Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 26: Trước khi tế tổ . . .

Tiểu Cô Tử

09/05/2016

"Tiểu thiếu gia... Có phải bảo mẫu bắt nạt em không?" Hành động của Chu tiểu thiếu gia đã làm tình mẫu tử của tôi bùng cháy lên, nhớ tới cảnh bảo mẫu thô bạo với nó, tôi có chút cảm xúc muốn bênh vực kẻ yếu.

Chu tiểu thiếu gia dựa vào tay tôi, cúi đầu, giọng nói mơ hồ: "Em tên là Chu Thụy Tinh." Tôi chỉ biết anh rể tên là Chu Thụy An, hai người họ quả nhiên là anh em ruột.

Đây là hỏi một đằng trả lời một nẻo, tôi lại hỏi lại một lần nữa: "Bảo mẫu có bắt nạt em không?"

Chu Thụy Tinh lắc đầu: "Là do em gây họa."

Tiểu hài tử bướng bỉnh là chuyện bình thường, hồi tôi và Giang Phong Dật còn nhỏ thiếu chút nữa đã đốt linh đường tổ tông. Coi như là nó nghịch ngợm có thể nghịch như tôi sao, dù sao cũng không đến mức để huyết mạch của Chu gia bị đau chứ.

Tôi xoa đầu Chu Thụy Tinh nói: "Chu gia không cho em chơi thì em đến Cao gia đi, Giang Phong Dật phá phòng bên nhà chị vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật kìa." Tôi thật sự cảm thấy bảo mẫu của Chu gia là người lạnh lùng, Chu Thụy Tinh ngoài việc sắc mặt kém, tính cách quái đản cũng không có khuyết điểm gì khác, nếu để bọn họ trông Giang thiếu gia Hỗn Thế Ma Vương kia, bọn họ còn không khóc ra máu sao.

Đang tức giận bất bình, trời bỗng nhiên sáng lên, ánh mắt tôi đang nhìn bóng tối, bị ánh sáng xuất hiện thình lình đập vào, nên mắt không mở ra được. Chờ tôi thích ứng được với ánh sáng, đã thấy Tiểu Hắc ba bước hai bước nhảy từ trên núi xuống, miệng ngậm một con búp bê cũ nát.

Tiểu Hắc bỏ búp bê vào tay Chu Thụy Tinh, tôi nhìn con búp bê kia, quả nhiên không phải đồ tốt, mắt là hạt nhựa đen tròn, nhìn như bị bệnh đục thủy tinh thể, mũi thiếu một nửa, miệng là dùng kim khâu khâu vào , nhìn lại giống như nó có thể nói chuyện.

"Miêu ca, búp bê này có vấn đề à?" Bản thân tôi không nhìn ra cái gì, nhưng tôi có chút cảm giác thứ này là điềm xấu.

"Không có gì, vốn là đồ của nó, để nó mang theo đi." Tiểu Hắc nhẹ nhàng nói bâng quơ.

Trải qua mấy chuyện gần đây, tôi đối với Tiểu Hắc có tín nhiệm cũng có kính nể, nó đã cứu tôi vài lần, khẳng định sẽ không làm hại tôi, nó bảo gì thì tôi làm vậy đi.

Trời đã sáng, tín hiệu di động cũng khôi phục bình thường, tiếng chuông di động quen thuộc vang lên, là chị họ gọi.

"Alo?" Tôi nghe điện thoại.

"Cao Hạnh! Em không sao chứ!" Trong điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của chị họ.

"Ân? Em có thể có chuyện gì?"

"Em chạy đi đâu?"



"Không đi đâu cả, chỉ đi dạo thôi."

"Bảo mẫu nói Thụy Tinh bị em đưa đi, nó... Có gặp rắc rối gì không?" Chị họ muốn nói lại thôi.

"Không có, nó rất ngoan, em lập tức đưa nó về, chị đừng gấp." Tôi không dám nói thật, tôi mơ hồ cảm giác được bản thân không nên nói thật.

Dẫn Chu Thụy Tinh về, vừa vào cửa đã nhìn thấy Giang Phong Dật giang hai tay ra, mà tay trái tôi nắm tay Chu Thụy Tinh, tay phải ôm Tiểu Hắc, dưới tình thế cấp bách này tôi chỉ có thể dùng chân để ngăn cản chiêu đại bằng giương cánh của Giang Phong Dật, một cước đá trúng áo sơ mi trắng tinh của cậu ta.

"Vừa gặp mặt đã vội vã để lại dấu vết trên người tớ, vài năm không gặp, ham muốn chiếm hữu của cậu lớn hơn rồi đấy." Giang Phong Dật nhìn dấu chân đen to bự trên áo sơmi trắng nói.

"Đừng đến gần tôi, chúng ta tuyệt giao! Tôi không muốn có người bạn như vậy!" Tôi nhìn bộ dạng lỗ mãng của cậu ta càng tức hơn, tình bạn của chúng tôi ở trong lòng cậu ta không nặng không nhẹ như vậy sao.

Chị họ vì lo cho an nguy của tôi, đã đứng ở cửa chờ, thấy tình thế cấp bách vội vàng kéo tôi: "Cao Hạnh sao em lại không lễ phép với Giang thiếu gia như vậy! Mau xin lỗi đi."

Được rồi, tôi thừa nhận tôi thật vô sỉ, nếu Giang Phong Dật là người lòng dạ hẹp hòi, bị tôi đá một cước thì cả Cao gia cũng không được yên, cho dù rất tức giận tôi cũng sẽ nghẹn trong lòng. Tôi rất hiểu cậu ta, biết cậu ta sẽ không trách tội tôi, tôi mới dám không kiêng nể gì mà phát tiết cơn giận, trong lòng tôi biết cậu ta bao dung với tôi là vì còn coi tôi là bạn bè, nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho việc cậu ta không từ mà biệt, chúng tôi rõ ràng đã ước định muốn cùng nhau lớn lên.

"Không sao đâu, do em sai trước, cô ấy đánh em một chút cũng đúng." Giang Phong Dật bày ra bộ dáng thân sĩ nói.

Vốn là cậu ta sai trước, tại sao cậu ta vẫn là thân sĩ, tôi lại trở thành ác ôn, từ nhỏ chúng tôi cùng nhau gây họa cũng chỉ có một mình tôi chịu phạt, không phải chỉ vì cậu ta là chi chính còn tôi là chi thứ sao, tôi ghen tị, vô cùng ghen tị.

Một cước kia không làm tôi hả giận ngược lại càng bực bội hơn, tôi tức giận đi ra, Giang Phong Dật nhất quyết đi theo tôi.

"Tiểu Hạnh, cậu thật sự không cần tớ sao, cậu thật sự thật sự không cần tớ sao." Giang Phong Dật lảm nhảm ở bên tai tôi, đây không còn đơn thuần là theo đuôi, đây là quấy rầy trắng trợn.

"Phong Dật, làm gì ở đây thế, ba cháu đang tìm cháu kìa." Bác gái cả đi tới, nói.

Tôi vui sướng khi thấy người gặp họa nhìn Giang Phong Dật, tuy cậu ta là tên ăn chơi trác táng, nhưng vô cùng sợ ba, đừng nói cậu ta, ngay cả tôi cũng sợ Giang lão gia, không chỉ sợ mà còn ghét, ba cậu ta mỗi lần nhìn thấy tôi cũng không cho tôi sắc mặt tốt.

Giang Phong Dật lưu luyến nhìn tôi một cái, rồi chạy đi tìm ba, còn nói tôi không thay đổi, không phải cậu ta ngay cả một điểm tiến bộ cũng không có sao, nhớ hồi nhỏ mỗi lần cậu ta đi chơi cùng tôi, vác mặt mũi bẩn thỉu về đều bị ba cậu ta mắng, tôi bất đắc dĩ cười cười.

Móng vuốt của Miêu ca gõ một phát trên đầu tôi, thật thương tâm, người bị Miêu ca dùng cách xử phạt về thể xác trên thế giới này chỉ có một mình tôi đi!

Tôi muốn trả Chu Thụy Tinh lại cho anh rể, nhưng tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng anh rể đâu, nhóm người bác trai cũng không thấy, chắc là bị bà nội tìm đi để mưu đồ bí mật gì đó thôi. Tuy rằng tôi thừa nhận mấy thứ cổ quái này nọ có tồn tại, đối với việc đoán mạng và phong thủy vẫn giữ thái độ hoài nghi, nhưng không bất kính với sự nghiệp của Giang Phong Dật và anh rể, chỉ có điều nếu số mệnh có thể tính được, còn đi học làm gì, mỗi ngày ở nhà rút thăm chơi là được.



Tôi đang muốn tìm một người thân thiện và hòa ái để phó thác Chu Thụy Tinh, thì Giang Phong Dật chạy như điên trở về.

Thấy tôi vẫn không để ý đến cậu ta, Giang Phong Dật tội nghiệp nhìn tôi: "Tiểu Hạnh, làm thế nào cậu mới tha thứ cho tớ?"

"Cậu thả bồ câu mười năm, bây giờ tôi cũng thả mười năm, mười năm sau chúng ta nói tiếp."

"Cao Hạnh, cháu lại khi dễ Giang thiếu gia." Bác gái hai đi tới giáo huấn tôi.

"Bác gái hai, là cậu ta muốn tìm phiền toái, cháu không khi dễ cậu ta." Tôi giải thích.

"Là vì cháu dạy hư Giang thiếu gia, Giang lão gia mới đưa Giang thiếu gia xuất ngoại, sao lớn như vậy còn không hiểu chuyện."

Cái gì gọi là tôi dạy hư Giang Phong Dật, là thời thơ ấu thuần khiết của tôi bị cậu ta làm bẩn thì có.

Bác gái hai thấy tôi không nói gì, cho là tôi thấy xấu hổ, nói tiếp: "Luận bối phận, Giang thiếu gia là chú của cháu, nói chuyện với trưởng bối đừng có không lễ phép như vậy."

Những lời này từ nhỏ đến lớn tôi nghe đến mức lỗ tai cũng thấy quen, bây giờ nghe lại lực sát thương vẫn không giảm, hồi bé lúc tôi nghịch ngợm, mỗi lần gây họa đều bị trưởng bối răn dạy như vậy.

"Giang Phong Dật là chú của cháu, sao cháu lại dẫn chú đi bắt chim non."

"Đừng có không biết lớn nhỏ với chú cháu như thế."

"Sao cháu không hiểu gì cả, đừng dạy hư chú cháu."

Chú cái gì chứ! Làm tôi ngoài khét trong sống. Hơn nữa, tâm tư Giang Phong Dật từ khi còn bé đã hư rồi, thật sự không liên quan đến tôi!

"Bác, không cần lo lắng, tình cảm của cháu và Cao Hạnh rất tốt." Giang Phong Dật đứng ra nói thay tôi.

"Đã vậy, bác cũng không nói nhiều, lát nữa phải tế tổ ở linh đường, hai đứa cũng nhanh đi đi." Bác gái hai nói xong liếc tôi một cái rồi đi.

Tế tổ chính là tế bái tổ tiên, tôi nhớ hàng năm chỉ có đêm trước trung thu mới tế tổ, bây giờ còn cách tháng tám xa lắm, tôi tò mò không biết quẻ của Giang lão gia rốt cuộc tính ra cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hồn Anh Nơi Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook