Duyên Phận, Tôi Luôn Bên Em

Chương 3

Cúc Dại

20/10/2015

Âu Dương đứng giữa nghĩa đại nhìn những hồn ma dày đặc,san sát, hòa trộn lẫn trong những hình thù kì dị. Ánh sáng duy nhất phát ra giữa vòng vây này là từ cuốn sách Tam giới.

Lướt ngón tay theo kí hiệu cổ trên bìa sách Âu Dương lẩm nhẩm 1 tràng cổ ngữ.

- “ tập hợp”

Dứt lời cuốn sách như có bàn tay vô hình nâng lên cao vài mét, các trang sách lật mở nhanh 1 cách chóng mặt. Dường như nó hiểu được những gì chủ nhân ra lệnh, dừng lại ở trang có những hình vẽ yêu tinh uốn lượn đầy mị hoặc, sinh động như họ đang sống.

Bất ngờ ánh lửa vàng chập chờn xung quanh quyển sách bùng cháy mãnh liệt, chuyển màu xanh nhợt nhạt, quỷ dị không mangc hút nhiệt độ.

Đầu óc xoay chuyển, rối bời,Âu Dương cố gắng lục lọi trong kí ức những câu cổ ngữ dài và hoàn chỉnh nhất.

Hàng nghàn quả cầu lửa màu xanh tung ra mọi phía, nuôt trọn, đốt cháy những hồn ma nó đi qua. Những hồn ma ấy như những cái bóng vô cảm, vặn vẹo thành những hình thù kinh dị rồi biến mất trong mỗi quả cầu!

Nuốt chửng tất cả, chúng tụ lại thành 1 quả cầu lửa khổng lồ, ánh sáng xanh nhợt nhạt trước đó được thay thế bằng ánh xanh chói mắt, đầy nguy hiểm.

Ánh mắt chợt lóe, Lãnh Phong lao xuống vun vút, xẹt qua những đám mấy u tối đang che lấp mặt trăng. Hắn túm lấy Âu Dương bay vút lên trên cao tránh xa quả thứ ánh sáng này.

Mọi việc đều diễn ra trong nháy mắt. Khoảnh khắc 2 người bay vút lên không trung ấy cũng là khoảng khắc quả cầu bùng nổ thành ánh đỏ lan tràn mọi nơi, đỏ như máu tuôn ra xối xả, ăn mòn những gì mang hơi thở ấm áp.

Đến nhanh và đi cũng nhanh, khung cảnh nghĩa địa lại trở về dáng vẻ yễn tĩnh, hoang tàn của nó.

- “thật là nguy hiểm”. Âu Dương với tay thu lại quyển sách Tam giới, trán toán đầy mồ hôi lạnh.

Phịch! 1 bóng dáng nhỏ nhắn của người con gái với bộ cánh long vũ đỏ rực lửa quỳ xuống trước mặt Âu Dương. Người con gái ấy cúi đầu ngoan ngoãn, tóc xõa tung kéo dài chạm đất, mỗi khẽ mấp máy 2 chữ:

-“ chủ nhân”!



Thật lạnh, lạnh thấm da thịt, thấu vào xương tủy. Âu Dương rùng mình kéo cổ áo lên cao hơn.

- ừm..tên của ngươi là?

-“ Tiểu Mặc thưa ngài!”. Người còn gái vừa xưng tên khẽ nói, ngước khuôn mặt đậm nét yêu mị của yêu tinh nhìn Âu Dương với đôi mắt hẹp dài, hơi xếch, sáng trong trong đêm.

Ngài? Âu Dương thầm nghĩ hỏi lại. Quá là đả kích thần kinh đi! Kiểu xưng hô này thật không quen.

Có chút lúng túng, cậu khẽ gật đầu, tay nắm nhanh sách Tam giới cùng Tiểu Mặc biến mất. Trong lòng bàn tay cậu hiện lên hình xăm phượng hoàng nhỏ rực rỡ, linh động mang chút lành lạnh!

-“ phượng hoàng lửa nhưng lại mang lãnh khí”Lãnh Phong nhìn chiếc long vũ đỏ, mềm mại rơi trước mặt vươn tay túm lấy.

- “ sẽ không sao chứ?” Âu Dương lo lắng hỏi. Lần đầu tiên gọi lên 1 tiểu quỷ khó tránh khỏi sai sót.

- không sao, sẽ có lúc dùng đến.

Khẽ lắc đầu, hắn ung dung thu cánh vụt biến vào đêm.

-“ á…chờ e nữa chứ” âu dương hốt hoảng đọc chú rồi cũng biến mất.

Trong con hẻm nhỏ vắng người, ở góc tối nhất nếu nhì kĩ sẽ thấy khối đen thùi lùi nhớp nhứa đang động đậy. Đôi mắt đỏ ké, trợn to như thể cả con ngươi muốn lồi ra ngoài. Khuôn mặt hốc hác, lộ xương đen, chỗ vẫn còn chút thịt thối rữa dính vào, chỗ thì bong tróc, nở loét.

Cạnh cái khối đen có khuôn mặt ghê tởm này là xác người đàn ông trắng nhợt đã chết. Cơ thể hắn cứng đờ, lãnh lẽo, mắt mở chừng chừng vô hồn.

Hiển nhiên là mới chết cạch đây không lâu. Nhìn ánh mắt hoẳng sợ của hắn có vẻ trước khi chết hết sức ngạc nhiên và kinh hoàng tột độ.



Cái khối đen không hình dạng nhìn bằng đôi mắt đỏ ngầu, vươn lưỡi từ từ chui vào miệng người chết cho tới khi cả khối nhầy nhụa chui hẳn vào cơ thể người đàn ông đã chết.

Xác chết bật dậy, lao nhanh vào khu nhà đang có hơi thở ấm của con người.

Lam Ngọc đang say sưa ngủ cùng giấc mơ nhặt được tiền của mình. Cô xoay người đổi tư thế, tiếp tục ngủ ngon.

Kim đồng hồ trên tường thình lình quay ngược chiều kim 1 cách chóng mặt. 3 kim giờ,phút, giây cùng kim nhỏ lạ trong đồng hồ quay ngược nhau ma sát, chạm vào nhau tạo ra âm thanh rít tai cực nhỏ nhưng lại truyền thẳng tới tai Lãnh Phong và Âu Dương.

Lãnh Phong hiện ra trong phognf khách nhìn kim đồng hồ, vừa nãy hắn nghe thấy tiếng rít này nên đã vội trở lại. Cách vài tích tắc, Âu Dương cũng hiện ra nagy bên cạnh.

Ngửi thấy âm khí nồng đậm, Lãnh Phong đi nhanh về phía tỏa ra.

Lại để 1 tên hắc ma lọt lưới rồi, hơn thế hắn còn chiếm được linh hồn và cơ thể người.

Hắn đưa tay trần túm lấy cổ xác chết đang cúi người vươn lưỡi dài trước mặt cô. Bàn tay khẽ nắm chắt cái cổ, bóp cho nó dúm lại, mơ hồ có cả tiếng xương khớp vỡ vụn. Máu đen trào ra chưa kịp rơi xuống đất, tấtt cả đều như mạch nước nhỏ chạy vào tay hắn. Rồi cuối cùng ngay cả cái xác cũng nhão ra tan biễn.

Cô ngốc này vẫn cứ ngủ thật ngon lành, không biết rằng thiếu chút nữa là hồn cũng mất, ngày mai khỏi dậy!

Nhìn khuôn mặt cô ngoan ngõan ngủ vùi trong gối, vài lọn tóc xõa ra.

Vươn tay định vén những lọn tóc ra sau tai cho cô, nhưng đầu ngón tay còn cách 1 cm, hắn khựng lại. Hắn cảm nhận được hơi ấm từ cô, hương hoa cúc cùng cỏ dại nhàn nhạt pha trộn, nhẹ nhàng đầy tự nhiên. Hắn thu tay lại, quay người ra khỏi phòng, khẽ cười khổ. Trước đó cô ấy còn có sức đạp anh vài cái đấy.

- “không có việc gì chứ?” Âu Dương hỏi khi thấy hắn bước ra. Cầm chiếc đồng hồ trên tay nhìn các kim đã về đún tốc độ bình thường rồi lại treo lên.

- không sao, chị cậu vẫn ngủ! Hắn nói xong vào phòng Âu Dương.

Âu Dương nhìn quanh nhà, chắc ba lại đi uống rượu không về rồi. Việc này cũng thật thường xuyên. Khẽ đóng lại cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Duyên Phận, Tôi Luôn Bên Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook