Đồ Ngốc, Đợi Anh Nhé!

Chương 30: Anh là ai?

nguyennhi001

08/11/2016

Nó quay đầu nhìn cậu, trong lúc nó tuyệt vọng nhất, cần ai đó bên cạnh nhất, cậu lại là người để nó dựa dẫm vào sao? Cậu là ai? Nó còn chưa hiểu hiết tất cả con người cậu cũng như gia thế cậu như nào? Tại sao lại bên cạnh nó? Đây còn là một câu hỏi đầy bí ẩn...

-Cậu là gì mà không ghét bỏ tôi chứ? Thật ra cậu là ai?

Không nói thêm gì nhiều, cậu dùng tay vách nó chổng ngược xuống đất, từ biển lôi nó vào bờ. Nó không chống cự được nữa, hôm nay quá mệt mỏi với nó rồi nên nó buông thả.

Thế mà nó thiếp đi từ lúc nào không hay, khi tỉnh dậy thì mới biết mình đang nằm ở nhà. Đột nhiên nó cảm thấy ghê rợn, chẳng có một cơn gió thoảng nhẹ qua ô cửa sổ nào cả, vạn vật đều tĩnh lẵng, thứ không gian này là gì đây? Từ khi không có hắn... mà thôi, chỉ vì hắn mà mọi chuyện mới ra nông nổi này, nó đau khổ lắm rồi.

Nó bước xuống nhà, kiếm cho mình vài thứ đồ ăn lót dạ, thấy trên bếp có một nồi canh có vẻ ngon, nó mở ra, đó là canh hầm xương thơm rất thơm luôn, ở đó có ghi một miếng note:

"Tủ lạnh"

Nó lại tủ lạnh mở ra thì thấy cả một thiên đường chocolate, bánh kẹo vô vàng, đồ ăn bao la không thiếu thứ gì, không biết ai biết nó thích những thứ này mà đã chuẩn bị chu đáo như thế nữa.

Khoan... nhớ lại đã, ai đã đưa mình về... thoạt suy nghĩ một lúc, nó mới nhớ ra được là cậu đã vách nó về. Tính lấy điện thoại gọi cậu cảm ơn một tiếng nhưng quên mất là gặp mặt đã mấy lần rồi vậy mà chưa có số điện thoại để liên lạc. Thật bất lực. Nó không biết làm gì hết, lúc trước hồ sơ học ở Yang Yang cũng đã xin rút để đi nước ngoài. Nếu bây giờ làm lại thì phải mất ít nhất một tháng. Chẳng nhẽ nó phải chui rút ở trong nhà này một tháng sao? Không thể nào tin được. Hichic..

Nó ăn xong, đi lên rồi lại đi xuống, đi tới mòn chân luôn mà vẫn chưa hết một ngày. Sao thời gian cứ trôi chậm như rùa bò ấy. Lấy laptop rồi lại iphone, nghe nhạc,... Một chữ thôi:

CHÁN.

Cuối cùng cũng đã hơn 5 giờ chiều. Nó quyết tâm hôm nay đi ra phố cho tâm trạng tốt hơn, ở nhà không gì làm cả, nhàm chán lắm. Nó lựa một chiếc váy trắng ngắn hơn đầu gối,áo ren màu nude vừa vặn, kết hợp lại trông thật xinh.Đi tắm rửa sạch sẽ xong, nó buột cho mình kiểu tóc đuôi ngựa, để mái thưa trông nhí nhảnh, hồn nhiên. Mang cho mình đôi giày thể thao Nike cực chất.

Bước ra phố, mọi ánh nhìn đều đưa mắt về phía nó. Nó sinh ra đã xinh đẹp hơn người, lại khoác thêm quần áo trên người như vậy thì chắc ai cũng hình dung ra được.

Con phố hôm nay không đông lắm, con người bận bịu cho công việc của mình. Vẫn thích hơn là được từ trên cao ngắm nhìn thành phố, không hiểu vì sao lại thế. Nhưng nó thích.



Đang lang thang đi dạo xung quanh công viên gần đó thì đằng sau nó có một tiếng còi xe inh ỏi. Nó quay người lại nhìn, trước mắt nó bị ánh đèn của chiếc xe làm chói mắt. Nó nheo lại. Chiếc xe nó dừng lại ngay chỗ nó.

-Em đi đâu vậy? Tôi tìm em từ chiều đến giờ đấy!

Thì ra là cậu ta, Mark. Nó thoạt nhìn từ trên xuống dưới, cậu đang lái chiếc BMW màu đen, đó là loại đời mới chỉ có một không hai trên thế giới. Cậu dừng lại với bao cái nhìn của mọi người xung quanh, con gái thì ai nấy mắt sáng rực, cứ như mới lần đầu thấy trai đẹp ấy. Con trai thì cảm thấy cảm phục cậu.

-Tôi tìm anh mới đúng đó, số điện thoại cũng không có. Muốn gọi cho anh chắc phải gian khổ lắm.

Nó khoanh hai tay lại vừa nói vừa không nhìn cậu.

-Em muốn có số điện thoại tôi à?

Nó nheo đôi mày lại, nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ đáng ghét.

-Còn lâu. Hừ.

Rồi nó bỏ đi, cậu đuổi theo sau.

-0**********

Cậu đọc số điện thoại cho nó. Nhưng nó vẫn không trả lời, vẫn cứ đi và đi.

-Em lên xe đi.



-...

-Hay muốn tôi vách em?

Vậy là nó đành nghe theo lời hắn, để bị vách như vậy trước chỗ đông người mất mặt lắm.

-Sao?

-Em dùng kính ngữ nói chuyện với tôi đi, tôi lớn hơn em 5 tuổi đấy.

Trời ơi nó ghét, lớn hơn 5 tuổi ư? Thế mà cứ như đứa trẻ, bắt lỗi nó này kia, bực mình.

-Vâng, anh có chuyện gì muốn nói?

-Thế thì còn được.

Rồi cậu lấy ra một hồ sơ đưa cho nó. Nó không biết gì cả nên mở ra xem thử.

Đó là hồ sơ nhập học trở lại của trường Yang Yang, tên nó trên đó. Nó được vào học lại vào ngày mai ư? Thật không tin được. Trường này rất khó xin, nhưng với hồ sơ này nếu làm cũng nhanh lắm là một tháng, vậy mà anh ta làm được à? Lại còn chỉ trong một ngày hôm nay? Anh ta có lí lịch thế nào?

-Thật ra anh là ai?

~~~

Ra chap trễ rồi, tớ bận quá. Hay thì cho tớ sao nhé ^^.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Ngốc, Đợi Anh Nhé!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook