Đời Người Bình Thản

Chương 17

Nam Lâu Họa Giác

03/03/2016

Cô đảo mắt thật nhanh xoay người núp sau Mạnh Ngọc Cương, "Ba" một tiếng bạt tai vang lên.

"A Yến, con làm gì vậy ? Sao có thể đánh em trai con?" Bà nội đau lòng vuốt mặt Mạnh Ngọc Cương, bất mãn trừng mắt nhìn cô hai.

Cô hai sửng sốt hồi lâu nói, "Mẹ, em trai, không phải con muốn đánh em trai, con muốn đánh nha đầu chết tiệt kia."

"Chị hai, chị hồ đồ rồi, đang yên đang lành động tay." Mạnh Ngọc Cương tức giận trừng to mắt, từ nhỏ ông cũng được cưng chiều nhất, trong nhà ba người chị có gì cũng cho ông, đừng nói đánh, có mắng cũng không dám. Lần này ở trước mắt bao người, đánh một bạt tai như vậy, để ông còn làm người thế nào nữa? Còn luôn mồm mắng con gái ông, muốn đánh là đánh thẳng tay, điều này khiến ông tức sùi bọt mép.

Mạnh Yên mấp máy miệng, có trò vui rồi, chủ nghĩa đàn ông của Mạnh Ngọc Cương là tuyệt đối không chịu được người khác đánh ông, đặc biệt là phụ nữ. Đương nhiên trừ mẹ ông ra, còn lại những người khác đều không được.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, lập tức tình hình được khống chế, cô hai ấp úng xin lỗi, dượng hai cũng xin tha thứ, nhưng Mạnh Ngọc Cương không hề tha thứ, bà nội giúp đỡ con mình. Không tệ không tệ, nên đổ thêm dầu vào lửa mới phải.

"Cô hai, con biết cô chê nhà con nghèo, xem thường gia đình con." Mạnh Yên rụt rè xoắn quần áo, giọng nói không cao không thấp vừa vặn làm cho tất cả mọi người nghe được."Nhưng cũng không thể đánh ba con."

"Mày câm miệng cho tao." Bà ta tức giận nhìn chằm chằm cô. Nha đầu chết tiệt kia, còn dám trốn?

"Cô hai, cô không cần hung dữ như vậy, con chỉ nói sự thật." Mạnh Yên híp mắt, "Con biết cô xem thường nhà con, trước mặt mọi người đều nói xấu nhà của con. Nói nhà con không bao giờ thoát khỏi cái nghèo…"

Những lời này cô ngẫu nhiên nghe được, ba cô sáu bà ở chung một chỗ nói chuyện phiếm sẽ bình luận. Chẳng qua, cô hai nói em dâu không dùng được, em trai cũng không biết nói thế nào. Chẳng qua, bọn họ là người cùng một nhà, trong mắt người ngoài không phải cũng giống nhau sao ?

"Mày đừng nói lung tung." Bà ta không nghĩ tới những lời này sẽ bị cô nghe được, trong lòng khẩn trương tới mức mặt đỏ bừng gào lên.



"Con đâu có nói lung tung, tất cả đều do cô nói, mọi người trong thôn đều từng nghe." Mạnh Yên lại tiếp tục rơi lệ, mục đích muốn cho Mạnh Ngọc Cương thấy rõ ràng khuôn mặt thật của những người thân nhất."Cô không để nhà con vào trong mắt, cũng không để ba con vào trong mắt, cho nên cũng mặc kệ lời nói của ba con."

"Nha đầu chết tiệt kia, mày muốn ăn đòn." Bà ta thẹn quá thành giận, tay lại giơ cao lên.

Mạnh Ngọc Cương đưa tay ngăn cản, trong mắt đều là vẻ đau đớn, "Chị, chị không cần như vậy, Tiểu Yên chưa bao giờ nói sai, lần trước rõ ràng em nhờ chị giúp chăm sóc mẹ con Lý Thiến, nhưng chị có làm không ? Chuyện đã qua em không muốn nhắc lại, nhưng chị thật sự khiến em đau lòng. Mấy người đã xem thường tôi thì sau này không cần đến nhà chúng tôi nữa."

Trước đó vài ngày Lý Thiến nằm viện, ông không thể phân thân nên đã tìm người khác để chăm sóc mẹ con hai người. Cô hai vỗ ngực đồng ý, còn nói bà sẽ ngày ngày đến bệnh viện chăm sóc Lý Thiến, giúp đỡ nấu cơm giặt giũ trong nhà không cần ông lo lắng. Ông còn cảm ơn rất lâu, nghĩ rằng có chị thật tốt.

Nhưng ai biết, bà... Bà ta không hề làm gì cả, đừng nói chăm sóc Lý Thiến, cả một bữa cơm cho Mạnh Yên cũng không có. Nếu Lâm Phương Phương không khóc sướt mướt tìm đến ông, ông còn không biết vợ con ông bị đối xử như vậy. Nhìn tay Mạnh Yên bị chảy máu, ông chỉ cảm thấy mình là thằng ngốc nhất thiên hạ.

"Không phải, em trai, chị không có khinh thường em." Cô hai lôi kéo quần áo ông giải thích. Trong khoảng thời gian ngắn bà không nghĩ ra được câu gì để nói.

"Cô hai, cô cần gì nói dối? Rõ ràng mỗi lần cô nói với con, trời sinh nghèo kiết xác, cả đời cũng không có tương lai." Mạnh Yên rơi nước mắt tủi thân.

"Mạnh Yên, mày..." Cô hai tức giận, tay muốn che miệng cô.

"Chị hai, chị từng nói vậy?" Mạnh Ngọc Cương ôm con gái vào lòng, sắc mặt càng khó coi.

"Em trai, em hãy nghe chị nói, lời một đứa nhỏ làm sao có thể tin là thật?" Cô cả khéo ăn nói đi ra khuyên can, còn trừng mắt nhìn Mạnh Yên, ý muốn nàng nói chuyện cẩn thận.



"Bởi vì là con nít sẽ không nói dối." Sắc mặt Mạnh Ngọc Cương trắng bệch, xem ra việc này có vài phần thật sự, chị ông cũng nghĩ như vậy ? Các chị thật sự đối xử với con gái ông như vậy sao ?

"Mạnh Ngọc Cương, đừng nghe nha đầu kia nói lung tung, chị hai rất thương con, sao có thể nói xấu sau lưng con được chứ?" Bà nội thấy tình thế không ổn quay qua nói chuyện giúp con gái."Khẳng định là nha đầu chết tiệt kia nói dối." Đến lúc này, bà ta vẫn đổ mọi lỗi lầm lên đầu cô.

Thần sắc ông hoảng hốt, Mạnh Yên vội hỏi, "Vậy cô hai có dám thề trước ông nội?" Không phải cô bất hiếu, chỉ có dùng chiêu này mới có thể kiểm soát. Thề bất cứ điều gì, người trong thôn rất kiêng kị, huống chi là thề trước cha ruột của mình, bà ta có chua ngoa cũng ngàn lần không dám.

Môi bà ta giật giật, không lên tiếng.

Mạnh Ngọc Cương thấy thế đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của con gái, hung tợn trừng mắt nhìn, kéo tay con gái đi.

"Mạnh Ngọc Cương, con làm gì vậy? Mau ăn cơm, con đi đâu vậy?" Bà nội đuổi theo phía sau gọi. Lúc này bà ta còn nhắc đến ăn cơm, ai mà nuốt nổi chứ ?

"Chúng tôi là người nghèo sao dám ngồi ăn với mấy người, mấy người cứ ăn đi." Mạnh Ngọc Cương tức giận nói. Không hề nhìn các bà mà quay đầu đi. Người khác nói những lời này ông còn có thể nhẫn nhịn, nhưng người nhà của ông mà còn nói vậy, ông thật sự chịu không nổi. Chẳng lẽ người nghèo kém một bậc? Huống chi các bà lại có thái độ với con gái ông như thế, xem thường con của ông chính là xem thường ông.

Bà nội gọi bọn họ hồi lâu, nhưng lần này Mạnh Ngọc Cương thật sự bị tổn thương, không để ý tới, lấy xe đạp ra, ôm con gái lên rồi đạp đi không hề quay đầu lại.

Đến trấn trên, Mạnh Ngọc Cương mua vài cái bánh bao, tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống, cho con gái hai cái bánh bao, "Ăn đi."

Mạnh Yên cắn, do dự một lát, "Ba ba, ba không cần khó chịu." Tuy kết quả cô muốn là thế này nhưng nhìn ông uể oải như vậy, trong lòng cô cũng rất bực bội.

"Tiểu Yên, có phải con cũng xem thường ba?" Mạnh Ngọc Cương nặn ra một nụ cười khổ, "Ba thật sự rất vô dụng, không thể cho con cuộc sống sung sướng, còn để người khác cười nhạo."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Người Bình Thản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook