Độc Chiếm 2

Chương 7: Cái gọi là “ cô em kết nghĩa”

Phồn Nhã

12/05/2016

Tên tóc vàng do dự một chút, thoáng buông tay Diệp Phi ra. Tôi không biết lúc ấy dũng khí ở đâu ra, thừa dịp lúc tên tóc vàng lơ là, dồn sức đi tới đẩy ngã hắn.

Diệp Phi lập tức hung dữ với tôi: “Em qua đây làm gì chứ, mau trở về đi!”

Tôi chắn ở trước anh ta, chất vấn tên tóc vàng: “Anh cùng môt dạng với Tôn Hạo Chí phải không? Bảo anh ta tới gặp tôi, chính miệng tôi nói với anh ta! Không liên quan đến chuyện của Diệp Phi, bảo anh ta đến tìm tôi đi!”

Tên tóc vàng đứng dậy từ mặt đất, hùng hổ nói với Diệp Phi: “Mày thật không có khí phách, đồ mặt trắng! Trốn sau lưng phụ nữ, còn coi là đàn ông không!”

Thân thể Diệp Phi cứng đờ một chút, rồi đưa tay đẩy tôi ra.

Tôi không chịu tránh ra, đang lúc giằng co với anh ta, ở giao lộ một chiếc xe máy chạy tới, thẳng đến chỗ chúng tôi.

Xe máy tách mọi người giữa cuộc đánh nhau ra, người trên xe xông tới chỗ đám tên tóc vàng hô to: “Mọi người làm cái gì vậy? Còn không mau chạy, cảnh sát tới rồi!”

Tên tóc vàng lập tức quay đầu chạy, những người khác chém qua loa mấy cái thì cùng nhau chạy trối chạy chết. Người ngồi trên xe máy nắm một tên côn đồ bị đánh đến khập khiễng ném lên chỗ ngồi phía sau, quay đầu lại nhìn tôi.

Cặp mắt một mí hẹp dài kia bắn ra ánh mắt sắt bén lạnh như băng, giống như phi dao vào lòng tôi. Tôi vẫn không quên được ánh mắt ấy, cho dù từ trước đến nay tôi vẫn không hiểu rõ nó có ý nghĩa gì.

Xe máy vừa mới chạy vào đường hẻm, thì tiếng xe cảnh sát từ nơi xa truyền đến. Trong đám lưu manh kia có mấy tên chạy chậm bị bắt đưa về đồn cảnh sát, nghe nói về sau đều được Tôn Hạo Chí tìm quan hệ đưa ra ngoài. Mà tôi và Diệp Phi lại không may mắn như vậy, mặc dù Diệp Phi bị mấy tên đó đánh, nhưng dù sao cũng bởi vì anh ta khơi ra cuộc ẩu đả to lớn này, tính chất ác liệt, ảnh hưởng nghiêm trọng, đến cả tin tức trên tờ báo cũng đều đưa tin, khi nào thì đại học Sư Phạm-Trường trung học phụ thuộc mới thoát khỏi tiếng xấu như vậy đây?

Cuối cùng, trường học đưa ra quyết định đuổi học Diệp Phi.

Trước tiên mẹ Diệp Phi chạy tới trường, không biết bà ấy nghe tin đồn ở nơi nào, cho rằng tôi xúi giục Diệp Phi đánh nhau, không nói hai lời liền chạy vào phòng học đánh tôi mấy cái bạt tai. Bà ấy bị Diệp Phi kéo ra sau, lại náo loạn phòng hiệu trưởng, nói người bị đuổi nên là tôi.

Cứ như vậy, danh sách bị đuổi lại thêm tôi vào. Lúc đó ba mẹ tôi đã li dị, bà ngoại lớn tuổi kéo tôi đến nhà hiệu trưởng cầu xin. Cổng nhà hiệu trưởng đóng ầm lại, bà ngoại và tôi mang theo trái cây rẻ tiền thậm chí còn không có cơ hội vào cổng. Tôi dìu bà về nhà, dọc đường đi bà ngoại không ngừng lau nước mắt, nói dù sao chăng nữa cũng muốn tôi tiếp tục đi học, một câu trách cứ tôi cũng không có.

Mà tôi cũng không có cơ hội trở về nữa, kỳ tuyển sinh trước đó một tháng, tôi từ học sinh xuất sắc được người người yêu thích , biến thành học sinh bỏ học người người cười nhạo, suốt ngày trốn ở trong nhà. Từ đó đại học sư phạm-trường trung học phụ thuộc trở thành cấm địa của tôi, khi mỗi khi bất đắc dĩ đi ngang qua, tôi đều không tránh khỏi nhớ lại trận dùng vũ khí đánh nhau đã thay đổi cuộc đời tôi, dù sao vẫn không thể nói ra nỗi khổ trong lòng. Tôi chỉ có thể cố gắng an ủi chính mình, cho dù năm đó tôi học trường chuyên cấp ba, với điều kiện nhà tôi, cũng không có khả năng để tôi học đại học.

Sau này, dưới sự giúp đỡ của người quen, vào một trường trung học cấp cao, chuẩn bị tốt nghiệp sớm một chút kiếm tiền nuôi gia đình.

Diệp Phi bị ba mẹ bắt chuyển tới một khu ký túc trung học, một tháng sau thi đậu trường trọng điểm thành phố.

Vốn là chúng tôi sẽ tiếp tục làm bạn học, giống như trước kia cùng nhau đến trường tan học, mà không phải chỉ có thể dựa vào liên lạc qua thư từ, thỉnh thoảng mới có thể lén lút gặp một lần. Nhưng mà, dù vậy, vẫn không có gì trở ngại tình cảm của chúng tôi nhanh chóng ấm lên.

Bây giờ tôi quay đầu lại xem xét kỹ nơi bắt đầu tình cảm tôi và Diệp Phi , chỉ có thể dùng hai chữ vận mệnh để giải thích tất cả. Nếu như không phải sự quấy rầy của Tôn Hạo Chí, nếu như không có sự xử phạt của nhà trường, nếu như chưa từng gặp phải ngăn cản cùng áp lực, có lẽ tình cảm lúc này của tôi và Diệp Phi sẽ không kịch liệt tới như vậy. Đúng vậy, nhất định là vận mệnh đã định, để cho chúng tôi trải qua kiếp số này, từng bước từng bước một, cuối cùng bị cánh tay của vận mệnh đẩy tới cùng một chỗ.

Tôi vẫn nhớ rất rõ ràng tâm tình của tôi khi nhận bức thư đầu tiên của Diệp Phi, cũng không biết căng thăng cái gì, mất một hồi lâu tôi mới mở lá thư ra. Trong thư anh ta thành khẩn nói xin lỗi, đổ tất cả trách nhiệm đổ lên bản thân mình, nói rằng không biết làm thế nào mới có thể nhận được sự tha thứ của tôi, lại hỏi hàng loạt câu, hỏi tình hình gần đây của tôi, còn khích lệ tôi tiếp tục học lên, nói cái gì mà học trung học cấp cao cũng có thể thi đại học. Cuối cùng anh ta còn dùng những chữ cực kỳ mơ hồ nói anh ta rất nhớ tôi.

Sau khi xem xong thư, tâm tình của tôi rất sa sút, mặc dù tôi không muốn nghĩ như vậy, nhưng dù sao giữa tôi và Diệp Phi cũng sản sinh ra sự chênh lệch. Tương lai của tôi ở đâu, bản thân tôi cũng không biết nữa. Tôi như vậy, cho dù sẽ không bị Diệp Phi ghét bỏ, thì cũng sẽ bị lòng tự trọng của bản thân chán ghét. Tôi thà rằng quên đi quá khứ huy hoàng này, yên ổn học xong trung học cấp cao. Vì vậy, tôi không có hồi âm cho Diệp Phi, nhưng mà anh ta vẫn cứ viết thư đến. Về sau, tôi thậm chí không mở thư ra, chỉ nhìn một chút rồi lấy tem thư, bỏ vào trong hộp ở đầu giường của tôi.

Rồi đến một ngày, Diệp Phi đến tìm tôi. Khi đó đã là đầu mùa đông, anh ta giống như cây đại thụ kiên cường đứng ở cổng trường trung học cấp cao. Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh ta sau khi bị đuổi học, anh ta lại cao hơn chút, tôi gần như quên mất anh ta đẹp trai như vậy, sáng sủa như vậy, mê người như vậy. Anh ta cười với tôi, giang rộng hai tay, cứ như vậy kéo tôi đây đang ngây người vào lòng. Nước mắt của tôi rơi xuống, anh ta nói: “Xin lỗi, là anh không tốt, nên đến thăm em sớm hơn.”

Thời gian trôi qua cũng quá nhanh, bất tri bất giác bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng.

Một lát nữa còn phải đưa Điểm Điểm đi học, không có thời gian chìm đắm trong kí ức. Tôi lau nước mắt trên khóe mắt, từ ghế sô pha đứng lên, đem gạt tàn đày thuốc đổ sạch.

Hôm nay Điểm Điểm vô cùng ngoan, sáng sớm tỉnh dậy không có kêu người, khi tôi lên lầu nhìn thấy bé đang mặc áo ngủ chạy về phía chỗ ngủ.

“Điểm Điểm, làm gì vậy?” Tôi ở phía sau gọi bé.

Điểm Điểm nghiêng đầu sang chỗ khác cười hì hì với tôi nói: “Chào mẹ buổi sáng! Ba đã dậy chưa?”

Tôi cố gắng mỉm cười với bé, nói: “Ba có việc ra ngoài rồi.”

Khuôn mặt của Điểm Điểm lập tức sụy xuống, thất vọng “vâng” một tiếng, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, cúi đầu xuống.

Tôn Hạo Chí này, tốt hơn hết là dứt khoát đừng trở về! Sẽ làm cho đứa nhỏ đau lòng.

Tôi đi qua xoa nắn khuôn mặt của Điểm Điểm: “Không vui sao? Hôm nay mẹ sẽ làm bánh rán cho con có được không, cùng Doraemon ăn giống nhau như đúc.

Lúc này Điểm Điểm mới vui vẻ, ánh mắt lấp lánh: “Thật sao? Mẹ tuyệt quá!”



“Vậy con mau đi đánh răng rửa mặt đi!”

“Được ạ!” Tôi nhìn thấy dáng vẻ vui sướng chạy đi của bé, không khỏi mỉm cười. Nếu như không có sự thông minh khéo léo của Điểm Điểm, cuộc sống của tôi trải qua như thế nào đây?

Tôi cũng chuẩn bị cho Lưu Yến một phần bữa sáng, bưng vào trong phòng khách, cô ấy ở trên giường ngượng ngùng nói: “Chị Tiểu Tây, có phải em ngủ ở đây khiến chị không có chỗ ngủ?”

Tôi lắc đầu cười: “Không, là chị mất ngủ thôi. Em ăn sáng trước đi, chị đi đưa Điểm Điểm tới trường. Tám giờ vú sẽ đến, có chuyện gì em cứ để cho chị ấy làm, đừng ngại.”

Cô ấy vui vẻ cười: “Chị Tiểu Tây, nơi chị ở thật là tốt! Khi nào em mới được phục vụ như thế này đây, thật là hưởng phúc.”

Yến Nhi vẫn sống vô tư như thế, gặp phải chuyện này, ăn no ngủ ngon như vậy!

Đây cũng là một loại có phúc chăng!”

Tôi nói với cô ấy: “Buổi sáng chị phải đến cửa hàng hoa trông một chút, buổi trưa sẽ về ăn cơm với em, sau đó sẽ đưa em đi thăm Hổ Tử, chờ chị trở về, đừng có tự mình chạy lung tung.”

Lưu Yến vừa uống sữa tươi, vừa gật đầu đồng ý.

Tôi đem chìa khóa dự phòng giao cho cô ấy một bộ, lại dặn dò cô ấy có chuyện gì thì gọi điện thoại, Điểm Điểm cũng đi vào thăm Lưu Yến, hào phóng nói với cô ấy trong tủ lạnh có rất nhiều đồ uống ngon nước cam rất có dinh dưỡng.

Tôi xoa đầu Điểm Điểm: “Nói tạm biệt dì đi, chúng ta phải đi học rồi.”

“Chào tạm biệt dì, cũng tạm biệt bảo bảo!” Bé vẫy tay về phía bụng của Lưu Yến.

Đứa ranh con này!

Trên đường từ trường học về tiệm hoa, tôi nhận được điện thoại của Hải Ba, chuyện bồi thường đã giải quyết xong. Hải Ba làm việc chính là luôn gọn gàng sạch sẽ, cậu ta nói muốn đem số tiền còn lại trả cho tôi, tôi suy nghĩ một chút dù sao cũng thuận đường, vẫn là nên tự mình đi qua một chuyến. Khi tôi đến, Hải Ba vừa mới mở cửa tiệm, vẫn chưa bắt đầu buôn bán. Tôi hỏi cậu ta: “Làm ăn vẫn tốt như vậy?” Anh ta gãi đầu: “Cũng tạm được! Kiếm chút đỉnh tiền tiêu xài.”

Cậu ta mời tôi vào tiệm ngồi, lấy ra một phong bì đưa cho tôi: “Đây là tiền còn lại. Bồi thường cho hắn tổng cộng bốn vạn, thật ra chiếc xe rách nát của hắn chỉ có ba vạn. Em nghĩ ý của chị dâu là muốn dàn xếp ổn thỏa, nên cho hắn thêm một vạn.”

Tôi không nhận, gật đầu: “Được rồi, làm như vậy rất tốt. Không phải lúc đầu hắn nói muốn mười vạn sao? Làm thế nào mà cậu thuyết phục được người ta?”

Hải Ba vui vẻ: “Chị dâu, chị đừng quan tâm chuyện này. Em nói cho chị biết thế này, đây cũng chính là do em đi, nếu đổi lại là lời của người khác, chủ xe kia cũng không dám nhận tiền. Nhưng mà chị yên tâm đi, em tuyệt đối không hù dọa hắn, em giảng đạo lý.”

Cậu ta lại đẩy phong bì về phía tay tôi, tôi đẩy trở lại: “Được rồi, vậy cám ơn cậu nhiều, tiền còn lại cậu cầm trước đi.”

Hải Ba cau mày khó xử: “Em đây cầm tiền coi sao được?”

Tôi giải thích: “Tôi vẫn còn chuyện muốn nhờ cậu, trong tiệm của cậu có thiếu người không?”

Ánh mắt của Hải Ba xoay tròn, cười nói: “Chị dâu, chị nói em thiếu người, thì em liền thiếu người!”

“Đừng lảm nhảm nữa, tôi nói thẳng với cậu , tôi muốn cho Hổ Tử sau khi lành vết thương đến tiệm anh làm việc. Anh xem thử có được không?”

“Được, tất nhiên được rồi! Đừng nói em đây thiếu người, cho dù không thiếu người, em cũng sẽ đuổi người khác, nhường chỗ cho Hổ Tự vào đúng không?”

Tôi bị khí thế của cậu ta làm cho bật cười: “Cũng không cần phải đuổi người khác, tiền này tôi để ở chỗ cậu, tiền lương tiền thưởng của Hổ Tử đều lấy từ đây.”

Hải Ba vẫn xua tay: “Chị dâu, chị lại khiến em khó xử rồi. Đừng như vậy! Đây không phải là khiến cho người khác mắng em sao?”

Tôi biết rõ muốn thuyết phục Hải Ba là rất khó, đành phải nói rõ ràng với cậu ta vậy: “Hải Ba, tôi nói với cậu thế này đi, Yến Nhi và Hổ Tử thân với tôi giống như em gái và em rể vậy. Nếu mà tôi trực tiếp đưa tiền cho họ, họ chắc chắn sẽ không nhận. Tôi để mấy vạn ở chỗ cậu, mong muốn cậu phối hợp, làm tiền thưởng cho Hổ Tử cũng được, trích phần trăm cũng tốt, ngàn vạn lần đừng nói ra. Cậu hiểu không?”

Hải Ba suy nghĩ, thở dài: “Dạ! Được rồi, chuyện này chỉ hai chúng ta biết, chị dâu yên tâm đi, để cho Hổ Tử lành bệnh xong bất cứ lúc nào tới làm cũng được.”

Đến cửa hàng đã là khoảng chín giờ mười phút.

Tôi bắt gặp nhìn thấy Lan Lan mỗi bên trái phải đều cầm một lãng hoa đi ra, vội vàng tiến lên cầm lấy một lãng: “Sáng sớm lại không có người nào, đừng gấp gáp, cầm từng cái một thôi.”

Lan Lan lấy mu bàn tay lau mồ hôi, cười nói: “Không sao đâu, cuộc sống ở quê của em còn làm nặng hơn thế này nhiều.”

Những người giống Lan Lan trẻ tuổi xinh đẹp lại vừa là cô gái giản dị cần mẫn thật sự không nhiều, tôi từng đề cập qua với cô ấy nếu cô ấy bằng lòng, tôi có thể cung cấp tiền cho cô ấy học một văn bằng, còn nhỏ tuổi như vậy mà không đi học thật là đáng tiếc.



Nhưng cô ấy lại từ chối nói, phần lớn con gái ở quê cô ấy chỉ học đến tiểu học, giống như cô ấy có thể tốt nghiệp trung học, đi làm kiếm tiền chu cấp cho em trai đi học đã tốt lắm rồi.

Lúc Lan Lan nói những lời này, trên mặt là nụ cười dịu dàng thỏa mãn, tôi tin cô ấy thật sự nghĩ như vậy, nên cũng không nhắc đến. Như vậy cũng tốt, có thể bình tĩnh chấp nhận vận mệnh , ai nói đó không phải là một loại hạnh phúc……

Buổi sáng là lúc tiệm hoa buôn bán vắng vẻ nhất, tôi ngồi trên ghế mây có tay vịn xem doanh thu tháng này, Lan Lan ngồi một bên trên băng ghế nhỏ, cầm từng cây bông hồng nhanh chóng gói vào giấy trong suốt.

Thời đại bây giờ đã thay đổi rồi, cho dù không phải là ngày lễ đặc biệt gì, cũng có người mua hoa tặng cho người yêu. Mười năm trước, cho dù không giống như bây giờ. Nếu mà lấy tiêu chuẩn bây giờ, hành động tặng hoa cho tôi của Tôn Hạo Chí năm đó có thể cũng coi như không nhiều kinh sợ.

Chỉ là, từ trước tới nay tôi vẫn cảm thấy, người như Tôn Hạo Chí không nên liên quan đến hai chữ “lãng mạn”.

Chuông gió treo ở cửa vang lên leng keng leng keng, một người khách đi vào. Tôi và Lan Lan lập tức đứng lên tiếp đón, đó là một người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi, mang kính mắt đen, dáng vẻ rất nhã nhặn. Anh ta chỉ nhánh hoa hồng mà Lan Lan đang gói, nói: “Tôi muốn một nhánh.” Lan Lan chọn một nhánh đưa cho anh ta.

Sau khi khách hàng đi, Lan Lan nói với tôi: “Chị, mỗi buổi sáng người này đều mua một nhánh hoa hồng, đã hơn một tuần lễ nay. Chị nói xem tại sao anh ta không mua nhiều bông cùng một lúc rồi mang đi tặng, vừa hào phóng lại vừa đỡ phiền phức!”

Tôi cười: “Có người chỉ thích như vậy, thiên trường địa cửu, nước chảy đá mòn……” Lan Lan gật đầu: “Nói như vậy, cũng có lý.”

Tôi không có nói cho cô ta biết, thật ra là tôi tình nguyện như vậy.

Chuông gió lại vang lên, sáng sớm hôm nay buôn bán cũng không tệ lắm, tôi nghĩ như vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu xuất hiện trước cửa thủy tinh. Giày cao gót, tất đen, váy ngắn, áo bó trễ ngực điểm đầy cườm, tôi không cần nhìn mặt cũng đoán được là Tiền Tuệ - Cô em kết nghĩa của Tôn Hạo Chí.

Tôi biết có người gọi Tiền Tuệ là “chị dâu hai”, tôi thừa nhận tôi nghe xong rất không thoải mái, nhưng không phải là ghen ghét đố kị, mà là chán ghét cùng tức giận. Nếu Tôn Hạo Chí đã chán ghét tôi rồi, đã có niềm vui mới rồi, tại sao vẫn không để tôi đi, tại sao vẫn luôn luôn muốn giày vò tôi? !

Có lúc tôi cãi nhau với Tôn Hạo Chí, khó tránh khỏi phải châm chọc vài câu. Tôn Hạo Chí luôn không thừa nhận cũng như không phủ nhận, có nhiều lúc tôi quả thật nghi ngờ, anh ta chính là vì muốn sỉ nhục tôi, nên mới cố ý để danh tiếng “chị dâu hai” của Tiền Tuệ công bố ra bên ngoài.

Thế nhưng người phụ nữ Tiền Tuệ này, cũng rất hiểu đúng chừng mực, ở trước mặt tôi một giọt nước cũng không lọt, khiến cho người ta không tìm ra một chút sai lầm nào.

Dịp lễ Tết Tôn Hạo Chí ở nhà đãi khách, lúc nào Tiền Tuệ cũng là người đến đầu tiên, quà tặng bao nhỏ bao lớn tặng cho tôi và Điểm Điểm, vào cửa liền tìm việc để làm, hoặc là dẫn đứa nhỏ đi, hoặc là giúp một tay chuẩn bị, không quá mức nhiệt tình, cũng không quá mức khách khí, tự nhiên quen thuộc mà gọi tôi là chị dâu, vừa sắm đúng vai nhân vật cô em kết nghĩa.

“Chị dâu!” Cô ta đã đi tới.

Tôi kêu cô ta ngồi xuống: “Tiểu Tuệ đến rồi à, vào trong ngồi đi.”

Tiền Tuệ ngồi đối diện tôi, nhận lấy tách trà Lan Lan đưa cho cô ta, cười nói: “Đây là Lan Lan à, mới mấy tháng không gặp, càng xinh đẹp hơn rồi! Thật là gần đèn thì sáng, mỗi ngày ở chung một chỗ với chị dâu của chị, quả nhiên càng ngày càng trở nên có khí chất rồi.”

Tiền Tuệ này, rõ ràng là đang khen Lan Lan, nhưng cũng ngầm khen tôi, thực sẽ nói chuyện.

Lan Lan nghe không hiểu, không ngừng khiêm tốn, nói: “Đâu có, chị Tuệ, chị chỉ giỏi khen người khác thôi.”

Tôi cười hỏi Tiền Tuệ: “Tại sao lại đến sớm như vậy? Không ngủ sao?” Ở Hà Tây Tiền Tuệ mở một quán KTV, hàng ngày bốn giờ sáng mới đóng cửa, chín giờ sáng phải là lúc cô ta đang ngủ say.

Tiền Tuệ lắc đầu: “Không có đâu, không mệt.”

Tôi nhìn gương mặt trang điểm tinh sảo của cô ta, ngoại trừ mí mắt nhỏ không che được, thật đúng là không nhìn ra mệt mỏi. Thanh niên thật tốt! Bây giờ tôi mà thức trắng một đêm, lập tức liền lộ ra vẻ mệt mỏi.

Tiền Tuệ uống một ngụm trà, thừa lúc Lan Lan ra ngoài xếp lãng hoa, nói với tôi: “Chị dâu, chúng ta vào trong tâm sự đi!”

Phía trong tiệm hoa có một căn phòng, bên trong vừa mới đặt một chiếc giường sofa, một bộ bàn trà, xem như là phòng nghỉ ngơi nhỏ.

Tôi và Tiền Tuệ cùng nhau ngồi xuống, khoảng cách rất gần, tôi loáng thoáng ngửi được hơi rượu trên tóc cô ta, hẳn là từ tiệm đi thẳng đến đây, có chuyện gì quan trọng như vậy sao?

Vì thế, tôi mở lời trước: “Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi!”

Tiền Tuệ không cười nữa, thay vào đó là vẻ mặt thành khẩn: “Chị dâu, có vài lời em không nên nói……”

Tôi lắc đầu, ý bảo cô ta đừng quá để ý, nói tiếp đi, còn có thể có cái gì đặc biệt hay sao?

Ánh mắt của Tiền Tuệ lóe lên một chút, nói tiếp: “Tối qua anh Tôn đến quán em……”

Đúng vậy, giống như là tôi không hề hay biết, có cần thiết phải đặc biệt đến nói cho tôi biết không? Không phải bình thường Tiền Tuệ rất thoải mái sao? Rốt cuộc muốn nói cái gì?

Có lẽ biểu hiện của tôi có chút không kiên nhẫn, Tiền Tuệ không do dự nữa, cuối cùng cũng nói ra: “Chị dâu, em nghĩ mấy năm nay chị có chút hiểu lầm rồi, thực ra giữa em và anh Tôn không hề xảy ra chuyện gì cả!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Chiếm 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook