Duyên Phận Ngàn Năm

Chương 9

Lưu Thiên Thiên

04/02/2017

Mỗi ngày ta không ngừng nghĩ có thể trở về hay không.

Thực ra với ta mà nói, trở về hay không cũng vậy.

Cha mẹ ta là công chức nhà nước. Sinh ta ra thì vứt ta cho ông bà nuôi. Về thành phố được vài năm, ta không hề có tình cảm với họ. Bởi vì, họ vứt bỏ ta. Đến năm ta hơn 15 tuổi, ta mới biết ta có 1 cái đệ đệ kém ta có vài tuổi. Họ nuôi hắn, chứ không nuôi ta, bởi ta là nữ. Mà đệ đệ ta được nuông chiều cũng không ưa ta. Hắn nói ta quê mùa.

Ha, gia đình là thế sao?

Còn nhớ lần cuối ta thấy mặt cha mẹ, có lẽ cũng là nửa năm trước. Ta sống riêng. Đương nhiên phần lớn tiền là họ cấp, còn lại là do ta tự lăn lộn mà kiếm. Ta làm phụ tá cho 1 lão lang y cũng khá nổi ở thành phố. Ít người biết là ta làm công việc này. Nguyên bản, lão là bằng hữu của ông ta. Chỉ tiếc, ông ta đi quá sớm. Ông ta đã từng viết thư giới thiệu để ta lên đây phụ tá. Hoàn hảo, lão cũng đồng ý.

Ta mỉm cười. Có khi cha mẹ ta còn chưa biết ta đây biến mất.

Chỉ là, hắn sẽ như thế nào đây?

Mạc Lương Đình… Ta hận tại sao ta thích huynh đến thế…

Nếu nói ở hiện đại có gì luyến tiếc, ta chỉ còn luyến tiếc mỗi hắn và vị bằng hữu duy nhất của ta, Lưu Tu.

Thời điểm ở quê, ta chơi với 1 lũ nhóc hàng xóm. Đáng tiếc con người thay đổi, lại chỉ duy có hắn còn có thể làm bạn. Tên này từ năm lên 3 đến năm lên 8 là bắt nạt ta, còn có đến thời điểm này, đều là ta áp bức bóc lột hắn. Lưu Tu thật thà, phóng khoáng, cùng Đĩnh Chi ngây thơ đáng yêu. Đáng tiếc, con gái lớn thì thay đổi. Đĩnh Chi cũng không phải Đĩnh Chi ngày nào. Còn hắn, vẫn cứ ngu ngốc với lời hứa của mình, dành tiền cưới nàng.

Ngươi lại thất thần..

- A…

Ta sực tỉnh. Lại ngây ngốc rồi.



Ta đang trên đường đến nhà của Vô Ngạn. Sau vài tháng ngây ngốc ở 1 chỗ, kiếm 1 khoản kha khá thì ta nghĩ đến việc rời đi. Nửa tháng trước, Mạc Lương Đình nhận tin nhà có việc gấp nên đã rời đi. Hắn lưu luyến mãi, còn tặng ta 1 đống quà. Lệ Viên Ngân nghe nói ta muốn rời đi cũng tặng ta quà, còn dặn dò này nọ. Ta mỉm cười từ biệt họ. Còn có gánh hát của Vân tỉ tỉ. Mọi người trong đoàn rất lưu luyến ta nha.

Thưc ra, ta không biết nên đi đâu. 1 thân 1 mình, tứ cố vô thân. Có lẽ ta nên trở về rừng mưa phía bắc Duệ quốc kia, tin vào 1 điều kì diệu nào đó. 1 ngày mưa chẳng hạn. Biết đâu ta có thể xuyên về.

Thế là, ta vác xe đạp đi.

Nhưng mà, xe hỏng a…

Tùy tiện tùy tiện. Bỏ đi thì tiếc. Mà nhỡ không có xe không xuyên về được thì sao? Đi ngựa thì ta không biết cưỡi. Đành phải thuê 1 chiếc xe ngựa. Lạ 1 điều, tiểu Phúc kẻ kia rất nhanh nhẹn nói muốn đi cùng ta. Hắn còn vỗ ngực đảm bảo nuôi hắn không tốn, hắn tự kiếm ăn. Ta ngẫm nghĩ. Thực ra mấy tháng này cũng là hắn chiếu cố ta. Hắn như vậy còn hơn đệ đệ ruột. Nghĩ lại thấy cảm động. Ta đồng ý để hắn lên đường cùng.

Nửa đường gặp cướp.

Cũng là do hắn giải quyết. Có phải ta nhặt được 1 đệ đệ tốt không?Nhưng là ta nhầm rồi. Đi được nửa tháng mới biết hắn là làm việc cho Vô Ngạn kẻ kia.

Kể từ lúc hắn bỏ đi đấy, ta vẫn chưa gặp lại hắn. Nghĩ nghĩ, tuy rằng là bèo nước gặp nhau, hắn cũng nên chào hỏi ta đã chứ. Cứ như vậy mà đi thật không nghĩa khí. Vậy nên khi gặp hắn nghênh ngang ngồi vào xe ngựa, ngay cả mí mắt cũng không thèm liếc, trực tiếp coi ta là không khí nhắm mắt dưỡng thần, ta mới biết ta bị tiểu Phúc lừa a.

Người này… Phỏng chừng hắn là lừa không ít cô gái nhẹ dạ cả tin rồi.

Phẫn hận vẫn là mặc kệ. Hắn nói ta cứu hắn, đương nhiên phải đưa ân nhân về nhà đón tiếp cẩn thận. Ta nghe câu đó mà hoài nghi. Tiểu Phúc khoa trương hơn, ngồi bên ngoài xe ngựa mà rớt xuống đường. Sau đó mãnh liệt ho khan. Ta thấy mặt hắn bình thản như không nhưng hai bên tai đỏ đến muốn phun khói thì muốn cười. Vì vậy, ta đi.

Nàng lại nghĩ gì?

- Nghĩ đến người nhà ta. – ta bâng quơ. – ngươi không thấy nghi ngờ thân phận ta sao?



- Ý nàng là? – đôi con ngươi hắn nhạt dần, quay đi lạnh lùng hỏi.

- Ngươi không thấy ta 1 thân trang phục kì lạ, mang đầy những thứ kì lạ đến. Đột nhiên xuất hiện ở khu rừng như vậy, lại là 1 nữ tử yếu đuối, không lạ sao?

- Ta không quan tâm…

Ta mới không tin.

Như đoán được ý ta, hắn mỉm cười

Ta tin nàng không hại ta.

- A? – cần được đả thông

- Ngu ngốc…

Hắn giận a?

Thực ra ta hỏi thế cũng thấy hơi ngu. Dù gì mình cũng là cứu hắn. Nếu muốn hại hắn chỉ cần 1 phát lúc hắn hôn mê là được. Nhưng theo ta đoán, hắn dù gì cũng là 1 boss lớn. Không, phải là đại boss chứ. Nhìn vào lượng người truy đuổi hắn thì biết. Mà tên tiểu Phúc thế nhưng cũng là thuộc hạ hắn. Sau này, có lẽ nên bớt trêu vào hắn. Chỉ tổ hại thân.

Ta hí hửng với suy nghĩ trong đầu. Đại boss a. Dù gì mình cũng cứu người ta. Vậy là có thể ăn không ngồi rồi hưởng báo đáp ân tình rồi.Cơ mà, đại boss dễ tin người vậy sao?

(Thiên Thiên: ngu ngốc, dĩ nhiên không =”=)

Chỉ là không thấy ánh mắt lóe lên chút gian xảo của ai đó thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Duyên Phận Ngàn Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook