Ê Hổ Cái Em Là Của Anh

Chương 3

Thu Kún

23/01/2014

Bình minh dần hé dạng tiếng chim hót líu lo báo hiệu một ngày mới bắt đầu trên con đường đông đúc hai chiếc xe ô tô màu đen trang nhã song song nhau lướt trên đường phố , trong xe Uyên Nhi ngồi trên ghế hai tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính buồn bã ngắm dòng người qua lại . Hôm nay là ngày cô phải nhập học vậy là từ nay cô sẽ không được gặp bạn bè của mình nữa cô phải đối mặt với môi trường mới với những người xa lạ , Hạo Nhiên phát hiện ra con gái có chút khác thường thì cũng hiểu phần nào một đứa trẻ 14 tuổi đang được bảo bọc trong vòng tay cha mẹ như Uyên Nhi từ nay lại phải sống tự lập tự lo lắng cho bản thân mình nhất định sẽ buồn bã lo lắng , đưa tay đặt tay lên đầu con nhẹ nhàng xoa Hạo Nhiên an ủi

- Con đừng lo lắng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi

Uyên Nhi cố nặn ra một nụ cười nhợt nhạt gật đầu rồi không khí lại rơi vào yên lặng ngoài tiếng radio trong xe vang lên thì không còn gì cả …

*******************

Ở trong một chiếc xe khác , Uy Vũ tựa lưng vào ghế ngồi thong thả nhắm mắt khóe môi còn vương một nụ cười . Thục Quyên lắc đầu ngao ngán vỗ tay Uy Vũ nói

- Con không thấy tội nghiệp con bé tí nào sao ?

Câu hỏi này khiến Uy Vũ có chút suy nghĩ nhưng anh tin Uyên Nhi không yếu đuối như vẻ ngoài , mỉm cười vắt chéo hai chân Uy Vũ ung dung nói

- Con đây là đang giúp cô bé đó có gì mà tội nghiệp

Thục Quyên thấy con trai mình làm sai không những không hối cải mà còn muốn người bị hại bồi thường thì chán nản thở dài trong lòng thầm thương cảm cho Uyên Nhi “ Cô bé đáng yêu à cháu đã làm gì để bị Uy Vũ hãm hại như vậy chứ “

*********************

Cổng trường nội trú Star World

Hai chiếc xe sang trọng đỗ trước cổng trường cùng một lúc thu hút bao cái nhìn hiếu kỳ của mọi người xung quanh , Uyên Nhi quay sang bên cạnh nói với cha mình

- Cha con muốn xuống một mình , cha không cần tiễn con đâu

Hạo Nhiên nhíu mày khó hiểu nhìn con gái

- Sao vậy con ?

Uyên Nhi lắc đầu mắt bắt đầu long lánh nước

- Con sợ mình sẽ không đủ can đảm để nhìn cha rời đi

Một sự xúc động mạnh dâng lên Hạo Nhiên cảm động ôm lấy Uyên Nhi nhỏ nhẹ an ủi

- Không sao đâu con cha mẹ sẽ tới thăm con vào chủ nhật mỗi tuần , tất cả sẽ ổn thôi Uyên Nhi con phải mạnh mẽ được không đừng khóc nếu con khóc cha cùng mẹ sẽ rất đau lòng .

Nước mắt không kìm chế được cuối cùng cũng chảy ra Uyên Nhi đưa tay lên gạt nước mắt vùi đầu vào lòng cha nói nhỏ

- Con hứa sẽ học thật tốt tự chăm sóc mình thật tốt để không khiến cha mẹ thất vọng

Ánh nắng chiếu rọi soi qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của Hạo Nhiên , ôm chặt con gái vào lòng an ủi vỗ về . Uyên Nhi nhẹ nhàng ngẩng đầu lau đi nước mắt mỉm cười tươi tắn hôn vào má cha mình rồi vui vẻ nói

- Vậy con đi học cha mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe

Bước xuống xe Uyên Nhi tới nói tạm biệt với cha mẹ Uy Vũ rồi cùng anh đi vào trong , vừa vào trường Uyên Nhi cùng Uy Vũ đã bị mấy nam sinh vây quanh một nam sinh cao gầy chỉ vào Uyên Nhi rồi hỏi Uy Vũ

- Ê Vũ bạn gái mới hả ?

Uyên Nhi hừ một tiếng chẳng thèm liếc bọn họ một cái quay sang nói với Uy Vũ

- Từ bây giờ chúng ta đường ai nấy đi ok

Uy Vũ thong thả đút hai tay vào túi quần nhướng mày

- Cha em bảo tôi phải chăm sóc em

Uyên Nhi lắc đầu xua tay giọng lạnh nhạt

- Khỏi đi tôi tự chăm sóc mình được anh cứ lo chuyện của anh đi

Nói rồi cô đi nhanh về phía trước một lần quay đầu lại cũng không .Uy Vũ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xa dần khóe môi nở một nụ cười , Tuấn Anh giật mình khi thấy nụ cười của Uy Vũ vì trước nay thái độ của Uy Vũ đối với con gái luôn giữ khoảng cách cùng lạnh lùng nên hôm nay đột nhiên thấy bạn thân cười vì một cô gái nhỏ quả thật là chấn động quá đi , Tuấn Anh đờ đẫn vỗ vai Uy Vũ hỏi anh

- Ê nhỏ đó là ai ?

Thu lại nụ cười hiếm hoi Uy Vũ nhàn nhạt trả lời



- Con của bạn của cha tôi

Nói xong Uy Vũ cũng thong thả đi vào trường , “ con của bạn của cha tôi ? “ Tuấn Anh ngơ ngẩn một lúc rồi mới cười cười gật đầu “ Thì ra là con của bạn của cha Uy Vũ “ ( == ) rồi cũng chạy nhanh tới chỗ Uy Vũ .

***** Ký túc xá nữ *****

Hành lang dài vang lên những tiếng nói cười ồn ào Uyên Nhi tay kéo hành lý nhìn những tấm biển màu xanh trên mỗi cánh cửa để tìm phòng của mình cuối cùng cô dừng lại ở một phòng cửa vẫn đóng kín mỉm cười

- Đây rồi phòng 105

Đẩy cửa bước vào bên trong không có ai chắc là chưa đến , Uyên Nhi kéo hành lý đi vào phòng bật đèn lên nhìn xung quanh một hồi cô thở dài

- Thật khoa trương phòng lớn như vậy mà chỉ có hai người ở

Ngồi lên chiếc giường cạnh cửa sổ Uyên Nhi bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình . Đang dọn dẹp hăng say đột nhiên cửa phòng mở ra một cô gái bước vào , Uyên Nhi quay lại nhìn cô gái đó , cô gái này có dáng người nhỏ nhắn khuôn mặt tròn đeo một cặp kính cận rất to , Uyên Nhi mỉm cười đứng dậy chào hỏi

- Chào bạn mình là Lê Uyên Nhi bạn cứ gọi mình là Uyên Nhi cũng được

Cô bạn kính cận nhìn Uyên Nhi chăm chú gương mặt còn có chút kinh ngạc đưa bàn tay ra nói nhỏ

- Mình là Nguyễn Bảo Ngọc

Uyên Nhi mỉm cười gật đầu

- Tên bạn hay thật

Dừng một chút Uyên Nhi chợt nhớ tới thái độ ngạc nhiên của Bảo Ngọc lúc mới bước vào , Uyên Nhi nghiêng đầu thắc mắc nhìn Bảo Ngọc hỏi

- Mà tại sao khi mình chào hỏi bạn , bạn lại có vẻ ngạc nhiên như vậy ?

Bảo Ngọc kéo hành lý vào trong rồi nói

- À khi nãy mình thấy cậu đi cùng anh Uy Vũ nên mình nghĩ cậu là …

Uyên Nhi mắt mở thật to hỏi

- Là gì ?

Bảo Ngọc ngại ngùng nói ra

- Bạn gái của Uy Vũ

Im lặng sau khi câu nói “ bạn gái của Uy Vũ “ được Bảo Ngọc nói ra không khí chìm vào im lặng … Cuối cùng sự im lặng chấm dứt vì tiếng cười lớn của Uyên Nhi cô vừa cười vừa nói

- Bạn gái ha ha mình mà là bạn gái anh ta ha ha tức cười quá đi

Uyên Nhi cười lăn lộn cười tới ngã cả xuống giường , Bảo Ngọc gãi đầu tò mò hỏi

- Vậy cậu và anh Uy Vũ là gì của nhau ?

Cố gắng nín cười Uyên Nhi ngồi dậy khó khăn nói

- Không là gì cả anh ta là con trai của bạn của cha mình

Nói xong lại tiếp tục cười vừa cười vừa sắp xếp quần áo , Bảo Ngọc đứng lặng im không nói gì …

*** Căng tin trường ***

Căng tin ồn ào tiếng nói cười vui vẻ , Uy Vũ nhàn nhã ngồi ở một bàn trong góc nhỏ nhìn ngó xung quanh thì thầm

- Sao còn chưa tới ?

Đang trầm tư suy nghĩ thì một giọng nữ õng ẹo vang lên phía sau khiến anh nhíu mày khó chịu , Thiên Kim mỉm cười xinh đẹp nhõng nhẽo với Uy Vũ

- Anh Vũ đang chờ em sao ?

Uy Vũ lờ cô ta đi tiếp tục nhìn ngó xung quanh , Thiên Kim dường như đã quen với sự lạnh lùng đó cũng chẳng để ý nhiều ngồi xuống cạnh Uy Vũ khoác lấy cánh tay anh . Uy Vũ nhíu mày ra vẻ khó chịu đẩy cánh tay Thiên Kim ra lạnh lùng nói



- Đừng có ngồi gần tôi đi ra chỗ khác đi

Thiên Kim cũng mặc kệ sự lạnh lùng của Uy Vũ dịu dàng nhìn anh hỏi

- Anh muốn ăn gì em sẽ đi lấy

Uy Vũ gạt tay cô tar a lần nữa lạnh nhạt nói

- Cô cứ đi tôi không cần

Thiên Kim bĩu môi bỏ đi , đúng lúc đó Uy Vũ đã tìm thấy người anh đang tìm . Uyên Nhi cùng Bảo Ngọc đi vào căng tin lấy đồ ăn sau đó chọn một bàn trống ngồi xuống , cô đang ăn rất happy thì một bóng dáng quen thuộc từ phía xa có vẻ đang bước tới chỗ cô , Uyên Nhi cúi đầu nói nhỏ

- Đừng nhìn thấy tôi đừng nhìn thấy tôi đừng …

Chưa kịp nói lần thứ ba thì vai đã bị đập “ Bộp “ một cái Uyên Nhi tuyệt vọng ngồi thẳng dậy không thèm quay lại , Uy Vũ tự tiện ngồi xuống cạnh Uyên Nhi hỏi han

- Tiểu thư mà cũng ăn ở đây sao ?

Tức giận nhưng cố kìm nén Uyên Nhi cười nói

- Thiếu gia anh có thể tại sao tiểu thư tôi lại không thể ?

Uy Vũ mỉm cười

- Vậy tiểu thư cứ tiếp tục ăn thiếu gia tôi xin cáo lui

Uyên Nhi phất tay

- Miễn lễ

Nhếch mép lộ ra một nụ cười vui vẻ Uy Vũ xoay người rời đi , Uyên Nhi quay lại thì thấy Bảo Ngọc đang nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh vậy cô buồn cười hỏi bạn

- Này mặt mình dính gì sao ?

Bảo Ngọc lắc đầu nói

- Không chỉ là bạn không sợ Uy Vũ sao ?

Cười lớn , Uyên Nhi phát hiện cô bạn này rất th vị , Bảo Ngọc ngơ ngẩn nói tiếp

- Uy Vũ là chàng trai nổi tiếng nhất trường này anh ấy đẹp trai học giỏi lại là con nhà giàu nữa , có rất nhiều nữ sinh để ý anh ấy nhưng ngoài Thiên Kim ra thì chẳng ai đủ can đảm để tiếp cận Uy Vũ cả

Uyên Nhi ngừng cười tò mò hỏi

- Tại sao không dám , còn nữa Thiên Kim là ai ?

Bảo Ngọc mỉm cười nhẹ nhàng trả lời

- Vì Uy Vũ quá lạnh lùng còn nữa anh ấy đã không thích mà cứ đến gần hậu quả sẽ rất nghiêm trọng nên rất nhiều nữ sinh không dám tới gần anh ấy còn Thiên Kim ư cô ta là con gái của hiệu trưởng trường chúng ta nghe nói ông ta và cha của Uy Vũ quan hệ rất tốt nên Uy Vũ mới nhịn cô ta như vậy

Uyên Nhi gật gù xem như đã hiểu rồi cô đột nhiên đứng dậy hai tay chống lên bàn cui xuống nhì Bảo Ngọc nheo mắt nghi ngờ hỏi

- Cậu cũng thích anh ta ?

Bảo Ngọc giật mình một chút rồi mỉm cười lắc đầu

- Không mình sẽ không ngu ngốc như vậy đầu tư vào một dự án không những không có lãi mà còn có khả năng lỗ vốn

Uyên Nhi gật đầu thao thao bất tuyệt

- Mình cũng ghét anh ta lắm kiêu ngạo tự kỉ thích chọc ngoáy người khác ra vẻ ta đây vân vân và mây mây nói chung là ghét lắm luôn ý

Bảo Ngọc nhìn Uyên Nhi không chớp mắt nhanh chóng kéo cô ngồi xuống nếu để Thiên Kim nghe được những lời này Uyên Nhi sẽ rất thảm , Bảo Ngọc ho nhẹ một tiếng nói nhỏ với Uyên Nhi

- Mọi người đang nhìn , ngồi xuống

Nhìn xung quanh thấy ai cũng đang nhìn mình Uyên Nhi cười ngại ngùng rồi kéo Bảo Ngọc chạy ra khỏi căng tin , Uyên Nhi vừa ra ngoài một nhóm nữ sinh túm tụm lại nói với nhau cái gì đó rồi mỉm cười tinh quái .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ê Hổ Cái Em Là Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook