[Giới Giải Trí]Trọng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn

Chương 18:

Mạc Thần Hoan

03/12/2022

Đời trước Sở Ngôn cũng từng gặp qua những chuyện tương tự, lúc y còn chưa nổi tiếng có không ít phú hào muốn bao dưỡng y, nâng y thượng vị.

Loại chuyện này trong giới chính là nhìn mãi quen mắt, ở nghìn năm trước thỉnh thoảng còn có thể xuất hiện một ít sự kiện ép buộc, nhưng qua hơn nghìn năm đến hiện tại, quy tắc ngầm đã trở nên càng ngày càng có quy ước rõ ràng.

Theo sự phát triển của vòng tròn, những chuyện tốt sẽ có chế độ tương ứng xuất hiện, mà chuyện xấu cũng như vậy..

Loại quy tắc ngầm thế nào trong giới cũng không quá được ủng hộ, thế nhưng cũng có rất nhiều người sẽ lựa chọn làm như vậy, bởi vì con đường này có thể rút ngắn được một ít khoảng cách, thậm chí nếu như vận khí tốt còn trực tiếp một bước lên trời. Đời trước bệnh sạch sẽ của Sở Ngôn quá nghiêm trọng, hơn nữa cũng không cam lòng vì vậy mà chèn ép chính mình, cho dù y tự nhận bản thân cũng không phải loại người đứng ngay ngồi thẳng, thế nhưng loại chuyện quá uất ức đến vậy y cũng không muốn tiếp thu.

Bất quá, người như ‘Hạ tiên sinh’ vậy y thật ra vẫn là lần đầu nhìn thấy, phần lớn kim chủ đều không có bề ngoài quá tốt đẹp, đại đa số còn là tuổi tác khá lớn. Bởi vì người có năng lực bao nuôi ngôi sao khẳng định phải có quyền thế và tài phú nhất định, trẻ tuổi trừ khi là con ông cháu cha, bằng không chẳng thể chơi lớn đến như thế.

Nhưng mà người đàn ông trước mặt, nói là kim chủ lại tuấn mỹ tự phụ đến không giống loại tục tằng kia.

Nhớ đến hiệp ước trợ lý Lâm từng nhắc qua, lại liên tưởng đến trường hợp ký kết đột nhiên của mình với Thiên Thịnh, rất nhiều chuyện cho dù không cần nói cũng đã bày ra trước mắt. Vô luận vị ‘Hạ tiên sinh’ này cùng mình có quan hệ như thế nào, việc đối phương muốn đẩy mình thượng vị đã là sự thực không thể thay đổi.

Sau khi Hạ Bách Thâm nói xong, Sở Ngôn cũng không lập tức trả lời, y chỉ ngước mắt lẳng lặng nhìn đối phương, ánh mắt trong vắt, khóe môi mang cười. Hạ Bách Thâm tựa hồ cũng không mong chờ y đáp lại, chỉ là đơn thuần thông báo mà thôi, vậy nên trong thoáng chốc, khoang xe lại lần thứ n chìm vào yên lặng.

Rất nhanh, xe huyền phù đã đến sân bay, bất quá Sở Ngôn cũng không định xuống xe, y tuy rằng không nắm rõ thế cục trước mắt nhưng cũng hiểu được cái gì là phỏng đoán thời thế, trước yên sau động. Nếu ‘Hạ tiên sinh’ bất động y cũng bất động, vì vậy đến khi cả chiếc xe huyền phù đi ngang qua trạm kiểm soát an ninh trực tiếp chạy lên phi thuyền tư nhân Sở Ngôn mới chợt ý thức được ——

Hóa ra cho dù đã qua một nghìn năm, kẻ có tiền chết tiệt vẫn là nên chết đi cho rảnh!

Lên phi thuyền rồi hai người cũng không xuống xe, vẫn giống như trước đó ngồi trên ghế nệm đối diện nhau. Hạ Bách Thâm lại cầm lên quyển sách lúc nãy lật xem, Sở Ngôn hơi liếc nhìn một chút, tên sách là ‘Các biểu tượng của nội giới hay cách diễn dịch của tâm hồn’.

Bầu không khí lặng ngắt giữa hai người chậm rãi lan rộng, Sở Ngôn cũng không sốt ruột làm những việc khác, ánh mắt của y đặt lên bìa của quyển sách nọ, trong lòng bắt đầu tự hỏi vài chuyện.

Lại chờ thêm một lát, chợt nghe Hạ Bách Thâm thấp giọng nói: “Muốn xem?”

Sở Ngôn ngước mắt, hỏi ngược lại: “Quyển sách này sao?”

Hạ Bách Thâm đóng sách đưa cho thiếu niên: “Cho cậu.”

Một quyển sách giấy giá trị kếch xù cứ tiện tay tặng ra ngoài như vậy, dựa theo thời giá nghìn năm trước cũng tương tự như tặng một bộ trang sức bảo thạch, còn là hàng hiệu nổi tiếng thế giới. Sở Ngôn không hề khách khí, y dùng hai tay tiếp nhận quyển sách kia lật xem một chút, sau đó nhẹ nhàng đặt sang bên cạnh.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong, cười nói: “Hạ tiên sinh thích xem loại sách này?”

Hạ Bách Thâm ngữ điệu bình tĩnh, thần sắc đạm mạc, vuốt cằm nói: “Ừ, cũng không tệ lắm.”

“Thích phương diện triết học?”

“Rất nhiều phương diện.”

“Cụ thể thế nào?”

“Bất luận sách thuộc phương diện gì đều xem.”

“Ngài có rất nhiều sách?”

“Cậu muốn mượn sao?”



Đề tài thay đổi có chút nhanh, Sở Ngôn đang muốn thử đối phương cũng có hơi ngẩn ra, lắc đầu nói: “Không có.”

Ánh mắt Hạ Bách Thâm sâu thẳm nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, lát sau mới nói: “Tôi có rất nhiều sách.”

Sở Ngôn mặt không đổi sắc, vẫn cười nhạt như trước, thế nhưng trong lòng đại khái đã có chút cân nhắc. Vị ‘Hạ tiên sinh’ này có tiền lại có quyền, từ cử chỉ ăn nói đến xem, gia thế tốt đẹp, sinh đã cao quý nhưng đối với mình lại tựa hồ không có cảm tình gì.

Loại ‘không cảm tình’ này chỉ cần dựa vào không khí lãnh đạm giữa hai người từ đầu đến giờ là có thể cảm nhận ra được. Chí ít khi ánh mắt của người đàn ông này đặt lên người y, Sở Ngôn cũng không cảm giác được một loại tôn trọng binh đẳng, trái lại còn ẩn ẩn có địch ý, thậm chí sâu trong đáy mắt còn có một tia coi rẻ.

Loại cảm giác này khiến Sở Ngôn phi thường không hài lòng, thậm chí cho dù bề ngoài lẫn khí chất của đối phương đều rất hợp thưởng thức của y, y vẫn hoàn toàn không có hảo cảm với người nọ như trước.

Trò chuyện ngắn ngủi một hồi, trong xe lại chìm vào yên lặng, lần này thì không ai mở miệng nữa thẳng đến khi trở lại Thủ đô tinh, dọc theo hành trình chỉ có không khí áp lực nặng nề lan tràn rộng khắp. Người đàn ông tóc đen lạnh lùng nghiêm nghị ưu nhã từ lâu đã nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng thần, mà thiếu niên xinh đẹp lại lật nhìn quyển sách triết học bên cạnh, vừa lướt qua vài trang đã cảm thấy không mấy thú vị, đặt ở một bên.

Để sách xuống, Sở Ngôn lại cầm ra một tấm khăn tay nhẹ nhàng chà lau bàn tay mình. Y lau rất cẩn thận, tỉ mỉ đến mổi một khóe ngón tay đều được chiếu cố cẩn thận, rõ ràng bàn tay trắng nõn sạch sẽ không vươn chút vết bẩn nào, thế nhưng y vẫn nghiêm túc chà lau.

Bệnh sạch sẽ của Sở Ngôn là trên phương diện tâm lý, trước đây khi ở đoàn phim cũng không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng vị ‘Hạ tiên sinh’ trước mặt hiển nhiên đã khiến y có chút bộc phát. Sự hờn dỗi trong lòng khiến y cảm thấy không quá thích không gian hiện tại, cho dù nơi này trang trí xa hoa lại bình dị, cho dù quyển sách kia giá trị thiên kim y cũng không muốn chạm vào.

Lúc Sở Ngôn lau tay, Hạ Bách Thâm vẫn ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần. Anh ta giống như cái gì cũng không thấy, hai mắt vẫn nhắm hờ không nhìn thiếu niên đối diện, cũng không để ý đối phương có làm ra động tác gì hay không.

Đến khi phi thuyền tiến nhập bầu khí quyển của Thủ đô tinh, Sở Ngôn rốt cục cũng thu hồi tấm khăn tay màu trắng nọ. Y lần nữa nâng quyển sách kia lên, dùng hai tay đưa đến trước mặt Hạ Bách Thâm, ngay khi quyển sách xuất hiện trước mặt, Hạ Bách Thâm cũng bất chợt mở mắt.

Thiếu niên tuấn tú phiêu dật mỉm cười, trong đôi mắt màu nhạt phảng phất có ánh nước nhộn nhạo, cậu nhếch lên khóe môi, đuôi mày mang theo chút giảo hoạt, dường như còn mang theo ý cười nhẹ giọng nói: “Hạ tiên sinh, quyển sách này có vẻ không thích hợp với tôi lắm, vật quy nguyên chủ, cảm tạ ý tốt của ngài.”

Hạ Bách Thâm trầm mặc một lát, đôi mắt híp lại, chậm chạp không vươn tay tiếp nhận

Khí thế cường đại của người ăn trên ngồi trước cứ thế đột ngột phát tán, thế nhưng dưới sự áp bách này thiếu niên vẫn giống như không hề cảm nhận được, cứ mỉm cười hai tay nâng sách, phảng phất chỉ đang đối mặt một người bạn lớn tuổi ôn hòa hiền lành.

Một hồi sau, Hạ Bách Thâm nhận láy quyển sách nọ đặt ở một bên.

Đợi phi thuyền vững vàng đáp xuống sân bay tư nhân của Hạ gia, không đợi xe huyền phù chạy ra khỏi phi thuyền, Sở Ngôn chợt cười khẽ: “Hạ tiên sinh, quan hệ hiện tại của chúng ta rốt cuộc là như thế nào?”

Những lời này cũng là sau khi Sở Ngôn suy tư hồi lâu mới quyết định nói ra. Y tin tưởng cách hỏi như vậy vừa không bại lộ thân phận của mình đồng thời còn có thể thu được một ít tin tức trọng yếu.

Bất quá, khiến Sở Ngôn trăm triệu lần không ngờ là, tại câu hỏi này Hạ Bách Thâm cư nhiên không trực tiếp đưa ra đáp án như lần trước, trái lại còn dùng ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên trước mặt, nhãn thần mang theo ý vị sâu xa, chậm chạp không lên tiếng.

Trong nhận trị của Sở Ngôn, quan hệ của bọn họ có tám chín phần là bao dưỡng.

Mà trong lòng của Hạ Bách Thâm lại nhận định, quan hệ của mình và thiếu niên này là: Vợ chồng.

Là vợ chồng được pháp luật thừa nhận, cho dù luật hôn nhân của quốc gia rất có xu hướng thiên về dị tính, không phải hoàn toàn bình đẳng, thế nhưng bọn họ vẫn được công nhận là vợ chồng. Hiện tại Sở Ngôn đột nhiên hỏi ra một câu như vậy, chẳng lẽ đang muốn nhắc nhở rằng cậu là vợ của anh, anh cần chú ý thực hiện một ít nghĩa vụ của người làm chồng?

Trầm ngâm một hồi, Hạ Bách Thâm hỏi ngược lại: “Cậu hy vọng quan hệ của chúng ta là như thế nào?”

Vấn đề được ném trở về, thế nhưng đối mặt loại vấn đề này ý cười của Sở Ngôn càng tăng, trong mắt cũng thêm phần ngời sáng, vừa vặn có thể bày tỏ chính kiến của bản thân!

“Vô luận tôi hy vọng quan hệ của chúng ta là thế nào, hiện tại, Hạ tiên sinh, tôi chỉ muốn dựa vào lực lượng của chính mình đi về phía trước.”

Đáp án này hiển nhiên ngoài dự liệu của Hạ Bách Thâm, anh chợt trợn to đôi mắt, cho dù trong thoáng chốc đã ổn định lại thần sắc nhưng vẫn bị Sở Ngôn bắt được một tia kinh ngạc kia. Hồi lâu sau, Hạ Bách Thâm nói: “Tôi sẽ nâng đỡ cậu, đây là việc đã quyết định xong, một loại trao đổi công bằng.”



『Trao đổi công bằng』.

Cái cụm từ này khiến lông mày Sở Ngôn hơi cau lại, y cũng không muốn dùng thân thể trao đổi cơ hội trèo lên.

Sở Ngôn bảo trì mỉm cười: “Tôi nghĩ lúc này, tôi càng muốn dựa vào chính mình, không cần trao đổi công bằng.” Đúng, là không cần ngươi.

Lần này đổi thành Hạ Bách Thâm cau mày, một lát sau anh nói: “Cậu không cần tôi làm chút gì sao?” Tốt như vậy? Trực tiếp thực hiện trách nhiệm của người vợ lại không cần anh thực hiện trách nhiệm của kẻ làm chồng?

Sở Ngôn trịnh trọng gật đầu: “Cảm ơn ý tốt của anh.”

Hai người thông minh nhìn nhau trong chốc lát, biểu tình bình tĩnh và khí tràng cương quyết không chịu bức bách của thiếu niên khiến Hạ Bách Thâm chậm rãi mỉm cười, rốt cục cũng để lộ nụ cười đầu tiên trong cả cuộc gặp này. Anh cười rất nhạt nhưng lại mang theo vị đạo không thể kháng cự. Sở Ngôn còn chưa kịp phản ứng liền nghe thanh âm trầm thấp ưu nhã của đối phương vang lên: “Chuyện tôi nâng đỡ cậu cũng không cần cậu đồng ý. Sở Ngôn, đây là chuyện tôi cần làm, về phần suy nghĩ của cậu, đó không nằm trong phạm vi tôi phải cân nhắc.”

Đến giờ phút này, dã thú rốt cuộc để lộ nanh vuốt bén nhọn.

Nụ cười trên môi Sở Ngôn vụt biến mất, cậu chậm rãi ngước mắt, dùng thần sắc lạnh lùng đạm nhiên nhìn người đàn ông đã hiển lộ bản chất trước mặt. Cậu nhìn hồi lâu, bỗng nhiên cười rộ lên: “Hạ tiên sinh, cho dù tôi cự tuyệt anh cũng sẽ quyết định như vậy?”

Cánh môi mỏng của Hạ Bách Thâm hơi cong lên, gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Sở Ngôn cười nhẹ một tiếng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng phảng phất ngưng tụ thành đao băng khiến nhiệt độ trong xe nháy mắt hạ xuống. Mãi đến trước khi Sở Ngôn rời khỏi xe cũng chỉ nói thêm hai câu, câu đầu tiên là “Nếu đã như vậy, tùy ngài quyết định, Hạ tiên sinh”, câu thứ hai là “Chỗ ở hiện tại của tôi rất tốt, tôi cũng không có ý định dọn nhà, về chuyện dọn đến chỗ của anh, tôi cảm thấy vẫn nên do tôi quyết định thì tốt hơn.” .

Một hồi gặp gỡ ‘Mở đầu bình thản, quá trình hòa bình, kết cục giao tranh hời hợt’ cuối cùng cũng kết thúc.

Đợi khi Sở Ngôn rời đi, Hạ Bách Thâm khó được hăng hái nhìn theo bóng lưng thiếu niên, mãi đến khi đối phương bước vào trong tòa nhà mới ra lệnh cho xe huyền phù rời đi. Cùng lúc đó, Hạ Bách Thâm mở máy truyền tin của mình, trực tiếp an bày trợ lý Lâm điều tra cặn kẽ tư liệu về Sở Ngôn thêm một lần nữa, anh cần một phần tin tức hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

Khi kết thúc cuộc trò chuyện, ngay cả Hạ Bách Thâm cũng không hiểu bản thân vì sao lại bỗng nhiên tăng thêm một câu: “Lại trắc nghiệm lần nữa độ tương xứng gene của tôi và cậu ta.”

Trợ lý Lâm nghe được câu này liền sửng sốt, theo bản năng nghĩ tới: ‘Vì sao còn phải làm lại một lần? Hạ lão gia tử không phải đã làm năm lần rồi sap? Kết quả đều là 99%, cho dù tra hết toàn bộ kết quả trắc nghiệm của người trên toàn vũ trụ cũng không thấy được trường hợp thứ hai, ngay cả kết quả cao nhất được lịch sử ghi chép lại cũng liền chỉ có 95%’.

Bất quá những lời này trợ lý Lâm sẽ không hỏi ra miệng, anh cung kính cúi đầu, đóng lại máy truyền tin.

Đến tận đây, cuộc gặp đầu tiên mới coi như triệt để kết thúc.



Trong màn đêm vàng son rực rỡ của Thủ đô tinh, một chiếc xe huyền phù đỉnh cấp nhanh chóng xẹt qua không trung, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống để lộ khuôn mặt đẹp trai phong độ. Hạ Bách Thâm ngửa người đựa vào nệm ghế mềm mại, ánh mắt thâm trầm chẳng biết đang suy nghĩ những gì, mà quyển ‘Các biểu tượng của nội giới hay cách diễn dịch của tâm hồn’ kia cũng bị anh ném ở một bên không lại lật thêm trang nào.

Bên kia, Sở Ngôn lên Thiên Võng tra cứu một chút liền thu về đống lớn tin tức, sau khi xem xét xong toàn bộ y chậm rãi kéo lên khéo môi, nhìn gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị trên màn ảnh giả lập, đôi mắt híp lại một chút, thấp giọng thì thầm: “Hóa ra gọi là Hạ Bách Thâm sao…”

Ngữ điệu bình thản lãnh tĩnh, không thích cũng không ghét. Lại qua thêm chốc lát, nụ cười trên mặt Sở Ngôn mới chậm rãi tiêu thất, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người trong ảnh, hồi lâu mới nói: “Đúng vậy, thật sự không thích ngươi.”



Sự xuất hiện của Hạ Bách Thâm cũng giống như phù dung sớm nở tối tàn, từ sau buổi tối kia liền triệt để tan biến khỏi sinh hoạt của Sở Ngôn. Trong thời gian này trợ lý Lâm thật ra còn xuất hiện một lần báo cái địa chỉ cho Sở Ngôn, đồng thời còn cho biết mình đã nhập vân tay của Sở Ngôn vào khóa mật mã, cậu có thể tùy lúc dọn vào ở.

Nghe xong chuyện này, Sở Ngôn chỉ cười nhẹ một tiếng cũng không có càng nhiều phản ứng.

Một tuần lễ sau, ngay khi thời điểm công chiếu của 《Huyết chiến 》 đã đến gần, bộ phim mạng trứ danh 《Ba kẻ lừa đảo》 cũng phát sóng tập mới nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Giới Giải Trí]Trọng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook