[Giới Giải Trí]Trọng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn

Chương 16:

Mạc Thần Hoan

03/12/2022

Ngày hôm sau lúc Sở Ngôn tiến vào đoàn phim, từ xa đã thấy La Tư Hạo lén lút nhìn mình, trong đôi mắt kia có không biết bao nhiêu là u oán bướng bỉnh, quay xong một cảnh liếc nhìn một lần, quay xong hai cảnh liếc nhìn đủ đôi. Một khi Sở Ngôn nhìn trở lại cậu ta sẽ giả vờ quay đầu trò chuyện với người khác, thực sự là ấu trĩ không chịu được.

Loại chuyện như bày tỏ thất bại này đối với cậu trai mới trưởng thành như La Tư Hạo đúng là một đã kích trầm trọng, bất quá cho dù tâm tình lại phiền muốn, lại hậm hực hơn nữa, cần quay phim vẫn phải ngoan ngoãn mà quay phim. Rất nhanh, bọn họ đã quay đến màn cuối cùng của tập phim này.

Ngay khi đạo diễn Lưu hô ‘Action’, làm một diễn viên hợp cách, La Tư Hạo rất nhanh đã tiến vào trạng thái. Cảnh này nói về bộ ba thành công lừa được ông chủ xấu xa kia chịu báo ứng, vì vậy bắt đầu chúc mừng.

Lúc nhóm ba người quay màn này, Sở Ngôn cũng đứng bên cạnh nhìn. Ánh mắt của y bình tĩnh lại lạnh lùng, lúc này rõ ràng y còn đang mặc quần áo của Tần Mộ Nghiên, lớp trang điểm cũng hết sức xinh đẹp, thế nhưng khí tràng trầm ổn của y lại khiến người khác thoáng cái liền ý thức được đây là một người đàn ông.

Ánh mắt của Sở Ngôn lướt qua từng người Lăng Kỳ, Tống Xảo đến La Tư Hạo, người ở trước ống kính thì chăm chú diễn kịch, mà người đứng bên ngoài lại tập trung quan sát. Diễn xuất của Lăng Kỳ thành thạo xuất sắc, Tống Xảo cũng là có chút kinh diễm, La Tư Hạo tuy rằng có hơi non nớt nhưng cũng có điểm đáng khen —— có ba người này diễn vai chính, thảo nào 《Ba kẻ lừa đảo》 có thể thu được thành công.

Thế nhưng sợ rằng ngay cả ba người này cũng chưa phát hiện, diễn xuất của bọn họ đã bắt đầu lâm vào vòng luẩn quẩn. Bọn họ không phải thực sự biến mình thành nhân vật mà là đang cố gắng giả vờ là nhân vật này, còn tự quy định cho các nhân vật một ít thói quen và biểu tình đặc trưng.

Đây chính là tác hại của kịch bản AI.

Đợi khi cảnh phim này quay xong, chỉ còn lại phần diễn cuối cùng khi vai nam chính đến tìm Tần Mộ Nghiên. Trong kịch bản ban đầu, đạo diễn vốn định để Tần Mộ Nghiên trực tiếp rời đi chỉ để lại một mảnh giấy cho nam chính, thế nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện ưu tú của Sở Ngôn, biên kịch liền đi sửa kịch bản.

Vậy nên, khi nam chính vừa bước vào quán bar, trước mặt chính là một tình cảnh tuyệt vời câu người như thế này.

Dưới ánh sáng mờ ảo, chỉ có đèn tường bên cạnh quầy bar lóe ra ánh vàng bí ẩn, nơi này an tĩnh dị thường không có một vị khách nào, những khách hàng sang trọng ngày thường vẫn ra vào nơi này hôm nay đều biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn tiếng nhạc Jazz trầm khàn nhộn nhạo khắp không gian, phảng phất đã kích động lên thành từng tầng sóng gợn.

Tần Mộ Nghiên ngồi bên cạnh quầy bar, thân thể hơi nghiêng, cổ tay trắng nõn xinh đẹp nhẹ nhàng chống lấy quai hàm duyên dáng, đôi mắt đẹp cong cong, sóng mắt dao động, như cười như không nhìn nam chính đang đứng trước cửa, làn tóc theo động tác của nàng xõa trượt qua tai càng tăng thêm vài phần thần bí.

Màn diễn này trước đó đã NG ba lần, hiện tại là lần quay thứ tư.

Lần NG đầu tiên là khi Lăng Kỳ vừa vào cửa, vừa nhìn thấy cô gái xinh đẹp mỹ lệ ở cách đó không xa trái tim liền thình thịch đập nhanh, mặt cũng nóng lên, thoáng cái liền quên mất mình đang đóng phim, bị đạo diễn hô ‘Cut’.

Mà lần này, Lăng Kỳ cất bước đi đến bên cạnh quầy bar, nhân vật nam chính được thiết lập là người có chỉ số thông minh cực cao, vì vậy cho dù nhìn thấy tình cảnh kỳ lạ trong bar cũng sẽ không đề ra nghi vấn, chỉ là thâm tình nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, hỏi: “Tần tiểu thư, đang đợi tôi sao?”

Trong mắt Sở Ngôn lúc này, Lăng Kỳ tuy rằng mặt ngoài có vẻ trấn định bình tĩnh, diễn xuất cũng không có bất kỳ sợ hở nào, thế nhưng anh ta cũng không chân chính nhập vai, chỉ là đang giả vờ mình là nhân vật, trước sau chưa từng thực sự hòa mình cùng vai diễn.

Tay phải nhẹ nhàng đong đưa champagne trong suốt, ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc của Sở Ngôn hơi gõ nhẹ, lúc này y cũng không trả lời vấn đề của Lăng Kỳ mà chỉ nhẹ cúi đầu, nhìn ly rượu đang sủi bọt trước mặt. Động tác của y rất nhẹ nhàng, biên độ nhếch lên của các ngón tay cũng vô cùng xinh đẹp, không biết vì sao Lăng Kỳ lại nhìn đến thất thần.

—— lại phải NG rồi!

Ngay lúc đạo diễn Lưu định hô ‘Cut’, chợt nghe được một giọng nói mềm mại vang lên: “Linh tiên sinh, ngài thích ta.”

Những lời này vừa ái muội lại đẹp đẽ, giọng nói mềm mại đáng yêu mang theo một chút ý cười khiến người miêm man, trong thanh âm thậm chí còn nhiễu loạn một chút khàn khàn khiến những người bên ngoài nghe vào, nhất là đạo diễn Lưu không khỏi kinh ngạc: thanh âm hiện tại của Sở Ngôn đã bắt đầu thiên hướng nam tính!

Trước đó đạo diễn Lưu đã dự định tìm một diễn viên lồng tiếng nữ đến phối âm cho nhân vật Tần Mộ Nghiên này. Thế nhưng ngay khi Sở Ngôn mở miệng đọc câu thoại đầu tiên ông liền bỏ qua ý nghĩ này, bởi vì ông phát hiện Sở Ngôn còn có thể đem thanh âm của mình nâng lên, phát ra một loại âm sắc lơ lửng giữa nam và nữ, trung tính lại gợi cảm.

Sự phát triển của công nghệ cao khiến việc thu âm tại hiện trường của diễn viên trở nên vô cùng đơn giản, gần như không có bất kỳ tạp âm gì, chỉ cần lúc diễn viên đóng phim đọc thoại, phần thanh âm kia có thể hoàn hảo thu xuống, không cần hậu kỳ phối âm.

Lăng Kỳ nghe Sở Ngôn ngói như vậy, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn đối phương. Anh dĩ nhiên vẫn chưa ý thức được thanh âm này cơ hồ đã xoay chuyển trở về nam tính, chỉ dùng một loại ánh mắt phức tạp thâm trầm nhìn mỹ nhân trước mặt, một lát sau ngược lại bật cười: “Tần tiểu thư, em cũng thích tôi.”

Khi nói những lời này ngữ điệu cực kỳ khẳng định.

Nhưng lúc nghe xong, Sở Ngôn lại chợt cười, ngay khi Lăng Kỳ còn chưa phản ứng kịp đối phương đã vươn tay kéo cổ áo của anh, thân thể trực tiếp áp đến.



Tần Mộ Nghiên rất cao, đây là việc nam chính đã sớm biết, Tần Mộ Nghiên chỉ thấp hơn anh 1cm.

Hôm nay, loại chênh lệch 1cm này phảng phất đã thành hư vô, vị nữ thần xinh đẹp động lòng người kia dùng một loại tư thế có chút áp đảo từ trên nhìn xuống người đàn ông nêm dưới. Ngay giờ khắc ấy, sự xinh đẹp ôn nhu, diễm lệ gợi cảm trong mấy ngày này toàn bộ biến mất không còn một mảnh, vẫn là lớp trang điểm của Tần Mộ Nghiên, vẫn là bộ dáng của Tần Mộ Nghiên, thế nhưng khí thế cường đại bén nhọn của nam giới phút chốc tràn lên.

Mà những thứ này, ngay cả người đang ở ngay bên cạnh Sở Ngôn là Lăng Kỳ cũng không chút nào cảm thấy kệch cỡm, mà coi như nhóm người đạo diễn Lưu đang nhìn màn hình giả lập cũng không cảm thấy có bao nhiêu kỳ quái, trái lại còn cho rằng rất đương nhiên, vốn nên là như vậy.

Không ai biết dáng dấp của Sở Ngôn lúc này rốt cuộc là thế nào, ngoại trừ Lăng Kỳ, làm đương sự đang bị thiếu niên kia áp đảo, anh giống như thực sự cảm thấy được sự tồn tại của kình địch. Tiếng chuông cảnh báo trong đầu chợt kéo vang, tựa hồ như người đẹp trước mặt vốn chính là kẻ địch trời sinh của anh. Chính vì vậy, trong khoảnh khắc này, ánh mắt của anh đã không còn sự ngưỡng mộ và yêu thích đối với Tần Mộ Nghiên, bàn tay nhanh chóng móc súng lục ra muốn phát động công kích.

Nhưng Tần Mộ Nghiên… không, là Tần Mộ lại có tốc độ còn nhanh hơn.

Sở Ngôn vừa hơi dùng lực, khẩu súng lục kia đã bị đẩy trở lại, ngay khi Lăng Kỳ còn chưa kịp kinh ngạc anh chợt cảm thấy môi mình nóng lên, Lăng Kỳ thoáng chốc mở to đôi mắt, trái tim kịch liệt nhảy loạn, cả phim trường đều vang lên một mảnh kinh hô.

Mà Lăng Kỳ cũng chỉ đờ ra khoảng một giây liền nhanh chóng giơ súng, chỉ tiếc Tần Mộ Nghiên từ lâu đã biến mất không thấy bóng dáng, cả quán bar đều trống trỗng không còn bất kỳ dấu hiệu gì của nàng. Giờ khắc này, chiếc TV lớn treo trên tường quán bar lại chợt mở lên, ngay trên mành hình xuất hiện một thanh niên tuấn mỹ tự phụ, ngay lúc Lăng Kỳ muốn lên tiếng nói chuyện người nọ chợt giơ ngón tay đặt lên môi.

Một nụ cười ưu nhã thoáng hiện, ánh mắt của Tần Mộ trong TV trầm xuống, cười nhẹ: “Linh tiên sinh, đừng quên, tôi là Tần Mộ.”

Tập phim này triệt để đóng máy!

Tuy nói cảnh sau cùng hoàn toàn ngoài dự liệu của đạo diễn Lưu, ai cũng không ngờ Sở Ngôn lại đột nhiên phát huy thêm vào kịch bản, hơn nữa cái phát huy này còn là… trao cho Lăng Kỳ một nụ hôn nhẹ! Theo lý thuyết đây chính là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của Sở Ngôn nha, cho dù chỉ là hời hợt như chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng thực sự đã chạm vào, thực khiến người ta cảm thấy giật mình.

Có đôi khi, diễn viên tự mình thêm diễn thậm chí còn có thể xuất sắc hơn biên kịch thêm diễn. Bởi vì diễn viên đối với nhân vật này đã vô cùng lý giải, khi diễn xuất liền có thể bất giác biểu lộ rất nhiều hành vi chỉ thuộc về nhân vật kia. Loại biểu hiện như vậy ở nghìn năm trước tuy rằng khá ít nhưng thỉnh thoảng vẫn gặp phải, bất quá ở nghìn năm sau khi kịch bản AI lưu hành đầy đường, hoàn toàn gần như tuyệt chủng.

Một màn này thêm vào thực sự khiến đạo diễn Lưu vô cùng kinh ngạc, thế nhưng càng khiến ông bất ngờ hơn chính là chi tiết được thêm vào quá mức xảo diệu! Một nụ hôn như vậy đã khiến tình cảm của nam chính cùng Tần Mộ Nghiên thăng hoa đến một cảnh giời càng sâu hơn, đủ để nhân vật Tần Mộ Nghiên này càng thêm lập thể sâu sắc. Thậm chí không cần chờ tập này phát sóng đạo diễn Lưu đã có thể đoán trước được, lượt xem trên internet tuyệt đối sẽ vượt lên thành một kỷ lục mới!

Phía bên này, đạo diễn Lưu là kích động không thôi, mà bên kia La Tư Hạo từ đầu đến cuối theo dõi cả màn diễn lại giận đến mặt đều đỏ lên, mà Tống Xảo cũng là khó nén kinh ngạc. Bất quá khi nhìn sự diễn dịch của Sở Ngôn và Lăng Kỳ, cô lại nhạy cảm bắt được có gì đó không đúng.

Đợi đến khi Lăng Kỳ bước vào nghỉ ngơi, đối mặt sự nghi vấn của Tống Xảo, anh thở dài một hơi, nói: “Anh thích cậu ta.” Dừng một chút, thấy ánh mắt hoảng sợ của Tống Xảo, sắc mặt Lăng Kỳ tối sầm, bổ sung: “Anh không phải tiểu La, không thể phân rõ đời thật và diễn xuất. Ý của anh là, anh thích Tần Mộ.”

Tống Xảo trầm tư một lát, hỏi: “Không phải Tần Mộ Nghiên?”

Lăng Kỳ mỉm cười lắc đầu: “Là Tần Mộ. Sở Ngôn là một diễn viên ưu tú, cho dù Tần Mộ chỉ xuất hiện ngắn ngủi không tới ba giây, thế nhưng người này thực sự là quá xuất sắc. Em biết không, Tống Xảo, ngay khi Tần Mộ xuất hiện trước mắt anh, anh giống như cảm giác được người này thực sự không phải Sở Ngôn, đó là Tần Mộ. Tập phim này Sở Ngôn hầu như không có tràng diễn tay đôi nào với hai người, hai người hoàn toàn không thể lý giải loại cảm giác này, anh sở dĩ vẫn luôn NG là vì chưa từng cảm thụ được cảnh giới như vậy.”

Lông mày của Tống Xảo hơi cau lại: “Em không hiểu, Lăng Kỳ.”

Lăng Kỳ giải thích: “Lý do anh NG là vì bị Sở Ngôn mang nhập diễn. Anh cảm giác cậu ta chính là Tần Mộ Nghiên, cậu ta chính là Tần Mộ, vậy nên diễn xuất của anh liền trở thành một số không tròn trĩnh, thế giới của anh và cậu ta không hợp nhau, anh chỉ là người đứng xem chứ không phải là nhân vật trong kịch bản. Vừa rồi, trong nháy mắt Tần Mộ xuất hiện anh không tránh nụ hôn đột ngột của Sở Ngôn cũng là bị cậu ta mang nhập diễn. Khi đó anh thực sự cho rằng mình đã trở thành Linh, Linh thực sự yêu thích Tần Mộ Nghiên, bất luận người đó là Tần Mộ Nghiên hay là Tần Mộ, vì vậy anh ta sẽ không cự tuyệt nụ hôn này. Sở Ngôn đối với Tần Mộ nắm bắt phi thường tốt, anh nghĩ, cũng chỉ có cậu ta mới có thể diễn dịch ra một nhân vật như vậy, đem mọi cử động của Tần Mộ đều thể hiện chân thật đến thế.”

Tống Xảo im lặng không nói.

Lăng Kỳ cười cười, thở dài nói: “Bất quá anh còn chưa đủ bản lĩnh, anh chỉ là trong nháy mắt cảm thấy mình trở thành Linh, nhưng chỉ có Linh chân chính mới đủ khả năng lưu lại Tần Mộ, thậm chí sẽ không bị động đến mức bị đối phương hôn môi cũng không làm ra bất luận phản kháng gì.”

Đối thoại vẫn tiếp tục, thế nhưng cho đến cuối cùng có một câu Lăng Kỳ cũng không nói với người bạn thân thiết của mình. La Tư Hạo đối với tình cảm của bản thân còn rất mơ hồ, vẫn cho rằng mình thích Sở Ngôn, thế nhưng Lăng Kỳ anh lại biết, người anh thích là Tần Mộ.

Nhưng Tần Mộ người này trên thực tế chưa từng tồn tại, cậu ta là tội phạm lừa đảo bài danh thứ hai trong thế giới của 《Ba kẻ lừa đảo》, cậu ta là khách mời của một tập phim, cậu ta là Tần Mộ, Tần Mộ do Sở Ngôn diễn dịch ra ngoài, nhưng căn bản cũng không phải Sở Ngôn.

So với thằng nhóc ngờ nghệch La Tư Hạo, kỳ thực cái loại thích này của Lăng Kỳ lại càng bất đắc dĩ hơn một chút.

Tập phim đã hoàn toàn đóng máy, sau một tuần liền chế tác hoàn tất, sau đó chính là công khai chiếu phim. Cả đoàn phim đều đang ăn mừng náo nhiệt, La Tư Hạo giận đến trợn to đôi mắt hung hăng trừng Lăng Kỳ, mà Lăng Kỳ lại không biểu hiện ra nửa phần thất thố, vẫn tao nhã mỉm cười với mọi người, ngoại trừ thỉnh thoảng anh lại chợt cọ cọ môi, cảm thụ nụ hôn hời hợt cuối cùng trước khi Tần Mộ rời đi lưu lại cho mình.

Có lẽ là do giác quan thứ sáu đáng sợ của nữ giới, trong khi đoàn phim đang nổ pháo chúc mừng, chỉ có Tống Xảo bưng một đĩa bánh kem bước tới bên cạnh Sở Ngôn, mỉm cười ngọt ngào hỏi ra nghi vấn đã giữ trong lòng suốt mấy hôm nay.



Nghe được câu hỏi của Tống Xảo, Sở Ngôn cũng hơi kinh ngạc mở to mắt. Y cho rằng người đầu tiên có thể phát hiện ra loại sai biệt này phải là Lăng Kỳ, người mà y đối diễn nhiều nhất, lại không ngờ rằng Tống Xảo vẫn luôn bàng quan theo dõi ngược lại là người phát giác dị thường.

Dưới ánh đèn màu xanh như hải dương mà nhân viên công tác đặc biệt thiết kế, thiếu niên xinh đẹp tuấn tú mỉm cười, gương mặt công thêm sự ánh xạ của ngọn đèn phảng phất càng thêm rực rỡ sáng lạn. Thanh âm của cậu mềm nhẹ, ngữ điệu lại trịnh trọng: “Chị Tống Xảo, kỳ thực kịch bản văn tự cũng rất đáng xem, không phải sao?”

Một câu nói này khiến Tống Xảo tựa hồ bắt được cái gì, nhưng trong lòng vẫn mê man như cũ.

Hoạt động chúc mừng của đoàn làm phim vẫn cứ tiếp tục, trường quay từ sớm đã bị đám người điên cuồng này làm cho loạn thành một đoàn, khắp nơi đều vươn vãi mùi rượu, đồ uống, bánh kem tung tóe bừa bãi.

Lúc ban đầu Sở Ngôn còn có thể đặt mình bên ngoài, tránh né những mẩu bánh gato đột nhiên tập kích, thế nhưng khi Lăng Kỳ dùng tốc độ phi thường chớp nhoáng vỗ một miếng bánh gato thẳng vào mặt Sở Ngôn, thiếu niên trầm mặc đứng yên vài giây, trong lòng Lăng Kỳ bỗng nhiên lộp bộp một tiếng một tiếng còn chưa kịp phản ứng đã bị Sở Ngôn hung hăng vỗ một miếng ngược trở lại.

Từ đó về sau, đại chiến không thể vãn hồi.



Một màn cuối cùng này của 《Ba kẻ lừa đảo》 là quay trong phim trường, phim trường này được dựng với không gian rất cao, tính ra có thể trên dưới ba tầng lầu, mọi người bình thường đều hoạt động tại không gian tầng cuối cùng. Mà toàn bộ đoàn phim hoàn toàn không biết, trong căn phòng thủy tinh một chiều trên tầng ba, có một người đàn ông nghiêm nghị đạm mạc hơi ngưng tròng mắt, đem mọi việc bên dưới hoàn toàn thu vào tầm nhìn.

Hạ Bách Thâm đã đến từ khi nào?

Là từ lúc bộ ba còn đang quay hình.

Khi anh nhìn thấy Sở Ngôn, thần sắc trấn định; Khi nhìn đến Tần Mộ Nghiên, mặt không đổi sắc; Khi nhìn đến nụ hôn đột ngột nọ, Hạ Bách Thâm cũng căng chặt cơ mặt không có nửa phần phản ứng, chỉ đứng bất động thật lâu trong căn phòng thủy tinh này, ngưng mắt nhìn xuống tình cảnh chúc mừng của cả đám người kia.

Mà trợ lý Lâm đứng sau Hạ Bách Thâm từ lâu đã sợ đến mặt mũi trắng bệch, người khác không biết thân phận của Sở Ngôn nhưng anh làm sao có thể không biết? Phu nhân hợp pháp của Hạ tiên sinh cư nhiên chủ động hôn môi một người đàn ông khác! Chuyện này cũng quá đáng sợ rồi!

Trợ lý Lâm biết, phía Thiên Thịnh theo thái độ minh xác trước đó của Hạ tiên sinh, tuyệt đối không có khả năng giao cho Sở Ngôn bất luận vai diễn nào có hành vi quá thân cận. Nhưng bây giờ, Sở Ngôn lại dám làm trò trước mặt ngài Hạ đi hôn môi người khác! Cho dù nụ hôn này nhẹ đến mức ngay cả camera cũng không xác nhận được là có chạm vào hay không, nhưng đây ít nhất cũng là làm ra động tác rồi!

Xong xong, xem ra cuộc hôn nhân này phải ly là cái chắc!!!

Trong lúc trợ lý Lâm còn đang âm thầm cầu khẩn, con ngươi sâu thẳm của Hạ Bách Thâm hiện lên một dạo u quang, anh ta chợt lui lại một bước rời khỏi vị trí khiến trợ lý Lâm cũng kinh ngạc sững người.

Hạ Bách Thâm thần sắc trấn tĩnh, nói: “Đi gặp cậu ta thôi.”

Trợ lý Lâm gật đầu.

Mà trợ lý Lâm cũng không biết, vừa rồi Sở Ngôn cũng chợt ngẩng đầu lên, đường nhìn gắt gao dính tại một căn phòng trên tầng ba. Từ lúc bắt đầu quay phim, y luôn cảm thấy có một ánh mắt ngừng lại trên người mình, bất quá khi quay hình cũng không quá xác nhận, dù sao khi ấy còn có rất nhiều người theo dõi.

Thế nhưng hiện tại mọi người đều đã điên cuồng chúc mừng, ánh mắt kia lại vẫn không có tản đi. Sở Ngôn tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy chủ nhân ánh mắt, thẳng đến khi bất giác ngẩng đầu mới mẫn cảm phát giác một tia dị thường.

Bất quá, đây là thủy tinh một chiều, đợi khi Hạ Bách Thâm lui về một bước mới chợt nhớ ra, cho dù Sở Ngôn có nhìn lên đây cũng không thể thấy được anh. Nhưng cho dù là như vậy, ánh mắt ắt gao bức bối của thiếu niên cũng khiến lông mày Hạ Bách Thâm cau lại, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không đúng, dùng cái cớ ‘Đi gặp cậu ta’ để tạm thời rời khỏi nơi này.

Ngày 2 tháng 4 năm 3016, tập 235 ‘Lừa tình’ của bộ phim mạng 《Ba kẻ lừa đảo》 đóng máy.

Bãi đậu xe của tinh cầu bối cảnh này rất rộng rãi an tĩnh, có đủ loại xe huyền phù đậu khắp nơi. Những nhân viên khác của đoàn làm phim đều đã tự đi lấy xe, Sở Ngôn cũng trợ lý cũng đang đi tìm xe của bọn họ.

Chỉ là chưa nhìn thấy xe đã phát hiện một người quen đang tiến tới.

Bộ dạng của trợ lý Lâm so với ngày hôm qua thì không có gì khác biệt, nhã nhặn ôn nhu, anh hướng về phía Sở Ngôn gật đầu một cái, nói: “Cậu Sở, Hạ tiên sinh đã ở trên xe chờ cậu, mời cậu cùng tôi đi một chút.” Dừng vài giây, trợ lý lâm còn bổ sung một câu: “Chúc mừng cậu thuận lợi đóng máy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Giới Giải Trí]Trọng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook