Dường Như Đã Yêu

Chương 18

Hà Quỳnh Vân

16/07/2020

Tôi nằm chờ chú trên giường đến sốt ruột, tôi ko biết có chuyện gì nghiêm trọng không? Nghe ngóng mãi mà chả có âm thanh to tiếng nào. chứng tỏ mọi chuyện diễn ra có phần rất êm đẹp.

Tôi nhìn sang cửa phòng chú. chờ đợi ánh đèn bật sáng lên. đếnkhi thấy chú bước vào phòng tôi nhắn tin ngay.

- thế nào rồi chú già?

- không ổn rồi.

- sao thế.

- bố không đồng ý. bố bảo ông già này cũ rồi.

- cũ???

- thì từng có 1 vợ và đang có 2 con rồi ý.

- xàm… vợ thì vợ, con thì càng vui chứ sao.

- nhưng đằng ấy không chê à?

- có gì mà chê….ơ nhưng mà bố cháu còn bảo gì nữa.

- bố bảo thôi thì để con gái bố lấy người khác. Ông nhận lời người khác rồi.

- thế chú nói thế nào?

- giờ tuỳ đằng ấy đấy, đằng ấy thế nào… đằng này cũng đành chịu theo.

gớm, lời lẽ nghe kinh quá, tôi bĩu môi.

- uh thì… cháu đành nghe bố cháu. Mình là con mà… cha mẹ đặt đâu, con ngồi đó.

- cái gì cơ.

mặt méo.

- thì chú chả bảo thế còn gì…

- tôi chưa nói gì về chuyện bố em đặt đâu em ngồi đó.

- nhưng mà nói thế là đủ hiểu bố cháu không muốn chúng ta qua lại. vậy thì chúng ta …

- chúng ta cái gì?

- mỗi đứa đi một đường.

- em muốn thế hả?

- ….

- em không nghĩ cho tôi sao? Em ko bảo vệ tình yêu của em nữa à? Em độc ác vậy… thế mà em còn nói em yêu tôi cơ đấy.

Chú làm 1 tràng… có lẽ đã rất ấm ức vì chuyện ấy… nhưng tôi chỉ đùa xem chú phản ứng sao thôi mà… thế mà gắt kinh người lên ý.

- cháu yêu bố mẹ cháu hơn. Cháu không muốn bố mẹ cháu buồn.

- được rồi, em cứ làm những gì e muốn.

Chú tắt máy quảng điện thoại xuống giường. mắt nhìn sang bên phòng tôi như muốn phá tan cái cửa kính và cả tôi nữa… eo ơi… lúc giận trông cũng kinh ra phết.

kệ chú giận đến cả tiếng tôi lăn lóc trên giường. tôi biết bố tôi sẽ ko phản đối… bởi vì nếu phản đối thì chiến tranh đã xảy ra rồi. tính bố tôi là vậy, quý ai thì rất quý mà ghét ai có khi đuổi ngay ra khỏi nhà.

tiếng điện thoại của tôi kêu. Dòng tin nhắn khiến tôi bật cười.

- cái cô kia… cô định bỏ rơi tôi đấy hả?

Tôi ngó đầu ra cửa kính… ông già ấy đang đứng nhìn về phía tôi… trên người mặc độc cái quần đùi. Khoe body đấy à? May quá là ko có bụng bia như mấy ông giám đốc tôi quen. Trông cũng phong độ lắm.theo kinh nghiệm của con Oanh thì có vẻ như vẫn còn khoẻ lắm. vì nó nói tôi là chỉ có ông nào bụng bự mới bị yếu sinh lý thôi… hí hí.

- cháu ngủ rồi.

- vậy thì dậy ngay cho tôi.

- cháu buồn ngủ

- nhất định không đượcngủ, tôik ko cho cô ngủ.

- chú ác thế.

- ai ác hơn, mới nói thế mà cô đòi bỏ tôi, bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn vậy?

- bố mẹ cháu nặng cân hơn 1 mình chú.

Ông ấy bật cười vì dòng tin nhắn vừa xong.

- lầy vừa thôi.

- kệ….

- vậy bố đã nói gì chưa?

- chưa… bố cháu ngủ rồi.

- xuống dưới nhà đi,

- làm gì?

- có cái này hay lắm.

- ngày xưa anh cháu toàn nói thế xong cháu xuống thì nhờ cháu lấy hộ giấy vệ sinh.

Chú lại cười ngặt nghẽo, nhìn sang bên cửa phòng tôi, cos lẽ cũng mong được thấy tôi ngồi như thế này. Chúng tôi đang nói chuyện qua cái lan can, và bằng điện thoại.

- đi đi, xuống đây, 1 chút thôi.

- cháu ngủ rồi.

- đừng vậy…

- chân cháu đau…

- uh… thì thôi….

- …

- giờ tôi chỉ ước có thể bay qua cái lan can này để sang đấy.

- thế thì bố cháu sẽ phong cho chú danh hiệu anh siêu nhanh bay.

- hì….

- giờ nói xem nãy bố cháu nói gì?

- bố bảo… em đặt đâu thì họ ngồi đấy.

- …. cười

- bố bảo nếu em về đây thì đừng có bắt nạt em, mà phải cho ông 2- 3 đứa cháu.

- xàm.

- thật… xuống mà hỏi.

- ko tin

- bố còn bảo… chờ em khoẻ rồi… làm gì thì làm.

- giống bá nhà chú nhở… chắc 2 người họ lây nhau. Nhưng mà già yếu rồi ko làm được gì đâu. đừng lo xa thế.

- này… đừng có mà nói thế không thì tối nay có siêu nhân bay đấy.

- kệ… siêu nhân đến thì tiếp, lo gì

- được… được

Tôi cười.

- chú … sao không cởi nốt ra, mặc thế kia chưa đủ độ mời gọi.

- này… này… tôi được sự đồng ý của nhạc phụ nhạc mẫu rồi đấy. giờ không còn ai binh nữa đâu. liệu hồn

- kệ

- xuống đây.

- ko.

- tôi đợi bên dưới. 1 phút thôi rồi vào.



- kệ

Nói vậy nhưng thấy chú mở cổng đi ra tôi cũng đi xuống. nói chung là phải đi nhẹ nhàng. May mà bố tôi làm cửa cuốn nên lúc mở cũng chả lo ông ấy phát hiện ra… mà giờ có biết cũng đành… kệ.

thấy tôi xuống chú bước nhanh lại bên nhà tôi. 1 tay đỡ tôi, rồi dắt tôi sang góc cửa.

- nào… bây giờ định tính làm sao.?

- sao là sao?

- đứa nào dám bảo tôi già yếu.

- à… vâng… còn khoẻ

- đã làm gì đâu mà biết khoẻ.

- kệ…

Tôi đuối lý, ko tranh cãi giờ này. Chú kéo tôi lại ôm tôi bằng 1 tay. 1 tay nhưng rất chặt.

- bố ủng hộ chúng ta rồi. giờ chờ em ổn định chúng ta tính tiếp.

- tính gì?

- thì tính xem nên sản xuất thêm mấy đứa.

- này… đầu óc chú chỉ nghĩ đến cái đấy thôi à?

- kệ

Chú cười rồi siết tay chặt hơn.

- bắt quả tang hai đứa lẻn ra ngoài làm bậy.

tiếng con Oanh oang oang. Nó vô duyên không tưởng nổi. thảo nào mới có biệt danh Oanh điên.

Chúng tôi giật mình buông nhau ra.

- mày làm cái trò gì thế con kia.

- tao chỉ là thấy ngứa mắt nên ý kiến thôi. chúng mà từ sau lôi nhau ra chỗ khác nhé chứ giữa thanh thiên bạch nhật thế này,

- đêm rồi mẹ ạ.

- đêm nhưng còn có đèn điện kia kìa.

Tôi lườm nó rồi đẩy chú về.

Chú quay lại nuối tiếc rồi cũng chào 2 đứa tôi để vào nhà.

- mày đi đâu về con điên.

- tao đi chơi.

- với ai…

- Hiệp sĩ bóng đêm

- mày liệu, ông hiệp là lính của ông nhà tao, có bữa cho chúng mày lấy lá bánh mà đi chơi.

- khiếp… đã gọi ông nhà tao rồi cơ đấy. nghe kinh vcl.

- gọi dần đi là vừa.

- thôi sau này giàu rồi, đừng có khinh bạn bè đấy nhé. Làm bà chủ chịu khó qua spa tao chăm sóc sắc đẹp ko thì mất lão như chơi.

- được… duyệt câu này.

Tôi cả nó chia tay nhau vì giờ cũng rất muộn rồi. lên đến giường mà tôi bồi hồi, bên kia cửa kính người đàn ông đó vẫn đang làm việc, ánh điện dường như chưa định tắt dù giờ đã gần 1 giờ đêm rồi.

- con hâm, mày biết chuyện gì chưa?

- chuyện gì?-

- ông nhà mày ko nói với mày à?

- mấy hôm tao đi nên ko nói chuyện với ông ý. Mà về thì cũng chưa kịp nói gì.

- chỉ ôm nhau thế thì cạp đất mà ăn.

- thế có chuyện gì gái yêu.

- hôm rồi ông ý đi tìm mày nên nhờ ông Hiệp với mấy ông kia ở nhà giải quyết công việc. dạo này có vẻ như ông ý đang rất khó khăn, hàng k bán được mà cổ đông công ty đang đòi rút vốn.

- tao biết chuyện con Duyên nó mang khách đi.

- đúng rồi đấy, nhưng nó cũng làm cho cổ đông đòi rút vốn đấy.

- thế làm sao. Tình hình có nguy lắm không?

- tao không biết chỉ nghe ông hiệp nói là rất khó khăn.

- uh… tao hiểu.

- thế mà ông ý còn bỏ tất cả để đi tìm mày. thế chứng tỏ yêu mày lắm rồi.

- tao có biết chuyện đấy đâu.

- lúc ấy mày đang điên thì bố đứa nào dám nói.

- điên cái đầumày.

- chả thế

- tao bẻ nửa cái đũa trả Minh rồi. giờ Minh ko theo tao nữa đâu.

- mày đừng có mà mê tín.

- ko sao… nhưng giờ tao thấy tao ổn. cảm ơn mày nói cho tao biết, để ngày mai tao sẽ hỏi ông ấy tình hình thế nào.

- chân mày què thì làm ăn được gì? ở nhà mà nghỉ.

- chân tao què chứ đầu tao có què đâu, tao biết mà.

- cẩn thận rồi ông già mày lại loạn lên.

- ko… giờ ông già tao ok fine rồi.

- thật ko?

- thật mà.

- ngon quá… có thằng đại gia nó rước bom đi.

- xàm.

- phải bố tao ông ý cũng đồng ý ngay ý chứ.

- mày khác… tao khác, chả qua mày ăn ở ko ra gì bố mày mới muốn tống đi cho nhanh.

- thôi đi mẹ ạ.

- ngủ đi… mai tính tiếp nhé.

- uh

Tôi đặt điện thoại xuống rồi nhìn sang cánh cửa bên kia. Ánh điện vẫn sáng. Tôi muốn nhắn cho chú ấy 1 tin nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi sẽ để ngày mai nói tiếp. nếu giờ tôi nhắn có khi chú còn mắng tôi vì tội thức muộn cũng nên,

Sáng sớm hôm sau tôi dậy sớm chuẩn bị. tôi sẽ đến công ty cùng chú cho dù chú có phản đối đến như thế nào.

Tôi xin phép bố mẹ để sang nhà chú… chỉ cần nói ở nhà điên mất là bố mẹ tôi gật đầu lia lịa ngay.

đến chú thấy tôi ăn mặc tươm tất cũng có vẻ bất ngờ.

- em đi đâu giờ này vậy?

- à… cháu ở nhà chán quá nên tính qua đây.

- uh.. ở nhà chơi với mẹ tôi cũng được. nhưng đâu có cần cầu kì thế kia.

- à không. Cháu nhờ chú chở đi.

- đi đâu.

- chỗ cháu cần đến gần chỗ chú làm.

- em đã biết công ty tôi ở đâu đâu

- cháu biết rồi.



- hai đứa cứ chú cháu như thế còn ra cái gì. Con Bình thay cách xưng hô đi, vợ chồng đến nơi rồi

Tôi đỏ mặt quay lại nhìn bá

- bá… bao giờ cưới rồi tính.

- thế để mai ta qua bảo ông bà bên đó, tính luôn đi cho rồi.

- mẹ muôn năm.

- bà nội muôn năm.

cả nhà chú reo hò vui hơn tết ý chứ. Làm tôi xấu hổ ơi là xấu hổ.

- bố đưa cô Bình đi làm cùng đi, rồi tối bảo ông Huy cho cô Bình sang nhà mình để con ngủ với cô ấy.

bảo anh ngây ngô nói. Chú lườm con bé.

- em ngốc thế, bố cả cô ngủ chung rồi.

- thì chúng mình ngủ với bố cả cô, châu anh nhỉ.

- thôi… chị xấu hổ lắm.

cả nhà chúng tôi cuời rồi ai vào vc người nấy. chú chở tôi đến công ty the đúng yêu cầu. có lẽ chú nghĩ tôi chưa biết chuyện của chú cho nên vẫn rất bình thản. sau khi giới thiệu tôi cho tất cả mọi người trong công ty, tôi lui về phòng chú. tôi ngắm căn phòng có vẻ đơn giản và sạch sẽ.

- chú….

- gì vậy?

- cho cháu xem báo cáo kinh doanh quý vừa rồi và cùng kì trước được không?

- có chuyện gì?

- chú đừng hỏi vội, chỉ biết là cháu sẽ không bán thông tin của chú cho ai đâu.

- nhưng mà…

- …..

Tôi nhìn chú đầy thuyết phục, cuối cùng chú cũng gật đầu.

Tôi nhin đống báo cáo, cặm cụi nghiên cứu nó, đúng là so với hồi có Duyên thì kết quả kinh doanh năm nay sụt giảm đến mức thảm hại.

- không ngờ việc phụ thuộc vào 1 con người lại gây nhiều hậu quả nghiêm trọng đến như vậy.

- sao em biết.

- cái đó nên hỏi chú mới phải.

- tôi sai rồi, cho dù có phân chia ra tất cả thì cô ấy vẫn luôn quản lý chung., cô ấy biết quá nhiều.

- giờ chú tính sao?

- tôi đã cho người làm việc lại với những khách hàng đó nhưng không khả quan.

- chú nghĩ là do điều gì?

- tôi nghĩ là khách hàng thân thiết với Duyên do vậy….

- chú nhầm.

Chú nhìn tôi chờ đợi.

- vấn đề không nằm ở chỗ khách hàng, vấn đề nằm ở người bán hàng.

- vậy chúng ta sẽ làm như thế nào.?

- cháu nghĩ cái này cần nhiều thời gian tìm hiểu. còn giờ chúng ta lo các vấn đề trước mắt đi đã.

- là gì?

- vốn.

- sao em biết.

- cháu có tay trong.

- cái đó tôi lo được, em cứ nghỉ ngơi, đừng nghĩ gì cả.

- chú coi cháu là gì?

Tôi nói lạnh lùng. Chú ngồi im nhìn tôi. Bình thường tôi là đứa rất vui tính và cợt nhả, nhưng nếu như bước vào công việc tôi rất nghiêm túc. Phương châm của tôi chính là làm hết sức và chơi hết mình mà.

- hiện tại tôi có vài chỗ vay, nếu như một số cổ đông yêu cầu rút vốn thì tôi vẫn có thể xoay sở được.

- Hợp đồng của chú với họ đâu.

- có những người đóng góp theo kiểu cho vay không giấy tờ nhưng mà chúng ta làm vc vì uy tín, nếu họ đòi tôi vẫn trả.

- cháu nghĩ những Ng như vậy là quá thân thiết, họ sẽ không đòi nhưng những người chú không ngờ có khi họ lại làm thế.

- em quả là người biết lo xa.

- giờ cháu cần nghiên cứu hết những khách hàng của chúng ta, cho cháu xin thông tin về những mối hàng trung bình trở lên nhé.

- tại sao lại trung bình trở lên.

- vì giờ chúng ta phải đẩy hết hàng đi trong khi chúng ta không thể tìm khách hàng mới 1 sớm 1 chiều được. chăm sóc khách hàng cũ vẫn nhanh và hiệu quả hơn chứ.

- tôi hiểu.

Chú gật đầu.

Chúng tôi mất cả ngày vùi mình trong phòng làm việc… đến khi tan làm tôi vẫn còn chưa muốn đứng lên.

- em … chúng ta về nào. Em ko thể ngồi 1 chỗ cả ngày như vậy được.

- ko sao.

- em cần đi lại vì cái chân em.

- nó không quan trọn bằng công việc lúc này.

Tôi nói lạnh lùng.

- thảo nào anh Huy bảo em ham việc, quả không sai.

- cháu ko phải người chăm chỉ, cũng ko phải người thông minh, cháu chỉ cố gắng làm người hiệu quả.

- cảm ơn em.

Chú nhìn tôi xúc động.

- cho cháu mang nó về nhé.

- cái gì?

- giấy tờ.

- ko cần đâu.

- cháu sẽ nghỉ sớm.

- ko cần.

- vậy cháu ở lại.

Chú cười.

- về nhà… trong máy tính có hết những thứ em cần.

Tôi chau mày lườm chú.

- sao chú không nói nhanh.

- em có thể xưng hô khác đi được không. mọi người sẽ cười chúng ta đấy.

- kệ. cứ coi như chúng ta khám răng cho họ miễn phí, có gì đâu.

Chú véo má tôi.

- lầy vừa thôi nhé.

Tôi cười rồi cùng chú đi ra ngoài.

Ngày đầu tiên tôi đến công ty, ngày đầu tiên chúng tôi làm việc cùng nhau… ngày đầu tiên của chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dường Như Đã Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook