Gái Già Xì Tin

Chương 6: Không viển vông, không ngốc xít thì đâu phải là cô

Nguyễn Thu Thủ

02/04/2014

Thật khổ, những chuyện gặp mặt thế này, trong khi “đương sự” thì lòng lạnh tanh, còn người đứng ngoài sắp xếp thì ai cũng tưng bừng khói lửa, cứ như cơ duyên đến tận nhà, chỉ có việc túm lấy. Dương mà tỏ ra thiếu nhiệt tình, bác sẽ giận cho bằng chết. Vậy nên, cô gượng cười.

“Bác đã gặp anh ấy lần nào chưa ạ?”

“Chưa! Chỉ nghe bác Thụ kể thôi. Thằng này sinh năm 79, hợp tuổi lắm đấy. Mà chưa kể, thấy bảo cũng sáng sủa lắm. Mới về chỗ của bác, mà đã được giao làm đội trưởng đội thi công rồi!”

“Vâng”.

Bác Tâm im lặng một lúc, lúc sau quay sang thì thào với Dương “mà bác bảo, thằng đấy cũng không biết là hai bác định làm mai đâu. Hôm nay bác Thụ chỉ rủ nó về nhậu, cứ vờ như là tình cờ gặp cháu ở đây thôi…

Ôi trời ơi, lại có kịch bản “tình cờ” ở đây cơ đấy. Dương cười méo xẹo, lòng thầm nghĩ, lỡ vớ phải anh chàng cũng dị ứng mấy trò mối mai này thì … vui ác. Cô và anh ta sẽ nhìn nhau từ phút đầu tiên và nhận ra rằng hai người đã có … thù oán với nhau từ kiếp trước.

Từ chính bản thân Dương suy ra thì biết, vì vốn khó chịu với những vụ mai mối, cho nên vô hình chung, sự khó chịu đó sẽ lan sang cả đối tượng được mai mối. Cũng không ít lần, có những người Dương gặp cũng rất ổn, cũng rất đường hoàng phong độ, song cái ý nghĩ một người đàn ông bị ép sắp đặt mai mối khiến Dương không thể mảy may nảy sinh chút nể phục nào dù chỉ bằng ngón tay út. Ở đây, đúng là “đồng bệnh” mà lại chẳng “tương lân” tí nào hết.

Dương và bác Tâm nấu nướng xong thì bắt đầu bày biện ra bàn. Bác Tâm không giấu được sốt ruột, liên tục nhìn đồng hồ. Dương thì bình thản như không, tót ra xem ti vi ở phòng khách. Bác Tâm cứ đi ra đi vào, cuối cùng không kềm nén được, bác móc điện thoại ra bấm số.

“Anh sắp về chưa… Ừ… em nấu xong hết rồi đây này. Dương nó cũng đến lâu rồi. Nhanh lên đấy!

Bác Thụ là dân xây dựng, trước làm nhà nước, đến tuổi thì nghỉ hưu. Nhưng nghỉ hưu rồi thì bác lại bung ra làm ăn, thậm chí còn “hoành tráng” hơn cả trước đây. Tính bác cởi mở, vui vẻ, trong các cuộc nhậu thì lại rất phóng khoáng hết mình, cho nên ở đâu cũng có anh em bạn hữu. Trong nhà, mọi người cũng rất nể bác. Mà đặc biệt, bác lại rất quý Dương.



Hồi cô còn bé tí, bác hay bế cô vào lòng, quấn chăn quanh hai bác cháu, vờ làm chuồng chim khiến cô thích mê tơi. Bác lại đọc nhiều sách, hay kể cho cô nghe những chuyện kì bí khiến cô há hốc. Bác thường cười ha hả nói rằng, tại sao trong bốn đứa con của bác, không có đứa nào học được cái kiểu “há hốc kinh ngạc” của Dương. Cho nên, Dương cũng là người tạo cảm hứng cho bác sáng chế những câu chuyện phiêu lưu nhiều nhất.

Khi Dương bị cả họ gào rú về chuyện lấy chồng, thì bác Thụ vẫn vỗ đầu bảo cô không việc gì phải vội. Thế mà hôm nay, bác lại “dắt” một thằng “đệ” về cho cô. Thế nghĩa là sao??? Huhu, đến bác Thụ cũng thấy cô như một con lợn ỉn, nuôi lâu thì cũng đến lúc “xuất chuồng” rồi sao?

Cố lắc lắc đầu để không nghĩ gì thêm, Dương ngồi chăm chú xem một chương trình du lịch về Căm pu chia. Cách làm như một phóng sự tài liệu này khiến cô rất mê. Dương vẫn thầm nghĩ, có dịp, cô sẽ đi Căm pu chia. Về chuyện ước mơ đi Căm pu chia này, xuất phát từ một lí do cũng rất vớ vỉn. Ngày trước, Dương xem bộ phim “In the mood for love” của Vương Gia Vệ, cô mê cái khuôn mặt đa cảm của anh chàng Lương Triều Vỹ kinh khủng. Khi anh chàng đến ngôi đền của tình yêu và thù hận này, anh đã thì thầm vào một hốc đá, về bí mật mối tình chôn sâu trong lòng…

Cô ước, cũng có lần, lòng cô có đủ một mối tình, để gửi trao vào đó, để nơi hốc đá bí mật kia, lưu giữ lại lời thì thầm yêu thương của mình với một người xứng đáng.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Dương lại thấy mình ngốc xít một cách kì dị. Có phải thế không nhỉ? Cô đã sắp ba chục tuổi đầu mà cứ mơ ước những điều viển vông. Nhưng đôi khi, không viển vông, không ngốc xít, thì đâu còn là cô nữa???

Bác Tâm ngồi xuống cạnh cô, khiến Dương sực tỉnh dòng suy nghĩ miên man. Giọng bác bắt đầu cáu kỉnh “cái ông này, đã dặn thế rồi mà giờ còn chưa vác mặt về… cơm canh nguội hết cả…

Dương cầm tay bà, vỗ nhè nhẹ như để động viên. Đúng lúc đó, có tiếng lạch cạch mở cửa. Bác Tâm vẻ mặt nhẹ nhõm, phấn chấn đứng lên.

“Về rồi đấy”

Bác Thụ đi vào, khuôn mặt mệt mỏi sau một ngày làm việc. Bác Tâm đỡ cặp cho bác, rồi ngó nghiêng ra đằng sau, mặt ngơ ngác.

“Nó đâu???”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gái Già Xì Tin

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook