Dù Thế Nào Xin Em Hãy Cười

Chương 3

SadDairy

10/07/2014

Hoài Ân:

Tôi chạy ra khỏi quán cà phê và cứ cắm đầu chạy mãi, chạy mãi. Mắt tôi hoa lên vì ngấn lệ, từ trước đến giờ anh hai có đánh tôi cái nào đâu, vậy mà chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà lại tát tôi như vậy. Tôi cảm thấy cơn bực tức dâng trào khi nghĩ đến chuyện đó. Tôi chạy mãi cho đến khi không còn sức để chạy nữa, ngồi bệt xuống đường mà thở dốc. Tôi cảm thấy mặt mình nóng và rát, tôi trách anh hai:

_Gì chứ! Mắc gì mà lại la mình, đánh mình mạnh đến thế. Rõ ràng ổng không muốn mình có bạn mà, chỉ muốn mình thui thủi trong nhà thôi sao. Thật là.. thật là...tức quá nè trời.

Tôi gục mặt xuống đầu gối và cứ ngồi đó suy nghĩ vẩn vơ. Lúc đó thằng Huy đi đến và lên tiếng:

_Bộ tính bỏ nhà đi bụi hả cưng, bị la có vậy mà đã ngồi khóc như con gái rồi, thiệt là khờ.

_Ai nói tui khóc chứ, khùng vừa thôi mắc mớ gì tui phải khóc, chỉ là mệt nên ngồi nghỉ chút thôi. -Tôi phản ứng lại.

_Xì, bộ tính không về nhà lun hả?

_Không, tui cần bình tĩnh lại, về nhà là lại cãi lộn tiếp chứ được gì.

_Haizzz, đành vậy thôi, qua nhà anh ngủ đi, mai anh đưa về sớm.

_Xưng anh với ai vậy, ai mà cần chứ, tui không thích mang ơn.

_Chà chà, nhìn vậy mà cứng đầu quá hén, ngủ ở đây lạnh lắm đó, chịu nổi không?

_Huy về đi, tui tự biết lo cho mình mà.



Tôi thấy vẻ mặt thằng Huy tự nhiên thật đáng sợ, nó giận rồi sao, nó lạnh lùng bỏ đi. Tôi lại ngước lên trời nhìn ngắm sao đêm. Hàng ngàn tinh tú thật là đẹp, tôi ước gì mình là một vì tinh tú thật đẹp để mọi người ai cũng phải ngắm nhìn. Tôi cảm thấy cô đơn và tủi thân, tôi co ro người lại vì cái lạnh. Một bàn tay kéo mạnh tôi đậy một cách thô bạo.

_Đi theo tui, đừng có chọc điên tui nha, bực mình lắm rồi đó. -Thằng Huy nói với cái giọng gắt gỏng.

_Mặc kệ tôi đi. -Tôi vẫn cứng đầu.

_Thật là trẻ con, hở chút là giận hờn. -Nó cười khinh khỉnh mỉa mai tôi, tôi vẫn lặng thinh.

_Đừng có mà tỏ thái độ đó với tui nha, bây giờ ông muốn thế nào.

Tôi cảm thấy thật áy náy, tự nhiên bực mình lại trút lên thằng Huy, bất giác tôi không tự chủ được buông ra một câu đùa mà tôi còn thấy thật vô duyên:

_Huy cõng tôi đi!

_Leo lên!

_Nhanh!

Tôi không ngờ là Huy lại làm thật. Nó quàng hai tay tôi qua cổ và cõng tôi đặt lên xe nó. Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ Huy toát ra. Nó rồ ga chạy thẳng về nhà nó. Nó dừng trước một căn nhà thật sang trọng, cánh cổng cao và cổ kính, nó bấm chuông. Một người phụ nữ trung niên nhìn rất quí phái mở cánh cổng và nói:

_Con đi đâu mà giờ này mới về vậy? -Mẹ nó hỏi với vẻ lo lắng.

_Mẹ ơi, đây là Hoài Ân, bạn con, hôm nay bạn ấy ngủ ở đây với con nha?



Tôi lễ phép chào mẹ Huy, bà hiền từ mỉm cười với tôi và nói:

_Chào cháu, đây là lần đầu tiên thằng Huy dẫn bạn nó về nhà, cháu cứ tự nhiên nha, đừng ngại ngùng gì, 2 bác ở đây cũng buồn tẻ lắm, rãnh rỗi cháu lại ghé chơi với 2 bác nhé!... À và cháu nhớ gọi điện về kẻo ba mẹ lại lo.

_Dạ.... ba mẹ cháu mất lâu rồi, cháu đang ở với anh hai cháu. -Tôi nói với giọng trầm xuống.

_Vậy cháu nhớ gọi cho anh nhé, 2 đứa lên phòng đi. -Bà nói với cái giọng hơi xúc động.

Tôi cảm ơn bà và tò tò đi theo Huy.

Quốc Huy:

Tôi dắt Hoài Ân lên phòng và đưa 1 cái khăn sạch cho nó, tôi nói:

_Đi tắm đi cho tỉnh táo đầu óc, ông thiệt là trẻ con quá, đáng iu ghê.

_Yêu cái mốc xì. -Nó đi thẳng vào nhà tắm.

Tội nghiệp, thì ra nó mồ côi cha mẹ, thảo nào thấy nó ít tiếp xúc với bạn bè trong lớp. Tự nhiên mình cảm thấy sao thương nó quá. Tôi cảm nhận được sự chân thật xuất phát từ con người đa cảm như nó. Thằng Ân đi ra với cái khăn quấn ngang bụng, tôi đưa cho nó một cái áo thun và chiếc quần đùi.

_Mặc vào đi rồi ngủ trễ rồi đó.

Tôi bước vào nhà tắm để tận hưởng cái thoải mái, dễ chịu sau 1 ngày buồn chán. Khi tôi bước ra thì thằng Ân đã ngủ tự lúc nào. Nhìn khuôn mặt nó lúc ngủ thật bình yên chứ không đa cảm và vươn một nỗi buồn rười rượi lúc chiều. Một cảm xúc gì đó trong tôi không diễn tả được, tôi cứ ngắm nhìn nó đang ngủ, tôi lấy tay vuốt nhẹ lên mái tóc của thằng Ân. Đôi mắt lúc nào cũng đượm buồn nhưng khi ngủ lại rất hút hồn, nó mang lại cho người nhìn sự ấm áp đến kì lạ, tôi hôn nhẹ lên đôi mắt ấy. Bất giác tôi đỏ mặt và nở một nụ cười mà chính tôi cũng không kiềm nén được. Tôi thiếp đi với một cảm giác thật sự rất dễ chịu...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dù Thế Nào Xin Em Hãy Cười

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook