Giang Nam Kỳ Nương Tử

Chương 10

Vân Nhạc

23/04/2014

“Ơ! Chuột cống kìa!” Triệu Vô Ngôn cười nói.

“Đình Long! Chàng… sao cả người chàng ướt hết thế?” Lương Đông Ân lắp bắp khi nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của hắn.

“Còn không phải có người ra sức hắt trà sao!” Hắn bĩu môi, liếc mắt một cái đến Triệu Vô Ngôn giả vờ chẳng có chuyện gì. “Đông nhi, ta khng cần nàng thay đổi, ta chỉ muốn nàng duy trì dáng vẻ như xưa, làm chính nàng, đem lòng yêu ta, ta đã rất vui mừng.” Hắn thâm tình nhìn nàng.

“Nhưng, người trong phủ nói…” Nàng lấy ra khăn tay lau đi chút trà còn lưu lại trên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

“Mặc kệ người bên ngoài nói thế nào, nàng yêu ta, chứ không phải yêu cả phủ tướng quân! Ta không cần nàng đi quan tâm đến chuyện nhỏ này, chuyện nhỏ này cứ để cho tổng quản, ta chỉ muốn nàng vui vẻ được làm chính mình, có thể duy trì được dáng vẻ ban đầu.” Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé bận rộn của nàng.

“Là ý nói, ta có thể lau son phấn này đi? Có thể không mặc xiêm y vướng chân này? Có thể mặc kệ việc sổ sách? Có thể không cần tiếp đãi khách? Có thể mặc kệ bức tranh Nghê Toản cần treo chỗ nào? Có thể luyện công giễu võ? Có thể đánh nhau với Thạch Khôi?” Nàng dường như phát hiện ra bảo vật, hai mắt sáng lên nhìn Vệ Đình Long.

“Vệ Đình Long trao cho nàng nụ cười tươi khích lệ, lập tức lại xụ mặt xuống “Chỉ có điều, đánh nhau cùng Thạch Khôi, không cho phép hắn giở trò sàm sỡ.” Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng lên môi để hôn.

“Thật sự có thể chứ?” Nàng vẫn có chút lo lắng, bởi vì lời nói của hắn với tổng quản và các quản sự không giống nhau.

“Đương nhiên có thể. Nếu bởi vì yêu ta mà khiến con người thật của nàng mất dần đi, vi phu sẽ thực đau lòng, trái tim cũng đau nữa. Cần gì bắt buộc người mình yêu phải thay đổi, như vậy là không yêu thật lòng.” Hắn ôm lấy nàng, khẽ vỗ về má phấn của nàng, nói một cách chân thật: “Yêu là phải dùng tâm tính bình đẳng mà đối đãi, chứ không phải ngươi là trời, ta là đất, ngươi là chủ, ta là tớ. Nàng phải nhớ cho kỹ, nương tử tốt…Vi phu yêu nàng nhất!” Hắn hôn nàng một cái, lại khôi phục thành nam nhân mặt dày mày dạn trước kia.

Bây giờ khua môi múa mép, vậy mà mấy hôm trước lại còn uống rượu giải sầu! Triệu Vô Ngôn ném cho hắn cái liếc mắt đầy xem thường.

“Ta còn nghĩ mấy ngày nay chàng không để ý tới ta, là vì ta làm không tốt.” Nàng cắn cắn cánh môi hồng.

“Đông nhi ngốc, ta mà không để ý đến nàng, có nàng mới không để ý tới ta! Một khi nàng không đem lòng nghĩ đến ta, ở trên giường thật đúng là lạnh lùng, vi phu sao dám bắt buộc nàng chứ?”

Hắn lại hôn lên má phấn của nàng.

“Aiz! Đông nhi, nàng không biết sao, thân thể của nàng đều phụ thuộc theo nội tâm của nàng, trong lòng đang suy nghĩ gì, thì cơ thể liền phản ứng như vậy, thật sự thể xác và tinh thần đều nhất trí!” Hắn nhìn về phía Triệu Vô Ngôn, nàng gật gật đầu với hắn, tỏ vẻ hắn nói đúng

Nàng đã muốn giải thích với hắn vì sao mấy ngày qua Lương Đông Ân ở trên giường lại lạnh lùng với hắn. Không phải nàng không thương hắn, mà là Lương Đông Ân có một cơ thể thực mẫn cảm, khiến lòng nàng không có ý muốn ân ái, cơ thể liền không có phản ứng kích tình, mấy ngày qua nàng đều trong phủ làm việc vặt, làm sao có tâm tình hoan ái?

Tự nhiên ở trên giường cũng sẽ trở nên lãnh đạm, làm Vệ Đình Long hiểu lầm nàng không thương hắn, không chịu tiếp nhận hắn.

“Chuyện này… ta không hiểu lắm. Ta còn nghĩ chàng vì ta không có… không có…” Nàng nhìn vào ngực mình. Nghe đại thẩm này nói, nam nhân đều thích nữ nhân có ngực lớn.

“Không có gì?” Vệ Đình Long khó hiểu nhìn nàng.

Thấy chưa! Quả đúng là vậy, cả hai cứ hiểu lầm qua lại, hai người mới lao vào ngõ cụt… Aiz! Đúng là nam nữ tình thâm trong thiên hạ! Triệu Vô Ngôn thầm cảm thán một tiếng.

Nàng phẩy quạt lên, nói với Lương Đông Ân tuyệt trần: “Huynh ấy không thèm để ý chuyện này đâu. Cơ thể mỗi người cũng không giống nhau, chỉ cần huynh ấy thích là được. Nếu có nam nhân chỉ vì ngực cô không đủ lớn mà cự tuyệt cô, loại nam nhân này cũng không cần, tốt nhất là lấy kiếm đâm chết hắn!” Nàng liếc Vệ Đình Long một cái.

“Không không không, ta chẳng hề để ý! Đông nhi, nàng vừa vặn như vậy, có khí chất hương vị của mỹ nhân, ta thích.” Vệ Đình Long liếm liếm môi, chỉ cần nhớ tới lúc ở trong cơ thể nàng là hắn liền lạc mất hồn vía, thân thể liền trở nên xốn xang.

“Nếu nữ nhân khác có dáng người giống ta, chàng cũng sẽ thích nàng ấy?” Nàng có chút bất an. Nàng không muốn chia xẻ hắn cùng người khác.

“Không không không, không giống như thế. Ta chỉ yêu một mình nàng thôi!” Hắn vội vã thanh minh.

“Tại sao vậy?”



“À… Là vì… Bởi vì…” Hắn cũng không thể nói hắn chỉ có phản ứng với một mình nàng! Như vậy nàng lại muốn hiểu lầm…

Triệu Vô Ngôn lúc này mở miệng, “Đó là vì Đông Ân cô có một lực hấp dẫn không hiểu nổi đối với Vệ Đình Long, mà mị lực hấp dẫn lôi cuốn này, lại xuất phát từ bối cảnh và khí chất phát ra trên người cô, không liên quan gì đến thân thể của cô cả. Trong thiên hạ, tìm được nữ tữ có mị lực hấp dẫn nam tử như cô, chỉ sợ giống như Phượng Hoàng Mọc Sừng Tê Giác, Vệ đại tướng quân của chúng ta thật vô cùng may mắn, đã tìm được người mình yêu nhất! Cho nên cô có thể yên tâm, huynh ấy sẽ không đi thích người khác.” Hắn cũng “không thể” yêu thích người nào khác. Triệu Vô Ngôn thầm bổ sung câu này.

“Nói cho cùng! Vô Ngôn, muội thật sự đã nói hộ lòng ta.” Vệ Đình Long trao cho Triệu Đình Ngôn ánh mắt cảm kích, lập tức lại bỡn cợt nói: “Mấy năm nay ta bị muội làm tổn thương cũng coi như xứng đáng một chút!”

Triệu Vô Ngôn lại ném cho hắn tia khinh thường lần nữa, Lương Đông Ân cắn cánh môi, áy náy nhìn tới hắn. “Thực xin lỗi, ta không biết là như vậy… ta nghĩ xử lý tốt việc trong phủ, cả đời đi theo chàng, xứng với chức tướng quân phu nhân, chính là biểu hiện yêu chàng sâu đậm nhất.”

“Đông nhi, không ai trời sinh ra gặp nhau đã yêu liền. Trải qua việc này, nàng nên biết, vi phu tuyệt đối sẽ không yêu cầu nàng trở thành người mà nàng không thích. Ta không hy vọng Đông nhi biến mất, ta hy vọng nàng là chính nàng, sống tự tại vui vẻ… là tại ta không tốt, không nói rõ cho nàng, mới khiến nàng rầu rĩ không vui.” Khó trách Triệu Vô Ngôn mắng hắn, khên nói thì không chịu sử dụng tài năng của mình.

Hắn yêu thương khẽ hôn nàng, ôm nàng ngồi lên đùi mình, cái trán để lên cái trán láng mịn của nàng, thâm tình nhìn nàng “Nếu vi phu vì nàng mà làm mấy chuyện như quản lý sổ sách, tiếp đãi khách khứa, nàng nhất định cũng không thích.”

Nàng gật gật đầu “Đúng vậy. Ta vẫn thích bộ dáng khua môi múa mép của chàng.”

“Cái gì!” Sắc mặt Vệ Đình Long rất khó coi. Sao mỗi một nữ nhân đều nói hắn khua môi múa mép thế?

Triệu Vô Ngôn cười to “Vệ đại tướng quân, ngay cả vợ của huynh còn nói huynh như vậy, chứ không phải tại tôi đi mách lẻo đấy!”

Vệ Đình Long bị chặn họng nhưng cũng không phải đối, chỉ ai oán liếc nhìn Lương Đông Ân một cái, vùi mặt vào gáy nàng làm nũng. “Nương tử…”

“Đình Long, không được làm vậy…” Mặt nàng đỏ lên. Còn có người khác ở đây.

“Không cần để ý. Hai người cứ việc thân thiết, không cần quan tâm đến tôi.” Triệu Vô Ngôn nhấc quạt lên, sau đó lại chậm rãi nói: “Có điều là, làm tướng quân phu nhân, thật sự cũng cần học một ít này nọ…”

Mặt Lương Đông Ân trắng bệch. Nàng không học được!

Vệ Đình Long thấy thân mình thê tử mình cứng ngắc, liền trở nên ồn ào, “Vô Ngôn, không phải mới vừa nói để cho Đông nhi duy trì bộ dáng ban đầu sẽ tốt hơn sao? Ta không cần nàng thay đổi.”

“Vệ đại tướng quân, ta đây là suy nghĩ cho huynh. Huynh chinh chiến bên ngoài cả ngày, nếu Đông Ân không học một số chiêu thức, làm sao có thể ứng phó với hạ nhân? Yên tâm, yên tâm… Đông Ân, trong phủ ười dạy cô quy củ, là những ai?”

Lương Đông Ân suy nghĩ một chút “Đều là tổng quản, các quản sự, còn có vài nha hoàn, nhũ mẫu.”

“Đều là những người này hướng dẫn sai lầm cho nàng? Vậy ta sẽ đuổi bọn họ ra khỏi phủ!” Vệ Đình Long bực mình bĩu môi.

“Đình Long, tất cả mọi người tốt lắm, cũng dạy ta rất tận tâm, là ta… là ta không học được thôi.” Nàng lại rũ mắt xuống.

“Đừng vậy mà, Đông nhi, về điểm này nàng cũng chẳng giống như trước. Nàng phải tự tin bình tĩnh lên, trong thiên hạ không có ai giống được nàng.” Vệ Đình Long vội vàng nói, hắn không đành lòng nhìn cặp mắt trong sáng xinh đẹp kia mất đi nét sáng ngời.

“Nhưng ta chỉ biết cướp quan lương thôi! Còn những chuyện như thi từ tranh chữ, công việc quản lý, sai khiến hạ nhân, từ trước đến nay ta hoàn toàn chưa tiếp xúc qua. Cho nên có vài người nói sau khi chàng trở về sẽ bỏ ta, bởi vì ta cái gì cũng không biết…” Nàng khó nén thương tâm.

“Nói bậy! Là người nào? Ta đuổi thẳng khỏi phủ!” Cơn tức của Vệ Đình Long thật sự rất lớn.

“Ầy! Vệ đại tướng quân, bình tĩnh, bình tĩnh. Nghe tôi nói hết này.” Triệu Vô Ngôn tiếp tục ưu nhàn phẩy quạt. “Hai người ở chung một chỗ, tình yêu rất quan trọng, nhưng nếu có thể học được một chút ứng xử trong sinh hoạt, cũng không tổn hại gì đến tình cảm hiện thời của hai người. Nhất là dưới danh nghĩa Bình Khấu đại tướng quân uy chấn thiên hạ, chuyện xã giao trên quan trường là không tránh khỏi, đừng để lời đồn mưa gió bên ngoài làm tổn thương đến Đông Ân, như vậy cũng chính là bảo vệ nàng.” Vệ Đình Long biết ý tứ của Triệu Vô Ngôn. “Tốt lắm, từ hôm nay trở đi, ta tới dạy cho nàng, nếu không để người khác dạy cho nàng lại làm ý nghĩ của nàng lộn xộn cả lên.”

“Chậc! Vệ đại tướng quân, không phải ta muốn nói huynh. Huynh biết xem sổ sách sao? Biết xử lý công việc sao? Biết viết thư đáp lễ sao? Ta thấy huynh quăng cho tổng quản làm đi, bằng không cứ dùng ánh mắt trừng người, làm người ta biết khó mà lui.”

Đúng vậy, hắn quả thực chưa từng phiền lòng vì chuyện trong phủ.



“Vô Ngôn, tôi thực sự sẽ cố gắng học, nhưng tôi… tôi thật sự không biết.”

Lương Đông Ân lại khẩn trương.

“Cô sẽ không biết, bởi vì đều do nam nhân dạy cô, dùng lập trường nam nhân để dạy bảo cô về quan niệm lễ tiết này nọ, tự nhiên bản thân cô sẽ không thể tiếp thu. Huống chi trước kia cô một mình đảm đương thủ lĩnh cướp lương khố, là cô dẫn dầu nam nhân, trái lại bọn họ hiện tại muốn thay đổi cô trở thành tướng quân phu nhân của nam nhân, cô tự nhiên cảm thấy không hợp, kết quả là bọn họ không hài lòng, còn cô cũng rất khổ sở.” Triệu Vô Ngôn nói rõ ràng mạch lạc một phen.

Lương Đông Ân gật gật đầu, hoàn toàn thừa nhận. Bất luận nàng làm thế nào, tổng quản cùng các quản sự đều cố ý hay vô tình biểu lộ ra sự bất mãn của họ. Tuy rằng e ngại nàng là tướng quân phu nhân, bọn họ không dám nói rõ, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được.

“Đúng lúc tôi có một vài người bạn trong khuê phòng tốt bụng, có thể dạy cho cô việc này… tôi có thể mời Phạm Tử Đình đến dạy cô xem sổ sách, Thu Nguyệt dạy cô thêu thùa, Tô Thải Tần dạy cô cách kiếm sống, Nguyễn Túy Tuyết, Hạ Hà dậy cô nấu ăn, Liễu Nhữ Nhã dạy cô thi từ tranh chữ, Phương Quân Dao dạy cô tài ăn nói, Diêu 912;c Thu dạy cô đánh giá quạt. Mà sở trường chính của cô là võ công, tôi thấy… xin mời Đình Long dạy cô đi!” nàng cố ý liếc nhìn Vệ Đình Long một cái.

“Không cần, võ công của Đông nhi còn mạnh hơn nhiều so với ta!” Vệ Đình Long nhanh chóng phất phất hai tay, biết Triệu Vô Ngôn cố ý nói móc ngầm tổn thương hắn. “Đúng rồi, Vô Ngôn, làm sao mà muội cũng quen biết đại phu phân Phạm Tử Đình cùng nhị phu nhân Thu Nguyệt của Từ gia trang chứ?”

“Còn không phải bạn tốt kia của huynh, Tĩnh Hải tướng quân Địch Dục Thiên cần loại dược liệu trân quý nhân sâm ngàn năm sao? Ta phải đến đó tìm dược liệu mới được bán gần đây của Từ gia trang, không nghĩ tới lại cùng Phạm Tử Đình, Thu Nguyệt mới gặp lần đầu đã quen thân, mọi người liền trở thành bạn tốt.”

Nói đến bạn tốt Địch Dục Thiên, Vệ Đình Long nhanh chóng hỏi: “Độc trên người Dục Thiên…”

“Độc của hắn đã giải từ sớm, còn cả ngày truy đuổi theo ta! Cho nên ta mới phải tìm đến chỗ này của huynh…”

“Triệu Vô Ngôn!” Một tiếng hét to từ không trung truyền đến.

“Chậc! Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.” Nàng cau mày liễu.

“Triệu Vô Ngôn, nàng thật đáng ghét còn muốn trốn bao lâu nữa?” Người vừa tới hổn hển quát.

“Đông Ân, Đình Long, tôi đi đây. Các người hãy bảo trọng, tôi sẽ mời Phạm Tử Đình cùng các nàng tới.” Nói xong, nàng liền thi triển khinh công cao siêu chạy trốn.

“Đứng lại!” Nam nhân có gương mặt xinh đẹp liền đuổi theo.

“Đình Long, đó là…” Lương Đông Ân chỉ chỉ về h9;ng hai người biến mất.

“Đó là huynh đệ kết nghĩa của ta, Tĩnh Hải đại tướng quân Địch Dục Thiên. Xem ra hắn đã đuổi theo Triệu Vô Ngôn được một khoảng thời gian…” Dục Thiên này cũng không thăm hỏi một lời, xem ra hắn đã yêu Triệu Vô Ngôn. Quả là một nam nhân đáng thương! Nếu hắn thật sự yêu thương Triệu Vô Ngôn, việc lằng nhằng kia cũng có thể hiểu được.

Hay là hắn có vẻ may mắn, yêu chính là việc đơn giản cần làm sáng tỏ, Đông nhi là không có tâm cơ. Nếu là Triệu Vô Ngôn… Hắn nhịn không được trở nên run rẩy dữ dội.

Hắn vỗ vỗ ngực, quay qua âu yếm ý trung nhân: “Đông nhi, chúng ta đừng nên lo chuyện không đâu.”

“Á! Đằng kia còn có rất nhiều chuyện vặt, ta phải nhanh chóng…”

“Ở lại! Chuyện này cứ dặn dò bọn hạ nhân mau chóng đi làm là được rồi, chúng ta còn có việc quan trong hơn phải làm. Trước hết để cho vi phụ dạy nàng đạo nghĩa vợ chồng, nàng cần phải học thật tốt…” Vệ Đình Long ngồi xuống bàn ôm lấy thiếu nữ xinh đẹp, cất bước tới hướng về phòng ngủ chủ của Thâm Tri viên.

Không lâu sau, âm thanh giao hoan dâm đãng của nam nữ từ trong nhà truyền ra, liên tiếp ba ngày ba đêm cũng không ngừng lại…

Đi một vòng thật lớn, hai người yêu nhau rốt cuộc cũng gạt bỏ hết thẩy mọi chuyện vặt vãnh của thế tục, cùng nhau ở một chỗ, thật tốt!

Sau đó, phó tướng Thạch Khôi bị phạt xây thành một tháng, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể ngửa mặt lên trời thét dài, không hiểu mình làm cái gì.

Ha ha ha….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Nam Kỳ Nương Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook