Đứa Ngốc, Em Yêu Anh

Chương 12: Không hiểu sao lại để ý

Tân Lăng Ái

27/07/2013

“Thật không hổ là anh em a! Giọng cũng thực giống nhau.” Giám đốc Ann cười dài ,“Nga!” Hắn vươn tay nói:“Chúc mừng cô, chuyên vụ Hwang!”

**chuyên vụ: cụ thể Tiếu cũng không rõ là chức vụ gì nữa! Đang hỏi, nhưng nó cao hơn quản lý đó! ~~(^_^)o~~

“Về sau liền phiền toái giám đốc Ann chỉ giáo nhiều hơn!” Ta cười đáp bắt tay giám đốc Ann.

“Tae Kyung, Mi Nam, Shin Woo!” Giám đốc Ann vung tay lên chào hỏi,“Mọi người, quản lý Mã nữa! Đều lại đây.”

“A, giám đốc chuyện gì a!” Quản lý Mã nịnh nọt chạy tới, cười hỏi.

“Vị này là từ tổng bộ mới tới chuyên vụ Hwang.” Giám đốc Ann giới thiệu nói:“Nga, vị này là quản lý Mã Thất, trực tiếp phụ trách Tae Kyung bọn họ.”

“Chuyên vụ? Sao lại thế này a?”Jeremy lẻn đến trước mặt ta, nghi hoặc nhìn ta.

“Nga, đây là thành viên A.N.Jell, tôi sẽ không tranh giành giới thiệu đâu! Mọi người tán gẫu với nhau đi!” Giám đốc Ann vỗ bả vai Kang Shin Woo cùng Jeremy, cười rời đi.

“Chúc mừng cô, Hwang chuyên vụ!” Kang Shin Woo thái độ khác thường, lạnh lùng nói:“Tôi mang Mi Nam đi trước !” Nói xong, từ trong lòng Tae Kyung kéo Mi Nam, không hờn giận rời đi.

“Jeremy, tôi đi trước một bước !” Ta vội vàng bỏ lại nói, đuổi tới ngoài cửa.

“Kang Shin Woo!” Ta kêu lại Kang Shin Woo đang rời đi, Shin Woo không có dừng lại, Mi Nam từ trong lòng Kang Shin Woo quay đầu, kinh ngạc nhìn ta.

“Kang Shin Woo, thỉnh đem Mi Nam giao cho tôi chiếu cố!”Thấy Kang Shin Woo không quan tâm, ta quyết định từ trên người Mi Nam xuống tay.

“Hảo!” Kang Shin Woo xoay người, đẩy Mi Nam ra ném mạnh vào trong lòng ta, xa cách nói:“Kia Mi Nam liền phiền toái Hwang chuyên vụ !”

Ta ôm Mi Nam ướt sũng vào lòng, nhìn bóng dáng kiên ngạnh của Kang Shin Woo, trong lòng một trận phiền nản.

————– cảnh tượng phân cách tuyến ————–

“Mi Nam, cô trước hãy đi ngâm nước ấm, tôi giúp cô chuẩn bị canh gừng!” Đem Mi Nam đưa về chỗ ở, chân tay vụng về cởi quần áo ướt sũng của Mi Nam ra.

Nấu xong canh gừng, cầm cái chén đưa qua cho Mi Nam đang ở phòng tắm ngâm người.“Uống đi, cẩn thận nóng!” Nhìn Mi Nam sợ hãi uống canh,“Cô đêm nay sẽ ở nơi này đi! Tôi sẽ cho cô một cái kinh hỉ!” Ta ra sức gây tò mò nói.

“Kinh hỉ sao? Jin Hee có thể nói cũng đã thực làm cho tôi kinh hỉ nha!” Mi Nam mở miệng, ngây ngô cười.

“Phải không?” Ta chống cằm, trầm tư chuyện không thể giải thích,“Kia Kang Shin Woo vì cái gì bộ dáng thực tức giận?”

“Anh Shin Woo sao?” Mi Nam nghi hoặc nhìn ta, không xác định hỏi:“Anh Shin Woo là người có thể tức giận như vậy sao?”

‘Đúng vậy, hắn cái loại này cái gì cũng không quan tâm, không để trong lòng, sẽ giận sao? Kia hắn vì cái gì sinh khí? Để ý tôi sao?’ Ta bị ý tưởng tự kỷ của mình sợ tới mức giật mình một cái.

“Mi Nam, cô tắm trước đi, một hồi vào thư phòng tôi nha!” Ta ngóc đầu vào, chạy tới thư phòng.

Mở tần số tìm Go Mi Nam, một mình tích tụ hồi lâu mới chuyển sang kết nối với hắn được.

“Làm sao vậy? Chuyện gì a, đại tiểu thư, nếu tôi không tính sai, Seoul lúc này hẳn là đã rạng sáng đi!” Mi Nam cười âm hiểm, vẻ mặt xem kịch vui.

Ta trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, đi thẳng vào vấn đề nói:“Mi Nam, nga không, là Gemma ở nơi này của tôi nha.”

“Cái gì, thật vậy chăng?” Go Mi Nam giương miệng, vẻ mặt kinh hỉ kêu.

“Đang tắm rửa, một lát sẽ có thể qua đây.” Ta thản nhiên nói.

“Như thế nào, tâm tình không tốt?” Go Mi Nam thử hỏi,“Không thể nói cho tôi biết sao?”



“Tôi cũng không biết làm sao vậy!” Ta thở dài, đem chuyện hôm nay phát sinh nói cho Go Mi Nam.

“Khó trách!” Go Mi Nam biểu tình ‘tôi chỉ biết’, cười giải thích nói:“Chuyện hồi phục của cô, ngay cả tôi cũng đều biết, mà bọn họ lại không biết, giận vì không được coi trọng thôi!”

“Là như thế này sao?” Ta cúi đầu tinh tế tự hỏi .

“Jin Hee?” Cao Gemma gõ cửa, thăm dò tò mò kêu lên.

“Gemma cô lại đây đi,” Ta hướng nàng vươn tay, đem nàng kéo đến nhìn wc,“Nhìn xem, ai đây này?”

“Anh!” Vẻ mặt Gemma kinh hỉ nhìn màn hình, quay đầu, lệ nóng doanh tròng, cảm kích cầm lấy tay của ta,“Cám ơn cô! Jin Hee!”

“Được rồi! Anh em hai người hảo hảo tâm sự đi!” Ta vỗ vỗ bàn tay Gemma,“Tôi đi giúp cô chuẩn bị giường.”

“Mi Nam quân! Tạm biệt!” Ta đối với Go Mi Nam bên trong màn hình ngọt ngào cười.

Giúp Gemma đóng cửa phòng lại, ta ngồi dưới đất, ôm hai chân, nhìn đầy trời sao, dao động không thể đoán:“Sẽ sao…… tức giận sao?”

———- cảnh tượng chuyển hoán ——————–

Xe ở trước cửa thì dừng lại, cau mày nhìn thoáng qua ngôi nhà của A.N.Jell, ta quay đầu đối với Mi Nam hơi xin lỗi nói:“Mi Nam, chính cậu đi về trước đi!” Ta nhấp môi dưới,“Tôi còn có việc muốn làm.”

“Nga, tốt.” Mi Nam đi xuống xe, cùng ta phất tay tạm biệt, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì quay lại, vẻ mặt mong được nói:“Jin Hee, hôm nay chúng ta sẽ chụp quảng cáo, cô sẽ đến sao?”

“Phải không? Tôi sẽ đến.” Ta cười đáp ứng. Mi Nam ngọt ngào cười, lui ra phía sau từng bước, cúi đầu rời đi.

Nhìn thân ảnh Mi Nam đi xa, ánh mắt không khỏi nhìn phía nóc nhà, người kia đang đứng ở trên nóc nhà, khuôn mặt nhìn xuống thấy hết thảy, ta bắt buộc chính mình thu hồi ánh mắt, bất đắc dĩ cười cười. Khởi động ô tô.

“A! Mi Nam, cậu đã về rồi!”Jeremy trước tiên phát hiện Mi Nam về nhà, kích động kêu, chạy đến cửa, hướng ngoài cửa nhìn xung quanh, tiến đến bên người Mi Nam nói:“Jin Hee đâu? Cậu ngày hôm qua có phải hay không……”

“Mi Nam!” Tae Kyung đi xuống thang lầu, nhìn Mi Nam liếc mắt một cái, rót chén nước, đưa cho Go Mi Nam.

Shin Woo rót một chén trà nóng đưa cho Mi Nam, Jeremy cũng không cam tâm ở phía sau, cầm một chai nước trái cây đưa cho Mi Nam.

“Jin Hee nói, phải uống nhiều nước ấm!” Mi Nam lấy lòng cười cười, tiếp nhận chén trà trong tay Shin Woo, vừa uống một ngụm, ngẩng đầu, vẻ mặt tò mò hỏi:“Anh Shin Woo, sẽ tức giận sao?”

“Vô luận Mi Nam làm cái gì, tôi cũng sẽ không tức giận!” Shin Woo nghĩ đến chuyện Mi Nam nói chính là nữ phẫn nam trang, an ủi nói.

“Đúng vậy!” Mi Nam nhìn Shin Woo, mỉm cười ngọt ngào ,“Em đã nói mà, anh Shin Woo như thế nào sẽ tức giận đâu!”

Shin Woo nghi hoặc nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Mi Nam hỏi:“Ai, nói anh sẽ tức giận?”

“Jin Hee a!” Mi Nam co rúm lại một chút:“Còn tưởng rằng anh Shin Woo bởi vì Jin Hee không có nói cho anh, chuyện hồi phục sẽ tức giận……”

Shin Woo nhíu mi, trong lòng quả thật vì sự kiện kia so đo, hắn nhìn Mi Nam, không nói……

“Như thế nào sẽ?”Jeremy lớn tiếng phản bác nói:“Tuy rằng, Jin Hee không có báo trước chuyện này cho chúng ta biết, nhưng là, chuyện hồi phục là đáng giá cao hứng a! Anh Shin Woo như thế nào sẽ tức giận đâu!” Nói xong, cắn quả cam, đặng đặng đặng chạy ra cửa đi đùa với Jolie.

Quản lý Mã đem Tae Kyung kéo đến một bên, vẻ mặt đau lòng nói:“Đều do tôi, em gái anh hiện tại rơi vào võng tình của Shin Woo, Tae Kyung, đến hỗ trợ đi!” Mã Thất vẻ mặt cầu xin nhìn Tae Kyung.

“Dựa vào cái gì phải là tôi?” Tae Kyung ngạo nghễ nói.

“Chỉ cần lý do cậu chính là trưởng nhóm, hơn nữa cũng là người an toàn nhất !” Mã Thất làm bộ lạy xuống.

Tae Kyung không hờn giận trố miệng, xoay người, giận dữ đem Mi Nam tha lên lầu.



Shin Woo đầy cõi lòng tâm sự nhìn cửa, nhớ tới mới vừa rồi ở trên nóc nhà nhìn đến một màn, lẩm bẩm nói:“Vì cái gì, vì cái gì không đi vào đâu?…… Tôi là thật sự…… tức giận đâu!”

Mã Thất từ cửa vọt vào, há mồm lớn tiếng thông báo:“Tốt lắm, xuất phát!”

Kang Shin Woo ngồi ở trong xe người làm lái đến, nghiếng mắt nhìn sang Go Mi Nam đối diện vẻ mặt cười đến hạnh phúc , hâm mộ nở nụ cười, ‘Quả nhiên, không biết gì thì vui vẻ nhất .’

Tae Kyung thay áo khoác màu xanh, cắn quả chanh màu xanh chua chết người; Mi Nam mặc quần áo màu trắng, hạnh phúc đang cầm một bó hoa hồng trắng; Shin Woo mặc áo khoác màu đen, ôn nhu ôm con chó nhỏ màu đen; Jeremy mặc bộ quần áo màu vàng, đáng yêu ăn quả chuối.

Thời gian nghĩ, Tae Kyung oán giận nhăn mi, bất mãn chỉ trỏ. Giám đốc Ann tìm đám người Uhey đến đây bọn họ cổ vũ cho họn họ.

Tae Kyung nhìn thấy Uhey xuất hiện với vẻ mặt ngụy trang thiện lương vô hại, không hờn giận tặng cô nàng cái ánh mắt xem thường.

“Mi Nam, cậu thích nhất màu gì?”Uhey đem đầu dừng trên người Mi Nam.

Mi Nam nghe xong giám đốc Ann đối với các loại màu sắc giới thiệu qua, chần chờ hồi đáp:“Tôi là nam sinh, tôi thích màu đen!” Nhưng nhìn đến Tae Kyung đang quyệt miệng, sinh hờn dỗi, sửa lời nói:“Tôi cũng thích màu trắng, màu trắng!”

“Ha ha, tôi đi toilet!” Mi Nam kích động đứng lên đào tẩu.

“Thiết!” Tae Kyung nhìn Mi Nam bỏ trốn mất dạng, cũng đi theo.

“Go Mi Nam!” Tae Kyung thấy chung quanh không người, liền gọi Mi Nam lại,“Go Mi Nam, tuy rằng không quan tâm yêu thích của cô, nhưng cô mỗi lần đánh giá, làm cho tôi cảm thấy thực khó chịu!” Không để ý tới Mi Nam phản bác, Tae Kyung tiếp tục nói:“Các phích của tôi tiêu thụ số lượng cao nhất, trong nhóm tôi xếp hạng thứ nhất, cô vì cái gì mỗi lần đều cùng tôi đối nghịch!”

“Đã biết, anh thứ nhất!” Mi Nam giơ ngón tay cái lên, có lệ nói.

“Chờ một chút!” Tae Kyung gọi lại Mi Nam sắp sửa rời đi,“Cô thích nhất màu gì ? Cô không phải nữ nhân sao, chân chính thích cái màu gì ?”

“Trắng, màu trắng!” Mi Nam quanh co nửa ngày, hồi đáp.

“Go Mi Nam mồm mép láu lỉnh!” Tae Kyung nghe xong đáp án Mi Nam trả lời, tức giận rời đi. Nhưng không có phát hiện Uhey tránh ở một bên nghe lén.

————– thời không đường thẳng song song —————-

Lái xe, đi vào nơi cùng Tuệ Tĩnh ước định trước đó, ta thu hồi mất mát thản nhiên trong lòng, mỉm cười đi vào sảnh.

“Nha! Tiểu Dĩnh, ngươi rốt cục cũng đến đây!” Tuệ Tĩnh nắm lấy tay của ta, oán trách nói.

“Làm sao vậy, cứ thế gọi cho ta!” Ta cười nói.

“Ta không phải đang làm thủ tục cho Lí Luật trở về công tác sao?”cô nàng lôi kéo ta vào trong phòng.

“Nhưng là, nơi này bố trí như thế nào ta cũng không vừa lòng,” Cô nàng hít một tiếng, buồn rầu nói:“Nếu ở Bắc Kinh thì tốt rồi, dù sao hắn ở trong cung, đối với tính truyền thống mẫn cảm hơn so với chúng ta rất nhiều.”

“Lấy giấy bút đến,” Ta cẩn thận quan sát hàng triển lãm chung quanh một chút, và các hiện vật trang sức, cười phân phó nói.

Ở ta cùng Tuệ Tĩnh hai người cùng nhau cố gắng, triển khai bố trí mọi vật rốt cục cũng tốt lắm.

“Oa! Tiểu Dĩnh, theo giúp ta đi dạo phố đi!” Đi ra sảnh, Tuệ Tĩnh tâm tình tốt nói.

“Ta còn có việc đâu! Đại tiểu thư!” Ta bất đắc dĩ cầu xin tha thứ.

“Vậy ngươi nói, tiệc tối ta mặc cái gì thì tốt đâu?” Tuệ Tĩnh đong đưa tay của ta, không cho ta rời đi.

“Lễ phục truyền thống tốt lắm, vừa lúc thích hợp với chủ đề, dù sao các ngươi là lấy danh nghĩa [Cung ] không phải sao?” Ta hít vào một hơi, vội vàng nói chuyện nói xong, lại khẩn cầu nói:“Ta thật sự phải đi !”

“Được rồi! Được rồi! Lão gia ngài đi thong thả!” Tuệ Tĩnh quyệt miệng, giúp ta mở cửa xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đứa Ngốc, Em Yêu Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook