Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Chương 10: Hai Người Là Gì Của Nhau?

Mạc Kỳ Y

31/05/2015

- Tiểu Phong, lên thư viện cùng mình đi.

Tôi lúc này đang nằm dài trên giường, tay cầm chiếc điện thoại, không phải nhắn tin, chỉ là đang đọc một câu chuyện tình cảm vô cùng thú vị, đang đến đoạn ‘gay cấn’. Tôi lười biếng đáp:

- Thôi, cậu đi một mình đi, tớ đang bận lắm.

- Bận cái gì mà bận- Bích Như trèo lên giường tôi, dật phăng cái điện thoại trên tay tôi, nhìn vào màn hình, rồi lên tiếng cằn nhằn.

- Lại đọc tiểu thuyết, cậu không thấy phí thời gian à, có gì hay đâu chứ?

- Tớ đang rất rảnh mà, trả lại đây- tôi chồm người qua giật lại cái điện thoại, nhưng Bích Như đã nhanh tay hơn, dơ nó cao hơn tầm với của tôi. Đang đọc đến đoạn hay mà, trả lại đây, đồ đáng ghét này.

- Đi đi mà.- cô ấy nài nỉ. tôi vẫn giữ nguyên ý định ban đầu của mình

- Cậu muốn đi thì đi một mình đi, không có rủ Ngọc Huệ với Lam Thiên cùng đi. Tớ mệt lắm. Đừng có năn nỉ vô ích, tớ cứng lắm.

- Cậu bị ngốc à? Con nhỏ Ngọc Huệ có bao giờ chịu ở yên trong nhà không? Lam Thiên cũng không có ở đây, chỉ có con heo lười là cậu thôi. Đọc truyện có gì vui đâu, tớ thấy cậu nên đi ra ngoài hít thở không khí còn tốt hơn, hôm nay trời cũng rất đẹp nữa.

Tôi đắn đo, ngó ra ngoài cửa sổ.

 Ừ thì hôm nay trời cũng đẹp thật, tiết trời đầu thu với những cơn gió mơn man nhẹ nhàng, ánh nắng mỏng manh óng ánh vàng, trên trời xanh trong mây trắng trôi lừng lờ. Ra ngoài hít thở không khí một chút cũng không sao.

Mọt buổi chiều đầy sảng khoái.

- Thôi được, đi cùng cậu.- tôi đáp.

Bích Như mỉm cười vui thích, trả lại chiếc điện thoại cho tôi, toài xuống giường, lấy sách cho vào cặp rồi ngoảnh lại giục tôi nhanh lên, tôi chán nản đáp lại một câu rồi cùng cậu ấy ra khỏi cửa.

Bích Như nói đọc truyện tiểu thuyết không hay, nhưng theo tôi thấy thì cũng không phải là quá nhàm chán. Lên thư viện đọc mấy cái loại sách về kinh tế mới gọi là khô khan, mặc dù nó có ích, ờ đúng, nhưng cũng chẳng làm tôi thấy thích thú gì cho cam.

Hôm nay thư viện mở, rất đông người, tôi lần đầu tiền đến đây đấy, tuy rằng đã học được ở cái trường Thanh Khê này mấy tháng trời rồi. Bích Như lại không như tôi, cứ chủ nhật nào cũng sẽ ghé qua thư viện một hai bận, mà không cứ là chủ nhật, hôm nào rảnh tôi cũng thấy cô ấy lên đây hết. Lúc nào về phòng cũng ôm một chồng sách to khự về, nhìn thôi cũng thấy nản, tại sao cô ấy lại có thể đọc hết chúng được cơ chứ. Nếu là tôi, tôi thà không ăn cơm cũng đừng hòng bắt tôi dở mấy quyển sách ấy ra mà đọc.

Chúng tôi lượn một vòng quanh thư viện, phải nói rằng nó thật sự rất lớn, ba tầng liền . Toàn sách là sách, tôi còn ngỡ mình đang lạc vào thế giới của sách truyện nữa đấy. cách bài trí cũng rất thông minh và gọn gang, kiến trúc cũng rất đẹp nữa…

Thế là thêm vào việc đi theo Bích Như chọn lựa những cuốn sách, hết cầm lên lại đặt xuống, đi hết dãy này đến dãy nọ. Tôi lại thấy việc ngắm nghía mọi vật xung quanh và con người thú vị hơn nhiều.

Đi được một lúc sau, không lạ lẫm gì, tôi bị lạc rồi.

Trước mặt tôi là những dãy bàn ghế được xếp ngay ngắn, đây là chỗ để mọi người thoải mái ngồi xuống đọc sách nếu như không muốn mang về nhà, phải ôm cho nặng tay.

Tôi hết ngó bên nọ đến nhìn bên kia, lạ thật, mới nãy Bích Như còn đứng ở đây chọn lựa kia mà. Sao lơ đãng một cái mà đã không thấy bóng dáng đâu mất rồi. cậu ta luyện thuật độn thổ từ khi nào ấy nhỉ?

Tôi vừa đi vừa tự mình suy nghĩ, nhớ lại những nơi mình đã bước qua. Trong lòng không ngừng trách móc bản thân đã lơ đễnh Khốn lỗi, chỗ này cứ như là mê cung vậy, mắt tôi láo liếng tìm Bích Như, chân cứ đi rồi lại thành lạc càng thêm lạc.

Đã bảo rồi mà, thì thà cứ để tôi nằm ở trong phòng đọc truyện có phải hơn không, lôi kéo làm gì không biết, mà biết thế tôi ở nhà quách cho xong, bày đặt đi hít với chả thở, bây giờ thành ra thế này đây. Hối hận quá, chân mỏi lắm rồi.

Cơ mà muốn về nhà lại chẳng biết đường nào mà ra, tôi bẩm sinh đã mù đường mù lối, có ra được khỏi cái mê cung này chưa chắc đã tìm thấy lối để về phòng.

Đang lúc đắn đo định hỏi một bạn nữ nào đó, đuôi mắt tôi nhác thấy bóng dáng Tấn Thành, hắn đang cầm một quyển sách gì đó lên đọc qua, trông dày kinh khủng, cái này cầm đập lên đầu không chết thì cũng phải vào bệnh viện dưỡng thương.

Tôi chạy lại vỗ vai hắn

-Hey..- may quá gặp được vị cứu tinh rồi, bảo hắn đưa mình về cũng được nữa.

Sau lần gặp trước đó, tôi không gặp được hắn, vì cái trường to rộng thế này kia mà. Thế nên việc hắn hứa với tôi, dẫn tôi đi thăm quan, hắn chưa làm được. Việc tôi hứa với hắn, đưa hắn đi khao ăn, cũng chưa thực hiện.- thật trùng hợp- tôi mỉm cười tươi rói.

Thôi vậy, hôm nay có duyên hội ngộ, cũng gần đến giờ ăn tối rồi, tôi bảo hắn đi ăn luôn.

Tấn Thành quay ra, thấy tôi hơi ngạc nhiên.

- Em làm gì ở đây vậy?

- À, em đi chọn sách để đọc…

- Đi một mình sao? Đã chọn được gì chưa?

Dĩ nhiên là chưa, tôi có muốn lên đây để chọn sách về đọc đâu kia chứ.

- À, em đi cùng bạn, nhưng mà không biết cô ấy chạy đi đâu lạc mất, tìm mãi mà không thấy.

- Chứ không phải em bị lạc à.- hắn cười cười, hừ, bị nói trúng tim đen mới đau.

- À..ha,ha- tôi gãi gãi đầu cười ngu, cũng không biện bạch gì nữa, nói thẳng luôn vào chủ đề chính- hôm nay anh có rảnh không, em mời anh đi ăn cơm…

- Đi bây giờ luôn à?- hắn nhìn đồng hồ, rồi ngẩng lên hỏi tôi.

Tôi gật đầu.

- Ừ, vậy đợi tôi cất chỗ sách này đi đã.

Lúc này tôi mới phát hiện dưới chân mình là một đống sách khác , cao ngang đầu gối, trời ạ, như thế này được gọi là tự mua việc vào thân đây. Thảo nào, thảo nào anh ta lại học hành giỏi giang, xuất chúng như vậy. Không như Y Thần, suốt ngày ngủ gật gây chuyện mà vẫn có thể học cực đỉnh luôn.

Ủa, Y Thần thì liên quan gì đến việc này nhỉ?



Một lúc sau, cất sách xong xuôi, chúng tôi rời khỏi thư viện. Hóa ra cũng không phải là quá khó để đi ra, mà là khi nãy do tôi cứ đi lòng và lòng vòng lên mới không tìm thấy đường ra mà thôi.

- Anh muốn ăn gì? Bánh mì cuộn, gà gạo nếp, đậu tương xào thịt, hay muốn ăn lẩu, em biết một chỗ ăn rất ngon, hay chúng ta đến đó nhé. quán… á…- tôi mải nói chuyện không để ý phía dưới chân là bậc thang, thế là trượt chân, ngã nhào. Thôi xong, bậc thang này mà ngã xuống nặng nhất là chấn thương xọ não còn nhẹ nhất là gãy xương chứ chẳng chơi.

Tôi nhắm mắt đợi chờ cơn đau đớn khắp toàn thân, nhưng, dường như có thứ gì đó ôm lấy tôi thì phải, tôi từ từ mở mắt ra. Gương mặt Tấn Thành đập vào mắt tôi, miệng hắn mấp máy, hỏi tôi:

- Em không sao chứ?- đầy vẻ quan tâm, tôi cũng hoàn hồn, chậc, sợ chết mất, số tôi còn may mắn chán. Tôi vội lắc đầu, cũng không để ý rằng tư thế hiện tại của hai người rất mờ ám, hắn ôm lấy tôi, tay vòng qua eo ôm lấy lưng tôi, còn tôi thì nằm gọn trong vòng tay hắn, mặt đối mặt, khoảng cách rất gần. tư thế thật thân mật.

A , làm cái gì vậy chứ. Tôi định đưa tay đẩy hắn ra, đang đắn đo không biết có nên bồi thêm một cái tát vào mặt hắn vì tội lợi dụng thời cơ hay không. Bỗng tôi thấy có bóng người ở phía sau:

- Tiểu Phong, hóa ra cậu ở đây à?- là Bích Như, cô ấy tiến lại gần. tôi liền lùi lại phía, sau. Tấn Thành cũng buông tôi ra rồi quay lại nhìn người vừa đi đến.

- A, ừ, Bích Như, …- tôi tần ngần một lát, đang không biết nên giải thích thế nào, Bích Như chắc đang hiểu lầm mối quan hệ của chúng tôi. Mà tôi trước giờ cũng không thích những thứ không rõ ràng. Mà làm gì có gì mà cần phải giải thích, tôi ngã, hắn đỡ cũng là chuyện thường tình thôi.

Mà nếu có sốt xắng giải thích, tôi e rằng sự hiểu lầm không những không thuyên giảm mà còn có tình trạng tăng lên.

- À, Bích Như, giới thiệu với cậu, đây là Tấn Thành- tôi nói thừa rồi, Bích Như cũng biết hắn ta mà, thậm chí còn biết rõ hơn tôi là đằng khác, tôi mỉn cười gượng gạo, quay sang nói với Tấn Thành- còn đây là Bích Như, bạn cùng phòng với em.

- Chào em- tấn Thành tỏ vẻ lịch thiệp, đưa tay ra ý muốn bắt tay. Tôi thấy hắn cứ giả tạo sao sao, nhưng thái độ của Bích Như lại khiến tôi để tâm hơn, nếu tôi không nhầm, mặt cô ấy hình như hơi đỏ lên thì phải. Bích Như quả thật rất giỏi che giấu cảm xúc, nhiều lần, tôi cũng đoán không ra tâm tư của cô ấy. Lúc giận nhìn không ra, lúc vui nhìn cũng chẳng thấy, hoặc có thấy thì cũng chỉ là những cảm xúc vô cùng mờ nhạt và thoáng chốc mà thôi. Hiếm khi thể hiện rõ rệt mà rõ rệt cũng chẳng kéo dài được lâu.

Bích Như đưa tay ra bắt lấy tay Tấn Thành, lí nhí nói;

- Chào anh.

Hai người thật quá câu lệ tiểu tiết. Tôi hồ hởi nói:

- Bích Như, tớ với anh ấy bây giờ định đi ăn, cậu có muốn đi cùng không?

Cô ấy nhìn tôi, rồi quay sang nhìn Tấn Thành, hắn có vẻ như không mấy bận tâm khi tôi mời thêm một người khác đi cùng, hoặc giả dụ hắn thấy Bích Như xinh đẹp ôn nhu, cũng thấy cảm mến, muốn hai người trở nên thân thiết hơn. Nhưng đấy chỉ là những điều tôi phỏng đoán mà thôi, còn chính xác thế nào, tôi đoán chẳng ra

Mà lí do tôi mời cô ấy đi rất đơn giản, tôi với Tấn Thành đi ăn riêng với nhau cứ thấy kì kì làm sao ấy, dẫn cô ấy theo để nói chuyện để không khí đỡ căng thẳng.

Thấy Tấn Thành không có ý kiến, tôi hiểu rằng hắn cũng đồng ý. Thế là không kịp để Bích Như nhận lời, tôi kéo cô ấy đi luôn, không để cho Bích Như có thời gian đắn đo do dự. Tôi thấy việc đi ăn uống còn bổ ích hơn là chúi mũi vào mấy cuốn sách kia, mà Bích Như lại rất ít khi ra ngoài chơi, cũng phải lôi kéo cô ấy đi đây đi đó để mở man thế giới quan chứ nhỉ?

Tôi đúng là một cô bạn tốt bụng a.

Chúng tôi tìm đến quán Chu như thường lệ, không biết Tấn Thành đến đây bao giờ chưa, thế là tôi hỏi hắn, hắn nsoi chưa bao giờ, tại sao nhỉ. Quán này vừa ngon lại vừa rẻ, hắn học năm hai từ là học hơn tôi một năm ở trường này, một quán ăn ngay ngần trường như vậy mà cũng chưa bước chân tới sao?

Tôi làm vẻ mặt hơi ngạc nhiên, lại hỏi tại sao, hắn không trả lời, tôi thấy mình bị lơ đẹp, có phần hơi ấm ức. nhìn sang Bích Như, cô ấy vẫn giữ được dáng vẻ điềm nhiên.

Không dề dà nữa, chúng tôi bắt đầu gọi món, khi thấy vừa đủ cho ba người dung, chúng tôi mới bắt đầu ăn.

- Bữa này tớ khao, mọi người cứ ăn tự nhiên, không phải ngại- tôi cười cười rồi cầm đũa lên chén luôn.

Chúng tôi bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, thi thoảng lại đá đểu nhau vài câu. Tôi thấy mình cứ vồn vã ăn, mà hai người còn lại có vẻ hơi khớp, tôi liền dừng lại một chút, gắp vào bát mỗi người một miếng thịt gà tẩm bột chiên giòn, quan tâm nói:

- Hai người ăn nhiều vào một chút

- cảm ơn- Bích Ngọc mỉn cười nhìn tôi rồi cúi xuống ăn tiếp, còn tên gia sư đáng ghét, hắn chẳng nói gì, không cảm ơn cũng chẳng từ chối, cúi xuống ăn mà không thèm nhìn tôi lấy một cái. Thôi kệ.

Khỏang độ nửa tiếng sau thì bữa ăn kết thúc, không để ai kịp tranh giành trả tiền, tôi đã gọi bác Chu ra thanh toán, rồi kéo hai người còn lại ra về, vừa đi vừa xoa bụng thỏa mãn vì được lấp đầy. Đồ ăn bác làm thật là không thể chê vào đâu được.- Ụa….- tôi giật mình quay sang bên cạnh, Tấn Thành đang vịn vào cột đèn bên đường mà nôn, oác, không phải chứ? Hắn bị ngộ độc sao? Tôi và Bích Như cũng ăn mà, có thấy bị gì đầu?

Tôi vội vã chạy lại đỡ hắn.

- Anh làm sao vậy?- thấy hắn tiếp tục nôn ra mà không nói gì, tôi quay sang hỏi Bích Như.

Bích Như cũng chạy lại một bên, gương mặt điềm tĩnh tỏ vẻ lo lắng. Một lúc sau lên tiếng.

- Anh ấy bị dị ứng, phải đưa đến bệnh viện ngay thôi.

- Hả, dị ứng..dị ứng cái gì cơ chứ?- tôi lắp bắp, nhất thời tay chân trở nên cuống quýt.

- Tớ không biết, gọi taxi đưa anh ấy vào bệnh viện nhanh- Bích Như cũng trở nên mất bình tĩnh. Tôi vội vàng rút điện thoại ra gọi cho bệnh viện.Nói địa điểm và bệnh trạng

- Họ nói 5 phút nữa sẽ tới- cũng may, có một cái bệnh viện gần đây.

Tình trạng của Tấn Thành vẫn không thuyên giảm, liên tục nôn thốc nôn tháo dữ dội, trên người bắt đầu xuất hiện những nốt mẩn đỏ. Hơi thở trở nên nặng nề khó khăn hơn.

……..

Hắn bị dị ứng với đậu phộng, chắc là do ăn miếng gà mà tôi gắp cho, trong đó có đậu phộng mà, có lúc tôi còn khen ngợi sự sáng tạo của chủ quán, có thể nghĩ ra việc kết hợp động phộng vào món ăn, mùi vị vừa béo vừa thơm, không ngấy rất dễ nhuốt. Ấy vậy mà cũng có ngày, tình cảnh như thế này lại xảy ra, tôi có được coi là gián tiếp gây nên vụ dị ứng này không nhỉ, dù gì cũng chính tay tôi gắp đồ cho hắn mà, nhưng mà tôi có biết rằng hắn bị dị ứng đồ ăn đâu.

Xét cho cùng cũng không phải lỗi của tôi, thế mà tôi lại cảm thấy áy náy vô cùng.

Tôi đẩy cửa phòng bệnh, hắn đang nằm trên giường, thấy có người vào liền ngẩng đầu dạy nhìn, rồi ra chiều muốn ngồi dạy, tôi vội nói:

- Không cần đâu, anh cứ nằm xuống, bác sĩ nói anh cần nghỉ ngơi…- hắn không thèm nghe lời tôi, vẫn lấy gối kê sau lưng ngồi dậy, bộ dạng có vẻ vẫn hơi mệt mỏi. Sau khi được bác sĩ cấp cứu, cho uống thuốc, hắn cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng.

Trên người đã bớt đi những vết mẩn đỏ, cũng không còn nôn nữa.

- Anh có muốn uống nước không? Có cảm thấy đói không để em đi lấy?- Bích Như bước vào.



- Lấy cho anh cốc nước- hắn gật đầu nói với Bích Như, cô ấy đi ra ngoài, trong phòng này không có nước , mà có đi chăng nữa chắc cũng không được vệ sinh cẩn thận. Dù là bệnh viện đi chăng nữa, huống hồ, bệnh viện lại là nơi nhiều vi khuẩn vi trùng bệnh này bệnh nọ, nước để ở đây lâu, không nhiễm mới là lạ, ai mà quan tâm tới việc khử trung thanh lọc, thế nên ra ngoài mua vẫn hơn. Tuy mất thời gian nhưng lại an toàn.

Bích Như bước ra ngoài mua nước uống, trong phòng chỉ còn lại tôi với Tấn Thành.

- Em xin lỗi, lẽ ra không nên gắp …

- Không phải lỗi của em.- hắn nói- Cũng muộn rồi, em về đi. Mai còn phải lên lớp nữa.

Hắn đang đuổi tôi đấy à, rõ ràng tôi lo lắng cho hắn lên mới hỏi thăm kia mà.

- Nhưng…

- Anh ổn mà.

Hắn ổn thật, thôi vậy, hắn đã không muốn tôi ở đây, mà tôi ở đây cũng chẳng giúp được gì, về cũng được, ít ra cũng giúp hắn đỡ vướng mắt.

- Vậy em về đây.- tôi đẩy cửa ra ngoài, đi xuống dưới thanh toán tiền viện phí rồi ra về.

Tôi về phòng, Lam Thiên đang ngồi nghe nhạc vừa sơn móng chân, thấy tôi về liền hỏi.

- Sao về muộn vậy?

- Ngọc Huệ vẫn chưa về à?

- Chưa, đi suốt từ sáng tới giờ, không biết là đi đâu.

Chắc đi chơi với tên ‘hành tỏi’ người yêu cậu ta rồi.

- Sao Bích Như vẫn chưa về, chẳng phải hai cậu đi cùng nhau sao?

Thôi chết, lúc nãy mải suy nghĩ ủ dột, tôi quên mất Bích Như đã đi mua nước cho Tấn Thành, về thẳng kí túc xá luôn, không đợi cô ấy rồi về cùng.

- Chắc chốc nữa là về thôi.- tôi lấy quần áo đi tắm.

Lúc Bích Như trở về, cô ấy cũng chẳng nói gì nhiều, đại khái là hỏi về tình trạng của Tấn Thành thế nào, rồi tôi kể mọi chuyện cho Lam Thiên nghe, Bích Như vào phòng tắm rửa, xong xuôi, cả ba người cùng nên giường đi ngủ.

 Ngọc Huệ tối nay chắc không về. Đã qua giờ kí túc xá nữ đóng cửa mà cô ấy vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu. Chúng tôi cũng quen rồi, Ngọc Huệ chẳng bao giờ gọi điện thoại hay nhắn tin về báo cô ấy về muộn hay ngủ ở ngoài.

Lúc đang thiu thiu ngủ, tôi nghe thấy giọng nói của Bích Như:

- Tiểu Phong, cậu là Tấn Thành là gì của nhau vậy?- cô ấy ngủ giường phía trên, tôi ngủ phía dưới, giường hai tầng mà. Cô ấy nói nhỏ, đủ để tôi nghe thấy, không đủ để đánh thức Lam Thiên đang ngủ ngon lành ở giường bên kia.

Tôi hơi bất ngờ vì câu hỏi, nhưng cũng thành thật trả lời.

- Anh ấy là gia sư của tớ, hồi còn học lớp mười hai.

- Chỉ vây thôi sao…?

- Ừ.

- ….

Im lặng, cô ấy ngủ rồi chắc?

- Tiểu Phong ơi, Tiểu Phong ơi…..

Thấy có người gọi mình, tôi vội chạy ra cửa xem sao, là Ca Điềm, cô bạn phòng kế bên.

- Có chuyện gì vậy?- tôi dụi dụi mắt, đang thiu thiu ngủ, bây giờ đã chín giờ hơn rồi. Cuộc sống sinh viên đôi lúc cũng thật nhàm chán, ngoài giờ đi học trên lớp ra, thi thoảng bám người này người kia đi đây đi đó, hầu như tôi đều nằm trên phòng đọc truyện hoặc đi ngủ cho khỏe.

- Bên dưới có người tìm cậu đấy, bạn trai à? Đẹp trai phết – Ca Điềm cười cười trêu.

- Chắc cậu nhầm rồi, tớ làm gì có bạn trai- tôi vẫn còn đang mơ màng.

- Cậu xuống dưới mà xem, anh ta vẫn đang đứng ở dưới đấy đợi cậu đấy. thôi tớ về phòng đây.

- Ừ-tôi vào phòng, rửa mặt qua loa, sau đó buộc mớ tóc lòa xòa lên, khoác tạm một chiếc áo mỏng bên ngoài, rồi bước xuống tầng dưới. Lam Thiên đang ngồi đánh máy gì đó trước màn hình laptop, thấy tôi ra ngoài cũng hỏi đi đâu, tôi nói tôi về ngay rồi đóng cửa lại dùm cô ấy.

Xuống dưới tầng dưới, tôi đưa mắt nhìn xung quanh, làm gì có ai chứ. Vắng hoe. Tôi xoa xoa hai cánh tay, hồi nãy tôi còn đang đắp chăn ấm, ra đây trời trở gió, lạnh kinh. Chẳng lẽ Ca Điềm lừa tôi sao, làm gì có ai tìm tôi chốn này chứ. Mà theo cô ấy nói là người đó là con trai, con trai mà vào được kí túc xá nữ sao? Chắc cô ấy nhìn nhầm rồi.

Tôi quay người định về phòng, tiếp tục giấc ngủ còn dang dở, bỗng phía sau vang lên tiếng nói trầm ấm:

- Tiểu Phong…- tôi vội quay người lại, dưới gốc cây Phong gần đó, có người đang từ từ bước ra.

Chỗ đó tối quá, tôi không thể nhìn thấy mặt người đó, chỉ nhìn thấy cái bóng đen cao lớn đang bước lại phía tôi. Tôi hiếu kì, lại nheo nheo mắt vào nhìn cho rõ.

Gió thổi tới, những chiếc lá ồ ạt reo vang, dưới ánh đèn vàng vọt chao nghiêng rơi xuống.

Người ấy bước ra khỏi bóng tối, giờ thì tôi biết đó là ai rồi. Mái tóc mền mại bay trong gió, khuôn mặt điển trai đầy vẻ ngạo mạn, trên môi nở một nụ cười như có như không. Tà áo tung bay, có ánh sáng trắng lấp lánh một bên tai. Tôi ngạc nhiên, miệng mấp máy:

- Vương Y Thần, sao cậu lại ở đây?

- Tôi đến để thực hiện lời hứa…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook