Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 14: Người quái gở (3)

Thát Nguyệt Lệ Chi Loan

26/10/2021

Cao Yển không hề phát giác ra bầu không khí cứng ngắc trong phòng, tự tìm một chỗ ngồi xuống. Còn về Hồ Nguyên Ly kia, nhờ kĩ thuật mồm mép tía lia nên chỉ chốc lát đã khuấy động cả căn phòng, đùa giỡn đến nỗi làm mặt cô nào cũng đỏ ưng ửng.

Đúng là thế thời đổi thay.

Không biết có phải vì có mặt Cao Yển hay không mà năng suất làm việc của mọi người đều cao hẳn ngày thường, chỉ chốc lát sau đã nấu xong mì và gói hết chỗ nhân bánh chẻo, chắc lại muốn ăn chóng rồi nhanh nhanh rời khỏi chỗ này đây mà.

Ta cảm giác Đông chí năm sau các cô ấy sẽ không rủ ta tới làm vằn thắn chung nữa đâu.

Ăn bánh chẻo xong, Cao Yển với Hồ Nguyên Ly ngồi hàn huyên với nhau, có vẻ đang bàn bạc cách xử trí vụ đập lớn vỡ đê ở châu huyện.

Bọn hạ nhân chúng ta thức thời trao đổi ánh mắt với nhau âm thầm lui ra ngoài. Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, dưới mặt đất tuyết dày đến nỗi cơ hồ có thể chôn vùi cả mắt cá chân. Tất cả mọi người vốn đang chuẩn bị ra về thì chẳng biết nha đầu nào đều têu chơi trò ném tuyết, một đám người nhốn nháo hết cả lên, mấy người lớn tuổi hơn thì yên lặng đứng dưới mái hiên xem trận chiến náo nhiệt.

Ta cũng chỉ định xem một lúc, nhưng sau đó lại phát hiện, dù ta có trốn ở đâu đi chăng nữa thì cũng trở thành mục tiêu công kích của các cô ấy. Có lẽ là vì ta dẫn diêm vương mặt lạnh tên Cao Yển theo, báo hại bọn họ chẳng còn hứng thú thưởng thức món bánh chẻo ngon miệng.

Bất đắc dĩ, ta tham gia chiến đấu, bắt đầu công cuộc “phản kích”.

Thanh Đại nặn quả cầu tuyết to như trái bóng, giơ lên trên cao rồi hô to về phía ta: “Đồ Mi, xem chiêu đây!”

Quả cầu tuyết đập bộp vào người, ta, cảm tưởng như đến não bộ cũng bị chấn động nhẹ. Ta cuống cuồng né sang chỗ khác, nhưng do tuyết quá trơn, chân sượt một phát suýt nữa thì ngã chổng vó lên trời. Một bàn tay kịp thời níu lấy cánh tay ta kéo lại cơ thể ngả nghiêng của ta. Trong một thoáng, ta đụng phải lớp lông xù xù ấm áp, đó là áo choàng lông cáo của Cao Yển.

Vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với cặp mắt của Cao Yển, ngoài ý muốn, ánh mắt của y đã không còn nét lạnh lùng u ám như trước nữa.

Quả cầu tuyết trong tay Thanh Đại như tên đã rời cung chẳng thể dừng kịp. Theo phản xạ có điều kiện ta đưa tay định ôm đầu lại thì chợt thấy Cao Yển nhấc tay phải lên, áo choàng lông cáo che khuất hai người chúng ta, quả cầu tuyết cực lớn bể tung khi đâm sầm vào áo choàng của y, mặt ngoài chiếc áo nhất thời thảm hại không chịu nổi. Y chậm rãi thả tay xuống, Thanh Đại bị dọa tới nỗi mặt trắng nhợt, người lung lay như sắp ngã.

Tiếng nói cười rôm rả trong sân phút chốc tắt ngúm.

Mày Cao Yển càng lúc càng chau tít lại, đang mở miệng định nói chuyện thì khóe mắt chợt lia qua đằng sau lưng y, ngay lập tức ta vội vội vàng vàng thoát khỏi vòng tay của y đứng lùi ra xa giữ khoảng cách nhất định.

Cao Yển thấy ta tự dưng né như né tà, đôi mắt y hiện lên vẻ hoài nghi chẳng thể hiểu nổi hành vi đột ngột ấy. Có điều thoắt cái y đã hiểu được. Bởi vì giờ phút này đây, một quả cầu tuyết không hề nhỏ đang lao tới và chính xác đập thẳng vào gáy y, những vụn tuyết vỡ tan rơi hết vào trong cổ y. Cùng lúc đó, giọng nói đắc chí muôn phần của Hồ Nguyên Ly vang lên: “Ha ha ha, lão Ngũ, tinh thần cảnh giác của huynh kém quá.”

Ta thấy rõ ràng ánh mắt của Cao Yển sầm xuống hẳn, sau đó y vươn tay cởi áo choàng trên người xuống đưa cho Lý Mậu Sơn đứng run lập cập bên cạnh. Chợt y cúi người, lúc đứng dậy thì quả cầu tuyết trong tay đã bay vèo vèo về phía Hồ Nguyên Ly, Hồ Nguyên Ly nhanh nhẹn tránh đi rồi lại tiếp tục khiêu khích bằng một giọng rất ư là ngứa đòn.

“Đơ ra đấy làm gì, mau giúp Ngũ gia nhanh lên.”

Giọng nói sốt sắng của Lý Mậu Sơn như đánh thức đám người đứng ngơ ngác trong viện, mọi người bắt đầu tham gia vào cuộc chiến. Lý Mậu Sơn vì lớn tuổi tay chân bất tiện, mấy tiểu thái giám sợ ông ấy đứng đó cản trở nên xúm tới khiêng ông vào chỗ mái hiên đợi.

Quả cầu tuyết bay tới bay lui trong viện, mới đầu mọi người còn rụt rè, nhưng lúc sau thấy Cao Yên và Hồ Nguyên Ly không buông ý trách cứ nào nên cũng hoàn toàn thả lỏng tay chân.

Nhất là Hồ Nguyên Ly còn thích châm dầu vào lửa: “Tới đây tới đây tới đây, cơ hội như hôm nay hiếm mà có được, tất cả mọi người có thù báo thù, có oán báo oán!”

Ta lặng lẽ nặn một quả cầu tuyết thật chắc chắn, dùng hết sức lực ném về phía Hồ Nguyên Ly.

Cướp vòng tay của ta, lấy bút chì của ta, còn từng đạp ta một cú… Thù mới hận cũ dồn lại với nhau để giờ tính luôn một thể!

Hồ Nguyên Ly quay đầu đi, quả cầu tuyết sượt qua mặt hắn, hắn cũng phát hiện người ném là ta, thế rồi bắt đầu bám riết theo ta như mèo bắt chuột. Bất chấp Cao Yển ngăn cản cùng những tiếng nhận sai liên hồi của ta, Hồ Nguyên Ly lôi ta tới đứng dưới tàng cây nọ, hắn giơ chân đạp mạnh vào thân cây rồi mau lẹ nhảy ra xa.

Vì vậy, đứng ở thân cây lúc này là ta - chỉ trong vòng một chớp mắt đã biến thành “người tuyết” khổng lồ…

Nô đùa đã đời, lúc kết thúc quần áo của mọi người đều đã ướt hơn non nửa, mặt mũi ai nấy đỏ bừng, há miệng thở hồng hộc.

Hồ Nguyên Ly thản nhiên nói với Cao Yển: “Tí nữa ta muốn vào phòng huynh tắm rửa.”

Cao Yển liếc xéo qua hắn, thốt ra một chữ duy nhất: “Cút.”

Hồ Nguyên Ly quay đầu sải bước tới chỗ ta: “Thế ta tới phòng Đồ Mi tắm cũng được.”

Cằm ta suýt rớt xuống đất, hắn chưa kịp đến gần ta thì đã bị Cao Yển túm đi mất, để lại cả đám cô nương ồn ào mặt mũi hồng rực.

Đông chí năm nay tuy tuyết rơi dày đặc, khí hậu lạnh vô cùng, nhưng trong lòng mỗi người đều cảm thấy được một sự ấm áp trước đây không hề có. Không có khoảng cách, không có cấp bậc, chỉ có tiếng cười đùa reo hò ngập tràn ngôi viện. Có lẽ ông trời luôn thích chọn những lúc áp lực đè nặng, lúc này mới bủn xỉn ban cho con người ta một chút ấm áp.

Tuyết năm nay rơi cực kỳ lớn, ta sống ở thế giới này đã ngót mười bảy năm mà cũng chưa từng gặp trận tuyết nào liên miên không chịu dứt như vậy. Trừ buổi sáng thì hầu như các buổi khác mọi người đều đóng cửa không ra. Mãi đến cuối năm trời mới từ từ chuyển biến.

Bấy giờ có tin tức truyền đến, trắc phi của Cao Hoằng Lãng đã mang thai được hơn một tháng, hơn nữa hắn ta đã thuận lợi giải quyết vấn đề đập lớn vỡ đê ở châu huyện làm hoàng đế vui như mở cờ trong bụng. Vừa khéo thời tiết cũng ấm lên rất phù hợp để tổ chức cuộc vây sân mùa đông, quan chức từ tam phẩm đều phải tham gia. Thế là ta bèn đóng gói mấy bộ quần áo giữ ấm, theo Cao Yển đi tới bãi săn hoàng gia.

Trên bãi săn, ngoài cánh rừng mênh mông bát ngát thì chỉ toàn người và ngựa qua lại. Ta cẩn thận hết mức theo sát sau Lý Mậu Sơn khuân vác hành lý.

Chợt, như có ai gọi ta, giương mắt nhìn lên đã thấy ba người một nhà thái tử xuất hiện trong tầm mắt. Cao Thừa An quy củ nói vài câu bên tai Cao Giới rồi chạy nhanh về phía ta, thái tử phi liếc nhìn ta từ đầu tới chân, như định lên tiếng thì bị Cao Giới cản lại.

Trước mắt bao người, Cao Thừa An ăn mặc hệt “Cậu bé may mắn” chạy tới chỗ ta. Cao Yển thấy Cao Thừa An kéo ta đi cũng không nói năng gì, có thể là y có sự tín nhiệm với ta nên không còn để ý việc thằng nhóc ở chung với ta nữa.



Tới một góc yên tĩnh Cao Thừa An mới nói chuyện, giọng điệu nghe như đang nén giận: “Sao Ngũ hoàng thúc đến còn đưa ngươi đi nữa?”

Bụng hơi tức cười, ta bèn cố ý trêu chọc nó: “Tiểu điện hạ cũng có quan trọng chuyện đi đâu về đâu đâu, chẳng phải cứ nhìn thấy ta là chạy tót đến ngay à?”

“Ta có việc muốn nói với ngươi.”

Cao Thừa An vội vàng mở miệng, đối diện với ánh nhìn đùa nghịch của ta, thằng nhóc nói mà mặt không đổi sắc: “Chuyện lần trước… ngươi nói cho ta biết, ta lại nghĩ, mặc dù lời ngươi nói là thật, nhưng sự thật cũng không nhất định như thế. Dù sao những điều phủ binh ở quý phủ của Ngũ hoàng thúc chứng kiến cũng chưa chắc toàn bộ đã là thật, cũng có thể có người khác đi ngang qua hậu viện nhưng chưa bị người khác bắt gặp.”

Mạch suy nghĩ của Cao Thừa An như thông suốt bất ngờ, không còn dễ dàng bị lời nói của ta thuyết phục.

Đầu óc ta xoay vòng, vẫn đành nói: “Lời điện hạ nói cũng có lý, dẫu vậy những nô tài bị phủ binh bắt gặp… sẽ có hiềm nghi lớn hơn.”

Cao Thừa An không chút hoảng sợ, điệu bộ như đã nắm chắc thắng lợi: “Mặc kệ kẻ đứng sau là ai, hiện giờ ta đã có sự trợ giúp, trước cuối năm nay, ta nhất định sẽ bắt kẻ đó ra ngoài ánh sáng.”

Gánh nặng trong lòng ta tức khắc được buông bỏ, có thái tử can thiệp vào, Cao Thừa An chắc chắn sẽ không rơi vào nguy hiểm lần nào nữa.

Thế là ta bèn nịnh nọt vài câu: “Phải thế chứ, thái tử điện hạ ra tay thì tiểu điện hạ khỏi cần lo gì.”

Cao Thừa An được nịnh nhưng chẳng vui vẻ gì cho cam, cái miệng lầu bầu than thở: “Ngày nào phụ vương cũng bận bịu quốc gia đại sự, chỉ sợ ông ấy còn không thèm để bụng đến chuyện nhỏ nhặt đó của ta.”

Chuyện liên quan đến tính mạng đứa con, người làm cha sao có thể không quan tâm cho được?

Thấy Cao Giới bình thường ôn tồn lễ độ, chắc hẳn cách giáo dục của hắn với Cao Thừa An cũng tương đối nghiêm khắc mới khiến thằng nhóc thấy được cha của mình quan tâm hơn đến quốc sự. Đây có thể cũng là căn bệnh chung không giỏi biểu đạt của đại đa số các ông bố.

Nghĩ đến đây, ta nói giọng chân thành: “Tiểu điện hạ là đứa con duy nhất của thái tử điện hạ, trên đời này dù có xảy ra chuyện kinh thiên động địa tới cỡ nào cũng không sánh được với con của mình.”

Cao Thừa An được dỗ nên mặt mũi nom tươi vui hơn hẳn. Nói chuyện một hồi, có lẽ hành lý đã sắp xếp xong xuôi nên thái tử phi Tương Nhã Đồng mới tìm đến chỗ này.

Ta vội vàng hành lễ, Tương Nhã Đồng gật nhẹ đầu, giọng điệu lúc nói với Cao Thừa An có hơi gắt gỏng: “Bãi săn đông người hỗn loạn, ta đã nói là phải luôn đưa hạ nhân đi theo cơ mà, sao con không nghe lời gì hết thế?”

Xem ra tính tình thái tử phi này còn nghiêm hơn cả thái tử. Cao Thừa An cúi gằm mặt, giọng nói ẩn chứa chút e dè sợ hãi, hiển nhiên khác xa so với lúc nói chuyện với ta: “Cạnh con vẫn còn nha hoàn.”

Tương Nhã Đồng chả thèm liếc mắt nhìn ta, nhíu mày mở miệng: “Người ta xếp cho con đâu? Tuổi con còn nhỏ, lòng dạ người khác ra sao con có biết được không?”

Tương Nhã Đồng càng nói càng gay gắt, ta im bặt không dám xen mồm.

Ai ngờ Cao Thừa An không những không vâng vâng dạ dạ nhận sai mà còn thay ta lên tiếng: “Mẫu phi, cô ấy là nha hoàn ở quý phủ của Ngũ hoàng thúc, từng cứu mạng con, con tin tưởng cô ấy.”

Tương Nhã Đồng dường như cũng chẳng ngờ Cao Thừa An sẽ nói thế, nàng ta miết mắt nhìn qua ta bằng ánh nhìn đầy phức tạp, tuy nhiên cũng không mắng mỏ nữa, chỉ nắm lấy tay Cao Thừa An rồi rời đi.

Ta nhanh chóng quay về lều của Cao Yển, y đã ăn mặc chỉnh tề, một thân áo quần cưỡi ngựa càng có vẻ cao lớn tuấn tú, phong thái bất phàm. Ta không dám nhìn thêm, thức thời xắn tay áo giúp mọi người dựng lều.

Cuộc đi săn bắt đầu vào buổi chiều, ta không biết cưỡi ngựa, cũng không biết bắn cung, thế cho nên Cao Yển lệnh ta ở lại lều… luyện chữ.

Hiếm khi được ra ngoài một chuyến vậy mà còn bị bắt vùi đầu trong bút sách.

Luyện được nửa canh giờ, bất thình lình có cái đầu thò ra chỗ cửa lều, là Hồ Nguyên Ly.

Sao hắn không đi săn?

Thấy ta đang luyện chữ, vẻ mặt Hồ Nguyên Ly sửng sốt khó tin: “Bảo sao không nhìn thấy ngươi đi với lão Ngũ, khó lắm mới được ra phủ đấy, thích viết chữ đến thế cơ à?”

“Nô tỳ không biết cưỡi ngựa nên Ngũ gia bảo nô tỳ ở lại tập viết.” Ta nhịn không được khẽ buông lời oán than.

“Không muốn viết thì cứ nói, để tiểu gia giúp ngươi.”

Đang khó hiểu thì Hồ Nguyên Ly đã bước đến cầm một xấp giấy trên bàn ta vừa viết xong lên, một hơi xé roẹt.

Ta sợ tới mức vội vã vươn tay kéo hắn, tay kia nắm lấy giấy: “Ngài làm gì vậy? Không được xé.”

Hai tay Hồ Nguyên Ly giơ lên cao, dáng vẻ như đang muốn tốt cho ta: “Ngươi sợ gì chứ? Ta xé cái đống này giúp ngươi, lúc lão Ngũ về ngươi chẳng phải có lý do để không luyện chữ rồi sao?”

“Vậy cũng không được…”

Trong lúc chúng ta giành gật qua lại, một cái đầu nhỏ khác lại thò ra chỗ cửa.

“Các người làm gì đấy?”

Lần này là Cao Thừa An, thằng nhóc kinh ngạc nhìn ta và Hồ Nguyên Ly.



Hồ Nguyên Ly nới lỏng tay, ta nhân cơ hội giật lại mớ giấy. Hắn duỗi cánh tay ra, bàn tay to lớn nghịch nghịch búi tóc của Cao Thừa An đến rối tung cả lên, nói: “Nhóc con quan tâm làm gì?”

Cao Thừa An hiện là con cháu duy nhất thuộc thế hệ thứ ba trong hoàng thất, hơn nữa thằng nhóc còn thông minh và dễ mến, tất cả mọi người đều rất quý nó.

Mặt Cao Thừa An bị xoa đỏ bừng, dáng điệu giận mà không dám nói gì. Bị sự xuất hiện bất ngờ quấy nhiễu, rốt cuộc ta không thể luyện chữ tiếp được nữa.

Ngoài lều trại mặt trời đã ngả về Tây, đoán chừng cuộc đi săn cũng sắp sửa kết thúc. Bỗng nhiên có nô bộc hớt ha hớt hải chạy tới gọi Hồ Nguyên Ly đi, Cao Thừa An bên cạnh mới được dịp thở phào nhẹ nhõm. Thấy ta có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, thằng nhóc đảo mắt xấu xa nhìn ta: “Có phải ngươi thích Yến vương thúc không?’

“Hả?” Ta nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.

Cao Thừa An chống má tự hỏi, nhìn chẳng khác nào ông cụ non: “Nếu không thì là Yến vương thúc thích ngươi, ta chưa từng thấy thúc ấy ngày nào cũng chủ động đi tìm nô tài bao giờ.”

Hơi buồn cười, ta hỏi ngược lại: “Thế tiểu điện hạ ngày nào cũng tới tìm ta đấy thôi?”

Khuôn mặt nhỏ của thằng nhóc đỏ lên, mạnh miệng cãi cứng: “Đó… đó là vì tuổi ta còn nhỏ, phụ vương không chịu đưa ta tới bãi săn, mẫu phi lại chỉ lo uống trà tán dóc với đám cô dì, bên cạnh ta không có ai, quá thể chán nên ta mới đành đi tìm ngươi.”

Nghĩ lại thì quả đúng chưa bao giờ nhìn thấy Cao Thừa An chơi với mấy đứa nhỏ đồng trang lứa, ta tò mò hỏi: “Tiểu điện hạ không chơi thân với tiểu công tử nào sao?”

“Mấy hoàng thúc vẫn chưa có con, con nhà quan viên thấy ta là co rúm, không chơi chung với nhau được.” Vẻ mặt Cao Thừa An thản nhiên như không, cứ như thể là đã quá quen với tình trạng thế này rồi.

Cao Thừa An đột nhiên nhìn sang ta: “Ta phát hiện ngươi có hơi khác thường, bọn nô tài khác thấy ta đều rụt rè sợ hãi không dám nhiều lời, còn ngươi ở trước mặt ta nói không ít đâu, thậm chí còn dám xưng ‘ta’ nữa cơ, cũng có thể hiểu là tính tình của ta không hề so đo tính toán.”

Ta ngẩn người, lúc này mới sực nhận ra bản thân mình khi ở với thằng nhóc thả lỏng hơn nhiều so với khi đứng trước người khác, có thể là vì tuổi nó nhỏ khiến ta luôn nhớ tới người em trai ở thế giới này của mình.

Nhìn quanh bốn phía, ta nói với Cao Thừa An: “Tiểu điện hạ đừng để người khác nghe được mấy lời này, chỉ sợ mạng của ta không giữ nổi đâu.”

Cao Thừa An tự hào vỗ vỗ ngực: “Yên tâm, có ta ở đây, người khác không dám động vào ngươi.”

Dáng vẻ này đúng là quá đáng yêu, ta cố gắng kìm nén ý muốn véo vào mặt nó một cái.

Thằng nhóc lại nghiêm trang bảo: “Thấy ngươi cũng một lòng điều tra cho ta, nếu ngươi thật sự thích Yến vương thúc, ta có thể nói với hoàng gia gia cho ngươi vị trí trắc phi.”

Ta suýt thì bật cười thành tiếng, một đứa nhỏ mới năm tuổi đã biết lo lắng cho cuộc sống tình cảm của người khác? Có điều thấy thằng nhóc quả thật cũng có nghĩ cho ta, suy cho cùng một nô tỳ được lên làm trắc phi đã là vinh hạnh rất lớn rồi.

Lòng ta mềm nhũn, nhưng vẫn dứt khoát nói: “Nếu tiểu điện hạ muốn tốt cho nô tỳ, ngày sau chờ nô tỳ tới tuổi, xin phiền tiểu điện hạ cho nô tỳ được tự do là được rồi.”

Cao Thừa An sửng sốt, thấy ta không giống như đang nói giỡn, miệng nó giật giật nhưng cũng không hỏi lại.

Dưới ánh hoàng hôn, tay ta và bàn tay nho nhỏ của thằng nhóc vỗ vào nhau, lời hứa cứ thế được ra đời.

Lúc chúng ta đang nô đùa ồn ào, chợt nghe thấy tiếng động ở chỗ cửa vào bãi săn, trong đám người loáng thoáng nghe có ai nói “Cao Yển”. Ta vội vàng tạm biệt Cao Thừa An rồi trở về lều. Trong lều người đứng chật ních, mà Cao Yển ngồi ở giữa, một chân bê bết máu, thái y đang băng bó cho y. Máu tươi chảy xuống từ đùi, ta nhìn mà choáng đầu, sắc mặt Cao Yển cũng trắng bệch đáng sợ.

Sau khi băng bó xong, thái y đi xuống, Cao Hoằng Lãng nãy giờ ngồi bên đưa tay vỗ vai Cao Yển, giọng nói thành khẩn: “Ta thay biểu muội không biểu chuyện của ta cảm ơn đệ.”

Cao Yển vẫn giữ nguyên vẻ dửng dưng không để ý.

Cao Hoằng Lãng ngồi một lúc mới đứng dậy rời đi, trước khi đi còn nhìn ta, tuy nhiên cũng không nói thêm gì. Cao Yển chẳng để tâm đến ánh mắt của Cao Hoằng Lãng, y im lặng, nhưng đôi mắt nhìn ta lại hiện lên vẻ phức tạp.

Sau đó ta mới nghe người khác kể, đích nữ Ngô Vân Thiều nhà cậu Cao Hoằng Lãng lẻn vào bãi săn bị dã thú tấn công, may mắn Cao Yển đi ngang qua ra tay cứu giúp mới chạy trốn được. Mà vết thương trên đùi Cao Yển là dã thú gây nên, nghiêm trọng đến nỗi mấy ngày liền không thể đứng thẳng, chỉ có thể ngồi xe lăn.

Vì bị thương, Cao Yển dứt khoát tâu vua xin hồi phủ tĩnh dưỡng, hoàng đế cũng chỉ phái người tới hỏi mấy câu lấy lệ rồi đồng ý luôn.

Vài ngày sau nữa, Tần vương phủ liên tục nhận được quà cáp, toàn bộ đều là của Ngô gia giàu có đưa tới. Mặt khác, Cao Yển ở trong quý phủ cởi bỏ áo bào, khoác lên bộ đồ bình thường như bao người, không tiếp khách không ra ngoài, cả ngày chỉ việc kiểm tra thành quả tập viết của ta.

Ngày thứ tư sau khi cuộc săn kết thúc, ta thấy Lý Mậu Sơn dẫn hạ nhân truyền tin ở phủ khác gấp gáp vào phòng Cao Yển. Khi người truyền tin rời đi, Cao Yển đột ngột thay cẩm bào, lại gọi ta đi vào phòng: “Ngươi đi với ta đến Đông cung một chuyến.”

Đang định tới đẩy xe lăn thì Cao Yển nhìn ta từ trên xuống dưới rồi cau mày nói: “Ngươi đi thay bộ đồ nào màu nhạt thôi.”

Ta cúi đầu nhìn chiếc áo ngoài màu vàng tơ của mình, đây là quần áo mới làm. Tuy rằng khó hiểu nhưng ta vẫn nghe lời đi xuống thay quần áo. Cao Yển đằng sau chợt nói một câu, bấy giờ ta cảm tưởng như mình mất hết thăng bằng, chân trượt một phát ngã phịch xuống đất.

Bên tai là tiếng bánh xe lăn ma sát với mặt đất, chẳng đợi Cao Yển đến gần, ta tức tốc bò dậy quay đầu rồi đi thẳng về phòng.

Lòng bàn tay bị xước, có ít máu rỉ ra nhưng ta hoàn toàn không phát hiện.

Chỉ bởi bốn chữ Cao Yển vừa nói…

Thừa An mất rồi.

(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Mi Không Tranh Xuân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook