Dòng Máu Hiệp Sĩ

Chương 26: Hiệp sĩ hoa hồng

BurNIng

15/01/2020

Nhặt một quả đậu, Lợi Kỳ đột nhiên trông lúng túng, dường như đó không phải là một quả đậu, mà là môi âm hộ dày. Đó là một phản ứng tự nhiên. Hai ngón tay lớn của giáp huấn luyện nhặt vỏ và nhẹ nhàng xoay chúng. Vỏ quả ngay lập tức được mở ra, những hạt đậu bên trong to và tròn, để anh nhớ về về âm vật bị sưng.

Với một cú chạm nhẹ, những hạt đậu trong vỏ đều rơi nguyên vẹn vào lòng bàn tay đen của giáp huấn luyện. Những hạt đậu lăn trong lòng bàn tay anh, Lợi Kỳ đột nhiên cảm thấy rằng dường như có thứ gì đó trong đầu mình.

Hồi tưởng lại cảm giác vừa nãy, Lợi Kỳ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giơ tay, ấn vào mũ bảo hiểm một cái và đóng toàn bộ âm thanh lại.

Giống như đêm qua, Lợi Kỳ giống như bị mất đi thị lực và thính giác, nhận thức của cơ thể trở nên nhạy cảm. Anh thậm chí có thể cảm thấy vài hạt đậu lăn trong lòng bàn tay qua một bộ giáp dày.

Lợi Kỳ cúi xuống, giống như một người mù, mò mẫm trên mặt đất, nếu là trước đây, đống quả đậu phải bị nghiền nát, nhưng lần này, bàn tay sắt lớn của giáp huấn luyện giống như một con bướm rơi trên nụ hoa, nhẹ nhàng phất qua vỏ quả đậu, thậm chí không chạm vào vỏ.

Anh nhặt từng cái một. Lần này, Lợi Kỳ thậm chí không sử dụng một bàn tay khác, nhẹ nhàng bóp một cái, vỏ quả mở ra và ngón tay gẩy một cái. Những hạt đậu rơi vào lòng bàn tay anh.

Lợi Kỳ mỉm cười và anh đứng dậy khỏi mặt đất.

Lợi Kỳ rất quen thuộc với nhà bếp này, ngay cả khi anh đã nhắm mắt lại, thì anh vẫn biết nơi mọi thứ được đặt.

Mở tủ ra và cẩn thận lấy sáu quả trứng từ bên trong, sau đó là chậu và khay nướng. Trước kia Hồng Lăng đã dạy anh làm bánh.

Một chiếc bánh hai tầng mười sáu tấc được đặt trên bàn ăn ở giữa bếp.

Những người khác trong đội vây quanh chiếc bánh, Tuyết Kỳ, Hồng Lăng và sĩ quan quân đội Lan Đế nở một nụ cười trên khuôn mặt của họ. Lam Linh từ chối cho ý kiến. Lạc Ngưng ở đó để bình luận về những thiếu sót của chiếc bánh. Đội trưởng Ngọc Sương vẫn lạnh lùng như trước đây. Ngay cả La Tân, người đã ăn đậu xanh trong hai ngày cũng rất vui, nhưng cô ấy nghĩ nghĩ một chút và đột nhiên hỏi: “ Miếng bánh nhỏ này dành cho ai? “

Lúc này, Lợi Kỳ đã sớm chạy, bóc vỏ quả là vô nghĩa đối với anh, nếu như hôm nay vẫn ăn quả đậu, khẳng định anh sẽ bị La Tân đánh một trận, vì vậy anh chỉ đơn giản là chạy trước và ném vấn đề lại cho Hồng Lăng.

Sau khi không đến trường trong một tuần, Lợi Kỳ thấy rằng các sinh viên dường như đã quên sự tồn tại của anh, ngay cả những người bị anh đánh đập cũng không xuất hiện.

Nhưng đến thời gian của tiết thứ hai, những người đó vẫn biết rằng anh đã trở lại lớp học.

“ Có việc cần đi ra ngoài với chúng ta. “



Đó là một người bạn cùng lớp của Lợi Kỳ được phái đến để truyền lời. Kể từ khi những kẻ bắt nạt trước đó bị chết trong nhà kho của văn phòng y tế, bây giờ Lợi Kỳ xem như đã là ông chủ của lớp.

Nếu đó là trước khi máu Hiệp Sĩ được đánh thức, Lợi Kỳ hẳn đã trốn ở rất xa. Nếu là trước ngày hôm nay, anh chắc chắn sẽ mỉm cười, nhưng lúc này anh có cảm giác háo hức muốn thử.

Có một con hẻm tối bên cạnh trường học, mọi tranh chấp giữa các học sinh đều được giải quyết ở đó.

Khi Lợi Kỳ đến đó, anh lập tức thấy rằng bên kia đã sẵn sàng, một tá người đã bao vây anh lại.

Người đứng đầu nhóm này là một chàng trai tên là “ Lão Hổ “ . Lợi Kỳ chỉ biết rằng hắn ta đã lưu ban hai lần. Trong trường, các giáo viên rất khinh thường và chế giễu, nhưng đối với học sinh, anh chàng này lại tồn tại như một cơn ác mộng.

“ Mày rất uy phong đó, dám làm tổn thương bằng hữu của tao, trốn được một tuần, tao còn nghĩ rằng mày sẽ không đến đây! “

Lão Hổ vẫy một thanh gỗ dày trong tay và nói rất khí thế.

Có một tá người ở phía đối diện, mọi người đều có một thứ vũ khí trong tay, không phải một thanh gỗ thì là thắt lưng. Lợi Kỳ đã nghe nói rằng những người này thường đánh người bằng ống sắt và dây xích. Có vẻ như cũng có một số lợi thế trong thời kỳ chiến tranh. Kim loại đều bị tịch thu và đi nấu tan chảy, vũ khí trong tay của mấy tên lưu manh này cũng xuống cấp.

Nhưng đối với Lợi Kỳ bây giờ, không có sự khác biệt giữa ống sắt và gậy gỗ.

“ Tao nghe nói rằng mày vẫn còn đái dầm trên giường ngay cả khi đã đi học tiểu học. “

Lợi Kỳ cố tình chọc giận đối phương.

“ đánh nó. “

Lão hổ gầm lên, hắn ta dẫn đầu, cầm cây gậy và đập nó vào đầu Lợi Kỳ.

Với một cái móc nhẹ, cây gậy bị đẩy sang một bên, trở lại trường chính là để đánh nhau. Do đó, Lợi Kỳ không có ý định sử dụng sức mạnh của hiệp sĩ. Thứ anh thiếu lúc này không phải là sức mạnh, mà là kỹ năng ...

Khi Lợi Kỳ đi ra khỏi con hẻm, thời gian đã là hết lớp thứ hai, trở lại lớp học, tất cả học sinh đều nhìn Lợi Kỳ với vẻ kinh hoàng.



“ Ngươi không sao chứ. “

Lớp trưởng vẫn quan tâm đến anh. Khi Lợi Kỳ được gọi ra ngoài, lớp trưởng đã đi báo cáo với giáo viên chủ nhiệm. Chỉ là trường học không muốn can thiệp vào chuyện này, khiến cô cũng không thể làm gì.

“ chuyện nhỏ, đừng quên nơi tôi đang làm việc vặt, các hiệp sĩ đã dạy tôi hai chiêu, nhưng cũng đủ để khiến chúng nằm bò. “

Lợi Kỳ nói nửa thật.

“ Thật tuyệt. “

Một cô gái nhảy lên và vỗ tay. Cô ấy cũng là một phụ nữ xinh đẹp được nhiều người trong lớp thèm muốn. Cô ấy cũng là thành viên của Hội Hoa hồng: “ Ngươi đến làm hiệp sĩ của chúng ta đi. Chúng ta đã nghĩ về danh hiệu của ngươi, ngươi được gọi là 'Hiệp sĩ hoa hồng'.

Lợi Kỳ từ chối cho ý kiến, anh không quan tâm đến “ hiệp sĩ “ của những cô gái này.

Lợi Kỳ đã nghe nói về người được gọi là hiệp sĩ này, khi có ai đó quấn quít vào họ thì đứng ra, lợi thế là khi “ hiệp sĩ “ có thể tham gia vào bất kỳ bữa tiệc nào của những cô gái này.

Đối với những chàng trai khác trong lớp, đây có thể là một cơ hội để yêu cầu điều đó, nhưng bây giờ Lợi Kỳ đã không để vào mắt.

“ Tôi đã là một hiệp sĩ của Chỉ Nhược. “

Lợi Kỳ nói: “ Ngươi có thể tìm một người khác. “

“ hẹp hòi. “

Cô gái nói với sự tức giận, nhưng trong nháy mắt, cô lại dựa vào: “ Hãy là hiệp sĩ của tôi, có những thứ mà Chỉ Nhược sẽ không thể cho anh, nhưng tôi có thể. “

Nhìn vào đôi mắt tán tỉnh của cô gái, Lợi Kỳ vẫn thờ ơ. Nếu muốn chơi trò mập mờ, thì em họ của anh mới là một chuyên gia thực sự. Thành thật mà nói, Lợi Kỳ rất muốn thấy trường nội trú kia ghê gớm đến mức nào, mới cách đào tạo ra một Hà Nguyệt như vậy.

Điều khiến Lợi Kỳ thậm chí chẳng thèm ngó tới là, có thứ gì mà Chỉ Nhược không thể cho anh chứ? Chưa kể tình dục, hay quan hệ tình dục qua đường hoa cúc, trói chặt cũng đã được chơi nhiều lần, và mọi nơi trên cơ thể của Chỉ Nhược đều đã được anh chạm vào. Những vị trí có thể cắm được vào cũng đều đã cắm. Cơ thể của Chỉ Nhược có những điểm nhạy cảm gì, Lợi Kỳ còn rõ ràng hơn chính cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dòng Máu Hiệp Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook