Dù Thế Nào Xin Em Hãy Cười

Chương 14

SadDairy

10/07/2014

Quốc Huy:

Tôi và Thiện ghé vào quán cà phê nằm trên đường Đồng Khởi. Đầu tôi vẫn còn nhức do đêm qua uống hơi nhiều. Buổi sáng mà làm một ly cà phê thì đầu óc sẽ tỉnh táo. Cái mặt tí tớn của Thiện lúc nào cũng làm tôi bật cười, tính tình trẻ con còn hơn cả Ân. Tôi lại nghĩ tới nó rồi, haizzz, cảm giác khó chịu ghê.

_Anh có vẻ suy tư dữ hén.

_Nhóc con, biết gì mà nói. –Tôi nhéo mũi nó.

_Anh qua mặt được ai chứ với em thì đừng hòng.

_Rồi rồi, biết ông tướng giỏi rồi.

_Em hỏi thiệt anh nha

_Ừ, em thắc mắc chuyện gì.

_Anh yêu lão Ân già phải không? –Câu hỏi của nó làm tôi ngây ra.

_Cái thằng này, nói tào lao.

_Khỏi giấu em, khi mới về là em đã nhận ra rồi?

_Uh, nhưng Ân không có yêu anh? Anh cảm thấy yêu là cái cay nghiệt nhất trên cuộc đời này.

_Em ganh tỵ với anh ấy,lúc nào cũng có người tâm sự, còn em thì ở nhà chỉ có ba má, chán chết.

_Ranh con, kiu ổng bả đẻ cho một đứa em là xong chứ gì.

_Anh Huy nè!

_Hửm!

_Anh cố lên.

_Biết rồi nhóc, tính dạy đời anh hả?

_Heee, đi chơi thôi anh, ngồi đây chán quá.

_Uh, để anh kiu tính tiền.

Hoài Ân:

Tôi và Nam ghé vào quán phở nằm trên một con đường ở quận 10. Chơi từ sáng tới giờ đói rã ruột. Phở ở đây khá nổi tiếng. Đây là một gia đình có truyền thống bán phở. Hương vị thì khỏi chê, nó khác hẳn với những chỗ khác. Pha chút vị mặn là cái ngọt và bùi của tủy bò. Và hiển nhiên giá cả cũng chẳng rẻ tí nào. Ngồi ngóc mỏ cả hai mươi phút thì phục vụ mới bưng ra, khói từ tô phở bốc lên nghi ngút kèm theo mùi thơm cũng đủ khiến cái bụng tôi biểu tình rồi. Ăn no đến mức kềnh cả bụng ra, và dĩ nhiên ăn xong lúc nào chẳng nhăm nhi một ly trà đá.

_Ê nhóc, từ nãy giờ thấy trầm tư lắm nhá.

_Hả, anh nói gì? –Tôi giật mình khi Nam hỏi tôi.

_Há há, kiu tui bằng anh luôn à.

_Xin lỗi, tại đang suy nghĩ nên…

_Nghĩ đến người yêu phải không? –Nó cười cái cách thật đểu giả.

_Kệ tui, liên quan gì ông.

_Chọc ông thôi, chỉ khi đi chơi với ông tui mới vui vẻ như vầy được. –Lời nói của Nam có gì đó khiến tôi thắc mắc.

_Sao thế, có gì buồn à, nếu tin tưởng thì ông có thể tâm sự với tui nè.

_Haa, nghĩ sao vậy, tui còn không có thới gian để đi chơi ở đó mà buồn với rầu.

_Biết mà, cái bản mặt ông mà làm gì có chuyện buồn. –Tôi móc nó.

_Xí, làm gì không có.

_Buồn gì nói nghe coi?

_Tui buồn vì học nhiều mà không có thời gian đi chơi.

_Đi chết đi, thằng khỉ!

_Đâu có được, tui chết lấy ai chọc Ân giờ.

_Á!!! –Tôi chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Huy.

_Gì vậy? Tự nhiên làm hết hồn.

_Ế, sinh nhật thì tặng quà gì có ý nghĩa nhất hả?

_Cho ai, bồ hử? –Nó nheo mắt ra chiều soi mói.

_Uh, chắc là vậy.

_Nếu vậy thì hay nhất là một món quà gì đó mà khiến người ấy cảm thấy nhóc luôn ở cạnh.



_Khó hiểu quá đi. –Tôi gãi đầu.

_Có thể là một vật gì giống như nhóc ấy. Con ốc chẳng hạn.

_Tại sao lại là con ốc? –Tôi biễu môi

_Ngốc như con ốc, há há. –Nó phá ra cười.

_Tào lao là giỏi, thôi chở tui đi mua quà đi!

Sau ba mươi phút “vật lộn” trong cửa hang lưu niệm, tôi đã chọn được một món mà tôi cho là ý nghĩa nhất. Chia tay thằng Nam trước hẻm, tôi lê bước về nhà mà trong đầu có biết bao dòng suy nghĩ hiện lên. Mai là lễ tổng kết năm học rồi, đúng là thời gian qua nhanh quá. Trong nhà tối om, chưa có ai về cả. Tôi bước về phòng, việc đầu tiên phải làm chắc chắn là tắm rồi, đi chơi cả buổi trời nên người ngợm hôi như cú ấy.

Tôi mở món quà ra và ngắm. Cái món quà ngớ ngẩn đến mức tôi tự cười chính mình vì cái suy nghĩ trẻ con ấy. Tôi viết vài câu cho Huy và đặt ngay ngắn vào trong hộp. Âm thanh của tiếng cửa lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Tôi chạy ù xuống, thì ra là mẹ đã về.

_Con trai, hôm nay sao lại ở nhà một mình thế, thằng Huy đâu. –Mẹ mỉm cười với tôi.

_Dạ, mẹ mới về.

_Ừ!

_Anh Huy chắc đi chơi với Thiện rồi.

_Con đã ăn uống gì chưa?

_Dạ rồi, à mẹ ơi!

_Sao hả con trai?

_Đi siêu thị với con hen. –Tôi nhoẻn miệng cười.

_Chà, hôm nay sao có hứng thú rủ mẹ đi siêu thị vậy.

_Thì ở nhà chỉ có con với mẹ thôi à, đi siêu thị mua vài thứ lặt vặt cũng tốt mà mẹ.

_Ừ, may là chú tài xế chưa về, con ra xe đợi mẹ đi.

Đây cũng là lần đầu tôi đi riêng với mẹ. Tiếng gọi mẹ sao mà ấm áp thế, tôi cảm thấy mình thật may mắn. hai mẹ con mua sắm khá nhiều thứ. Nào là trái cây nè, quần áo nè, mẹ còn mua tặng tôi một chiếc đồng hồ nữa.

_Con đeo thừ xem có đẹp không? –Mẹ đưa chiếc đồng hồ về phía tôi.

_Thôi, mắc lắm mẹ ơi. –Tôi kéo tay bà.

_Con cứ đeo thử đi, miễn con thích là được.

_Con cảm ơn mẹ! Đẹp thiệt á. –Tôi thích thú nhìn ngắm chiếc đồng hồ.

Chúng tôi đi ngang qua quầy bánh kem. Tôi kéo tay mẹ.

_Mẹ, để con mua bánh kem cái, hôm nay là sinh nhật của Huy đó mẹ.

_Vậy à! Mẹ còn không nhớ nổi sinh nhật của mình nữa là… -Bà mỉm cười nhìn tôi.

_Sinh nhật mẹ tới tận tháng tám cơ.

_Mai mốt ai lấy con trai mẹ thì chắc tốt số lắm đây.

_Mẹ chọc con hoài. –Tôi đỏ hết cả mặt.

Sau khi chọn được chiếc bánh ưng ý. Tôi và mẹ về nhà, hai mẹ con tôi cười nói vui vẻ trên suốt đường về. Đã hơn 10h30 và tôi đã bắt đầu thấy buồn ngủ, tôi để chiếc bánh và hộp quà ở trên bàn học và quăng mình lên chiếc giường. Tôi suy nghĩ vẩn vơ và thiếp đi.

Quốc Huy:

Thiệt là, hai anh em giống như khùng ấy, phi thẳng ra Vũng Tàu lúc 12h trưa. Đến nơi thì dạo vòng vòng rồi lại trở vào thành phố. Đúng thật là một ngày chủ nhật chán ngấy. Mai là tổng kết năm học rồi. Tắm một phát rồi ngủ thôi.

Tôi bước vào phòng, thằng Ân đã ngủ say, lại khuôn mặt đó. Cái khuôn mặt luôn khiến tim tôi đập nhanh mỗi khi nhìn thấy. Cái thằng này chẳng biết giờ nó suy nghĩ gì trong đầu. Lúc thì vui vẻ, lúc lại lạnh nhạt, yêu đúng là bể khổ. Tôi bước tới chiếc bàn học, một chiếc bánh kem và một hộp quà. Khỏi phải nói cũng biết lúc đó cảm xúc tôi dâng trào như thế nào. Cái chữ trên chiếc bánh nó xấu không thể tả, chắc chắn là tác phẩm của Ân. Tôi mở chiếc hộp ra, bên trong là một viên đá màu xanh biển. Tôi cầm lên và ngắm, nó chẳng ra hình thù gì cả mà giống như viên đá thủy tinh bình thường ấy. Tôi cầm mảnh giấy lên:

“ Happy Birthday anh!

Tuổi mới nhiều hoài bão mới anh nhé! Và chúc anh đạt được những gì mình muốn. Anh thấy viên đá thế nào, hẳn là không đẹp rồi nhưng đó là tấm long của em đó. Em đã thổi vào viên đá một chút may mắn, một chút âm áp và nó chứa đựng rất nhiều suy nghĩ của em. Khi anh buồn nó sẽ thay em thổi bay đi muộn phiền trong anh. Luôn giữ nó trong người nhé, vì sẽ giống như em lúc nào cũng ở cạnh anh. Hee, hơi bị sến ha anh. Quan trọng là khi anh chạm vào nó lần đầu, anh hãy ước đi và chắc chắn điều ước sẽ thành sự thật. Luôn hạnh phúc anh nhé!

Hoài Ân “

Tôi đã đọc đi đọc lại cả chục lần và hiển nhiên là cũng ước luôn rồi. Tôi cũng hy vọng là điều ước sẽ được thực hiện. Tôi ngồi đó và ngắm nhìn Ân đang ngủ say. Tôi thầm nghĩ, nếu như có một ngày nó rời xa tôi chắc tôi cũng chẳng thiết sống nữa, chỉ cần nó ở canh tôi, thế là đủ.

_Dậy, dậy nào, Huy, trễ giờ rồi đó. -Cái giọng quen thuộc khiến tôi tỉnh giấc.

_Thằng nhóc, mới sáng sớm đã quấy rầy anh rồi. –Tôi dụi dụi mắt.

_Em còn chưa xử anh cái tội bỏ rơi em hai ngày nay nhé, dậy mau.

_Rồi, rồi, em xuống trước đi, anh xuống liền.

Tôi làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo tươm tất. Và không quên bỏ viên đá vào túi quần, vật hộ mệnh của tôi đó. Hôm nay tinh thần của tôi rất tốt, phải nói là cực tốt mới đúng chứ. Cứ nghĩ Ân đã không thèm dòm mặt tôi nữa chứ, giờ nó có phạt tôi thế nào tôi cũng chịu. Người tôi yêu nhất mà.

Suốt trên đường Ân cứ huyên thuyên suốt. Nào là tội anh nặng lắm, đã biết sai chưa, còn tái phạm nữa là nó sẽ cắn cho đến chết. Lại một năm nữa trôi qua và thời gian nghỉ hè tôi sẽ dành nhiều thứ bất ngờ cho nó.

Lại cái bài diễn văn rõ dài dòng mà năm nào tôi cũng nghe. Tôi mong là nó sẽ không làm tôi phải ngủ gật. hai tiếng đồng hồ mà tôi cứ tưởng là một thập kỉ. Hết lão hiệu trưởng lại tới hội phụ huynh học sinh, chán quá đi. Kết thúc buổi tổng kết, tôi nhanh chóng dắt xe ra cổng. Thằng Ân vẫy vẫy tay với tôi. Sau lưng nó là một gã đàn ông tay lăm lăm con dao. Tôi quăng cả xe và lao về phía nó.



_ÂN, PHÍA SAU EM KÌA. –Tôi hét thật lớn.

_Anh khùng hả? Làm gì mà quăng cả xe vậy. –Nó chậm rãi đi về phía tôi.

Tôi chạy thật nhanh và đẩy nó ngã xuống đất. Cảm giác ươn ướt ở dưới bụng. Tôi loạng choạng quỵ xuống mặt đường. Xung quanh tiếng la hét om sòm. Còn nó thì mắt đỏ hoe nhưng tôi chẳng nghe rõ nó nói gì. Cảm thấy choáng váng và tôi chẳng còn biết gì nữa.

Hoài Ân:

Huy quăng xe và chạy nhanh về phía tôi, tôi chẳng nghe nó nói gì cả. Cái đẩy bất ngờ của nó làm tôi ngã ra đất. Tôi bò dậy và không dám tin vào mắt mình. Trên bụng Huy là một con dao. Tôi nhận ra cái người hôm qua xô xát với tôi và Nam. Bác bảo vệ và một số phụ huynh khống chế hắn và đưa đi. Tôi hét khản cả cổ.

_Ai đó gọi giúp cháu xe cấp cứu với.

Thằng Nam lao tới và nói cái gì đó tôi cũng chẳng để tâm. Nó lôi điện thoại ra và gọi.

_Huy, anh nghe em nói gì không? –Nó ngã vào người tôi.

_Em…có bị gì không vậy. –Giọng nói của nó bị đứt quãng.

_Anh thấy trong người thế nào.

_Anh… không sao, chỉ …thấy hơi choáng thôi.

_Anh mở mắt ra nhìn em nè, đừng có nhắm lại.

_Cái thằng này…anh bị gì đâu mà…khóc.

_Ủa…anh đang ở đâu vậy? -Nó bắt đầu mê sảng.

_Huy, nghe em nói gì không? –Tôi lay lay người nó.

_Sao…mà nhiều hoa vậy…em…em đưa cho anh hoa làm gì. –Mắt nó nhắm tịt lại và nhăn nhó, chắc là đau lắm.

_Anh cố lên xe cấp cứu tới rồi.

Tôi sợ đến run rẩy. một vài phụ huynh giúp tôi đưa Huy lên băng ca. Bác sĩ đang cố gắng cầm máu cho nó, họ chụp ống oxi vào miệng Huy. Tôi nắm chặt tay nó, mắt tôi nhòe đi. Lại cái cảm giác đáng sợ đó, nó cứ ùa về lấn át mọi suy nghĩ trong tôi. Tôi không muốn điều đó lại xảy ra với Huy. Băng ca nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, tôi ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, từng giọt nước cứ chậm rãi rơi xuống tay tôi nơi khóe mắt.

_Em là gì của bệnh nhân vậy? –Một cô y tá bước tới hỏi tôi.

_Dạ, là em. –Tôi dùng tay gạt nước mắt.

_Bây giờ em lại bàn số một làm thủ tục cho bệnh nhân nhé.

Tay tôi run đến độ cầm cây bút cũng không xong. Thế là cô y tá giúp tôi hoàn tất thủ tục, tôi chỉ biết trả lời những gì được hỏi. Tôi gọi điện cho mẹ.

_Alô, mẹ ơi, mẹ chạy lên bệnh viện 115 ngay đi mẹ, con sợ quá. –Tôi lại sụt sùi.

_Chuyện gì xảy ra vậy hả con? Con bị gì sao? –Bà hỏi tôi một cách dồn dập.

_Dạ, là Huy, con sợ quá, máu ra nhiều lắm.

_Được rồi, mẹ lên liền. –Bà cúp máy.

Tôi ngồi đó ôm đầu và cố gắng kiềm nén cảm xúc. Bố, mẹ, bác hai và thằng Thiện chạy vào. Vừa thấy mẹ, tôi đã òa lên khóc, còn mọi người thì giật mình khi nhìn thấy máu loang lổ trên áo tôi. Hẳn mọi người cũng có thể đoán được sự việc nó nghiêm trọng tới mức nào.

_Sao thế con, bình tĩnh nói mẹ nghe chuyện gì nào? –Bà ôm tôi vào lòng.

Tôi thuật lại mọi chuyện trong tiếng nấc. Lúc này bầu không khí nó căng thẳng tới mức tôi có thể nghe được dù là tiếng động nhỏ nhất. Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ từ từ tiến về phía chúng tôi.

_Ai là người nhà bệnh nhân Nguyễn Quốc Huy.

_Dạ, thằng bé sao rồi bác sĩ. –Nét mặt ba khá căng thẳng.

_Do vị trí của con dao nằm khá nguy hiểm, tạm thời chưa thể nói được điều gì cả nhưng cơn nguy hiểm đã qua.

_Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi được vào thăm chưa ạ.

_Tôi sẽ chuyển bệnh nhân qua phòng hồi sức.

Tôi ngồi ngây ra đó chẳng biết phải làm gì nữa.

_Anh chở Ân về đi, để em ở lại với thằng Huy.

_Không, con không muốn về, con muốn ở lại. –Tôi lên tiếng.

_Con về nghỉ ngơi rồi chiều lên thăm Huy nhé. –Mẹ âu yếm nhìn tôi.

Tôi nối gót mọi người ra về dù lòng không muốn chút nào. Cảm giác trống trãi khiến tôi bật khóc. Về đến nhà mà lòng tôi ngổn ngang suy nghĩ. Có khi nào nó lại bỏ tôi mà đi không, tôi sợ điều đó, phải mà lúc nãy nó không đẩy tôi ra thì sẽ không lãnh nhát dao đó rồi. Tôi ngồi trên ghế mắt nhắm nghiền lại.

_Con về phòng nghỉ ngơi đi, và nhớ là không suy nghĩ lung tung, thằng Huy đã không có chuyện gì rồi. –Ba lay nhẹ tôi.

_Con sợ lắm, máu ra nhiều lắm.

_Con uống cái này vào rồi ngủ một giấc đi. –Bác hai đưa về phía tôi tách trà gừng.

Tôi nhấp từng ngụm và về phòng. Sau khi rửa mặt cho tỉnh táo, người tôi ngã rập xuống giường. Tôi nằm đó chẳng biết bao lâu nhưng đập vào mắt tôi chỉ là cái trần nhà trắng toát..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dù Thế Nào Xin Em Hãy Cười

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook