Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 132: Kết cục cuối cùng

Thiên Hóa Thụ

11/10/2016

Ở thời điểm Trương Minh Thụy kéo tay Phương Hạo Nhiên tính toán chạy vào đại môn kia , Mặc Tam cũng thoáng hiện một cái, rơi xuống trước người Hứa Vị, Hứa Vị vừa thấy Mặc Tam đứng ở trước mặt mình, liền vội vàng kéo tay Mặc Tam , bắt mạch vấn chẩn , vừa khẽ bắt mạch vấn chẩn, tâm Hứa Vị gần như lạnh đi , khí tức loạn thất bát tao cùng kinh mạch đi ngược chiều là xảy ra chuyện gì nha!! Tưởng tượng tới mới nãy Tiểu Mặc còn ngoan cố chống chọi với cái bóng tông chủ kia , sắc mặt Hứa Vị liền trầm xuống, giương mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mặc Tam, trong mắt đều là đè nén tức giận cùng đau lòng “Ngươi sao lại làm bậy như thế ?!”

Mặc Tam nhìn sắc mặt Hứa Vị âm trầm cùng tức giận đau lòng đè nén trong mắt, trong lòng ngược lại ấm áp, phản thủ đem tay Hứa Vị cầm chặt , thấp giọng nói “Ta về sau sẽ không .”

Hứa Vị rất muốn hung hăng mắng chửi người, nhưng tình cảnh lúc này không cho hắn mắng chửi người cùng phát hỏa, chỉ có thể oán hận trừng mắt, sau đó, gắt gao đem tay nắm càng chặt !

“Ngươi nếu lại làm bậy , ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Hứa Vị thấp giọng cả giận nói.

Khóe miệng Mặc Tam hiện lên một nét cười ấm áp, khẽ đáp ứng về một câu “Đã biết.”

Mà hai người này tay trong tay vừa nói vừa hướng đại môn kia đi đến, hồn nhiên bỏ quên Sở Hiền vẻ mặt âm tình bất định ở phía sau bọn họ, Sở Hiền trong lòng cáu giận, Mặc Tam chết tiệt này căn bản là không có đem hắn để vào mắt, mà Hứa Vị rõ ràng đã bị giam giữ thế nhưng lại chạy ra được ?! Tên Cảnh Phong kia rốt cuộc đang làm cái gì?!

Sở Hiền ngoan độc nhìn chằm chằm bóng dáng Mặc Tam càng lúc càng xa, lúc này, hắn muốn đem Mặc Tam hung hăng dẫm nát dưới chân! Nhưng nghĩ tới cái bóng chết tiệt kia , Sở Hiền hít vào một hơi thật sâu, đè nén xuống oán hận lúc này với Mặc Tam, nhấc chân cũng hướng đại môn kia chạy đi!

Mà bên này , mọi người còn ở đế cung hỗn chiến.

Cảnh Phong một kiếm đâm thủng thủ hộ vệ sĩ không biết là của nhà ai, đang muốn xoay người chiến đấu hăng hái lại bị một tiểu băng cầu đập tới ! Cảnh Phong trong lòng giật mình, theo bản năng nghiêng về bên cạnh, nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay tại khi Cảnh Phong né đi, một cỗ kình phong liền hướng hắn bổ tới, Cảnh Phong lúc này tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, mà vừa chống đỡ, Cảnh Phong trong lòng vừa thầm kêu một tiếng không tốt, cổ kình phong này lực lượng cực lớn , Cảnh Phong lảo đảo lui ngay ba bước, mới miễn cưỡng đứng vững, nhưng đồng thời, lại có một cỗ băng phong đem hắn định trụ !

“Chậc chậc! Đây là vương gia nhà ai a? Thật sự là chật vật nha.” Cùng với thanh âm trong trẻo dễ nghe, một thiếu niên có khuôn mặt rất là xinh đẹp bay xuống ở trước mặt Cảnh Phong, trên vai còn khiêng một thanh đại đao tản ra hào quang màu lam, ngay sau đó, lại có một người bay xuống ở bên cạnh thiếu niên, người này cùng thiếu niên tuổi xấp xỉ, khuôn mặt cũng rất tuấn mỹ, chính là vẻ mặt bình tĩnh, mặt mày khó giấu một cỗ khí lãnh liệt. Nhưng khi thiếu niên này nhìn về phía thiếu niên xinh đẹp bên cạnh, mặt mày lãnh liệt cũng hoàn toàn biến mất, ngược lại hơn một loại ôn nhu cùng sủng nịch.

“Hắn là Cảnh Phong, phu quân của Tống Chân là mẫu thân Hứa Vị.” thiếu niên tuấn mỹ nhẹ giọng nói, một bên nâng tay , tát ra một cỗ gió lạnh, đem đám vệ sĩ đế cung muốn tới gần giết sạch trong chớp mắt !

Thủ đoạn giết người trong chớp mắt này , Cảnh Phong vẫn bị định trụ hút một ngụm lãnh khí thật mạnh , đồng thời cũng hiểu được thân phận của hai vị thiếu niên trước mắt này “Mộc gia chủ?”

Tuấn mỹ thiếu niên hơi hơi nâng tay , ngữ khí thản nhiên “Là ta.”

“Mộc Dĩ, chúng ta giết hắn được không ?” thiếu niên xinh đẹp kia cũng không thèm nhìn tới Cảnh Phong một cái, ngược lại quay đầu hỏi thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh người, cũng chính là Mộc Dĩ, có chút phát sầu “Ai, thật sự là khó làm a. Vị Vị cũng không biết sẽ có thái độ gì ?”

“Hắn cưới mẫu thân Vị Vị, cũng không phải cha Vị Vị.” Mộc Dĩ ôn nhu nói, khóe miệng hơi hơi giương lên tươi cười, người này vốn thường bình tĩnh kiềm chế, mà nụ cười này , trên mặt vốn tuấn mỹ kia lại tựa như mặt hồ yên ả , hơn một loại rung động ôn nhu.

Thiếu niên xinh đẹp kia nghe vậy lại quệt quệt miệng “Quan hệ trong việc này thực phức tạp ! Quên đi! Ta cũng không muốn bị Vị Vị nổi giận đâu , Mộc Dĩ, chúng ta đem hắn bắt lại đi.”

“Ân.” Mộc Dĩ cười cười, đáp ứng , dắt tay thiếu niên xinh đẹp kia , vung tay lên, vệ sĩ vận phục sức màu lam chạy lại đây, cung kính hành lễ “Tham kiến gia chủ.”

“Đem Cảnh Phong vương gia đưa về vương phủ, phải bảo hộ , không cho vương gia xuất môn nửa bước.”

“Dạ!”

Mà ở cách đám người Mộc Dĩ không xa, Tống Thần Nguyệt vừa thấy Cảnh Phong bị định trụ, đã muốn vội vàng chạy lại đây, vừa vặn bị Kim Đại Vĩ ở phía sau nàng giữ chặt lấy , thấp giọng trấn an nói “Thần Nguyệt, đừng nóng vội, có Mộc Dĩ Chân thiếu gia ở đây , Mộc gia chủ sẽ không đại khai sát giới .”

Tống Thần Nguyệt nghe vậy, quay đầu mở to hai mắt, chỉ vào một loạt vệ sĩ bị Mộc Dĩ trong nháy mắt giết chết , khó có thể tin hô lên “Hắn đã giết người nhiều như vậy , ngươi còn nói hắn sẽ không đại khai sát giới!?”

Kim Đại Vĩ nghe vậy bị nghẹn lời , sờ sờ cái mũi, nột nột nói “Ngạch, cái kia……” Ngay tại khi Kim Đại Vĩ á khẩu không trả lời được, Tống Thần Nguyệt đang muốn tiến lên cầu tình, chỉ thấy Cảnh Phong bị định trụ đã bị hai vệ sĩ Mộc gia mang đi, Tống Thần Nguyệt có chút ngẩn ngơ, Kim Đại Vĩ cũng nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, có Mộc gia bảo hộ , nếu tương lai tam hoàng tử muốn hỏi tội, cũng sẽ không xả đến trên người Thần Nguyệt ……



*****

Mà lúc này, đã bước vào đại môn của thâm cung cấm địa , Hứa Vị ngơ ngác nhìn cảnh sắc trước mắt.

Một loạt thi cốt xếp chồng lên nhau thành từng ngọn núi nhỏ , bầu trời đầy mây đen , ma trơi màu lam bay chung quanh, Hứa Vị đánh cái rùng mình, hắn đây là đi vào địa phương nào ? Địa ngục sao?

“Vị Vị?” Mặc Tam nắm thật chặt tay Hứa Vị, thấp giọng kêu “Không có việc gì chứ ?”

Hứa Vị vội lắc đầu, lấy lại bình tĩnh, mới thấp giọng hỏi “Tiểu Mặc, nơi này chính là thâm cung cấm địa? Sao không thấy cung điện?”

Mặc Tam nhìn nhìn cảnh sắc chung quanh, bình tĩnh nói “Đây là mặt đất, thâm cung ở dưới chỗ này .”

Hứa Vị sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hướng Mặc Tam “Đại môn vừa mới nãy không phải đại môn thâm cung sao?”

Mặc Tam cúi đầu, thản nhiên nói “Vị Vị, địa ngục không cửa. Thâm cung cũng giống nhau, không có cửa .”

Hứa Vị nhìn vẻ mặt Mặc Tam bình tĩnh đạm mạc, trong lòng căng thẳng, địa ngục không cửa? Thâm cung cũng không cửa? Chẳng phải nói, địa ngục chính là thâm cung? Thâm cung kỳ thật chính là địa ngục?

Hứa Vị đi theo Mặc Tam thong thả bước tới trước thâm cung, Trương Minh Thụy cùng Phương Hạo Nhiên cũng đang bước về phía thâm cung .

Chính là, mỗi khi Phương Hạo Nhiên đi vài bước, sẽ lại ngồi xổm xuống, giữ chặt đầu, cắn răng chờ đau đầu kịch liệt mong chóng qua đi , mà mỗi khi vào lúc này, Trương Minh Thụy luôn đau lòng ôm lấy hắn , nâng tay chậm rãi phóng thích pháp thuật trấn an, thấp giọng khuyên giải an ủi .

“Hạo Nhiên, nếu không, để ta giúp ngươi cởi bỏ phong ấn?” Ở lần dừng lại thứ bảy, Trương Minh Thụy rốt cục nhịn không được cất tiếng nói.

Phương Hạo Nhiên cũng chậm rãi lắc đầu “Không cần! Ta chịu đựng được.” Tuy rằng lúc này sắc mặt hắn đã muốn tái nhợt, đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cắn răng nói, nếu lúc trước hắn yêu cầu Minh Thụy phong ấn trí nhớ của mình về thâm cung, như vậy nhất định có nguyên nhân! Không đến vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không cởi bỏ phong ấn của mình !

Mà lúc này, đằng trước đột nhiên bộc phát ra một tiếng cười bén nhọn !

Phương Hạo Nhiên cùng Trương Minh Thụy liếc nhau, cái bóng tông chủ kia tìm được vị trí thâm cung? Hai người đứng dậy, đang muốn đuổi theo, mà lúc này Mặc Tam cùng Hứa Vị cũng đã chạy lại đây.

“Cha! Ngươi không sao chứ?” Hứa Vị vừa thấy Phương Hạo Nhiên, cũng cảm thấy hoảng sợ, sắc mặt cha sao khó coi như vậy ?

Trương Minh Thụy vừa thấy Hứa Vị, liền vội mở miệng nói “Vị Vị, ngươi trước tạm thời che lại huyệt vị cha ngươi đi , phong ấn của cha ngươi sắp phá giải !”

Hứa Vị ngẩn ra, phong ấn hắn cha sắp phá giải ? Vội lấy ra kim châm, nhanh chóng châm ba châm ở trên trán , ba châm vừa xong , sắc mặt Phương Hạo Nhiên rốt cục thoáng khôi phục một chút, nhưng vẫn rất mỏi mệt, tựa vào trên vai Trương Minh Thụy, thoáng nhắm mắt nghỉ ngơi .

Lúc này, đằng trước lại bộc phát ra một tiếng gầm lên!“Sở Chiêu! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!”

Vừa nghe thanh gầm lên này, Hứa Vị cùng mọi người không khỏi ngẩn ra, lập tức đều nâng bước đuổi theo tiếng gầm đó .

Sở Chiêu? Tổ tiên hắn? Lúc này Sở Hiền cũng sắp đuổi kịp tới đây lại giật mình , cái bóng quái vật kia đang gào cái gì? Tổ tiên hắn cũng đã chết a!

Khi mọi người vội vàng đuổi tới nơi , chỉ thấy một tấm bia đá lớn ở trước mặt, cái bóng kia đối với tấm bia đá không được tức giận mắng nhiếc , mà mọi người ở đây lại nghe cũng không hiểu ra sao :



“Sở Chiêu! Ngươi này vô sỉ hỗn đản! Ngươi giết tộc nhân của ta! Ngươi giết nhiều mặc quỷ yêu vật như vậy! Ngươi còn dám tự xưng cái gì anh minh một đời! Ngươi quả thực chính là súc sinh! Súc sinh!! Ta lúc trước sao lại coi trọng ngươi chứ ! Ngươi là tiểu nhân đê tiện! Ngươi lợi dụng ta! Ngươi lợi dụng Trang Vân!! Thiên hạ này , nếu không có Trang Vân, ngươi có thể được đến sao? Thiên hạ này, nếu không phải Nam Cương thánh nữ ta kêu gọi, thì các tộc nhân yêu vật sao sẽ đi theo ngươi!? Ngươi còn dám lập cho mình một khối bia đá công đức như vậy! Ngươi quả thực chính là vô sỉ đê tiện! Không biết xấu hổ!!”

……

Nghe cái bóng kia đối với tấm bia đá mắng mỏ không ngừng , Hứa Vị có chút vô ngữ , kéo kéo tay Mặc Tam, Hứa Vị nhỏ giọng hỏi “Đây là bia đá công đức sao?” Nào có bia đá công đức nào dựng ở một địa phương âm trầm khủng bố như vầy……

Mặc Tam nhìn chằm chằm tấm bia đá kia, chậm rãi lắc đầu “Không phải.”

“Thật sự là kỳ quái, không phải bia đá công đức a , đó là cái gì?” Hứa Vị thấp giọng nói thầm , hoang mang nhức đầu, quay đầu nhìn về phía lão cha nhà mình, đã thấy lão cha nhà mình băng chặt đầu, nhíu mày nhìn chằm chằm tấm bia đá kia, tựa hồ suy nghĩ cái gì đó .

“Cha?” Hứa Vị thấp giọng gọi .

Phương Hạo Nhiên quay đầu “Hả?”

“Cha, đó rốt cuộc là cái gì?” Hứa Vị chỉa chỉa cái được gọi là bia đá công đức đang bị cái bóng kia dùng phép thuật tàn phá

“Đó là cửa .” Trương Minh Thụy đột ngột mở miệng nói trước, khóe miệng thoáng hiện một ý cười lạnh “Hơn nữa, hẳn là cánh cửa đặc biệt vì tông chủ này mà làm ra.”

Ngay tại khi Trương Minh Thụy dứt lời, bia đá công đức bị cái bóng kia tàn phá bằng phép thuật rốt cục không chịu nổi , oanh một tiếng, bia đá công đức kia cũng đã bể thành bột phấn, mà ở thời điểm vỡ thành bột phấn, một đạo quang quyển nhiễu thành một đại môn xuất hiện ở trước mặt mọi người !

Hứa Vị ngơ ngác nhìn cánh cửa kia, lẩm bẩm nói “Oa, thật là cánh cửa nha.”

“Hừ! Sở Chiêu đủ âm hiểm !” Phương Hạo Nhiên hừ lạnh , nhìn cái bóng kia muốn vọt vào, nhịn không được hô ra tiếng “Ê! Đây là bẫy đó !”

Cái bóng kia cũng hắc hắc cười lạnh “Cho dù là bẩy rập, ta cũng muốn đi vào!” Dứt lời, lại tựa hồ mê mang nói nhỏ “Ta chờ nhiều năm như vậy, ta rốt cục có thể phục sinh tộc nhân của ta……” Dứt lời, liền mạnh mẽ xoay người vọt đi vào!

Nhìn cái bóng kia vọt đi vào, Hứa Vị có chút không đành lòng nhìn về phía Phương Hạo Nhiên, hỏi “Cha, đó thật là một cái bẫy sao?”

Phương Hạo Nhiên thở dài một tiếng “Ta cũng không thực khẳng định, nhưng bia đá công đức này chính là vì cái bóng kia mà dựng nên ……”

“Người có thể sống lại sao?” Đột ngột , Mặc Tam quay đầu hỏi, ánh mắt nhìn về phía Trương Minh Thụy, vẻ mặt nghiêm túc không thôi.

Trương Minh Thụy lắc đầu “Người chết không thể sống lại, về phần yêu vật, ta không biết.”

Cậu hỏi đột ngột này đối Phương Hạo Nhiên cùng Hứa Vị đều rất hấp dẫn, hai người đều theo bản năng nhìn về phía Mặc Tam cùng Trương Minh Thụy.

“Ta là mặc quỷ, ta biết, nếu mặc quỷ liên tục tu luyện, như vậy có thể trường sinh, nhưng một khi tử vong, sẽ hồn phi phách tán , trừ phi chuyển vào một người có cảnh giới tu hành. Cái bóng kia nói kiếp trước ta là Mặc Hoàng, Mặc Hồn đao này là Mặc Hoàng dùng cốt nhục sở chú, thời điểm ta lấy đến tay , cũng phát hiện trên Mặc Hồn đao này có huyết mạch của ta, cho nên, Mặc Hoàng được lịch sử ghi lại đã bị Sở Chiêu ám sát kia hẳn là kẻ đã tiến nhập cảnh giới tu hành, bởi vì một cơ duyên xảo hợp nào đó , Mặc Hoàng thức tỉnh , sau đó, chính là ta. Nhưng ta không nhớ rõ mọi thứ về Mặc Hoàng, bởi vậy có thể thấy được, ta đã tiến nhập cảnh giới tu hành cao thâm của mặc quỷ, mới có thể đạt tới mức được luân hồi trọng sinh . Yêu vật cũng có thể như thế, nhưng không có khả năng tất cả yêu vật đều có thể được tới cảnh giới như Mặc Hoàng, như vậy, cái bóng kia nói phục sinh tộc nhân là –”

“Tuyệt đối không có khả năng .” Trương Minh Thụy thản nhiên nhận định .

“Vậy nàng sao lại ?” Hứa Vị nhịn không được hỏi lại .

“Nàng bị lừa. Hoặc là, nàng nhận được kích thích quá lớn, điên rồi.” Phương Hạo Nhiên thở dài lắc đầu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook