Hãy Để Anh Là Gió

Chương 15

JiFumyy (Cỏ) ☘

14/04/2016

Nghe tiếng mở cửa Lưu Ly liền ngồi dậy, khi thấy Duy vào thì mắt rưng rưng. Đối với ai nó cũng có thể kiềm nén, nhưng đối với anh, điều đó chưa hề xảy ra.

Không nói gì cả, Duy chỉ nhẹ bước tới, ôm lấy Lưu Ly vào lòng, tay xoa xoa đầu nó.

– Lớn rồi sao ngốc thế? Mưa mà em không biết đứng trú ở đâu à? Để ướt rồi sốt này. Anh đâu có thể đem ô tới cho em như ngày trước. – Duy nhẹ nhàng nói, lời nói ấm như nắng ban mai.

Nghe những lời quan tâm đội lốt trách móc đó, nước mắt Lưu Ly tràn khóe nhiều hơn, ướt đẫm áo anh.

– Ở đây ai bắt nạt Lưu Ly của anh? – Anh đẩy nó ra, lau nước mắt, khẽ hỏi.

Đối với anh, Lưu Ly 17 tuổi bây giờ mãi như Lưu Ly khi còn bé tẹo bám suốt lấy anh, lúc nào cũng cần anh ra mặt. Cho dù Lưu Ly 27 tuồi, 37 tuổi và có chừng nào tuổi cũng luôn nhỏ bé trong mắt anh, trong mắt gai đình anh.

Lưu Ly lắc đầu, có ai bắt nạt nó đâu, chỉ là bản thân tự bắt nạt mình đó thôi. Tự nó làm mù mắt mình rồi lao vào cái thứ tình cảm vốn không thuộc về mình.

– Sao em không phản đối? – Anh ngồi xuống giường hỏi nó.

Đáp lại câu hỏi của Duy là sự im lặng của nó.

– Đến lúc em phải lên tiếng cho bản thân rồi, đừng im lặng mà hy sinh như thế. – Duy thấy vậy cũng không gặng hỏi. Làm sao anh không biết tính em gái mình chứ. Trước đến giờ Lưu Ly không từ chối lời đề nghị nào cả, nhất là những gì có lợi cho người thân.

Một vài tiếng nấc.

– Có muốn về không? Anh đưa em về cùng. Đừng nghĩ gì cả, anh về nước rồi sẽ giúp ba.

Lúc này, nó mới nhìn anh, khuôn mặt có chút bàng hoàng. Về sao? Có nghĩa là không ở đây nữa, có nghĩa là mọi thứ trở về quy củ, có nghĩa là không thấy rồi không đau, có nghĩa là phải xa nơi này và phải Triết Huân, xa sự chăm sóc có mục đích của cậu.

Nó… có muốn về không?

Thấy nó im lặng, lại thêm ánh mắt lúc nãy nhìn anh, Duy biết, biết nó đang rung động, và đối tượng là cái tên anh muốn đạp cả mấy lần đang ở dưới kia.



– Em ăn uống kiểu gì mà để xuất huyết dạ dày hả? Uổng công mấy năm trời anh chăm em. – Duy thấy vậy liền chuyển đề tài khác, anh biết nó sẽ không đi.

– Em ăn uống bình thường mà. – Mới khóc xong, lại bị cảm, giọng Lưu Ly cứ là lạ nhưng nghe rất đáng yêu.

– Anh cần xem xét lại cái bình thường của em rồi. – Anh cười nhẹ rồi đưa tay bẹo má Lưu Ly.

– Anh về khi nào? – Lưu Ly nhớ ra điều gì đó liền hỏi ngay.

– Hồi sáng. – Duy đáp rất ngắn gọn.

– Gì cơ? – Lưu Ly tròn mắt kinh ngạc.

– Không thấy em ra đón, rồi nghe ba mẹ nói, anh đến đây ngay. – Duy giải thích.

– Nhưng không phải cuối năm anh mới kết thúc khóa học sao?

– Anh học xong rồi, Lưu Ly là động lực để anh bay cái vèo đấy. – Một lần nữa anh bẹo má Lưu Ly, dường như đây là sở thích mà anh không thể nào bỏ được.

Lưu Ly phồng má không tin, hiếm khi thấy cái dáng vẻ dễ thương này của nó. Chắc có mỗi trước mặt anh trai nó mới như trẻ con thế này.

– Hôm nay anh ở lại chứ? Anh đi cả ngày rồi, lại lo cho em nữa. – Lưu Ly kéo vạt áo anh, hỏi.

– Ừ, anh sẽ ở lại với Lưu Ly hôm nay. – Anh cười.

———————————————————-

Vườn hoa.

Lưu Ly nói chuyện với Duy một hồi rồi ngủ tiếp, có vẻ chưa hết sốt. Sau khi Lưu Ly thiếp đi thì anh nói chuyện với ba mẹ Triết Huân vài cậu xong lại ra đây ngồi, ở đây có một cái ghế gỗ dài. Nhìn màu sắc hoa tươi tắn, anh thầm nghĩ sao em gái mình không như hoa, sao không có nhiều màu sắc. Với con mắt của anh, cuộc sống của Lưu Ly đơn giản, buồn tẻ như tím, hay chỉ hai màu trắng đen.

– Anh uống cafe không? – Triết Huân ra ngoài theo anh, tay bưng hai tách cafe.



– Cảm ơn. – Nhận lấy một tách từ tay cậu, anh khẽ cười. – Cậu ngồi đi.

Triết Huân ngồi xuống kế bên, nhấp một ngụm cafe.

– Lưu Ly thế nào rồi ạ? – Cậu lễ phép hỏi.

– Ngủ lại rồi, trông nó có vẻ mệt. Cũng không cần lo lắng đâu, thân thể nó vốn thế, chỉ cần thấm nước, ra nắng cũng bệnh rồi.

– Xin lỗi anh! Em không lo cho Lưu Ly. – Triết Huân nói nhỏ.

Anh nghe thấy, quay mặt nhìn cậu rồi cười.

– Triết Huân.

– Vâng?

– Cậu có biết em gái tôi thích cậu không?

Khụ… Triết Huân nuốt một ngụm cafe, suýt nữa thì bị sặc.

Triết Huân tròn mắt nhìn anh, thích… là thích ấy hả?

– Đừng ngạc nhiên như thế, tuổi con bé là tuổi rung động mà, ở chung nhà, cậu lại điển trai thế, nó rung động chẳng có gì lạ. – Anh giải thích.

– …

– Tôi không biết cậu nghĩ thế nào, cậu có người yêu chưa, nhưng tôi cảnh cáo – đừng bao giờ làm tổn thương Lưu Ly. Con bé không có tội gì cả. Con bé đáng để được trân trọng và yêu thương.

Ngay sau lời cảnh cáo của Duy, chuông tin nhắn của Triết Huân vang lên, cậu mở hộp tin liền thấy số quen thuộc cùng dòng tin nhắn: “Anh suy nghĩ kỹ chưa?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hãy Để Anh Là Gió

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook