Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều

Chương 23: Đốt Quần Áo Cho Tôi

Đâu Đâu Phi

29/04/2021

Mẹ tôi không thấy tôi mở cửa, nghĩ rằng tôi đã ngủ thiếp đi. Nghe tiếng bước chân của bà đi xa, tôi cũng không nhịn được nữa, đứt ruột đứt gan gào lên: "Rốt cuộc anh muốn làm gì, muốn làm gì?"

Thích Uý Nhiên thở hổn hển, cúi đầu chặn môi của tôi, dùng đầu lưỡi lung tung đảo loạn, đến khi môi của tôi sưng đỏ lên mới buông tha cho tôi.

"Hôm nay chỉ là một cái trừng phạt nho nhỏ cho em, lần sau lại không giữ đúng bổn phận, tôi sẽ để em một tuần không xuống giường được."

Nói xong, anh tách ra rời khỏi, hóa thành một làn khói tiến vào trong hũ tro cốt.

Tôi ngơ ngác nhìn trần nhà, tóc ướt ướt mồ hôi và nước mắt dính trên mặt tôi, khắp cả người đều là vết tím xanh, giống như là búp bê rách nát bị người chà đạp vứt bỏ. Cơn lạnh kéo tới, tôi kéo chăn che thân thể của mình, rốt cục không nhịn được trốn trong chăn khóc to thành tiếng.

Không phải bởi vì lại một lần nữa bị quỷ làm, mà là loại cảm xúc phẫn hận khi bị người đùa bỡn trong lòng bàn tay, còn cả cảm giác bất lực khi không thể bảo vệ người nhà.

"Câm miệng lại, còn muốn làm một lần nữa có phải không? Mặc xong quần áo, gửi đồ vật chướng mắt bên cạnh này đến tập đoàn Thiên Kỳ cho tôi đi."

Bên tai truyền đến giọng nói của Thích Uý Nhiên, tôi cắn môi một cái, một lúc lâu sau mới khôi phục tâm trạng, đứng dậy vọt vào phòng tắm, tắm một cái, mặc quần áo, ôm hũ tro cốt của Cận Hiên khập khễnh đi ra ngoài.

Trong lòng trống rỗng, trong đầu cũng không biết đang suy nghĩ gì, không muốn trở về phòng, đứng ở ngoài cửa nhìn Chu Hương Hương đang siêu độ cho người ta.

Chu Hương Hương làm phép xong đã nhìn thấy tôi, cầm kiếm gỗ đào chạy về phía tôi. Ngay lúc cô ấy chạy tới đây, tôi rốt cuộ cũng tìm về suy nghĩ của mình, cũng biết rõ chính mình muốn làm gì.

"Tại sao không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì?"

"Hương Hương, có cách nào học pháp thuật nhanh chóng không? Kiểu như đột nhiên trở nên rất mạnh ý."

"Làm gì có cái gì nhanh chóng thành công?" Chu Hương Hương thấy sắc mặt của tôi không ổn, giận tái mặt dùng tay chọc đầu của tôi: "Đừng có suy nghĩ lung tung, những cái kia đều là bàng môn tà đạo, không cẩn thận sẽ hại người hại mình, ngoan ngoãn trở về ngồi tu luyện, trước tiên luyện ra tinh khí thần cho tôi."

"Bàng môn tà đạo? Người ta thường nói phương thuốc dân gian trị được bệnh nặng, bàng môn tà đạo không chừng chính là đường tắt.

"Thôi được rồi, cậu không có thiên phú thì đừng luyện, trả bản chép tay của bà ngoại tôi cho tôi đi."

Tôi đánh bàn tay thò ra của Chu Hương Hương, cười mắng cô ấy: "Đã tặng cho tôi rồi cậu cũng không thấy xấu hổ cầm về? Yên tâm đi, tôi sẽ không đi con đường bàng môn tà đạo." Mới là lạ, trong lòng tôi bổ sung thêm ba chữ.

Vừa nãy Chu Hương Hương muốn cầm bản chép tay về không phải nói đùa. Bà ngoại của cô ấy là người rất nghiêm túc, các thế hệ trong nhà bà cũng đều làm thầy đồng, nói không chừng trong bản chép tay còn ghi lại bí quyết nào khác.

Không có khả năng trả lạ cho cô ấy.

Chu Hương Hương nghĩ rằng tôi sốt ruột muốn diệt trừ Thích Uý Nhiên, nhìn một chút rồi lôi rôi chạy lên phòng, tên kia đang ở trong hũ tro cốt à, bây giờ chúng ta qua đó phong ấn anh ta ngay lập tức."

Thích Uý Nhiên không phải là quỷ vừa mới chết mới quỷ, pháp lực rất cao cường, Chu Hương Hương đánh không lại anh. Tôi nhanh chóng hất tay cô ra.

"Đừng đi, cậu đánh không lại anh ấy."

Từ nhỏ Chu Hương Hương chính là thần tượng của tôi, bây giờ nghe tôi nói cô ấy đánh không lại, lập tức kinh ngạc, giơ kiếm kim tiền lên.

"Hổ không phát uy cậu coi tớ là mèo bệnh à, hôm nay chị đây sẽ đi thu phục anh ta, để cậu mở mang tầm mắt một chút."

Có trời mới biết tôi có mơ ước thu thập Thích Uý Nhiên thế nào, nhưng mẹ nó cô không đánh lại.

Bây giờ không phải là lúc xúc động. Dưới tình thế cấp bách, tôi nắm hai hai búi tóc của Du Hương, thấy thuốc này của Chu Hương Hương, cô ấy đang choáng váng, nhe răng nhếch miệng của tôi.

"Làm gì? Thật không nỡ anh ta?"

"Hừ, tôi không muốn cậu đi chịu chết nữa, hôm nay lúc anh ta tới cứu tôi, có ba bốn người đạo sĩ có trình độ cũng không thể thu phục anh. lúc ấy Cận Cầm Thu cũng ở bên cạnh, ngay cả Cận Cầm Thu cũng không thu phục được anh ta, chỉ bằng cậu?"



Nếu không phải kiêng kị Thích Uý Nhiên, Cận Hiên khẳng định đã duổi đến trong nhà.

Chu Hương Hương vỗ trán một cái: "Suýt nữa quên mất, cậu từng nói với tôi là anh ta cứu cậu ta ra."

"Tạm thời anh ta sẽ không giết tôi, chờ nghĩ được kế hoạch hoàn hảo rồi lại ra tay sau."

Nếu không thì, con mẹ nó tôi lại là đứa xui xẻo.

Vừa nghĩ tới vừa nãy anh thô bạo chà đạp tôi như vậy, dưới đáy lòng tôi kìm nén một ngọn lửa giận vô hình, còn khắc tên của anh ta lên người tôi, với tôi mà nói đây chẳng khác nào nhục nhã.

Vốn còn muốn bảo Chu Hương Hương giúp tôi nhìn vết thương xem thế nào, bây giờ tôi còn mặt mũi nào để Chu Hương Hương xem?

Chu Hương Hương cởi tóc ra buộc lên, cau mày khó hiểu hỏi: "Tại sao Thích Uý Nhiên có thể trở nên mạnh như vậy chỉ trong mấy ngày?"

"Nói là do hút tinh hoa đất trời."

Nếu không phải thấy tận mắt nhìn thấy Thích Uý Nhiên phân hủy rồi lại sống lại, nếu ai nói với tôi bốn chữ này, khẳng định tôi sẽ mắng người đó ăn nói lung tung. Sợ Chu Hương Hương không tin, lúc đầu tôi còn chuẩn bị kể chuyện xảy ra trên xe co cô ấy nghe.

Không nghĩ tới Chu Hương Hương không hỏi tiếng nào, vẫn luôn nhướng lông mày trầm ngâm, một lúc lâu sau mới nói một câu: "Trước kia bà ngoại tôi từng nói qua, nếu như xảy ra chuyện lớn thì tôi phải đi gặp bà cô một chuyến."

Nói xong cô ấy lấy ra hồ lô nói lẩm bẩm, chỉ chốc lát hai cái bóng bay tới.

Cậu bé hồ lô kéo Tuyết Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn: "Cô đồng, cô làm gì vậy, con vẫn chưa chơi chán đâu."

"Chỉ biết ham chơi, đi thôi."

Cậu bé hồ lô kêu lên một tiếng ui da, sau đoa bị Chu Hương Hương thu vào trong hồ lô, rồi phi thẳng đến chiếc xe bán tải ở bên ngoài, sau khi khởi động đuổi theo với tốc độ cực nhanh, một đường xóc nảy, tôi chỉ sợ chiếc xe bán tải này của cô ấy sẽ vỡ ra mất.

Mẹ tôi nghe thấy tiếng vang đi ra xem, nhìn theo hướng Chu Hương Hương rời đi, nói: "Cơm cũng đã làm xong rồi, sao Hương Hương lại đi?"

"Cô ấy có việc, đừng để ý đến cô ấy."

"Eo con thế nào rồi? Trước đó nghe thấy tiếng vang trong phòng con mẹ còn nghĩ con bị ngã."

Mẹ tôi đi đến bên cạnh nhìn trái một chút rồi lại nhìn tiếp, Tuyết Nhi nhanh chóng nhảy ra một bước, mặc dù biết mẹ tôi sẽ nhìn không thấy con bé nhưng Tuyết Nhi vẫn còn sợ người lạ.

Chờ khi mẹ tôi đi rồi, tôi ngồi xuống ôm Tuyết Nhi: "Tuyết Nhi ngoan, vừa nãy là bà ngoại của con, sau này chúng ta sẽ ở trong chỗ này, không tránh được phải sinh hoạt với người sống, không chừng sẽ còn đụng tới quỷ vừa mới chết, con đừng sợ, cũng không được nghịch ngợm dọa bọn họ, biết chưa?"

Tuyết Nhi ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, sau đó như tên trộm nháy mắt mấy cái với tôi: "Mẹ, mẹ đốt quần áo cho con đi."

"Lát nữa mẹ đốt cho con, con ở đây chơi chờ mẹ, mẹ ăn cơm đã."

Lúc tôi đi vào phòng bếp, bọn họ đã bắt đầu ăn. Ba không ở đây, ngoại trừ mẹ tôi còn có vợ chồng dì Tiết và chú Lưu.

Trướ kia bọn họ là hàng xóm của chúng tôi, về sau nhà tang lễ của chúng tôi mở rộng, mua phòng ở của bọn họ. Dù sao bọn họ vẫn luôn ở chõ này của chúng tôi giúp đỡ, ba thấy thế chuyên môn sửa cho bọn họ hai căn phòng để ở lại, mọi người ăn ở đều cùng một chỗ, thân như người một nhà.

Dì Tiết xới cơm cho tôi, đặt trước mặt tôi còn nhìn ta chằm chằm rất lâu, tôi nghĩ là dì ấy trông thấy những mạch máu kinh khủng trên cổ tôi, nhanh chóng sửa sang quần áo.

"Dì Tiết, dì nhìn gì vậy?"

"Ha ha, mấy ngày không gặp, con gái mặt mũi phơi phới, có phải lén có bạn trai sau lưng mọi người không?"

Mọi người nghe xong bị chọc cười nhưng tôi không cười nổi. Chuyện tôi tổ chức đám cưới ma người khác không biết, nhưng mấy người dì Tiết khẳng định biết, câu nói này tật đâm vào vết thương của tôi.



Nhưng dù ấy chắc chắn là vô ý, toi không thể làm gì khác hơn là cố gắng cười khổ: "Dì đừng nói đùa, ai dám hẹn hò với người phụ nữ mở nhà tang lễ chứ?"

"Sẽ có người không chê, lúc trước mẹ cũng không chê ba con." Mẹ tôi nói rồi kẹp cho tôi một đũa đồ ăn.

Rất lâu không được ăn đồ ăn mẹ tôi nấu, tôi ăn một cách nhanh chóng. Dù sao đời này cũng không nghĩ tới chuyện lập gia đình, việc này cũng không phải đề tài cấm kị gì.

Tôi cũng nói đùa với mọi người: "Đó là do lúc trước mẹ nhất định phải gả, bà ngoại không làm thế nào được mẹ, bây giờ thế hệ trước chọn con dâu rất nghiêm ngặt, chỉ sợ cửa ải đầu tiên của mẹ chồng con đã không qua được rồi."

"Ai nói, dì thấy con rất tốt." Dì Tiết gắp cho tôi một miếng thịt.

"Không chỉ con rất tốt, mà người một nhà anh Trần cũng rất tốt, ai có thể làm thông gia với mọi người là phúc của bọn họ." Chú Hà đang ăn cơm nói mơ hồ.

Gia đình chúng tôi rất tốt, cũng rất chiếu cố gia đình bọn họ. Họ có đứa bé tên là Thái Nghiên, năm đó nhất định phải học trường y nào đó, nhưng kết quả thi lại thiếu hơn mười điểm, ba tôi bỏ ra số tiền rất lớn mới nhét cậu ta vào đó được.

Nhớ tới Thái Nghiên cả người tôi rùng mình một cái, tên nhóc này khi còn bé rất hat cợt nhả với tôi.

Chuyện nhà tôi mở nhà tang lễ, tôi vẫn nghi ngờ do tên đó truyền ra ngoài, mà nhà cậu ta chỉ cách nhà tôi một bức tường còn muốn ngăn cách với tôi, lúc ấy tôi rất kéo cậu ta xuống nước đồng cam cộng khổ với tôi.

"Hà Thái Nghiên sắp được nghỉ hè rồi nhỉ, năm nay bao nhiêu tuổi rồi."

"Năm thứ tư đại học, nói là đã liên hệ với bệnh viện ở thành phố Trạm Giang, tốt nghiệp xong là có thể trực tiếp đi làm luôn." Nói đến cin của mình, trên khuôn mặt dì Tiết đầy kiêu ngạo.

Đầu năm nay rất khó tìm việc, không nghĩ tới câu ta ở trường học đã hỏi thăm xong công việc cho mình, lại còn là bệnh viện thành phố, sống không tệ.

Mẹ tôi vừa nhắc tới Hà Thái Nghiên đã vui vẻ hỏi, khi biết người ta còn chưa có bạn gái, hai mắt như muốn sáng lên: "Tại sao điều kiện như vậy mà vẫn chưa có bạn gái, chờ thằng bé trở về nhớ nói cho tôi biết, tôi chuẩn bị đồ ăn cho nó."

Dì Tiết nhìn tôu một chút, cười: "Thái Nghiên nói từ nhỏ đã có đứa bé mình thích, trở về chuẩn bị tỏ tình, cho nên chúng tôi vẫn luôn không giục thằng bé."

Ừm, cái nhìn này khiến cả người tôi run rẩy.

Ánh mắt kia giống như nhìn con dâu nhà mình vậy.

Trách không được tối nay sẽ trò chuyện đề tài này, chẳng lẽ mẹ tôi và bọn họ đã sớm thông đồng với nhau, hôm nay mới vờ như vô ý nói đến chuyện này?

Cho dù cậu ta thích tôi, tôi tuyệt đối thà chết không chịu. Quá quen thuộc, quen thuộc đến ngại ra tay.

Tôi giả vờ như không nghe hiểu, tùy tiện ăn vài miếng rồi tìm cớ chạy.

"Mẹ."

Tuyết Nhi thấy tôi ra nhảy lên người tôi suýt chút nữa đã truọt chân, cũng may quỷ hồn không có trọng lượng.

"Mẹ, vừa rồi con đi bên trong nhìn một chút, bên trong có rất nhiều quần áo đẹp đẽ và đồ chơi, mẹ có thể để cho con tự chọn không?" Ngón tay Tuyết Nhi chỉ vào kho, tôi nói 'Được' sau đó đưa con bé đi đến nhà kho.

Trong nhà kho của chúng tôi cái gì cũng có, nhỏ là vàng bạc tiền giấy, lớn là ô tô biệt thự, quần áo giày mũ của già trẻ lớn bé, muốn kiểu dáng gì có kiểu dáng đấy, ngay cả những con búp bê mô phỏng người thật cũng có.

Tuyết Nhi loạng choạng, đụng đổ một con búp bê kiểu dáng Lâm Chí Linh, tôi ôm lên nhìn một chút, đột nhiên nghĩ đến Thích Uý Nhiên.

Tên kia động một chút lại nói lạnh, đốt cho anh một con búp bê xuống dưới đó cùng anh, miễn cho lúc nào cũng quấn lấy tôi.

Tôi lại để cậu bé hồ lô chọn mấy bộ quần áo và đồ chơi, Tuyết Nhi bên kia đã không ôm nổi gì nữa, tôi gõ cái đầu nhỏ của con bé: "Đứa bé tham lam, hôm nay đốt những thứ này đi, về sau muốn cái gì lại đến đây lấy."

"Mẹ, tất cả những thứ kia đều có thể lấy à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook