Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 216: Bộ cảnh phục hấp dẫn trong truyền thuyết (2)

Minh Châu Hoàn

31/03/2017

Đúng vậy, chuyện này chỉ là nhất thời mà thôi, anh không coi vào đâu, nhưng mà... Người phụ nữ kia lại bị nghẹn quá lâu, cũng không khỏi bị xảy ra chuyện...

Khi Hà Dĩ Kiệt tiên sinh xách theo chiếc hộp giữ nhiệt về đến nhà, anh chợt phát hiện thấy hôm nay trong phòng cực kỳ an tĩnh. Người giúp việc nhận đồ anh đưa cho sau đó đang định lui ra, thì Hà Dĩ Kiệt liền cất giọng hỏi: “Phu nhân đâu? Còn cả bọn nhỏ nữa, mấy đứa trẻ đi đâu hết rồi?”

“Dạ thưa tiên sinh, phu nhân nói là thân thể không thoải mái, đang nghỉ ngơi ở trong phòng ngủ, tiểu thư Nhất Nặc đi tìm tiểu thư Khả Khả chơi rồi, tiểu thiếu gia ngủ nên được bảo mẫu đưa đến phòng trẻ con ngủ rồi ạ.”

Hà Dĩ Kiệt vừa nghe thấy câu thứ nhất, chân mày liền nhíu lại, lập tức cởi áo khoác ngoài cất bước lên lầu.

Cửa phòng ngủ khép hờ, anh đẩy nhẹ cánh cửa ra, đi vào, miệng nhẹ nhàng lên tiếng gọi “Tương Tư”, nhưng lại không hề nghe thấy có tiếng người đáp lại, mà trên giường lớn trong phòng ngủ cũng không có ai, cả căn phòng chìm trong sự yên tĩnh.

Trong lòng Hà Dĩ Kiệt thấy hoảng hốt, anh sợ hãi đẩy cánh cửa ra ban công, ngó ra bên ngoài, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhưng vẫn không có một bóng người. Anh chỉ cảm thấy giật nảy mình, trái tim trong ngực đập thình thịch, luôn miệng gọi tên Tương Tư mấy lần nhưng vẫn còn không có tiếng đáp lại. Cho dù Hà Dĩ Kiệt là người luôn luôn có sức kiềm chế rất tốt, nhưng anh cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, cất tiếng gọi vọng xuống dưới lầu gọi quản gia đi lên...

Tương Tư núp ở trong tủ treo quần áo, rất nhanh mồ hôi trên mặt cũng bắt đầu túa ra. Trời ạ! Nếu như cô không đi ra, thế nào Hà Dĩ Kiệt cũng sẽ gọi người đi lên để tìm cô, đến lúc đó cô đang ăn mặc như thế này mà bị người hầu lôi từ trong tủ quần áo ra ngoài... Mẹ ơi, liệu cô có còn sống nổi nữa hay không đây!

Cổ họng của Hà Dĩ Kiệt vừa mới dứt tiếng gọi một cái, liền lập tức nghe thấy từ nơi nào đó mơ hồ truyền đến tiếng động sột soạt. Anh lập tức nhạy bén nắm bắt lấy âm thanh đó, dựa theo đó liền đưa mắt nhìn về chiếc tủ treo quần áo nơi có tiếng động phát ra.

Tương Tư nín thở tập trung suy nghĩ hồi lâu, thấy vẫn không có tiếng bước chân đi tới, không khỏi lại len lén dùng ngón tay gõ một cái vào tấm ngăn của chiếc tủ treo quần áo.

Hà Dĩ Kiệt cũng không chần chờ nữa, lập tức sải bước đi tới bên chiếc tủ. Anh chỉ hơi chần chờ một lát, đưa tay mở cánh cửa giữa của chiếc tủ treo quần áo kia ra.

Tương Tư thẹn thùng, mặt đỏ tới tận mang tai, một tay cô cầm chiếc còng tay xinh xắn, một tay kia cầm chiếc dùi cui điện nho nhỏ, vẻ mặt như đang sắp khóc nhìn lại anh...



Hà Dĩ Kiệt kinh hãi kêu lên: “Tư Tư...”

Anh nhìn lại cô lần nữa, lúc này mới nhìn rõ bộ quần áo mà cô mặc trên người, rõ ràng đây là bộ đồng phục nữ cảnh sát nhưng được được cải biến lại... Chỉ có điều, sự cải biến này thực sự đã quá ngông cuồng ...

Sau khi mang thai vòng một của cô trở nên đầy đặn hơn, phía trước ngực của bộ cảnh phục bị kéo căng ra, làm cho bộ ngực của cô gần như sắp nhảy vọt ra ngoài đến nơi, hơn nữa lúc này cô vợ nhỏ của anh lại còn dùng ánh mắt vô tội thế kia để nhìn anh...

“Tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc, xen lẫn tiếng hỏi thăm có chút hốt hoảng của quản gia. Tương Tư sợ run lên, ánh mắt của cô liền liều mạng nhìn về Hà Dĩ Kiệt vẻ cầu cứu.

Hà Dĩ Kiệt dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô, ngữ điệu của giọng nói cũng có chút biến đổi: “Không sao rồi, mấy người đi xuống đi.”

Người ở bên ngoài thưa lên một tiếng rồi bỏ đi, lúc này Tương Tư mới thở một hơi thật dài, đầy vẻ thư dãn.

“Tư Tư, em... chuyện này là... Đây là bộ y phục cảnh sát quyến rũ trong truyền thuyết có phải không?” Cô gái nhỏ vừa mới thở phào một nhẹ nhõm, gương mặt lại lập tức đỏ rực lên như trái cà chua chín.

Hà Dĩ Kiệt là nhân vật nào? Anh chính là một tay cao thủ lão luyện trong tình trường, có kiểu chiến trận nào mà anh chưa từng thấy chứ? Chỉ có một mình cô vợ nhỏ ngây ngốc của anh mới dùng cái chiêu sát thủ đơn giản như vậy, thế nhưng anh lại không thể nào chống đỡ nổi...

Hà Dĩ Kiệt đưa tay ôm lấy Tư Tư đưa cô ra ngoài. Bộ ngực mềm mại của cô đè lên bộ ngực bền chắc của anh, làm cho hơi thở của anh lập tức trở nên hơi nặng nề. Nhưng từ trước đến giờ anh vẫn luôn trấn định được ý chí rất tốt, chỉ là lần này do nguyên nhân sức khỏe của cô, cho nên... Hà Dĩ Kiệt hít vào một hơi thật sâu, cố đè nén lại dục vọng đang sôi trào khẽ đẩy Tương Tư ra một chút: “Bảo bối à, hôm nay không được...”

Một lời này của anh vừa thốt ra, sắc mặt Tương Tư lập tức đại biến. Mấy ngày qua dù thế nào anh cũng nhất định không chịu đụng vào cô, Bảo Bảo đã ra đời được ba tháng, mặc dù cô bị anh ép buộc bồi dưỡng ăn uống nên cơ thể có chút mượt mà, nhưng cũng không có lý nào cô lại bị anh ghét bỏ như vậy chứ!

“Hà Dĩ Kiệt! Có phải là anh đã có người ở bên ngoài rồi hay không?” Tương Tư rống to một tiếng, lập tức òa lên khóc.

Vốn dĩ trong khoảng thời gian này cảm xúc của cô cũng không được tốt lắm, tâm tình vẫn hay bị căng thẳng, mặc dù sự săn sóc của Hà Dĩ Kiệt với cô cũng không hề thay đổi, nhưng dù sao, cô cũng đã ra khỏi kỳ trong tháng rồi. Kế tiếp hai tháng nữa, anh vẫn không hề đụng vào cô, cho nên việc này đã làm cho cô cảm thấy sợ hãi. Cô đã hỏi Thanh Thu và Tĩnh Tri, hai người đều nói, ra khỏi kỳ trong tháng, chồng của họ đều giống như con thú hoang bị vây hãm, cực kỳ đói khát vậy...



Nhưng còn Hà Dĩ Kiệt, tại sao anh vẫn cố tình không đụng chạm đến cô?

“Em nói nhăng cái gì đó Tư Tư, điều này sao có thể xảy ra chứ!” Hà Dĩ Kiệt còn tưởng rằng cô đang buồn bực, nhẹ nhàng dỗ dành cô một tiếng rồi kéo cô đi: “Thôi được rồi, đi xuống lầu ăn chút gì thôi!”

“Anh hãy biến đi, đừng có đụng vào em nữa!” Vào lúc này Tương Tư chỉ có cảm giác hình như mình đã sắp nổ tung. Rất nhanh chóng, cô cởi sạch bộ quần áo kia ra, vứt bỏ chiếc áo ngắn bé nhỏ chật căng kia đi, dự định chuẩn bị thay quần áo khác!

“Em làm gì đấy?” Hà Dĩ Kiệt thấy cô tức giận thành ra như vậy, có chút khó hiểu, anh rất yêu thương cô mà...

Mặc dù bác sĩ nói trong vòng hai tháng là không được phép, hai tháng sau chỉ cần tiết chế một chút, cũng không có gì đáng ngại, nhưng thật sự anh lại rất sợ, ngộ nhỡ bị xảy ra chuyện gì...

“Tôi làm cái gì không cần anh phải quan tâm! Anh không nghĩ muốn em, nhưng sẽ có rất nhiều người muốn em!” Tương Tư càng nghĩ càng thấy giận, nhớ đến nhiều lần vào ban đêm, anh cũng đã khó chịu thành bộ dáng như vậy, nhưng vẫn tự mình giải quyết cho mình hoặc là chịu đựng, chứ anh nhất định cũng không chịu đụng cô, cô cũng cảm thấy bản thân mình có điều gì đó rất khó chịu, cô lại có thể xấu xí, khó coi như vậy hay sao?

“Văn Tương Tư!” Hà Dĩ Kiệt chỉ cảm thấy những chiếc gân xanh cứ giật giật rất mạnh mẽ không chịu dừng, anh đi lên một bước ấn cô ở trên giường, đang định giáo huấn cô một chút, nhưng khi nhìn thấy cô khóc đỏ mắt lên anh cũng không nhịn được liền thở dài một tiếng: “Cô bé ngốc này...”

Tương Tư khóc không ngừng, nghẹn ngào nói: “Hà Dĩ Kiệt, anh nhất định phải yêu em, nếu anh không thích em nữa, anh hãy nói cho em biết, đừng có coi em thật sự như một đứa ngốc...”

Hà Dĩ Kiệt mặt mày mỉm cười, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn cô: “Cô nhóc ngu ngốc này, làm sao anh lại không thương em được chứ? Được rồi, bà xã đại nhân à, em cũng tức giận thành bộ dạng thế này rồi, mà anh, dĩ nhiên là rất muốn giúp em thành một người xinh đẹp... Dù sao bác sĩ cũng đã nói rồi, hai tháng đầu không được, hai tháng sau thì có thể...”

Tương Tư lập tức trợn to mắt: “Cái gì mà hai tháng không được?”

Hà Dĩ Kiệt vừa hôn cô gương mặt của cô thật tỉ mỉ, hơi thở nóng bỏng phà lên trên lớp da thịt mịn màng của cô. Tương Tư chỉ cảm thấy tất cả da thịt toàn thân của mình lập tức trở nên nóng ran...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook