Em Của Ngày Ấy

Chương 4: Bạn gái hả

mễ nháo nháo

13/06/2021

Editor: Lăng

Đều nói nếu một người làm việc quá sức, thì kiểu gì cơ thể cũng sẽ sụp đổ, câu nói này ứng lên người Hiểu Lê đúng là ứng nghiệm vô cùng hoàn hảo mà.

Cô ấy cố gắng dậy sớm, rốt cuộc thì cơ thể cũng không chịu nổi mà gục mất.

Tôi đưa hai mẹ con vào phòng ngủ, nhìn Thành Thành đang say giấc nồng, trong lòng cảm khái vô hạn. Đứa nhỏ này đúng thật là đáng thương, sáng sớm đã phải cùng mẹ mình chạy đông chạy tây, nghĩ đến những điều này thiếu chút nữa thì tôi đã lệ rơi hai hàng rồi.

Sau khi kéo rèm lại cho hai người, tôi đóng khép hờ cửa rồi ra ngoài, đúng lúc bắt gặp Lục Tuệ bước ra từ căn phòng ở đầu kia hành lang, ánh mắt em ấy dừng trước cửa phòng tôi trong chốc lát, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ ngủ rồi sao?"

Tôi gật đầu.

Mặc dù sáng này cũng không làm gì nhiều, nhưng thời gian trôi thật nhanh, chưa gì đã là 10 giờ trưa, Lục Tuệ ở phòng khách xem tivi, tôi thì ở trong phòng bếp rửa sạch mớ xương mới mua về.

Lục Tuệ trừ mấy ngày lễ hoặc ngẫu nhiên cúp học sẽ về nhà, thì còn lại hầu như chỉ có tôi ở nhà.

Căn nhà này là mẹ em để lại cho em trước khi xuất ngoại, lúc đầu tôi cũng định thuê nhà đấy chứ, nhưng cuối cùng lại chuyển vào đây với ý nghĩ không chút xấu hổ trong đầu: nhà miễn phí tội gì mà không ở. Không ngờ ở một lần liền ở bảy năm liền.

Thật ra hai năm trước tôi đã mua một căn nhà ở một tiểu khu khác, khi đó đã kiếm được tiền, tự nhiên lại thấy kiếm được hơi nhiều tiền mà không có chỗ tiêu, vì vậy sau khi mua xe xong liền mua nhà luôn.

Chờ mọi thứ đều đã được sắp xếp xong, việc đầu tiên tôi làm chính là nói cho Lục Tuệ biết, tôi cứ nghĩ cô bé này ít nhiều cũng sẽ chúc mừng tôi một phen, nhưng ai dè khi em ấy biết tin thì thái độ có chút khác lạ.

Lúc đó em mở miệng liền hỏi: "Chị muốn em ở đây một mình sao?"

Tôi lắc đầu: "Đâu có đâu."

Em ấy lại hỏi: "Chị muốn ở bên kia với bạn gái sao?"

Tôi lại lắc đầu: "Cũng không phải."

Thật ra tôi suy nghĩ rất đơn giản, chỉ là sau khi làm việc nhiều năm thì muốn mua nhà mua xe thôi, nhưng bị Lục Tuệ hỏi lên như thế lại khiến tôi suy nghĩ lại, hình như có chút không đúng.

Mặc dù tôi không thể hiểu được mấy năm gần đây trong lòng Lục Tuệ suy nghĩ như thế nào, nhưng tôi luôn sợ em ấy bởi vì chuyện mẹ ra nước ngoài bỏ em lại một mình mà nảy sinh vấn đề. Cho nên những năm nay trừ phi em chủ động nhắc tới, trừ phi mẹ của em gọi điện cho em, thì ở trước mặt em tôi hầu như không đề cập đến chuyện gia đình của em bao giờ.

Có lẽ việc tôi mua nhà đã kích thích em ấy, khiến em ấy nghĩ đến ngay cả tôi cũng muốn vứt bỏ em ấy.

Cho nên kể từ sau ngày đó, rốt cuộc tôi cũng không nói gì về căn nhà mới ở trước mặt Lục Tuệ nữa, chỉ có thể lặng lẽ trang trí, trang trí xong cũng để đó mà không ở.

Trong lúc chờ canh hầm, tôi lấy hai quả táo từ trong tủ lạnh, đi ra phòng khách thì mới phát hiện Lục Tuệ đang coi chương trình giải trí, tôi cũng sẵn tiện mà ngồi coi với em luôn.

Đưa một quả táo đã gọt cho em ấy, tôi hỏi: "Khi nào thì em kết thúc đợt huấn luyện?"

Em ấy trả lời tôi: "Ngày 15 tháng 8."

Tôi "Ừ" một tiếng, cầm dao gọt trái cây tiếp tục gọt quả táo trên tay, chờ gọt xong lại nhìn Lục Tuệ đang một mình một ghế, tôi hỏi: "Tháng 9 đã là sinh viên năm cuối rồi, có nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì chưa?"

Em ấy đang gặm quả táo liền quay đầu nhìn tôi một chút.

Tôi dừng một chút, cười nhạt.

Nghe nói những đứa trẻ ở độ tuổi này đều không thích bị người lớn hỏi mấy vấn đề như thế, tôi lại hồi tưởng một phen, nếu là tôi đang học năm thứ ba mà bị bố mẹ hỏi những vấn đề này, chỉ sợ tôi sẽ nói đại là không biết rồi trốn vào phòng.

Càng trưởng thành chúng ta càng hiểu được suy nghĩ của các bậc trưởng bối, thật ra vừa rồi tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, nhưng mà tôi cũng thật tâm muốn biết em đã có kế hoạch gì cho tương lai không.

Nhưng có vẻ em ấy lại rất nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của tôi.

Đương nhiên, cũng có thể là tại nghiêm túc suy nghĩ nên tìm cớ gì để chuồn lẹ.

Người từng trải tội gì làm khó xử người đến sau, vì vậy tôi đành cười ha ha một tiếng: "Thuận miệng hỏi chút thôi." Đúng lúc căn phòng ở đầu kia vang lên tiếng khóc của Thành Thành, tôi đứng lên: "Chị đi xem một chút."

Tiếng khóc Thành Thành không chỉ làm tôi chú ý mà còn đánh thức cả Hiểu Lê, thế là cả hai đều dậy. Tôi chợt nhớ ra vừa nãy Hiểu Lê không có mặc tã cho Thành Thành, sợ là đã tè ra quần rồi.

Vì vậy vừa mới đến trước cửa phòng thì tôi đã vọt tới bên giường, sờ sờ chỗ mà Thành Thành vừa mới nằm, lập tức thở dài một hơi.

Cơm trưa là do tôi làm, lúc ăn cơm tôi nhìn Hiểu Lê vừa gác chân vừa đút cơm cho con trai, đột nhiên hơi nghi ngờ, cảm thấy có khi thánh này không muốn nấu cơm, nên tranh thủ lúc tôi thất tình bèn tới ăn chùa nhà tôi.

"Tống Hiểu Lê." Tôi gọi cả họ tên cô ấy.

Cô ấy đút một muỗng canh cho Thành Thành rồi mới quay đầu nhìn tôi, hỏi: "Sao?"

Tôi nói: "Hôm qua sinh nhật tao mà hôm nay mày đi tay không tới à?"



Cô ấy nghe xong liền ngửa mặt lên trời suy nghĩ, xong rồi lại cúi đầu biểu thị đã nghĩ xong.

"À." Hiểu Lê cười cười: "Hôm qua là lập thu nha."

Cô ấy lại đút rau xanh cho Thành Thành, nói: "Hồi đầu tuần tao còn nhớ rõ." Đột nhiên cô ấy ngồi thẳng dậy: "Vl thật, Trịnh Dục Tiệp đúng là không có lương tâm, vậy mà lại đá mày đúng vào hôm qua."

Tôi bĩu môi: "Quà của tao đâu?"

Cô ấy: "Ha ha ha, cuối cùng mày vẫn vòng lại cái chủ đề này."

Cô ấy nói xong những lời này, cũng không nói gì tiếp mà lại tiếp tục đút Thành Thành ăn.

Thành Thành sắp tròn hai tuổi, mấy năm này nhìn nó lớn lên từng chút một, tôi chỉ có thể chốt lại một câu về đứa bé này. Đó là thật sự quá đáng yêu quá dễ nuôi. Chỉ cần cho nó một món đồ chơi, nó liền không khóc không phá đợi hết cả buổi trưa.

Cho nên sau khi cơm nước xong, Hiểu Lê liền đưa cho thằng bé một chiếc xe đồ chơi rồi bỏ nó xuống đất.

Ba người chúng tôi tiếp tục ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách xem tivi.

Coi gần 10 phút thì Hiểu Lê mới nhớ tới mục đích hôm nay cô ấy tới đây, cô ấy nhìn thấy trên ti vi đột nhiên quảng cáo đồ uống, a lên một tiếng rồi nói: "Sáng nay Trịnh Dục Tiệp đăng bài trên vòng bạn bè, mày thấy chưa?"

Tôi nói: "Thấy rồi."

Đăng ba chữ "Độc thân." Còn bonus thêm nửa trái tim nữa.

Hiểu Lê bĩu môi: "Thật là buồn nôn, ở dưới rất nhiều người bình luận an ủi cô ta."

Tôi xấu hổ cười một tiếng.

Hiểu Lê quay đầu nhìn tôi: "Chắc mày không khó chịu đâu ha."

Tôi lại xấu hổ cười tiếng nữa.

Sao lại không khó chịu được, hôm qua nằm trằn trọc trên giường đến bốn giờ sáng còn không ngủ được, càng về đêm lòng càng khó chịu, tình cảm năm năm cũng phải chuyện đùa.

Hiểu Lê thấy tôi trả lời, liền duỗi tay khoác vai tôi: "Đừng khó chịu nữa."

Tôi lấy một miếng táo để trên bàn bỏ vào trong miệng, cắn một miếng rõ to, nói: "Cũng bình thường, có người ở bên cạnh nên cũng không thấy khó chịu mấy, nhưng lúc ở một mình đúng là hơi khó chịu."

Hiểu Lê tiếc nuối than một tiếng: "Nhưng tao phải về nhà, mẹ chồng tao đến đây."

Cô ấy nói xong liền quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh đang uống nước.

"Tuệ Tuệ." Hiểu Lê gọi em ấy: "Trường em có dễ xin nghỉ không? Em nên ở bên cạnh Hứa Thu nhiều hơn."

Hai chữ "Không cần" tôi còn chưa nói ra khỏi miệng, thì đã nghe Lục Tuệ nói: "Dạ được."

Tôi đoán không sai mà, Hiểu Lê quả nhiên là tới nhà tôi để ăn chực, chương trình giải trí trên ti vi còn chưa chiếu xong thì cô ấy đã ôm Thành Thành nói muốn về nhà.

Lúc ra khỏi nhà, cô ấy còn đứng ở cửa ôm tôi một cái thật sâu.

Lần cuối cùng cô ấy ôm tôi là lúc chúng tôi tốt nghiệp đại học, khi đó không biết cô ấy lấy đâu ra nhiều cảm xúc như vậy, khóc đến lê hoa đái vũ, nói sau khi tốt nghiệp đại học xong thì mọi người muốn gặp mặt cũng khó khăn, nói xong liền xông tới ôm chặt tôi, khóc ngay tại chỗ.

Tôi vừa khóc vừa nói: "Tống Hiểu Lê, về sau mày phải sống tốt đó."

Cô ấy cũng khóc nói: "Giản Hứa Thu, về sau mày cũng phải sống tốt đó."

Khóc xong chưa được hai tiếng, cô ấy liền hứng thú bừng bừng nói với tôi, cô ấy được một công ty đã lên sàn chứng khoán tuyển dụng, quyết định cắm rễ tại thành phố này không về nhà nữa.

Tôi lau nước mặt trên mặt, mặt không đổi sắc chúc mừng cô ấy.

Cố ấy đúng là một người nói lời giữ lời, không chỉ cắm rễ tại thành phố này mà còn gả cho người bản địa, đúng là phí nước mắt của chúng tôi mà.

Hiểu Lê ôm thật lâu, tôi khoác hờ lên eo cô ấy cũng chưa buông ra, cô ấy sờ đầu tôi, nhỏ giọng nói: "Hứa Thu, mày sẽ gặp được một người tốt hơn rất nhiều."

Tôi và Hiểu Lê đều rất ít khi nói mấy lời quan tâm như thế, nhưng câu này của cô ấy làm tôi cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

Ta đưa Hiểu Lê đến xe cô ấy, hôm qua trời vừa mưa to nên khí trời hôm nay hơi lành lạnh, nhìn qua thì có lẽ tối nay sẽ lại có mưa lớn.

Sau khi xe cô ấy đã đi xa, tôi quay đầu nhìn Lục Tuệ đi sau lưng tôi, nói: "Về thôi."

Trên đường về nhà, chúng tôi cứ sóng vai mà đi, tiểu khu không rộng lắm nên đi vài bước đã đến dưới lầu, tôi nhường đường cho em ấy lên trước rồi tôi mới lên theo, đèn trần ở trên hành lang chiếu xuống làm bóng chúng tôi dính sát vào nhau.



Em ấy đột nhiên mở miệng: "Còn chưa nghĩ ra tốt nghiệp xong muốn làm gì, nghe đàn chị nói đến lúc đó thầy cô sẽ cho bọn em mấy phương hướng, em muốn đến lúc đó rồi mới tính tiếp."

Chủ đề ở phòng khách bị em nhắc lại lần nữa, tôi dừng nửa giây rồi mới "Ừm" một tiếng.

"Cũng không vội." Tôi ấn nút thang máy, nói: "Vừa nãy Hiểu Lê đùa với em thôi, kỳ huấn luyện của em sắp kết thúc rồi, vẫn không nên xin nghỉ nhiều vậy, ngày mai liền về trường đi."

Em quay đầu nhìn tôi một chút, đúng lúc thang máy mở cửa nên chúng tôi bước vào, em nhấn số tầng của chúng tôi, nhìn dãy số được xếp thẳng hàng đó, nói: "Không về."

Lời này vô cùng bướng bỉnh, tôi đứng trong thang máy sửng sốt nửa ngày, mới cười một tiếng.

Tôi nói: "Chị không sao, buổi tối chị còn phải ghé cửa hàng nữa, ngày cũng phải đi, hôm nay do Hiểu Lê nên chị mới lười biếng thôi.."

Nhưng em có vẻ không để ý đến lời khuyên của tôi, nói: "Em đi với chị."

Vừa rồi Hiểu Lê ôm tôi cùng Lục Tuệ quật cường giờ phút này khiến tôi cảm nhận được bây giờ tôi là một người cần được người khác quan tâm, nhưng thật ra ngoài trừ sự khổ sợ thì tôi cũng không có cảm xúc gì khác.

Hơn nữa khổ vì thất tình cũng chỉ vài ngày, tôi nghĩ đây là một quá trình rất là bình thường.

Tôi còn định nói thêm một hai câu khuyên em ấy quay về trường, nhưng thang máy lại kêu lên.

Âm thanh này cũng làm thay đổi suy nghĩ của tôi.

Lưu lại cũng tốt, tôi đúng là rất cần một người ở bên cạnh, có hơi người dù sao cũng khiến tôi trở nên không quá cô đơn.

Sau khi về nhà tôi hơi rảnh rỗi nhàm chán liền lướt một vòng bạn bè, nhưng tiếc là hôm nay bạn bè tôi hoạt động không nhiều lắm, mới lướt một tý đã lướt đến chỗ Trịnh Dục Tiệp.

Tôi lướt xuống một chút, đột nhiên phá lên cười.

Hiểu Lê chỉ bình luận một chữ: Ọe!

Hiểu Lê là người không thích Trịnh Dục Tiệp nhất trong số bạn bè của tôi. Bởi vì chúng tôi rất thân thiết nên một khi quan hệ với Trịnh Dục Tiệp không mấy tốt đẹp thì tôi liền nói với cô ấy đầu tiên, mấy năm nay tin nhắn trên điện thoại của cô ấy toàn là về Trịnh Dục Tiếp, vì để cho tôi ăn dấm chua mà tán trai tán gái trước mặt tôi ra sao, rồi lại vì bạn bè tôi mà cãi nhau ầm ĩ, rồi lại vì chút chuyện nhỏ mà nói chia tay với tôi, sau đó lại gióng trống khua chiêng từ xa chạy tới đòi tái hợp, vân vân mây mây.

Lúc đầu cô ấy còn thấy thú vị, nhưng có lẽ sau cảm thấy quá mệt mỏi nên mỗi khi tôi nhắc tới Trịnh Dục Tiệp trước mặt cô ấy, cô ấy liền hỏi: Đã thế rồi sao còn chưa chia tay?

Hiểu Lê bắt đầu ghét Trịnh Dục Tiệp từ một cái tết âm lịch nào đó, khi đó tất cả mọi người đều nghỉ lễ về nhà ăn không ngồi rồi, tất nhiên là có cả cư dân mạng. Lúc ấy Trịnh Dục Tiệp lấy lý do tôi đi quá gần một cô gái nào đó, liền gửi bài phỉ nhổ cho một nhóm ném đá nào đó, còn được đăng bài lên Weibo.

Đám dân mạng ưu tú kia vô cùng nhiệt tình mò ra được Weibo của tôi, mấy ngày sau đó Weibo của tôi toàn là lời mắng chửi, ai khuyên cũng không được.

Chuyện này yên tĩnh là nhờ Trịnh Dục Tiệp đăng một bài tuyên bố lên Weibo, cô ta nói cô ta rất yêu tôi, nói chúng tôi hiện tại rất tốt và hi vọng cư dân mạng sẽ cho chúng tôi một khoảng không gian yên tĩnh.

Trước đây thái độ của tôi với cô ta chính là có thể nhịn thì nhịn, nhưng lần đó chúng tôi nói chuyện rất căng thẳng, căng đến mức tôi đã nói lời chia tay với cô ta.

Cô ta nghe tôi nói chia tay liền ngoan ngoãn trở lại, ngoan xong liền khóc, khóc lóc kể lể thiếu điều quỳ xuống cầu xin tôi thế là tôi lập tức mềm lòng.

Sau chuyện này, Hiểu Lê liền trực tiếp nói với tôi là cô ấy không thích Trịnh Dục Tiệp, lúc trước chúng tôi phát sinh những mâu thuẫn nhỏ thì Hiểu Lê còn có thể cẩn thận phân tích nguyên nhân, về sau ở trong mắt cô ấy, cho dù là như thế nào thì kiểu gì cũng là Trịnh Dục Tiệp sai.

Không thích Trịnh Dục Tiệp ngoại trừ Hiểu Lê, còn có Lục Tuệ.

Nhưng chuyện Lục Tuệ không thích Trịnh Dục Tiệp thì là tôi đoán.

Đối với bạn bè tôi ai em ấy cũng gọi là chị, duy chỉ có Trịnh Dục Tiệp là gọi cả tên lẫn họ, đương nhiên, đây cũng không phải lý do, dù sao em cũng gọi cả họ tên tôi đấy thôi.

Em ấy không cho Trịnh Dục Tiệp vào nhà chúng tôi, nơi có Trịnh Dục Tiệp, Lục Tuệ xưa nay chưa từng tham dự.

Tôi đã từng nghiêm túc suy nghĩ Lục Tuệ đến cùng có ghét Trịnh Dục Tiệp hay không, rồi vì sao em lại không thích Trịnh Dục Tiệp? Hình như từ khi Trịnh Dục Tiệp xuất hiện trong mắt em, thì em đã có thái độ không thích rồi.

Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau cũng rất lúng túng, ngày đó tôi và Trịnh Dục Tiệp chỉ vừa mới ở bên nhau mấy ngày, cô ta lái xe đưa tôi về nhà, sau khi vừa đến dưới lầu nói lời tạm biệt, cô ta liền biến thành Mary Sue [1] kéo tôi qua, dùng hai tay khóa chặt tôi ở giữa xe và cô ta.

[1]: Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu.

Không may là cảnh này bị Lục Tuệ vốn đi học về muộn bắt gặp được.

Đêm đó tôi liền mang theo tâm trạng nặng nề mà công khai với Lục Tuệ, sau khi em ấy biết được người vừa mới nãy là bạn gái của tôi thì cũng chỉ nhàn nhạt ồ một tiếng, rồi nói em về phòng.

Trưa hôm sau em ấy về nhà, trực tiếp nói với tôi là không nên đưa bạn gái về nhà.

Tôi không nhầm chứ? Lục Tuệ đúng là không thích Trịnh Dục Tiệp.

- ----

Cô gái Trịnh Dục Tiệp này nên được một vé vào HKN cho nhớ đời

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Của Ngày Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook