Em Chỉ Thích Mặt Của Anh

Chương 19

Lục Manh Tinh

29/09/2021

Thẩm Tại đi xa rồi Thẩm Vân Nghê mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta bất mãn nhìn Trịnh Kỳ: “Đều tại cô cả, hại tôi cũng bị chú mắng.”

Khuôn mặt Trịnh kỳ không được vui vẻ: “… Mấy người đâu nói tôi cho biết Thịnh Văn Ngôn được bà Triệu mời tới đâu.”

Thẩm Vân Nghê: “Sao tôi biết, tôi tưởng chị ta đi với chú tới.”

Trịnh Kỳ: “Cô ta chỉ đi làm ở IZ thôi mà, mắc gì chú ấy lại che chở như vậy…”

Nói đến đây, Thẩm Vân Nghê cũng thấy khó chịu, nhưng hôm trước cô ta bị chú mắng một trận ở phòng sách, bây giờ vẫn còn sợ hãi. Cho nên hôm nay thấy Thịnh Văn Ngôn, Thẩm Vân Nghê mới không nói gì.

Cô ta cũng không hiểu tại sao chú ấy lại bênh vực Thịnh Văn Ngôn đến thế.

Trịnh Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Thịnh Văn Ngôn tài thật. Vân Nghê, tôi nói không sai chứ, cô ta xài chiêu trò với đàn ông, chú cô…”

“Cô nói bậy gì đó!” Thẩm Thụ Diệc đột nhiên lên tiếng.

Trịnh Kỳ sợ hết hồn: “…”

Thẩm Vân Nghê thấy anh mình tức giận, cũng chặn lại: “Nói cô ta thế nào cũng được, nhưng đừng đụng vào chú tôi. Tốt nhất là cô đừng để tôi nghe thấy cô nói gì đó khó nghe.”

Trịnh Kỳ nào dám đụng tới người nhà họ Thẩm, cô ta mím môi, cười theo nói: “Được rồi được rồi, tôi thuận miệng nói thôi, hai người đừng tức giận.”

“Hừ.” Thẩm Vân Nghê không quan tâm cô ta nữa, kéo tay Bạch Niệm Lôi: “Chị Niệm Lôi, chúng ta đi kiếm gì đó ăn đi.”

Bạch Niệm Lôi nhìn Thẩm Thụ Diệc một cái: “Ừ.”

Hai người đi tới bàn bánh ngọt, lấy một ít đồ ăn.

Thẩm Vân Nghê cảm thấy rất mến Bạch Niệm Lôi, hai người quen biết nhau nhờ anh cô.

Năm đó, Bạch Niệm Lôi và Thẩm Thụ Diệc là bạn học chung trường, quen biết nhau do cùng là trường cử ra đi thi.

Nhà họ Thẩm rất rộng, trước khi thi, cả đội đã tới nhà Thẩm Thụ Diệc để nghiên cứu cách thi đấu, đó cũng là lúc Thẩm Vân Nghê quen Bạch Niệm Lôi.

Cô ta rất thích người chị này, nên dù sau này có đi du học, Thẩm Vân Nghê vẫn giữ liên lạc với Bạch Niệm Lôi qua điện thoại. Dĩ nhiên, cô ta cũng biết Bạch Niệm Lôi thầm mến Thẩm Thụ Diệc, sau khi về nước, cô ta cố gắng làm mai hai người với nhau.

“Tiếc là chị không học chung trường đại học với ảnh, nếu không là không có sự xuất hiện của Thịnh Văn Ngôn rồi. Nhưng may là ảnh không thích chị ta… Chị, chị tốt hơn chị ta nhiều lắm đấy, chắc chắn anh em sẽ thích chị hơn, nhưng mà anh em hướng nội, không hay bộc lộ cảm xúc của mình.”

Tuy nghe Thẩm Vân Nghê nói vậy, nhưng trong đầu Bạch Niệm Lôi vẫn nhớ lại ánh mắt Thẩm Thụ Diệc nhìn Thịnh Văn Ngôn. Cô không biết diễn tả nó thế nào, chỉ luôn cảm thấy kỳ lạ.

“Anh em thật sự không thích cô gái kia à?”

“Dĩ nhiên rồi, anh ấy ghét nhất con gái có tính cách tiểu thư, lòe loẹt. Thịnh Văn Ngôn đều sở hữu những điểm anh ấy ghét.”

——

Nhà họ Thẩm rất lớn, ra khỏi sân, bọn họ đi vòng qua một cái hành lang dài, lại leo thêm hai tầng lầu.

Dọc theo đường đi, Thịnh Văn Ngôn không nói gì cả, cô vui vẻ đi sau lưng Thẩm Tại, bước chân nhẹ đi rất nhiều bởi tâm trạng vui vẻ.

“Cô muốn ăn gì không?” Thẩm Tại hỏi.

Thịnh Văn Ngôn ngước lên, trước mặt là bóng lưng Thẩm Tại, vai anh rất rộng, nhưng vạt áo sơ mi xuôi theo cơ thể lại thể hiện rằng vòng eo của anh lại nhỏ, vòng eo, bả vai…

“Thịnh Văn Ngôn?”

“Hả?” Cô chợt bình tĩnh, nhớ lại những suy nghĩ kỳ quái của mình, sờ mũi: “Ăn chứ, tối nay tôi chưa ăn cơm.”

“Ừ.”

Thẩm Tại dừng trước một căn phòng, cửa không đóng, anh dẫn cô vào. Đây giống như một căn hộ, không nhỏ, phòng ngủ, phòng sách, khu tiếp khách… đầy đủ cả.

Căn phòng trang trí theo phong cách Trung Hoa, tất cả vật trưng bày đều được bày trí rất gọn gàng, nhưng bởi vì quá ngăn nắp nên đem lại cảm giác không có ai ở.

“Cô ngồi đi, để tôi bảo người đem thức ăn lên.”

“Đây là phòng của anh à?” Bởi vì trên kệ sách bày rất nhiều sách liên quan tới thị trường chứng khoán.

“Ừ.”

Thịnh Văn Ngôn bị một hàng trên kệ thu hút, hàng đó bày đầy cúp và cúp.

“Đây là giấy khen gì vậy? Tôi xem được không?”



Lúc còn đi học, cô không tham gia thi thố gì cả, nhưng lại rất thích những học sinh đẹp trai đoạt giải trong các cuộc thi, cho nên khi lên đại học mới chấm Thẩm Thụ Diệc.

Thẩm Tại hiển nhiên không thấy có gì to tát: “Tùy cô.”

Cô chạy đến trước kệ sách cẩn thận quan sát, mấy chiếc cúp được xếp theo năm, từ tiểu học đến đại học, nghiên cứu sinh… Mỗi một giai đoạn đều có cúp, càng về sau cúp càng nạm nhiều vàng.

“Mấy cái cúp này đều là đồ cổ cả rồi, hơn hai mươi năm trước, lúc đó tôi còn chưa được đẻ ra.” Thịnh Văn Ngôn cười nói: “Sếp Thẩm, cúp thời tiểu học mà anh còn giữ nữa nè.”

Thẩm Tại đang gọi điện thoại cho người làm dưới nhà, thuận miệng nói: “Người nhà cất.”

“Ồ…” Cô nhìn từng hàng một, đột nhiên thấy trên một kệ cao có mấy cái khung ảnh, hình như là ảnh của Thẩm Tại.

Thế là lòng hiếu kỳ khiến cô đưa tay với lấy… Nhưng tấm ảnh được đặt ở vị trí rất cao.

Thịnh Văn Ngôn nhón chân, ngón tay chạm đến khung ảnh cao nhất, đụng nhẹ vào, nhanh chóng kéo lấy ——

“Cẩn thận!”

Không ngờ mấy cái khung ảnh được nối với nhau, lấy một cái, hai cái bên cạnh cũng rơi xuống chung. Thịnh Văn Ngôn chưa kịp phản ứng, trán cô đã bị một cánh tay khác che lại, người bị kéo về sau, lưng đụng vào một bức tường thịt.

Ấm áp.

Hôm nay cô mặc chiếc đầm khoét lưng, da thịt dán lên áo sơ mi, nhiệt độ khiến trái tim cô đập thình thịch.

Thịnh Văn Ngôn lập tức quay đầu lại, Thẩm Tại đứng ngay sau lưng cô. Một tay anh kéo tay cô, tay kia che trán cô… Gần như đang trong tư thế ôm, cô quay đầu nên đụng phải cằm của anh.

Khoảng cách quá gần, gần đến mức cô ngửi được mùi thơm trên cổ áo anh, rất nhạt nhưng lại làm tim cô đập kịch liệt, máu như sôi sùng sục, chạy thẳng lên não, choáng váng.

Trong lúc sự việc xảy ra bất ngờ, cô há miệng, ngây ra như người trong mộng.

“Hôm nay cô muốn về chầu ông bà ở nhà tôi à?” Thẩm Tại mở miệng muốn mắng cô, nhưng cúi đầu lại thấy Thịnh Văn Ngôn bị dọa đến mức không nhúc nhích, mắt dại ra.

Anh cũng không biết làm sao nữa.

“Tôi, lỡ tay…”

Cô mở miệng, hơi thở lập tức phả vào cổ anh. Luồng hơi như một sợi tơ nhỏ vô hình có độ ấm, đột nhiên lướt qua.

Thẩm Tại sửng sốt, nhanh chóng buông cô ra: “… Cô muốn lấy cái gì?”

Anh buông tay ra, hai người lại giữ khoảng cách như bình thường. Nhưng Thịnh Văn Ngôn lại cảm thấy tim mình chưa ổn định, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Cô khó khăn nuốt nước miếng, nói: “Tôi, tôi chỉ muốn xem người trong ảnh thôi. Tôi không ngờ nó lại rơi xuống.”

Thẩm Tại cúi người nhặt ba cái khung hình trên đất lên: “Cô đánh giá cao chiều cao của bản thân quá đấy.”

Thịnh Văn Ngôn: “…”

Anh đưa khung hình cho cô, lúc này Thịnh Văn Ngôn mới nhìn thấy mu bàn tay anh bị bầm một mảng: “Tay anh bầm tím rồi! Đi, đi bác sĩ!”

“Nó mà rơi xuống đầu cô thì cô mới phải đi bác sĩ đó.” Thẩm Tại nói: “Đừng lộn xộn nữa, ngồi bên đó đi.”

“Nhưng tay anh…”

“Không nghiêm trọng.”

Thịnh Văn Ngôn không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống ghế sa lon, nhưng ánh mắt cô thì cứ nhìn chăm chăm vào Thẩm Tại, muốn nhìn xem tay anh có bị thương nghiêm trọng không.

Thẩm Tại không biểu hiện gì cả, chỉ lấy hòm thuốc y tế, bôi hai cái lên tay. Anh thoa thuốc xong, thức ăn cũng được bưng lên.

Cô không yên lòng ăn đồ ăn, lâu lâu lại nhìn qua chỗ Thẩm Tại. Anh không muốn tới ăn, chỉ ngồi vào bàn đọc sách, yên lặng nhìn máy tính.

Thật ra lúc nãy Thẩm Tại cũng không cần tới chắn cho cô đâu. Thịnh Văn Ngôn thấy khung ảnh rơi xuống thì sẽ tự giơ tay lên che, không đập vào đầu.

Cô thôi không nhìn nữa, khóe miệng hơi cong lên.

Cô cảm thấy lòng mình áy náy, trong cái áy náy lại có một chút niềm vui không khống chế được…

——

Có lẽ vì hôm nay là sinh nhật mẹ mình nên Thẩm Tại không về, ở lại nhà họ Thẩm.

Khi Thịnh Văn Ngôn xuống lầu, buổi tiệc cũng sắp kết thúc, cô báo với dì Triệu rồi chuẩn bị về.

Hôm nay cô đi chung xe với Thẩm Tại tới dự tiệc, xe là của anh, anh không về thì xe cũng ở yên đây. Thế nên cô đứng ngoài cửa, chờ người làm của nhà họ Thẩm đưa về.

Nhà họ Thẩm ở trên núi, tương đối xa.



Hôm nay Triệu Thuận Từ sắp xếp tài xế cho những người khách uống rượu không dẫn theo tài xế. Thịnh Văn Ngôn nói một tiếng với quản gia, người đó lập tức sắp xếp.

“Thịnh Văn Ngôn.”

Không lâu sau thì có một chiếc xe dừng trước mặt, Thịnh Văn Ngôn khom người nhìn vào trong, hơi kinh ngạc.

Lại là Thẩm Thụ Diệc.

“Tại sao lại là cậu?”

Thẩm Thụ Diệc do dự một chút, nói: “Lên xe đi, xe bên trong đã có người hết rồi, để tôi đưa cậu về.”

Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, ngày xưa hễ có thể là cậu sẽ nhanh chóng né tránh cô, hôm nay làm sao vậy?

“Không cần đâu, tôi gọi xe được rồi.”

“Ở đây không gọi được xe đâu.” Thẩm Thụ Diệc cũng thấy không quen, cứng rắn nói: “Bà nội bảo phải đưa khách khứa hôm nay về nhà an toàn, cho nên tôi nhất định phải đưa cậu về.”

“Ôf… Đâu cần khách sáo như thế.”

“Không được, cậu lên xe đi, nhà cậu cũng thuận đường.”

Tối nay Thịnh Văn Ngôn cũng hơi mệt chút, thế là không kì kèo nữa, ngồi lên.

“Cảm ơn.”

“… Không có gì.”

Cả đường đi không ai nói với ai lời nào, không khí nặng nề, nhưng đó chỉ là vấn đề của Thẩm Thụ Diệc thôi. Thịnh Văn Ngôn vẫn quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, thản nhiên, không hề thấy lúng túng.

“Cậu lạnh không, có cần tôi chỉnh nhiệt độ cao lên không?” Thẩm Thụ Diệc im lìm nửa ngày mới nói một câu.

Thịnh Văn Ngôn: “À không cần đâu, tôi không lạnh.”

“Ừ…” Thẩm Thụ Diệc liếc mắt nhìn cô, trong lòng hơi hối hận vì tự nhiên lại gọi cô lên xe. Lúc đối mặt với cô, cậu luôn không biết nói gì cả.

Khi nãy lúc ở ngoài cổng, Thẩm Thụ Diệc nghe quản gia nói chuyện chuẩn bị xe cho Thịnh Văn Ngôn, theo bản năng cậu lại bộc phát, hành động lúc đó không khống chế được.

“Cậu cầm cái gì trên tay vậy?” Thẩm Thụ Diệc chú ý tới tay cô, tìm chuyện để nói, hỏi một câu.

“Cái này à… khung hình của sếp Thẩm, khi nãy tôi vô tình làm bể.”

Khung ảnh vừa rơi xuống đã vỡ. Trước khi về, cô nhân lúc Thẩm Tại không chú ý trộm đi, định mua cái khác trả lại cho anh.

“Cái khung này hình như ở trên giá sách của chú ấy.”

“Đúng vậy, tôi định cầm xuống xem thôi, ai ngờ lại thế này.”

Chú cho cậu ấy vào phòng sao?

Trong lòng Thẩm Thụ Diệc đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, nhưng suy nghĩ chợt thay đổi. Thịnh Văn Ngôn là thư ký, chắc là cũng thường hay ghé nhà chú.

“Chú ấy không thích chụp hình, ảnh này được chụp khi chú đạt giải lúc đi thi, hiếm lắm, cho nên bà nội giữ rất kỹ.”

Thịnh Văn Ngôn ừ một tiếng, lại cầm khung ảnh lên nhìn.

Thật ra thì nãy giờ cô nhìn tấm ảnh này rất nhiều lần, bởi vì lúc này anh mới mười bảy tuổi, thật sự đáng yêu, trẻ hơn bây giờ rất nhiều, nét đẹp trai non nớt.

“Hình như chú ấy giỏi lắm…” Thịnh Văn Ngôn tỉ tê.

Lúc này Thẩm Thụ Diệc mới cười một cái: “Dĩ nhiên rồi, thành tích của chú út là tốt nhất nhà, tài năng cũng vậy. Vậy nên tôi vẫn luôn muốn tới công ty của chú thực tập.”

Nói đến đây, Thẩm Thụ Diệc hơi ngưng lại.

Cậu ta nhìn Thịnh Văn Ngôn, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Lúc trước tôi không tới IZ thực tập là vì bố muốn tôi ở cạnh ông ấy… Vì nguyên nhân này nên mới không đi.”

Lúc đầu nghe, Thịnh Văn Ngôn không cảm thấy gì. Thẩm Thụ Diệc nhấn mạnh, cô mới nhớ ra là còn có chuyện thực tập này. Ban đầu cô cho rằng cậu không đến IZ là vì có cô ở đó.

“À, chuyện này hả, cũng không sao, đi theo bố làm việc cũng tốt mà.”

“Ừ. Vậy cậu làm việc ở đó có ổn không?”

“Ổn.” Thịnh Văn Ngôn cười, ánh mắt dường như sáng lên: “Chú Thẩm Tại khá tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Chỉ Thích Mặt Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook