinh lớp tôi đều đang thắc mắc.

– Tôi dạy ở trường cũng gần được 4 năm rồi. Hè vừa rồi tôi sang Anh để hoàn thành bài bảo vệ luận án của mình và tôi cũng mới về được 1 tuần thôi.

Rồi cả lớp nhao nhao với những câu hỏi chuối củ rất cần được thêm mắm muối. Tôi chống hay tay lên bàn mắt nhìn lờ đờ vẻ mỏi mệt. Thật sự là việc trốn sau lưng Lam khiến tôi rất mỏi. Câu hỏi táo bạo nhất có vẻ là câu hỏi xem anh ta có vợ hay chưa, đó cũng chính câu hỏi cũng là câu hỏi khiến tôi bị “chiếu tướng”. Ngay khi câu hỏi vừa đặt ra cả lớp đã ồ lên và cái lớp đó càng ồn ào hơn khi câu trả lời là một cái lắc đầu. Lam lập tức quay xuống đập đập bàn tôi.

– Ôi Tú An ơi thầy còn độc thân mày ạ.

Nói xong Lam còn quay hẳn ra chỗ Thùy. Ngay lúc đó ánh mắt của “anh thầy” còn ế chỏng ế chơ kia lập tức nhìn về phía tôi. Ôi trời ơi Lam ơi là Lam, đúng là đánh chết cái nết không chừa, mày đang che cho tao cơ mà, sao lại vì trai mà bỏ rơi tao thế này hu hu. Tôi vội vã úp mặt xuống bàn, còn anh thì lục lại quyển sổ điểm. Lần lần mò mò một lúc rồi khóe miệng lại khẽ nhếch lên.

– Bạn thư kí lớp mình là bạn nào nhỉ? Lên thầy nhờ chút.

Lời nói còn chưa dứt, cả lớp đã quay ra nhìn khiến tôi chết lặng. Dù muốn dù không tôi vẫn phải nhấc mông ra khỏi ghế và lên xem “lão quái vật” kia có gì cần căn dặn

– Ờ đi vứt rác cho thầy.

Ngay lập tức một bọng túi nilong và một nhúm giấy vụn chìa ra trước mắt tôi. Tôi kiềm chế, nhận lấy mớ bòng bong kia, lật đật đem đi vứt. Cả lớp rộ lên cười. Có gì vui sao? Sao tôi chẳng thấy buồn cười gì hết nè. Tôi ngồi bàn cuối mà sao lại sai tôi lên với bộ mặt “bao công” rồi đưa tôi mớ rác bắt đi vứt chứ? Quá đáng đến thế là cùng.

Tôi không nhớ là mình đã học các tiết còn lại như thế nào, tôi chỉ nhớ rằng những tiết sau đó trở nên nhàm chán đến bất ngờ và đến khi tôi không thể chịu được nữa thì bác bảo vệ lại ra tay cứu giúp. Tại sao anh ta không tốt bụng và đáng yêu như bác bảo vệ thì có phải là đời tôi thanh thản hơn rồi không. Hơn nữa bác bảo vệ còn rất thân thiện với môi trường và rất hiền nữa đó. Nhưng ước mơ cũng chỉ là ước mơ, sự thật vẫn là sự thật. Anh thầy đáng ghét đó sẽ chẳng thể nào tốt bụng được bằng bác bảo vệ đâu. Thật là đắng lòng mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook