Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 28: Ngài cũng không muốn nó ngây ngơ cả đời

Long Thất

26/06/2020

Edit: Hyukie Lee

“Về nhà cậu á?” Kiều Thiều chưa từng nghĩ đến chuyện này, y nói: “Không nên không nên, chuyện này rất khó xử.”

Tuy mình và Hạ Thâm đã rất thân, nhưng gặp phụ huynh thì rất kì quái.

Một câu của Hạ Thâm liền giải hết phức tạp của người kia: “Tôi ở một mình.”

Trái tim nhỏ của Kiều Thiều lay động, có chút rung rinh.

Kiều Thiều hỏi: “Sao cậu lại ở một mình?”

Hạ Thâm nói: “Không muốn nội trú nên mướn phòng bên ngoài.”

Kiều Thiều nghi hoặc: “Cậu không ở cùng người nhà?”

Hạ Thâm cảm thấy lời này của Kiều Thiều có chút kì quái, dưới tình huống bình thường không nên dùng từ ba mẹ sao?

Nhưng Kiều Thiều lại dùng người nhà.

Hắn nói: “Bận công tác, ở đây không tiện.”

“Vậy sao.” Kiều Thiều nói: “Cậu cũng lợi hại thật, dám ở một mình luôn.”

Y nghĩ là, người nhà của Hạ Thâm cũng phóng khoáng ghê, thế mà cho một tên học sinh trung học mướn phòng ở ngoài.

Kiều Thiều ngẫm lại: Đại khái chính là vì không ai quản cho nên người này mới bung xõa bản thân, buổi tối cày game xuyên đêm hôm sau ngủ ngày?

Aizz…. Cũng là một người đáng thương.

Kiều Thiều có chút đau lòng tên học tra cùng bàn.

Hạ Thâm thấy y im lặng hồi lâu không lên tiếng, lại bỏ thêm một trái boom: “Tầng năm đều là phòng bốn người, đến cuối tuần cả tầng không có ai hết.”

Người ban quốc tế ngày bình thường còn lén cúp tiết, huống chi là ngày nghỉ.

Kiều Thiều: “!”

Hạ Thâm lại nói: “Trần Tố cũng về nhà mà đúng không?”

Kiều Thiều đã sớm hỏi: “Đúng… Cậu ấy cũng về.”

Hạ Thâm dùng âm điệu vô cùng dịu dàng mà nói: “Thật ra chắc cậu cũng không chán lắm, vừa tắt đèn một phát quỷ hiện lên cả bầy ấy mà.”

Kiều Thiều: “!!!”

Hạ Thâm mỉm cười: “Sao, ở lại chơi với quỷ, hay đi với tôi…”

Kiều Thiều lập tức nói rằng: “Cầu chứa chấp!”

Hạ Thâm cảm thấy mỹ mãn, rụt rè nói: “Được thôi.”

Giữa trưa, Kiều Thiều gọi điện thoại cho Kiều Tông Dân: “Ba, cuối tuần con không về nhà nha.”

Kiều Tông Dân vẫn còn bị sai giờ, nghe được lời này của con trai nháy mắt tỉnh táo lại: “Xảy ra chuyện gì? Không phải được nghỉ sao?”

Kiều Thiều nào dám nói mình đau chân, y sợ về nhà xong sẽ không về trường được nữa, đành phải tìm lý do: “Chỉ nghỉ được một đêm, đi tới đi lui rất mệt.”

Kiều Tông Dân nói: “Hôm qua ông nhoại nhắc con, nói chờ con về làm một bàn đồ ăn ngon.”

Kiều Thiều lại càng không dám trở về, nếu để ông ngoại biết mình chạy bộ trật chân, chắc chắn sau này Đông Cao sẽ không còn chuyện chạy bộ nữa!

“Con mới tới môi trường mới, muốn ở chung các bạn ạ.”

Kiều Thiều vừa nhắc tới ba chữ hoàn cảnh mới, liền biết chuyện thành.

Kiều Tông Dân do dự một chút: “Ở phòng ngủ một mình có được không?”

Kiều Thiều cũng không giấu hắn, rất chờ mong mà nói: “Không có, con định đi qua nhà bạn ngủ.”

Kiều Tông Dân ngây ngẩn cả người: “Nhà bạn?”

Kiều Thiều ngữ điệu thoải mái: “Đúng vậy, bạn cùng bàn với con, là một nam sinh, ngoại trừ không quá nghiêm túc trong việc học thì không có khuyết điểm gì cả.”

À, còn thích đánh nhau nữa, nhưng Tiểu Kiều không dám nói chuyện này cho Đại Kiều, đành phải dốc ngược cả đáy tên học tra lên.

Kiều Tông Dân lại hỏi: “Đi nhà người ta có vẻ không thích hợp lắm?”

Kiều Thiều trả lời: “Không có gì không thích hợp, cậu ấy ở một mình mà.”

Tâm tư Kiều Tông Dân hơi động: “Đúng là rất độc lập.”

Kiều Thiều nói: “Cho nên con muốn đi xem cậu ấy sống một mình thế nào.”

Kiều Tông Dân không phản đối nữa, hắn hỏi: “Có muốn mang gì làm quà không? Ba ba chuẩn bị cho.”

Ví dụ như trang hoàng lại nhà hay đổi hẳn cái nhà mới luôn cũng được.

Kiều Thiều nào dám để lão ba ra tay, y nói: “Không cần, giữa bạn bè không nên chú ý những thứ này, con sẽ tìm cách bổ túc giúp cậu ấy.”

Tựa như làm bài tập dùm Lâu Kiêu trừ tiền cơm vậy.

Kiều Tông Dân cười nói: “Xem ra tuần này không tệ ha?”

“Chứ sao nữa.” Kiều Thiều đắc ý nói: “Không chỉ con cố gắng học tập, còn trải qua không ít chuyện nha, đúng rồi…”

Kiều Thiều kể lại chuyện của Trần Tố, lại nói một chút về chuyện mình tạm thời giả vờ nghèo khó cho Đại Kiều nghe.

Kiều Tông Dân nghe đến khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Rất tốt.”

Kiều Thiều dặn hắn: “Cho nên ba nhất định phải giữ bí mật giúp con đó.”

Kiều Tông Dân nói: “Hiểu rồi.”

Kiều Thiều biết lão ba mình tin được, y nói: “Gần đây chỉ có mấy chuyện đó thôi, ba đừng lo, nói với ông nội ông ngoại đừng lo, con rất ổn, có rảnh sẽ gọi điện mà.”

Kiều Tông Dân lại nói: “Có chuyện gì không thoải mái thì gọi cho ba.”

Kiều Thiều nhìn chân mình, chột dạ nói: “Không sao, bạn cùng phòng con về rồi, con cúp trước đây.”

Dập máy, Kiều Thiều thảo luận đề vật lý lúc sáng với Trần Tố.

Bên đầu kia, Kiều Tông Dân nhìn chăm chú điện thoại một lát, sau đó gọi cho một số khác.

“Tiến sĩ Trương.” Âm thanh Kiều Tông Dân trầm thấp nội liễm: “Tiểu Thiều ở trường rất tốt, tuần này nó không về nhà…”

Một âm thanh như nước suối róc rách chậm rãi từ micro truyền qua: “Có thể dựa vào chính mình đi ra là tốt nhất, Kiều tổng, ngài nên buông tay.”

Trong âm thanh Kiều Tông Dân có bi thống khó nén: “Sao tôi dám buông, mẹ nó…”



Trương Quan Đình ôn thanh nói: “Con cái đều phải trưởng thành, ngài cũng không muốn nó ngây ngơ cả đời.”

Sau khi tan học, Kiều Thiều bỏ một xấp đề thi vào ba lô.

Hạ Thâm đeo lên, nói: “Cậu làm hết nhiêu đây á?”

Kiều Thiều nói: “Đương nhiên!”

Là không đảm bảo đúng hết.

Hạ Thâm muốn nói đừng làm nhiều quá, quý ở tinh túy, nhưng suy nghĩ xong lại không nói gì.

Hắn đã mất hết danh dự ở chỗ Kiều Thiều, tên nhóc này sẽ hoàn toàn không tin gì khi hắn nói đến chuyện có liên quan đến học tập.

Nhà Hạ Thâm cách trường rất gần, chỉ cách một con phố.

Kiều Thiều hỏi hắn: “Ở lầu mấy?”

Hạ Thâm nói: “Yên tâm, có thang máy.”

Kiều Thiều nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt quá.”

Có thể không lết cái chân đau đúng là quá hạnh phúc.

Hạ Thâm ở lầu mười ba, là một căn nhà cho thuê hết sức bình thường, Kiều Thiều chưa bao giờ đến những nơi này, rất tò mò đánh giá.

Thế nhưng tiểu khu không có cửa cấm, thang máy để đây không khóa, có thể lên bất cứ tầng nào, hơn nữa… Cái thang máy này cũng có chút nhỏ rồi đó! Còn dán quảng cáo!

Kiều thiếu gia chân tâm mở mang tầm mắt.

Hạ Thâm dẫn người vào phòng, sau khi vào nhà, Kiều Thiều rất ngạc nhiên.

Một phòng kép, dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc để gọn gàng, không hề lộn xộn.

“Đẹp vậy…” Kiều Thiều không khỏi tán thưởng.

Nam sinh ở một mình mà có thể bảo trì độ sạch sẽ như vầy rất không dễ dàng.

Dù sao thì Kiều Thiều cũng không làm được, nếu y rời xa dì lao công, bản thân Kiều Thiều chính là con cá mặn thỏa thích vui chơi trong đống rác.

Hạ Thâm cười: “Vầy mà đẹp gì? Cái nhà trọ vừa cũ lại nhỏ.”

Nhóc con đúng là chưa thấy qua cảnh đời mới nói như vậy.

Kiều Thiều biết hắn hiểu lầm, có điều vừa vặn, nhân thiết bần cùng chưa băng.

Tới lúc ăn cơm chiều, Kiều Thiều còn ngạc nhiên hơn: “Cậu mà cũng biết nấu cơm á?”

Hạ Thâm nói: “Đừng quá chờ mong, chỉ biết làm mấy món bình thường thôi, hương vị cũng tạm.”

Kiều Thiều cổ vũ: “Vậy cũng rất lợi hại rồi.”

Đến muối và bột ngọt Kiều Thiều còn không phân biệt được.

Tâm tình Hạ Thâm cực tốt, quyết định không gọi đồ ăn nhanh, làm mấy món ngon cho nhóc con: “Chờ đi, làm xong gọi cậu.”

“Ừm.” Kiều Thiều đồng ý, đánh giá “nhà” của Hạ Thâm một tí.

Phòng khách là sofa và bàn trà, hai màu đen trắng trang nhã, hai phòng ngủ, một phòng làm thành thư phòng, phòng còn lại đặt một giường hai người.

Kiều Thiều đi vào thư phòng, rất kinh ngạc.

Phía bắc có một giá sách, trên đó xếp đầy sách, rất nhiều bìa sách đều là tiếng Anh.

Tiếng Anh của Kiều Thiều không tệ, nhưng cũng có chút xem không hiểu.

Mấy cuốn này, học tra đọc hiểu không?

Có lẽ là của chủ nhà cho thuê đi? Kiều Thiều chỉ có thể nghĩ như vậy.

Trước giá sách là một máy tính màn hình cong, tuy Kiều Thiều không hiểu lắm nhưng nhìn bộ dáng này cũng biết là một cái máy tính cao cấp, cấu hình mạnh.

“Ừm…” Kiều Thiều lầm bầm lầu bầu: “Chắc đây là tiểu yêu tinh hằng đêm quấn lấy Hạ Thâm không buông.”

Y dạo một vòng, sau đó ló đầu ra nhìn phòng bếp.

Hạ Thâm không quay đầu lại cũng biết người đến: “Mật khẩu máy tính là 0101, đi chơi đi.”

Kiều Thiều bĩu môi: “Tôi không chơi game đâu, đi làm bài đây.”

Hạ Thâm cong môi: “Cũng được, lên bàn cơm làm đi.”

Kiều Thiều mới làm được một nữa, Hạ Thâm đã bưng đồ ăn lên.

Đúng là mấy món bình thường thật, thoạt nhìn cũng không ngon lắm, nhưng ngẫm đến đây là một thiếu niên mười bảy tuổi làm…

Kiều Thiều không chút khách khí mà khen: “Huynh đệ, không tồi!”

Hạ Thâm liếc y một cái: “Huynh đệ cái gì, kêu anh.”

Kiều Thiều ăn thịt người miệng ngắn, thành thật kêu một câu: “Anh Thâm giỏi quá!”

Hạ Thâm vốn chỉ nói giỡn thôi, không ngờ người kia gọi thật, nhất thời…

Hầu kết lên xuống, Hạ Thâm ngồi xuống: “Ăn cơm.”

Lỗ tai hơi ngứa.

Thật ra Kiều Thiều cũng không kén ăn lắm, tuy người Kiều gia hao hết tâm tư muốn y ăn nhiều một chút, nhưng trên thực tế chỉ cần Kiều Thiều nếm được hương vị đồ ăn là sẽ ăn rất ngon.

Có lẽ do môi trường mới khiến tâm trạng cũng mới, tóm lại là từ khi vào Đông Cao, mỗi bữa Kiều Thiều đều ăn rất ngon.

Tiếp tục như vậy, không chừng mình có thể cao lên!

Ăn cơm xong, Kiều Thiều cũng không thể rửa chén phụ được, vì bản thân y là tên nửa què.

Đợi khi thu dọn xong, Kiều Thiều lại bắt đầu làm bài, Hạ Thâm đi “chơi game”.

Trong nhà rất an tĩnh, nhưng vì cửa thư phòng mở, ẩn ẩn có âm thanh bàn phím truyền đến, điều này khiến Kiều Thiều rất an tâm, hiệu suất làm bài cũng tăng lên không ít.

Gần mười giờ rưỡi, nên đi ngủ.

Kiều Thiều không muốn cướp giường với Hạ Thâm, y nói: “Tôi ngủ sofa được rồi.”

Hạ Thâm đứng dậy vươn vai: “Vào giường ngủ.”

Kiều Thiều: “Thế còn cậu.”

Hạ Thâm lại hỏi: “Là giường không đủ lớn, hay do chúng ta chưa từng ngủ chung?”



Kiều Thiều không nói nửa, y rất khó xử, ngủ cả đêm không thể so với ngủ trưa được, ngủ trưa chỉ có một chốc, ráng nhịn một lát.

Nhưng buổi tối thì…

Kiều Thiều không đeo tai nghe sẽ không ngủ được.

Nhưng đi ngủ mà đeo tai nghe sẽ rất kì quái, Hạ Thâm sẽ hỏi, mà y lại không thể trả lời.

Kiều Thiều rối rắm một hồi lâu: “Thật sự không cần chen chúc đâu, tôi nằm ở sofa cũng rất rộng rãi.”

Hạ Thâm trêu đùa: “Yên tâm, tôi ngủ rất yên, không làm gì đâu, hay là cậu…”

Tâm Kiều Thiều căng thẳng, trên mặt có chút hoảng.

Hạ Thâm chú ý đến, nhưng hắn không nói gì: “Thôi, đi ngủ đi, tôi đi chơi game đây.”

Kiều Thiều sửng sốt: “Cậu không ngủ hả?”

Hạ Thâm nhìn hắn: “Tôi sống giờ Mỹ, bây giờ là giờ làm việc.”

Kiều Thiều bất đắc dĩ: “Lại chơi game suốt đêm?”

“Ờm.” Hạ Thâm đi thư phòng: “Ngủ sớm đi.”

Tuy Kiều Thiều không ủng hộ hành vi điên đảo ngày đêm này, nhưng cũng không thể nhiều lời.

Y lên giường Hạ Thâm, phát hiện còn rất thoải mái.

Giường sạch sẽ, có hương vị ánh nắng.

Tuy nói cùng bàn là một tên học tra, nhưng năng lực đảm đương rất mạnh, xem ra cuộc sống cũng không tệ lắm.

Kiều Thiều đeo tai nghe lên, không bao lâu liền ngủ.

Hai giờ sáng, Hạ Thâm đứng dậy nghỉ ngơi đi qua phòng ngủ nhìn Kiều Thiều.

Nhóc con nằm một bên, ngủ rất ngoan, tay đặt dưới gối, ngũ quan dưới ánh trăng lạnh nhạt càng thêm tinh xảo.

“Ngủ mà không lấy tai nghe ra nữa.”

Hắn đi qua, tay chân khẽ khàng lấy tai phone ra dùm Kiều Thiều.

Hạ Thâm ngáp một cái, chuẩn bị về phòng tiếp tục làm việc…

Soạt một tiếng.

Hạ Thâm quay đầu lại, phát hiện thiếu niên vốn đang ngủ say bỗng nhiên ngồi dậy.

Dưới ánh trăng bàng bạc, y mở to đôi mắt không tiêu cự, đôi môi tái nhợt run rẩy, như bị ác mộng đeo bám tinh thần.

“Mơ thấy ác mộng hả? “ Hạ Thâm đi ngang qua nhẹ giọng hỏi.

Hạ Thâm tới gần, trong mắt Kiều Thiều dần có thần thái, y quay đầu nhìn qua, tựa hồ đang cố gắng phân biệt điều gì.

“Sao vậy?” Hạ Thâm hoi.

Rốt cuộc Kiều Thiều cũng mở miệng được: “Không… Không có gì.”

Hạ Thâm lại hỏi: “Là tôi đánh thức cậu ư?”

“Không phải.” Kiều Thiều lắc đầu, nhuận cổ họng một chút: “…Mơ thấy thứ không tốt lắm.”

“Không sao.” Âm thanh ấm áp của Hạ Thâm dỗ dành: “Mau ngủ đi.”

“Ừm…” Kiều Thiều vừa đáp lời vừa dáo dát nhìn chung quanh: “Tôi…”

Người còn chưa nói ra hai chữ tai nghe, Hạ Thâm lại nói tiếp: “Tôi lấy tai nghe cậu ra dẹp rồi, đeo đi ngủ không tốt.”

Sắc mặt Kiều Thiều lại trắng thêm vài phần.

Hạ Thâm cho rằng người kia sợ quỷ, mềm lòng nói: “Ban ngày là đùa thôi, nào có mấy thứ quái lực loạn thần gì đó, đừng nghĩ lung tung.”

Môi Kiều Thiều giật giật.

Hạ Thâm nói đơn giản: “Àizz, tôi cũng mệt rồi, ngủ chung đi.”

Hạ Thâm không đợi Kiều Thiều phản ứng mà đè người nằm xuống, sau đó mình cũng cởi dép leo lên.

Kiều Thiều gắt gao nắm chặt chăn, ánh mắt mở to trừng trừng.

Hạ Thâm là mệt thật, nếu đơn hàng không gấp hắn đã ngủ sớm.

— Thôi ngã lưng một chốc thôi, bồi tên tiểu đáng thương này đã.

Tâm Kiều Thiều rất hoảng, sợ hãi cực lớn như thủy triều đánh vào, cơ hồ cướp đi tất cả năng lực hô hấp.

Kiều Thiều cần tai nghe, y không thể nằm trong đêm đen an tĩnh này…

“Ngủ đi ngủ đi~” Hạ Thâm dùng giọng điệu cợt nhả hát một khúc ru: “Bảo bối cục cưng của anh…”

Kiều Thiều: “…”

Kỳ tích, cảm giác không thể hít thở từng dày vò y vô số ngày đêm lại như nước biển thủy triều, rút xuống.

“Ồn chết.”

Kiều Thiều tìm lại được âm thanh của mình, oán giận Hạ Thâm.

Hạ Thâm ngừng lại: “Không sợ?”

Kiều Thiều buồn bã nói: “Ngủ đi!”

Y không đeo tai nghe, không nghe nhạc, lại một lần nữa đi vào mộng đẹp trong tiếng hít thở của người nào đó.

Nhận ra Kiều Thiều đã ngủ, Hạ Thâm lưu luyến đứng dậy.

Ngủ là không được, nếu không mau làm xong đơn hàng sẽ không lấy được số tiền còn lại.

Hạ Thâm xoa huyệt thái dương, cẩn thận xuống giường.

Hắn vừa đi tới cửa phòng, khi đang đẩy cửa ra định ra ngoài, lại nghe soạt một tiếng.

Hạ Thâm quay đầu, quả nhiên nhóc con sợ hãi tỉnh dậy.

Đồng tử Hạ Thâm co rụt, bước nhanh trở về: “Tại sao lại…”

“Đừng…” Kiều Thiều run rẩy, dùng sức nằm tay hắn: “Đừng đi.”

Lòng bàn tay Kiều Thiều đều là mồ hôi lạnh, âm thanh như sắp khóc lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook