Giấy Sống

Chương 87: “Tên công tử bột chết tiệt”

Hoài Tố

02/08/2021

Bạch Chuẩn nằm nghỉ một ngày, đôi môi vừa mới khôi phục chút sắc đã phải dậy làm vàng mã cho Hồng lão gia.

“Không được.” Hoắc Chấn Diệp ấn cậu về giường, “Cơ thể cậu không chịu nổi nữa rồi, để một hai ngày sau hẵng làm.”

Mặc dù Bạch Chuẩn nằm xuống giường, nhưng ánh mắt không hề yếu thế: “Tôi muốn tiễn Hồng lão gia đoạn đường.” Hiện nay trừ Hồng lão gia, chỉ còn Sỡ lão môn chủ là người lập nên Bát môn năm ấy.

“Ý tôi là để hai ngày nữa cậu đưa tang cũng kịp mà.” Mới có một ngày, đã có người của Nhất Môn đưa thiệp tới nói với Bạch Chuẩn rằng Hồng lão gia mất rồi, mời Thất môn chủ tới làm chứng.

“Còn đòi kiện tụng ngay trước linh cữu, sẽ không đưa tang sớm vậy đâu.” Cũng may thời tiết càng ngày càng lạnh, cho dù để linh cữu chậm một thời gian thi thể cũng không hỏng ngay được.

Chẳng lẽ Bạch Chuẩn lại không biết, Hồng lão gia nhìn con cháu tranh nhau gia sản, sao có thể không khó chịu được chứ.

Hoắc Chấn Diệp không cho cậu làm giấy, cậu bèn ngồi ở sân gấp tiền nguyên bảo, châm một chậu lửa bên dưới, gấp được mấy thỏi là quăng vào đốt luôn.

Bạch Chuẩn thả vào chậu lửa thêm mấy thỏi vàng giấy nữa, lửa “bùng” lên, đôi mắt đen láy ánh lên tia lửa.

Đêm khuya gió rét, Hoắc Chấn Diệp sợ cậu lạnh, lục vali tìm ra một chiếc áo khoác, hắn đã chuẩn bị riêng chiếc áo này cho Bạch Chuẩn. Chất liệu áo vừa mềm vừa nhẹ, cổ áo làm bằng lông cáo.

Bạch Chuẩn dáng vẻ mềm mại, ánh mắt luôn xa cách, cổ áo lông trắng càng tôn lên vẻ không vướng bụi trần.

Cậu gấp hai thỏi vàng, nghĩ tới điều gì, bất chợt khẽ cười.

Hoắc Chấn Diệp cầm ghế ngồi xuống cạnh cậu, cầm cành trúc gẩy lửa, ngẩng đầu hỏi: “Sao thế? Nghĩ tới gì buồn cười à?”

“Nghĩ tới chuyện cũ của Bát môn thôi.” Bạch Chuẩn trả lời cẩn thận, nhưng nhìn sang hắn, tựa như muốn nói cho hắn nghe.

Hoắc Chấn Diệp hiểu ngay, lập tức dẫn lời cho Bạch thất gia: “Tôi nhóm bếp lò đun sô cô la nóng cho cậu uống, cậu vừa uống vừa kể cho tôi nghe nhé.”

“Cũng được.” Bạch Chuẩn gật đầu.

Hoắc Chấn Diệp làm sôcôla sữa bò xong, kết hợp thêm mấy chiếc bánh quy sữa kiểu anh, cùng một miếng sandwich nhỏ, huýt sáo gọi người giấy bê bàn ra.

Bạch Chuẩn nâng cốc sôcôla nóng, đưa miếng bánh quy đã cho thêm mứt quả vào miệng cắn một miếng, ánh mắt dịu dàng hơn: “Hồng lão gia đấu Kim để tranh chức Nhất môn chủ.”

Bạch Chuẩn nghe sư phụ nói, sư phụ cậu thích uống rượu, uống rượu xong lại kể hết chuyện xưa của mấy môn chủ.

Trước khi Hồng lão gia đấu Kim, không ai để người sư đệ này vào mắt. Nhất Môn Kim, còn gọi là Kim Điểm, làm nghề này còn chia ra từng nhánh nhỏ.

Ví dụ như.

Chủy Tử Kim, Đại Tử Kim, Á Kim, Thương Kim.

Trong đó mỗi nhánh có một đặc điểm riêng, trước đây Hồng lão gia bày sạp bói toán theo Đại Tử Kim ở hội chùa.

Hoắc Chấn Diệp nào có hiểu những lời giang hồ này, nhưng hiếm khi Bạch Chuẩn mới nói nhiều như vậy, biết rằng trong lòng cậu nhất định cũng buồn vì Bát môn tan rã.

Người này bụng dạ thiện lương vô cùng. ngôn tình hoàn

Hắn tự đun cho mình một ấm cà phê, lót một ít cà phê ở đáy, rồi đổ đầy sữa bò, còn cho thêm cả bơ, rót thêm sô cô la: “Đại Tử Kim là gì?”

Bạch Chuẩn nhìn cà phê trong tay Hoắc Chấn Diệp, trước giờ cậu không uống thứ đắng thế này, nhưng nhìn cốc cà phê có vẻ rất vừa miệng, nếu uống một ngụm, hai cốc đều là của cậu luôn.

“Là dùng ống trúc, trong đó có ba thanh trúc, bên ngoài có ba túi màu, trong túi màu có đựng quẻ.” Chọn khách trong số những người qua đường, thấy người keo kiệt tinh ranh tới hỏi quẻ thì nói trong ống không có quẻ của người đó.

Theo như lời của sư phụ Bạch Chuẩn thì chính là “chỉ chọn dê béo”.

Dê béo lắc ra quẻ, Hồng lão gia bèn nói trong ba túi có quẻ của người đó, bảo người đó viết tên họ, quê quán, tất cả mọi người có mặt đều chứng kiến.

Hoắc Chấn Diệp nghe tới đây cũng hiểu ra, nhất định là thuật che mắt, chắc hẳn tờ giấy trong túi màu viết mấy lời khách sáo, sau đó để trống phần giấy trắng, viết tên họ, quê quán là được.

Trước mặt bao người làm chứng, tay phải nhanh, không lúng túng.



“Trò của Hồng lão gia vỡ lở nên mới chạy tới cửa hàng giấy của sư phụ tôi trốn.”

“Sau đó thì sao?” Hoắc Chấn Diệp hăng hái gợi lời, hắn muốn Bạch Chuẩn nói nhiều hơn một chút, nói ra nhiều thì trong lòng cũng bớt khó chịu.

“Sau này sư phụ tôi gấp cho ông ta một chú hoàng tước.”

Hoàng tước vừa nghe, lập tức bay từ lồng xuống, sắc mặt sống động, đáp lên vai Hoắc Chấn Diệp.

“Hồng lão gia bèn đổi ngành, từ Đại Tử Kim chuyển sang Chủy Tử Kim, dùng hoàng tước bói quẻ.” Khi ấy Hồng lão gia đã ba mươi tuổi, sư phụ của Bạch Chuẩn mới mười bảy, mười tám tuổi.

Sư phụ Bạch Chuẩn thích chơi cũng rất nghĩa khí, lại có bản lĩnh, hai người lăn lộn giang hồ, chọc phải một số chuyện thị phi. Có một lần gian lận cược lớn, Hồng lão gia suýt nữa bị người ta ủi mù mắt.

“Ông ấy nói nếu như mù rồi, sau này làm thầy bói mù cũng dễ kiếm tiền.”

Thời còn trẻ Hồng lão gia lang bạt khắp nơi, vợ con không cần ông, ông cũng chẳng quan tâm, đợi khi thực sự tỉnh táo, con trai cũng đã lớn.

Con trai nghiêm túc học tập trưởng thành, nhưng có lẽ là do có một phần giống bố mình, mồm mép ông ấy rất lợi hại, còn biết cả tiếng Tây.

Hồng lão gia bèn cho con mình đi du học nước ngoài.

Hồng lão gia có chắt trai rồi, không muốn để đệ tử của Nhất Môn báo thù thay mình cũng vì không muốn ảnh hưởng tới con cháu.

“Hồng lão gia không biết Điểm Kim, sao có thể đấu làm Nhất môn chủ được?”

Bạch Chuẩn cười cong mắt, lộ vẻ tinh ranh: “Sư phụ tôi giúp ông ấy đấy.” Ai ngờ đâu qua năm mươi tuổi, Hồng lão gia lại “biết thiên mệnh” thật, quẻ nào cũng linh.

Bạch Chuẩn kể chuyện nhưng tay cũng vẫn gấp giấy, không ngừng hóa từng thỏi vàng giấy, ánh lửa bập bùng bay ra ngoài sân. Cậu vừa đốt vừa nói: “Mang thêm cho sư phụ tôi mấy thỏi, tôi sợ ông ấy không đủ tiêu.”

Hoắc Chấn Diệp chợt nhớ ra, sư phụ của Bạch Chuẩn còn dẫn cả đồ đệ mình tới kỹ viện Trường Tam. Chắc khi còn trẻ còn uống rượu, cờ bạc, chơi gái.

Cơ thể Bạch Chuẩn được bếp lò ủ ấm, lại uống thêm sôcôla nóng, cảm thấy xương cốt chân tay đều ấm áp, cả mặt cũng ửng lên: “Sư huynh tôi nói, hồi đó anh ấy luôn phải đi tìm sư phụ ở các sòng bạc.”

Bạch Chuẩn quăng nốt thỏi vàng cuối cùng trong tay, quay sang nhìn Hoắc Chấn Diệp: “Anh cho thêm gì vào sôcôla đấy?”

“Bơ rượu.” Hoắc Chấn Diệp bế cả người cậu lên, mặt cậu ửng đỏ, mắt phượng lấp lánh, đã ngà ngà say.

Bạch Chuẩn nằm trên giường, tức giận mò lấy cành trúc. Hoắc Chấn Diệp cởi quần áo hộ cậu, ấn cậu nằm trong chăn.

Ga giường đều được thay mới bằng nhung tơ mà Bạch Chuẩn thích nhất. Vừa nằm lên, cơn tức đã tan bớt đi nhiều, hai má đỏ bừng, môi mềm mại mọng nước: “Tên công tử bột chết tiệt nhà anh.”

Hoắc Chấn Diệp sững người, sau đó khẽ cười thành tiếng, ngực không ngừng phập phồng. Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Bạch Chuẩn mắng mình như vậy, có chút giống Bạch Tiểu Thất trong mơ.

Bạch Chuẩn mắng xong, khép mi mắt lại, trong hơi thở giờ đây thoang thoảng hương bơ.

Hoắc Chấn Diệp đắp chăn cho cậu cẩn thận, nhất thời không kiềm chế được, cúi đầu hôn cậu. Vừa mới chạm vào hắn đã rời đi ngay, cúi đầu nhìn cái chỗ không biết điều kia của mình, sao mới chỉ hôn một cái đã lên rồi.

Bạch Chuẩn phì cười, cậu im lặng mở to mắt nhìn Hoắc Chấn Diệp xấu hổ.

Vốn dĩ Hoắc Chấn Diệp cũng muốn một chút, nhưng cậu vừa nhìn qua, hắn lập tức kiềm chế lại. Đôi mắt Bạch Chuẩn hơi sầm xuống khiến người ta cảm thấy như bị hút hồn.

Hắn còn chưa định thần, không thể cầm thú vậy được.

Hoắc Chấn Diệp vươn tay ra định xoa đầu Bạch Chuẩn để cậu ngủ. Nhưng Bạch Chuẩn đã khép mắt vào, cậu cười xong là ngủ luôn.

Bàn tay khựng lại trên không, không có chỗ phát tiết, Hoắc Chấn Diệp chỉ đành vào phòng mài trúc, làm mấy thứ đồ đơn giản, ví dụ như cây rụng tiền, làm xong thân cây, treo tiền lên đó.

Người giấy trong phòng không ngủ, bọn chúng vây quanh xem Hoắc Chấn Diệp làm giấy. Mặc dù không thể nói, nhưng bọn chúng chỉ trỏ, chê bai đống tiền giấy cắt to nhỏ không đều.

“Hay là chúng mày làm đi?” Hoắc Chấn Diệp đâu dễ bắt nạt, Bạch Chuẩn bắt nạt hắn thì bỏ qua, nhưng người giấy của Bạch Chuẩn thì không được.



Hắn cầm kéo lên lắc lắc.

Người giấy đều lắc đầu nguầy nguậy, từng người lùi về cạnh tường, không ai dám chọc vào Hoắc Chấn Diệp nữa, trong đó còn một người giấy vươn tay chỉ vào mắt mình.

Tất cả người giấy đều nhớ ra, Hoắc tiên sinh không vui sẽ chọc mắt người giấy.

Sáng hôm sau Bạch Chuẩn thức dậy, không nhìn thấy Hoắc Chấn Diệp đâu, cậu ngồi dậy hỏi người hầu giấy: “Anh ta đâu rồi?”

Người hầu giấy chỉ chỉ về phía nhà trong, Bạch Chuẩn ngồi xe lăn đi vào trong, ngang qua nhà chính nhìn thấy tám cây rụng tiền bày ở đấy, mấy người giấy nhảy ra khoa tay múa chân.

Cái này Hoắc tiên sinh làm đấy, xấu.

Bạch Chuẩn cau mày: “Xấu à? Tôi thấy cũng được mà.”

Người hầu giấy nhìn chủ nhân, chủ nhân làm giấy rất tỉ mỉ, có chỗ nào không đều sẽ hủy đi làm lại, không ngờ còn khen mấy cái cây xấu xí của Hoắc tiên sinh.

Bạch Chuẩn bỏ qua người giấy, đi vào nhà trong, trên mặt đất có rất nhiều thanh trúc đã mài, Hoắc Chấn Diệp ngồi ngủ gục trên bàn, nghe thấy tiếng động thì khẽ mở mắt ra: “Trời sáng rồi à?”

Bạch Chuẩn mím môi “ừ” một tiếng: “Anh muốn ăn gì?” Cậu vẫn còn nhớ, cậu không biết Hoắc Chấn Diệp thích ăn gì.

Hoắc Chấn Diệp duỗi hông, cử động vai, nghe vậy thì sững người. Bạch Chuẩn bắt đầu quan tâm hắn thích ăn gì rồi: “Ăn gì cũng được?”

“Ừ.” Sao phải nói ngạc nhiên thế chứ, có ai ngược đãi hắn đâu.

“Cậu.”

Từng cây trúc bay lên, tất cả đều nhắm thẳng vào Hoắc Chấn Diệp, hắn lập tức giơ tay đầu hàng: “Đùa thôi, đùa thôi mà, tôi muốn ăn thịt xiên.”

Nồi thịt xiên nhanh chóng được đưa đến, quán trà còn mang tới cả sủi cảo chưng.

Đợi Hoắc Chấn Diệp tắm rửa sạch sẽ, cạo râu ra ngoài, đã nhìn thấy một bàn đồ ăn, còn có cả mấy quả bánh bao đào thọ.

Hắn nhìn thấy đào thọ mới nhớ ra, hắn đã ngủ qua luôn cả sinh nhật mình. Bạch Chuẩn đang tổ chức sinh nhật bù cho hắn ư?

Bạch Chuẩn giả vờ không nhìn thấy bánh bao đào thọ, đợi khi Hoắc Chấn Diệp cầm lên, cố ý đưa ra trước mắt cậu, cậu vẫn còn cứng miệng: “Cái này quán trà mang tới, không phải tôi cố ý mua đâu.”

“Biết rồi, tôi chỉ thấy trùng hợp thôi.” Dứt lời hắn ăn sạch bánh bao đào thọ, nhân mứt táo, ngọt thật.

Bỏ lỡ sinh nhật, không thể châm hương mệnh, không biết hương mệnh của hắn dài hay ngắn. Dẫu vậy, những chuyện trong lòng mà Bạch Chuẩn chẳng thể dứt khoát chợt trở nên rõ ràng hơn, cứ coi như cậu tham lam cũng được, được mười mấy năm cũng không có gì là không tốt.

Bạch Chuẩn lấy ra một túi gấm đưa cho Hoắc Chấn Diệp: “Đừng nói tôi làm sư phụ mà nhỏ nhen.”

Hoắc Chấn Diệp banh cứng mặt, cố nhịn không được cười ra tiếng. Hắn sợ Bạch Chuẩn xấu hổ quá sẽ giận, rõ ràng hai người đã thế này rồi, còn sư phụ đồ đệ cái gì.

Hắn cầm lấy túi gấm, mở ra nhìn, bên trong là một người giấy nhỏ.

Người giấy chỉ to bằng bàn tay, giống hắn như đúc, hắn cầm trong bàn tay: “Đây là gì?”

“Mang theo bên người, không cần phải biết.”

Đương nhiên, Bạch Chuẩn đã tặng cho hắn, cho dù là một trang giấy thì hắn vẫn sẽ đeo lên cẩn thận, huống hồ là thứ đồ tỉ mỉ thế này, cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới làm ra được.

“Tôi cũng có đồ muốn tặng cho cậu.” Hoắc Chấn Diệp vào phòng, bê một chậu hoa ra.

Đó là chậu hoa giấy hắn làm mãi mới xong.

“Sao nào?” Hoắc Chấn Diệp đưa tới trước mặt Bạch Chuẩn như cống nạp báu vật. Hắn đã phải tốn nhiều thời gian và sức lực lắm mới làm được nó đấy, bày nó giữa những chậu hoa cảnh, nhìn từ xa chắc chắn không nhận ra là giả.

Bạch Chuẩn nhướng mày đánh giá một cách keo kiệt: “Xấu quắc.”

Người giấy đồng loạt quay sang nhìn chủ nhân, Bạch Chuẩn híp mắt, những người giấy kia đều cúi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Giấy Sống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook