Đồ Chơi Của Đôi Song Sinh​

Chương 1

Bình Ảnh Trọng Trọng

27/05/2017

"Đã kiểm tra qua, là đồ non hàng thật giá thật."

Người phụ nữ mập mạp đến gần giường tinh tế quan sát cô gái đang khép chặt mắt, làn da cô ấy rất trắng, mặt mũi khá là xinh xắn, nếu bồi dưỡng tử tế có thể kiếm ra không ít tiền, không biết mấy người kia làm sao mà tìm được một người dáng vẻ ngây thơ(1) như vậy, nhưng mà bà ta không quan tâm, chỉ cần là người bà ta muốn mua, cho dù là công chúa của nước nào thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà tiếp khách kiếm tiền cho bà ta.

(1) Nguyên văn水样的人儿- con người như nước

Người phụ nữ mập họ Lưu, tự xưng Lưu tỷ, là quản lý khu quảng trường phố phía Đông, dáng vẻ quả thực không thể khiến người ta xem thường, không chỉ đối với người dưới lòng dạ độc ác, ngay cả với khách có tiền có thế cũng không vui vẻ lấy lòng, từ khi bà ta tiếp quản đến nay, rất ít xuất hiện người không nghe lời.

Đôi mắt cô gái động đậy mở ra, đó là một đôi mắt rất đẹp, loang loáng ánh sáng linh động, nhìn thấy khung cảnh xa lạ, những người xa lạ, hoảng sợ che chăn lui vào một góc trên giường.

"Bé ngoan, con tên gì?" Lưu tỷ ngồi vào bên giường, đưa tay sờ đầu cô gái, mái tóc thật dài phủ trên vai, suôn đẹp như một thác nước.

"Tuyết Nhi, Lục Tuyết Nhi." Giọng nói cô gái rất nhẹ, nhưng vẫn rõ ràng truyền đến tai của mỗi người trong phòng.

"Tuyết Nhi? Tên này rất xứng với con." Lưu tỷ thầm thở dài một lát, "Tên không cần sửa, sau này tiếp tục gọi con là Tuyết Nhi, nhưng họ không thể dùng nữa, chỉ có thể kêu Tuyết Nhi."

Cô gái chớp chớp mắt, dường như không quá hiểu rõ ý tứ đối phương.

"Con bao nhiêu tuổi?"

"18." Cô gái nghĩ nghĩ nói, "Mấy ngày trước vừa tròn 18 tuổi."

Lưu tỷ nghi hoặc lại lần nữa đánh giá cô gái trước mắt, cô bé thật sự 18 tuổi rồi sao? Bà ta còn đoán cô bé này cũng chỉ 15 hoặc 16 tuổi, ngược lại là do phát dục bất thường nên những đường cong trên cơ thể đều hiện ra, một gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt to chớp chớp, làn da trắng nõn, nói tóm lại lộ rõ vẻ rất trẻ con, hơn nữa nhìn vào động tác và biểu cảm cô bé, Lưu tỷ phát hiện ra một vấn đề, "Tuyết Nhi, con có biết bản thân vì sao lại phải tới nơi này không?"

Cô gái lắc lắc đầu, "Không biết, cháu và Tiểu Ngọc bị lạc nhau, có một ông chú nói đưa cháu đi tìm Tiểu Ngọc, sau đó cháu ngủ mất, tỉnh lại liền ở trong này." Nói xong nhìn nhìn chung quanh, vẫn là một bộ dáng thật sợ hãi.

Quả nhiên, đứa nhỏ này chỉ số thông minh có chút vấn đề, không những là bề ngoài, đến cả tư duy cũng không giống dáng vẻ một cô gái mười tám tuổi nên có, Lưu tỷ nhíu nhíu mày, là đứa nhỏ bị thiểu năng, nhưng mà việc làm ăn dựa vào bán thịt buôn hương giá trị chủ yếu vẫn là ở trên cơ thể, vẻ ngoài Tuyết Nhi rất tốt, trổ mã cũng rất khá, còn là xử nữ, vấn đề về phương diện đầu óc tạm thời có thể thể xem nhẹ.

"Lưu tỷ, đứa nhỏ này liệu có phải ..."

"Không sao cả." Lưu tỷ vẫy vẫy tay, nói với người phụ nữ bên cạnh: "Như vậy cũng tốt, chậm rãi dạy dỗ nó sau này sẽ rất nghe lời. Trân Châu, chị giao nó cho em, em có thời gian nửa tháng bồi dưỡng nó."

"Vâng, Lưu tỷ." Trân Châu lên tiếng.

Lưu tỷ đi ra ngoài, Trân Châu cũng định rời đi một lát, cô gái thấy vội vàng kéo tay áo chị, "Em muốn về nhà, Tiểu Ngọc và mẹ sẽ tìm em."

Trân Châu dừng bước lại, chị không phải là một người bụng dạ tàn nhẫn, Tuyết Nhi là cô bé không rành thế sự, không biết lòng người hiểm ác, phố Hoa Đào không thích hợp với cô bé, chị cũng bất lực, chị có thể chăm sóc cô bé nhất thời, con đường tương lai lại không giúp được cô bé, "Tuyết Nhi, sau này đây chính là nhà em, em có thể gọi chị là chị Trân Châu, trước hết em cứ an tâm ở nơi này, chúng ta đều là bạn của mẹ em, bà ấy gần đây bận rộn nên để chúng ta chăm sóc em, qua một thời gian ngắn bà ấy sẽ đến tìm em."

"Như vậy a." Cô gái cúi đầu có vẻ hơi thất vọng, cằm gần như thấp chạm đến xương quai xanh, rúc mình ở nơi đó, khiến người ta có cảm giác cần phải bảo hộ.

"Nếu mệt thì cứ ngủ tiếp đi, chị sẽ tìm người đến chăm sóc em."

"Dạ." Cô gái gật gật đầu, một lần nữa nằm xuống, sau khi nhắm mắt lại mới nới bàn tay đang kéo Trân Châu ra.

.........



"Chị Trân Châu, chị muốn dẫn em đi đâu?" Đi qua một loạt gian phòng, bên trong truyền ra những âm thanh không giống nhau của cả trai lẫn gái, Tuyết Nhi không biết trong mấy phòng này xảy ra chuyện gì, nghe qua bọn họ hình như rất thống khổ, lại dường như thật vui thích, cô chưa từng trải qua mấy chuyện này, cũng không hiểu, rất tự nhiên cảm thấy sợ hãi, nhịn không được giữ chặt tay áo Trân Châu phía trước.

Tuyết Nhi đến phố Hoa Đào đã một tuần rồi, Trân Châu để cô có thời gian thích ứng với hoàn cảnh lạ lẫm, ít nhất cô sẽ không sợ hãi như vậy giống lúc vừa mới đến nữa, cũng thường xuyên sẽ cười tươi với Trân Châu.

"Tuyết Nhi, phố Hoa Đào không giống với chỗ em sống trước kia, vì sinh tồn, em sẽ cần phải học một ít thứ." Trân Chân nhìn Tuyết Nhi, cô gái này tâm trí tựa như một đứa trẻ, ở nơi này rất dễ bị thiệt thòi, chị có biện pháp nào giúp cô bé chứ, hiện tại điều có thể làm chính là dạy cô bé học chút ít thứ, sau này cũng đỡ phải chịu khổ hơn một chút.

"Dạ? Sao ạ?" Tuyết Nhi không hiểu lắm, chớp chớp mắt.

"Sau này em sẽ biết, chị không cầu mong em lập tức sẽ học được, trước tiên cứ xem vài ngày, em không cần cảm thấy sợ hãi, việc này sớm hay muộn em cũng phải trải qua." Trân Châu đứng trước một cái phòng liền dừng chân, xoay người nói với Tuyết Nhi: "Tuyết Nhi, đợi lát nữa vô luận xảy ra chuyện gì, em đều không được nói chuyện, chỉ cần yên tĩnh ở một bên nhìn. Nếu em muốn hỏi vấn đề gì, chờ chị dẫn em rời khỏi phòng này thì hỏi, hiểu chưa? Không được kêu la, cũng không được nói chuyện."

"Dạ." Tuyết Nhi gật gật đầu, trong thời gian một tuần này, Trân Châu hầu như mỗi ngày đều đến theo giúp cô, người cô có thể dựa vào cũng chỉ có chị ấy mà thôi.

Trân Châu đẩy cửa ra, đó là một gian phòng rất đơn giản, giường đối diện cửa một gã đàn ông đang ngồi hút thuốc lá.

"Trân Châu, em lại để anh đợi thật lâu." Gã đàn ông phun ra một vòng khói, cầm điếu thuốc dụi vào khung giường, để lại một vết cháy xém.

"Lôi ca, thực ngại quá, có chút việc đến chậm, anh xem này em cũng đã chạy đến đấy thôi." Trân Châu vài bước đi qua ngồi xuống trên đùi gã đàn ông, vòng tay qua cổ của gã kéo xuống môi mình.

Gã đàn ông hôn chị một cái, chuyển tầm mắt tới trên người Tuyết Nhi đang ở cửa, trêu đùa: "A, em còn mang đến một người nữa? Sao vậy? Hôm nay muốn chơi ba người à?"

"Lôi ca, coi anh nói kìa, anh có em còn chưa đủ sao?" Trân Châu dán trên mình gã đàn ông, ra vẻ không thuận theo.

"Sao có thể chứ? Ai chẳng biết miệng động phía dưới của em khẩu vị không hề nhỏ, mỗi lần đều có thể làm đàn ông bị ép khô, anh sao còn tinh lực đi làm cô ta?" Gã đàn ông miệng phun ra lời thô tục, một bàn tay không an phận lần theo cổ áo rộng của Trân Châu vói vào, vuốt ve hai luồng no đủ trước ngực, tầm mắt lại không tự chủ liếc nhìn Tuyết Nhi.

"Đồ hư hỏng, ánh mắt của anh lại luôn luôn nhìn con nhóc đó kìa."

"Ha ha." Gã đàn ông cười, "Em ghen tị? Nhưng mà bộ dáng con bé lại cực kỳ tươi tắn, cũng là hàng bên em?"

Trân Châu nhẹ nhàng đấm xuống gã đàn ông, "Anh đừng có mà đánh chủ ý lên con bé, ý của Lưu tỷ, để em dẫn theo nó. Con bé lần đâu tiên gặp trường hợp này, anh đừng làm nó sợ hãi."

"Hiểu rồi." Gã đàn ông nhếch miệng cười, trước đã từng gặp qua kiểu tình huống này, vì là khách quen, cho nên rất dễ bị chọn làm đối tượng để người mới quan sát học hỏi, con người như Lôi ca đây tự nhiên sẽ không để tâm đến khi làm tình với đàn bà có người đứng một bên nhìn, "Nói như vậy, hôm nay anh ngược lại phải biểu hiện biểu hiện thật tốt rồi, nói không chừng con bé thấy anh dũng mãnh, cũng sẽ mê luyến anh, tự nguyện nằm dưới thân anh."

"Chuyện này phải xem bản lãnh của anh." Trân Châu mị hoặc cười, đưa tay cởi quần áo gã đàn ông.

Rất nhanh hai người đều trở nên trần như nhộng.

Trân Châu quỳ gối giữa hai chân gã đàn ông, một tay nắm lấy gốc rễ bộ phận nam tính, môi ngậm lấy đỉnh đầu nó, nhẹ nhàng liếm láp, thỉnh thoảng lại mút một cái.

Gã đàn ông giang rộng hai chân ngồi trên giường, cả gương mặt lộ vẻ hưởng thụ, tay không nhịn được nắm lấy tóc Trân Châu, "Ngậm sâu hơn một chút nào, a, em quả nhiên so với người phụ nữ kia nhà anh càng biết tình thú."

Trân Châu cười khẽ lui ra một chút, phun đồ vật của Lôi ra khỏi miệng, không đợi gã đàn ông kháng nghị, chị đã đổi lại lấy tay khuấy động, đầu thì cúi càng thấp hơn, bắt đầu liếm láp hai túi cầu tròn đầy phía dưới cột trụ.

"A, em thật sự con mẹ nó biết giày vò người ta, mau chút nữa nào!" Gã đàn ông thoải mái lớn tiếng thở dốc, "Ngậm ở đằng trước, anh muốn bắn ra trong miệng em, nhanh!"



Khoang miệng ấm áp của Trân Châu bao lấy dương cụ xấu xí, trước sau trái phải đung đưa lay động đầu mình, cũng ở những góc độ khác nhau gây kích thích, đầu lưỡi ở quy đầu liếm đánh vòng tròn, châm vào cái lỗ nhỏ ở trung tâm.

Lôi ca nhịn không được chụp lấy đầu Trân Châu đè xuống cạnh mình, muốn tiến vào càng sâu, rồi mới kéo ra, lại vọt đi vào, sắp bùng nổ khoái cảm quá cường liệt, khiến gã quên đi sự tồn tại của Tuyết Nhi, nhắm mắt lại chuyên tâm chìm đắm vào nhục dục.

Tuyết Nhi đã từ cửa chuyển đến góc tường, rúc vào nơi đó bụm miệng ngơ ngác nhìn theo phương hướng cái giường, cô nhớ lời chị Trân Châu nói, không thể kêu la không thể nói chuyện, nhưng mà cô thật sự rất muốn chạy khỏi nơi này. Cô không biết hai người trên giường tột cùng đang làm gì, hình như là chuyện rất thoải mái, nghe thấy tiếng thở dốc và rên rỉ không ngừng, cô sẽ không tự chủ được mà mặt đỏ tim đập, Tuyết Nhi sợ, thân thể cô trở bệnh rồi sao?

"A... Hư..." Lôi ca dùng lực đẩy động cái mông, dường như muốn chọt lủng xuyên qua yết hầu Trân Châu, ván giường vì động tác của gã phát ra tiếng vang kẽo kẹt.

Trân Châu khó chịu nhíu mày, đã quen bị đối đãi như vậy, mặc dù trong lòng không muốn, cũng phải thuận theo yêu cầu của khách, chị cố gắng mở to miệng, không để hàm răng cắn trúng khí cụ nam tính sắp làm chị hít thở không thông kia.

Đây cũng là mệnh đàn bà ở phố Hoa Đào, các cô có thể có đặc biệt của riêng mình, kiều mị, đáng yêu, lạnh lùng, nóng bỏng.... Nhưng kết quả cuối cùng là phải thắng được niềm vui sướng của đàn ông, chờ các cô có được tiếng tăm nhất định, thân phận cao mới có thể lựa chọn khách có quyền lực, đương nhiên cũng không hẳn là tuyệt đối, có vài khách trong lòng các cô mặc dù chán ghét hắn nhưng vẫn phải nhận.

"Miệng mở lớn thêm chút." Lôi ca gương mặt trở nên dữ tợn.

Đầu thanh quản bị đội trúng, ghê tởm muốn ói, nhưng chỉ có thể nhịn, Trân Châu chỉ mong mỏi loại cực hình này có thể sớm chút kết thúc.

Cuối cùng, gã đàn ông tráng kiện bắt đầu run run, sau một kích thật sâu đã bắn ra toàn bộ chất lỏng vào trong cổ họng Trân Châu.

"Khụ khụ khụ..." Trân Châu nghiêng đầu sang một bên ho nhẹ, chị nhất thời không chuẩn bị nên sặc.

"Thực đã! Trân Châu, đứng lên."

Bàn tay Lôi ca tiến vào giữa hai chân Trân Châu, cho đến khi gã đụng trúng một vật dinh dính mới hài lòng cười ra tiếng, "Ha ha, Trân Châu, phía dưới em ẩm ướt lợi hại, rất muốn bảo bối của anh phải không?"

"Lôi ca, anh thật đáng ghét."

Gã đàn ông cười to, ánh mắt lại nhìn về phía Tuyết Nhi, liếm liếm khóe miệng, lộ ra ánh mắt một con sói hoang dã nhìn vào con thỏ trắng nhỏ, đã rất lâu không hưởng dụng qua phụ nữ non mềm rồi, nhìn thấy lòng gã càng ngứa ngáy khó nhịn.

Tuyết Nhi sợ hãi rụt lui vào bên trong, cho tới bây giờ cô chưa gặp qua người khác dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, giống như muốn đem cô ăn vào trong bụng vậy, cũng chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ này của Trân Châu, trần trụi ở trước mặt cô cùng người đàn ông cũng trần trụi giống chị làm chuyện rất kỳ quái.

Nhận thấy được không khí bên cạnh, Trân Châu cố ý vô tình xê dịch bước chân, chặn tầm mắt Lôi ca, "Lôi ca, anh bây giờ hẳn nên phải nhìn em mới đúng, dáng vẻ này của anh thật làm em đau lòng mà."

"Ha ha, làm gì có chứ? Hiện tại trong mắt anh thật chỉ có mình em a." Lôi ca đưa tay vuốt ve vú Trân Châu, cảm xúc mềm mại khiến dục vọng của gã rất nhanh lần nữa được đốt lên, phía dưới dựng thẳng thành chào cờ. "Tiểu bảo bối, vậy để cho anh đến đút em no bụng. Cam đoan khiến em sướng đến muốn chết đi."

Gã đàn ông cười dâm đãng kéo Trân Châu lên đè xuống ở trên giường.

Kế tiếp Tuyết Nhi nghe được âm thanh không khác là bao so với những căn phòng lúc trước, đàn ông ồ ồ thở dốc, đàn bà rên rỉ, còn có tiếng bành bạch phát ra, đập vào lòng cô dâng lên cảm giác khác thường, thân thể cũng theo đó mà trở nên vô lực.

Cho đến khi được Trân Châu mang ra khỏi phòng, Tuyết Nhi vẫn còn hốt hoảng lờ mờ, trong đầu tất cả đều là thân thể nam nữ trần trụi kích thích, muốn quên đi, nhưng hình ảnh này lại như ghim bấm sâu vào vung không ra, cô thật sợ hãi, lại không biết bản thân đang sợ hãi cái gì, thân thể càng không ngừng run rẩy, giống như con cừu non đã chịu đủ kinh sợ.

"Tuyết Nhi, không phải sợ." Trân Châu ôm Tuyết Nhi để cô dựa vào lòng mình, "Em nhất định phải tiếp nhận những chuyện này. Bây giờ chị có thể trông nom cho em, nhưng sau này em cần phải dựa vào bản thân mình, có lẽ vừa mới bắt đầu em sẽ cảm thấy rất thống khổ, nhưng thời gian dài qua đi em sẽ thích ứng."

Tuyết Nhi cuộn mình trong lòng Trân Châu, khẽ gật đầu một cái, bất giác chảy xuống hai hàng lệ trong suốt, cô vẫn còn chưa thật hiểu rõ chuyện vừa mới xảy ra, "Em nhớ nhà."

Trân Châu khẽ vuốt tóc Tuyết Nhi, thở dài, đứa nhỏ này không thích hợp ở trong này a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Chơi Của Đôi Song Sinh​

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook