Học Trưởng... Em Yêu Anh

Chương 27: Bỏ trốn

Alex Võ

16/07/2020

Vũ Trạch thân vô sắc bước chân nặng nề rời khỏi biệt thự Đường gia. Ông trở lại vào xe, tại ghế ngồi có một tờ giấy.

“Các con ông còn sống bây giờ không thể gặp mặt nếu muốn họ bình an cứ bình thường, liên lạc sau”

Vũ Trạch cố gắng kiềm chế cảm xúc không tỏ ra vui vẻ vì nếu Tư Hải biết con ông còn sống sẽ tìm cách giết họ thêm lần nữa. Ông bình tĩnh bây giờ cần phải tỏ ra không có chuyện gì trở về nhà và viện lý do với bà nhà ông. Vậy là mọi người không sao nhưng sao có thể? Họ bị nhốt mà làm sao có thể sông sót qua cú nổ vừa rồi? Khoan đã phía sau biệt thự có tiếng người, không phải một mà là hai mà hình như không phải hai mà là một nhóm người, họ là ai?

- Mọi người không sao chứ? Tuyết Nhàn em có bị thương không?

- Em không sao, Tử Văn sao anh tìm được đường vào cứu em vậy?

- Có người chỉ anh vào, anh ta rất rành đường ở biệt thự này cũng nhờ anh ta chỉ tôi con đường bí mật dẫn đến chỗ mọi người bị giam.

- Bà xã em không sao chứ?

- Giờ này anh còn giỡn nữa, em không sao.

- Vậy tốt rồi.

Thành Vĩ gục xuống ngất liệm, anh là người ra sau cùng nên đã bị thương. Thư Di và mọi người hoảng loạn, Tuyết Nhàn định gọi cấp cứu nhưng bị Tử Văn cản lại bởi vì tình trạng của họ bây giờ đang nguy hiểm tai mắt của Tư Hải ở khắp nơi vì vậy không thể manh động. Thư Di cố gắng bình tĩnh vì nếu hoãn loạn cũng không giải quyết được gì, lúc này anh chàng lạ mặt lên tiếng.

- Mọi người bình tĩnh bây giờ hãy di chuyện Thành Vĩ ra đường lớn tôi sẽ cho người đưa anh ấy đến chỗ chữa trị

Tử Văn cõng Thành Vĩ mọi người ra đường lớn nơi nay khá vắng vẻ nên an toàn, 5p sau có một chiếc xe bảy chỗ chạy đến, mọi người lên xe. Chiếc xe khá yên tĩnh vì họ đang lo cho tính mạng của Thành Vĩ, Thư Di cố gắng không khóc cô còn phải chăm sóc cho anh cô không được gục ngã. Không lâu sau xe dừng lại trước mọt phòng khám nhỏ có hơi nhột nát một chút xíu. Anh chàng lạ mặt dẫn đường cho mọi người, bên trong phòng khám còn tồi tàn hơn bên ngoài nữa, haizz có một sự lo lắng nhẹ ở đây. Tử Văn đặt Thành Vĩ lên một chiếc giường bệnh từ trong bóng tối bước ra vỗ vai Thư Di

- Các người là ai Tại sao đến đây?

- Kris cậu chữa trị cho Thành Vĩ giùm tôi anh ta bị thương, bằng mọi giá phải cứu sống anh ta.

- Được cứ giao cho tôi mời mọi người chờ bên ngoài tôi sẽ đưa cậu ấy vào phòng mổ.



Mọi người di chuyển ra bên ngoài ai nấy đều hồi hộp lo lắng cho Thành Vĩ đặc biệt là Thư Di cô im lặng ngồi một góc không nói chuyện với ai. Bầu không khí vô cùng căng thẳng người phá đi bầu không khí nặng nề này là anh chàng lạ mặt kia.

- Chào mọi người tôi xin được phép giới thiệu tôi là Đường Tử Ngôn.

- Anh là con tria của Tư Hải? vậy tại sao anh lại giúp chúng tôi? Anh không biết cha anh đang tìm cách hãm hại hai anh em tôi sao?

- Tôi biết và tôi cũng biết nguyên nhân dẫn đến chuyện hôm nay mấy năm qua tôi ở nước ngoài vừa học tập vừa điều tra cái chết của người chị gái quá cố. và cái tôi diều tra ra mọi chuyện có liên quan đến tên thân cận của cha tôi Khinh Ưu.

- Khinh Ưu? Hắn chủ mưu sau mọi chuyện? anh có bằng chứng gì cho việc này không?

- Nếu tôi có bằng chứng thì đã bắt hắn rồi tôi vẫn đang điều tra mọi chuyện mà mọi người yên tâm tôi sẽ thu xếp cho mọi người qua nước ngoài trốn một thời gian sau khi làm rõ mọi chuyện tôi sẽ cho người đón mọi người về.

Cánh cửa phòng phẩu thuật mở Kris bước ra gương mặt căng thẳng, Thư Di chạy đến trước mặt anh đôi mắt rưng rưng. Kris nhìn ra điều lo lắng của Thư Di anh đặt lên vai cô ình thản nói.

- Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê có tỉnh lại hay không phụ thuộc vào y chí của cậu ấy.

Qua con nguy kịch là tốt rồi, điều quan trọng bây giờ là tìm chỗ trốn tránh tai mắt của Tư Hải. Thư Di chạy vào phòng ngồi cạnh Thành Vĩ nắm lấy tay anh áp lên má mình nước mắt cô không ngừng rơi khi thấy anh nằm ở đó bất động không nhúc nhích lòng cô đau lắm nhưng cô biết mình phải mạnh mẽ. Đêm nay sẽ là một đêm dài với tất cả mọi người.

Sáng sớm hôm sau, khi bình minh chưa ló dạng mọi người đã chuẩn bị mọi thứ để ra sân bay trốn đi. Vì Thành Vĩ còn hôn mê nên di chuyển có chút khó khăn. 30p sau họ đã đến sân bay lần này không thể đi một cách đường đường chính chính nên hợi cực một cách nhẹ nhàng, Tử Ngôn giúp họ bỏ trốn bằng máy bay riêng nhưng trên danh nghĩa của Kris đương nhiên anh ấy sẽ đi cùng còn Tử Ngôn không thể đi cùng vì anh còn phải về “điểm danh” với phụ hoàng.

Trên máy bay Thư Di vẫn bên cạnh Thành Vĩ không rời nửa bước cô nói chuyện với anh xoa bóp tay chân mong anh sẽ mau tỉnh lại. Mọi người đừng quên chúng ta có cặp đôi mới “nổi” Thiên Quân và Lộ Khiết hai anh chị này dính với nhau như sam từ tối qua tới giờ, họ cứ như đang hưỏng tuần trăng mật vậy đó các quí vị có ai đi bỏ trốn mà nựng má hôn tay ôm ấp không biết sợ là gì như họ không và điều này làm cho Lục Phi vô cùng vô cùng khó chịu. Nhưng bấy nhiêu chưa phải là khổ đâu Lục Phi đang ngồi cạnh một “máy” ngáy lớn siêu thanh nhưng có lẽ do mọi người đang đắm chiềm vào tình yêu nên không hề nghe âm thanh khó chịu này. Nãy giờ quên không nhắc đến Tử Văn và Tuyết Nhàn hai người họ có gì đó kì lạ lắm à nghen! Tử Văn có vẻ rất quan tâm đến Tuyết Nhàn còn cô rất là phấn khích vì Tuyết Nhàn mê trai có tiếng mà. Tự nhiên thấy tội anh Phi quá đi.

- -------------

2 tháng sau

Nơi mà Tử Ngôn đã sắp xếp cho mọi người cư trú là ở Hàn Quốc nơi lãng mạng nhất nhì thế giới. mọi người vẫn vừa đi học vừa đi làm chỉ có điều Thành Vĩ vẫn chưa tỉnh lại anh vẫn còn hôn mê nhưng Thư Di không nản lòng ngày ngày sau khi tan học cô đến thăm anh kể chuyện ở trường cho anh nghe. À nhắc đến trường mới nhớ Thư Di, Tuyết Nhàn, Lộ Khiết được mệnh danh là tam công chúa. Họ đi đến đâu mọi chàng trai đều ngã gục và để che giấu thân phận tất cả mọi người đã đổi tên. Còn về phía Tư Hải ông vẫn chưa nghi ngờ về cái chết của mọi người, Tử Ngôn âm thầm điều tra về Khinh Ưu nhưng đến nay vẫn chưa có thêm thông tin về hắn. Rốt hắn ta là ai? Vì sao hắn lại liên quan đến cái chết của Kha Nguyệt? mọi thứ vẫn còn là điều bí ẩn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Học Trưởng... Em Yêu Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook