Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 2: Vừa nhìn chính là chẳng phải loại tốt lành gì

Điềm Thố Ngư

31/08/2021

Bởi vì được hạng nhất, mọi người hẹn nhau buổi tối đi ăn mừng.

Trước mắt cô về khách sạn, đem cup đặt ngay ngắn trong tủ kính.

Tắm rửa xong, mái tóc dài ướt đẫm, đôi chân thon thẳng tắp, Thường Lê mang dép lê đem đồ ăn được giao đến đi về phía giường.

Nằm úp sấp, dùng nĩa quấy đều mì ý sốt kem nấm*, ăn từng miếng nhỏ.

*Mì ý sốt kem nấm: món của Ý, mỳ ý trộn với whipping cream

Cô lại đột nhiên nhớ tới người đàn ông kia.

Lần đầu tiên cô gặp anh là ở sân bay hai ngày trước, bởi vì học vẽ tranh sơn dầu ở Ma Đô, tới gần khai giảng mới bay trở về Bắc Kinh, lúc vừa ra khỏi sân bay liền nhìn thấy anh.

Thành phố đông đúc hỗn loạn, ánh đèn neon cùng đèn pha oto hoà lẫn với nhau trong đêm tối, tạo cho nơi đây một mảng màu sắc mơ hồ.

Người đàn ông dựa bên quầy bán vé, vạt áo sơ mi trắng tùy ý nhét một nửa vào cạp quần đen dài, ánh đèn chiếu rọi, mơ hồ lộ ra dáng người vai rộng eo thon.

Thường Lê học vẽ tranh từ khi còn là học sinh tiểu học, cảm thấy người đàn ông này dáng người từ trên xuống dưới tỉ lệ hoàn mỉ, cặp mắt đào kia so với tranh cô vẽ còn đẹp hơn.

Nghe nói con trai mắt đào đều không phải người chung tình, nhưng nụ cười kia không đạt đến đáy mắt, từng cử chỉ đều lười biếng tản mạn, lộ ra vẻ lạnh lùng thuần khiết.

Thường Lê đứng tại sân bay ngơ ngác nhìn anh, không chú ý đường, hành lý tuột tay rơi xuống cầu thang.

Người đàn ông dường như nghe thấy động tĩnh phía bên này.

Hai người nhìn nhau, khoảng cách khá xa.

Chỉ là sau hai giây, anh ta dời tầm mắt đi trước, nới lỏng caravat, mở cửa xe ngồi vào.

Thường Lê chạy xuống cầm hành lý, nhịn không được lại nhìn sang.

Cô nghĩ đàn ông như hắn là loại lạnh lùng như vầng trăng trên trời, xa tầm với, lạnh lùng trong sáng, treo cao trên bầu trời.

Sau khi ăn xong phần mỳ ý, Thường Lê thu dọn một chút liền đi ra ngoài.

Địa điểm ăn mừng cô giành hạng nhất và Mạnh Thanh Cúc hạng nhì là tại một quán bar nhạc Jazz*.

*Jazz: là một thể loại âm nhạc bắt nguồn từ cộng đồng người châu Phi ở Hoa Kỳ vào cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20. Trong những bản nhạc Jazz không thể thiếu kèn Saxophone.

Thường Lê năm hai cao trung một mực đi Thượng Hải theo học nghệ thuật, bây giờ năm ba sắp khai giảng mới trở về học lớp bổ túc văn hoá để chuẩn bị thi đại học. Hiện tại doanh nghiệp của Thường gia có trụ sở chính ở Thượng Hải, trở về chỉ có một căn biệt thự, cô ngại cách trường học quá xa, liền tạm thời ở khách sạn.



Thường Lê đến sau nên đã có rất nhiều người.

Tính cách cô cũng kết được rất nhiều bạn bè, nhưng quan hệ tốt nhất cũng chỉ có Mạnh Thanh Cúc cùng Phàn Hủy.

Mạnh Thanh Cúc cũng là sinh viên mỹ thuật như cô, mà Phàn Hủy lại theo con đường đại học bình thường.

"Hai ngày nữa là khai giảng, cái đầu tóc đỏ chó Ngao Tây Tạng này của cậu phải làm sao a?" Phàn Hủy hỏi.

Mạnh Thanh Cúc liếc mắt: "Tại sao đến cậu cũng hùa theo Lê Lê cười nhạo mình, không đẹp à! A? Không đẹp sao! Mình lại cảm thấy rất được nha!".

Thường Lê hai tai che miệng cười, mắt hạnh cong cong: "Rất đẹp nha, nhưng hô khai giảng mà để lão Lưu nhìn thấy thì cậu sẽ bị đánh thành thịt kho tàu".

". . ."

Mạnh Thanh Cúc "Ô" một tiếng, cắn cắn môi, tội nghiệp mà nói, "Được a, ngày mai mình lại nhuộm quay lại".

Ba người ngồi chung một chỗ cùng trò chuyện, bỗng nhiên Phàn Hủy kéo tay Thường Lê, nửa gương mặt che đi bờ vai của cô: "Lê Lê! Bên kia có anh cực kì đẹp trai! !"

Thường Lê cầm cốc đồ uống, miệng cắn ống hút khẽ động, cả người uể oải, chậm rãi quay đầu nhìn qua.

Thường Lê ngừng cắn ống hút.

Cô nghiêng đầu chớp chớp mắt, phản ứng đầu tiên là trùng hợp như vậy sao, quả nhiên là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ*, tiếp theo là âm thầm phá bỏ những tính từ gì mà trăng hoa, không thể tiếp cận, lạnh lùng gì đó trong tâm trí cô.

*Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ: có duyên phận, dù xa tới đâu cũng sẽ gặp lại.

-

"Hứa tổng, ngài uống nhiều rượu như vậy, lát nữa em đưa ngài về nhà nhé." Một người phụ nữ tựa vào bên cạnh Hứa Ninh Thanh, giọng nói nũng nịu, một thân sườn xám xẻ tà nương theo động tác lộ ra làn da trắng như hoa.

Hứa Ninh Thanh giương mắt lên thoáng qua, không nói chuyện, khom người rút một điếu thuốc, cô nàng liền lập tức hiểu rõ, biết điều châm thuốc.

Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, Hứa Ninh Thanh hít một hơi, đầu thuốc ánh hồng bén lửa, hắn thở ra một làn khói, đầu ngón tay gõ gõ tàn thuốc.

Thấy anh không nói lời nào, người phụ nữ lại gọi: "Hứa tổng?".

Hứa Ninh Thanh rũ xuống mắt, âm thanh cười khẽ, đầu nghiêng sang bên khác, ý từ chối rõ ràng.

Ngược lại vừa nghiêng đầu, liền thấy ba cô nhóc đang hóng hớt nhìn qua bên này, người ngồi giữa có chút quen mắt, đôi mắt đen chớp chớp, từ khoảng cách này có thể nhìn thấy cặp lông mi dài, tóc đen, áo choàng, trông điềm đạm đáng yêu.

Hứa Ninh Thanh nhìn qua hướng bên này một lát, ba cái đầu kia nhanh chóng nhìn đi hướng khác.



"Anh đẹp trai mới vừa rồi là đang nhìn về phía chúng ta!!" Phàn Hủy vỗ đùi.

Mạnh Thanh Cúc cũng vỗ theo: "Đúng!! Thậtquá đẹp trai!! Mẹ nó tôi nguyện ý góp quỹ vào màn ra mắt của hắn!!!.

Phàn Hủy nói: "Gu của chị! Phong lưu lãng tử!! Nhã nhặn bại hoại!!".

Thường Lê: ". . .".

Cô tiến tới, có chút lén lén lút lút, nhưng âm thanh lại ngọt ngào pha chút vui tươi: "Có muốn mình hỏi giúp cậu phương thức liên lạc không?".

"Duyệt!" Phàn Hủy vỗ đùi, ngay lập tức phản ứng, sững sờ quay đầu nhìn sang, ". . . A?".

Từ trước đến nay chỉ có người khác muốn phương thức liên lạc của Thường Lê, lại còn chưa chắc có được, hôm nay chủ động đi xin quả thật là hiếm có.

Mạnh Thanh Cúc cũng sửng sốt, đột nhiên suy nghĩ linh hoạt, mái tóc đỏ hú hét ầm ĩ: "Anh ta có phải chính là người cậu vừa thấy đã yêu không!!!".

Thường Lê: ". . .".

Trong lòng nghĩ thầm lấy cho cô nàng cái loa, tốt nhất là hô cho cả quán rượu này cùng nghe.

Bên cạnh những bạn học khác nghe tiếng liền nhìn sang.

Thường Lê tai phiếm hồng, tiến lên che cái miệng nhỏ của Mạnh Thanh Cúc lại, đỏ mặt phủ nhận: "Không thể nào! Ánh mắt của mình nào có kém như vậy! Anh ta vừa nhìn chính là không phải loại tốt lành gì a!".

Vội vội vàng vàng che dấu.

Hứa Ninh Thanh vừa lúc đứng dậy đi nhà vệ sinh, ngang qua liền nghe được giọng điệu tràn đầy kiêu ngạo của cô nàng: "Anh ta vừa nhìn chính là không phải loại tốt lành gì a!!".

Cô gái trông có chút thẹn thùng cùng tức giận, mặt đỏ bừng, mái tóc đen mềm mại xoã xuống, càng làm tôn thêm làn da trắng.

Không phải loại tốt lành gì.

Ôi.

Hứa Ninh Thanh cười một tiếng.

Thường Lê nghe được thanh âm, lưng cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn sang.

Người đàn ông đứng ở phía sau, nhìn cô từ trên cao xuống, ánh đèn hỗn tạp chiếu rọi lên đường cong kiên nghị, khóe môi cong lên, nhìn cô chậm rãi nhướn mày.

Thường Lê: ". . .".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
cô vợ thay thế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook