Đồ Biến Thái !!! Anh Nghĩ Anh Là Ai Chứ ???

Chương 5: Kí Túc Xá

Thanh Candee

18/03/2018

Cuối giờ học, Lục Nhi nhận được thông báo đi nhận phòng trong Kí Túc Xá ( KTX) của trường. Vì chỉ có 1 khu dành cho nam sinh nên học sinh các khối được ở lẫn lộn. Lục Nhi nhận được số phòng thì vô cùng lo lắng. “ Vậy là mình nhất định phải ở với con trai rồi” Bỗng Nhất Phong từ đâu nhảy ra hù Lục Nhi. Cô nàng làm bộ choáng váng, ôm ngực, giống kiểu bị đau tim mà các diễn viên Hàn Quốc hay làm trên phim { bản chất 2: max mê phim Hàn quốc }. Thấy thế, Nhất Phong lộ vẻ lo lắng, lay lay Lục Nhi, khẽ kêu:

- Lục Quân, cậu...cậu sao thế?

- Tớ chết mất. Nhất Phong ơi....

Khuôn mặt sắc sảo của Lục Nhi nhăn lại, lông mày cau xuống làm bộ đau đớn lắm. Nhìn mồ hôi Lục Nhi toát ra,Nhất Phong càng lo lắng. Thấy cậu bạn gần như sắp khóc,Lục Nhi mới ngồi dậy, cười lớn, vỗ đùi đen đét { bản chất 3: max thích Đùa Chút Thôi???? } Đến lúc này Nhất Phong mới hiểu ra, cậu ta làm mặt giận dỗi. Cái mồm cậu ta làm Lục Nhi không thể nín cười. Đến lúc Lục Nhi cười thả ga rồi mới phát hiện ra cậu ta đang giận tím mặt, liền khoác vai, cười sảng khoái:

- Cho tớ xin lỗi mà.

- Cậu tránh ra. Tớ không chơi vs cậu nữa. Dám lấy mạng người ra đùa.

- Xin lỗi. Xin lỗi mà. Thấy cậu trêu, tớ lấy luôn cớ này dọa thử xem. Ai ngờ cậu làm quá vậy. Xin lỗi mà. Hay mai tớ mua kẹo đền cậu.

- Thật chứ? - Mắt Nhất Phong sáng lên- Thôi được, tớ tha cho cậu.

Nhất Phong liền nở lại nụ cười. Thấy vậy Lục Nhi choàng vai Nhất Phong, vui vẻ đi về KTX. Chợt nhớ ra điều gì đó, Nhất Phong đi chậm lại, hỏi:



- Mà cậu ở phòng nào? Tớ ở phòng 152 tầng 4 nè. Ngay trên đầu là sân thượng nhé!

- 152 ư? Tớ được nhận phòng 153 nè.

- Vậy ư? Thế chúng ta là hàng xóm rồi

- Ừ. Mà phòng 153 ai đang ở thế?

- Không biết. Chỉ biết phòng đấy có 1 người ở thôi. Cậu ta ra ngoài muộn lắm nên không ai để ý.

- Thế á? Nghe cậu nói hơi ghê ghê. Nhưng mà kệ thôi, không ở đấy chẳng lẽ ra ngoài đường à?

Vừa nói Lục Nhi vừa huýt sáo, vui vẻ cùng Nhất Phong bước về khu KTX. May quá, đồ của Lục Nhi gửi ở phòng gửi đồ, giờ các chú đã mang lên hộ rồi. Thế là Lục Nhi khoác ba lô lớn, Nhất Phong xách va li không kém, hai người khệ nệ buóc lên phòng 153. Ở tít tầng 4, đi cầu thang bộ, thang máy hỏng, phòng ở cuối dãy, lên đến nơi thì Lục Nhi cùng anh bạn Nhất Phong đã gần kiệt sức. { Dám cá là nếu có vài tầng nữa thì chắc phải nhờ xe cứu thương đưa đi thôi}

Đứng trước cửa phòng 153, chân tay Lục Nhi đã bủn rủn. Nhìn phòng u ám, có vẻ rất đáng sợ. Thấy bạn còn chần chừ, Nhất Phong tiện tay liền gõ cửa, tiện thể xem mặt tên bí ẩn kia. Trong phòng im bặt không có tiếng trả lời. Thế là Lục Nhi đánh bạo mở cửa. Không gian im ắng, màn đêm bao trùm toàn bộ căn phòng. Một cảm giác lạnh buốt sống lưng truyền đến người Lục Nhi. Hóa ra là điều hòa nhiệt độ. Mãi Lục Nhi mới mò được cái công tắc đèn trong căn phòng tộ như hũ nút này. Woa, căn phonf này thật là sang trọng. Dù bên trong vẫn có 1 chiếc giường gỗ nhưng không hề làm mất giá trị căn phòng. Nhà vệ sinh, nhà tắm đều sạch bóng, lát đá siêu đẹp. Tivi thì to gấp 10 lần tivi nhà cô, tủ lạnh cao 1m8 là ít. Nhất Phong không kìm được cảm xúc, nhất thời xuýt xoa. Bỗng cậu ta nhận được tin nhắn của người cùng phòng, thế là liền chạy về. Lục Nhi ngơ ngác nhìn quanh phòng, tiện tay đóng cửa. Cái bụng bất trị kêu to, cô liền sực nhớ là tối nay chưa ăn gì, bèn rón rén mò vào tủ lạnh, chén tạm cái gì đó rồi xin lỗi chủ nhân phòng này sau vậy. Nhưng cái tủ lạnh này chỉ được cái bên ngoài, còn bên trong rỗng tuyếch. Nhìn là biết chủ nhân nó rất ít khi ăn trong phòng, toàn ăn ngoài, không quan tâm đến sức khỏe. Nhưng thôi cũng rất may là tủ lạnh còn một ít bánh mì. Cơ mà nhỡ bánh mì để lâu rồi thì sao? Nhưng mà ngửi mùi có lẽ là hôm kia thì phải. Thôi kệ, cứ liều chết vậy. Thế là Lục Nhi lấy luôn bánh mì trong tủ lạnh và chai “ nước trắng”, vừa ăn vừa tu ừng ực. Do quá khát mà cô cũng không để ý đến cái thứ mình đang uống nữa. Ăn uống no say, cô liền nằm vật ra cái giường bên cạnh. Tuy là giường đơn nhưng nó thực sự là rộng lớn. Thế là cô cứ lăn đi lăn lại, cuối cùng không biết ngủ lúc nào nữa. Mà coi cái tướng ngủ kìa, dạng chân dạng tay ra rồi nói linh tinh, má ửng hồng, tóc tai bù xù. { Ai nhìn ra con gái tui chết liền}

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Biến Thái !!! Anh Nghĩ Anh Là Ai Chứ ???

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook