Hướng Về Phía Anh

Chương 20

Thanh Thanh

14/11/2022

Bước ra từ thang máy, tôi không vào phòng của mình mà chủ động tiến đến phòng của Thành, không chút do dự, tôi đưa tay lên gõ cốc cốc. Dường như cậu ấy vẫn còn thức, chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, cánh cửa đã chậm chạp hé mở. Thành đứng giữa cửa, ánh mắt đượm buồn nhìn tôi. Giây phút ấy, một lời tôi cũng không nói, đi thẳng về phía Thành và vòng tay ôm người con trai ấy thật chặt. Thành hơi ngẩn người, lát sau cũng dang tay ôm lấy tôi. Tôi như một chú sâu con không ngừng cựa quậy trong vòng tay rắn chắc ấy, hết ngửi mùi thơm từ áo Thành tôi lại dụi đầu lên ngực Thành. Tóc của tôi cọ vào cằm, vào cổ khiến Thành nhột nhột, cậu ấy buột miệng nói: — Em đi đâu về? Tôi phụng phịu đáp: — Anh có nhớ em không? Liền sau đó tôi cảm nhận cánh môi của Thành áp sát vào má mình, rồi dần dà di chuyển sang làn môi. Một nụ hôn ngọt ngào như xóa tan hờn giận bao ngày. Tôi hơi kiễng chân lên để nghênh đón bờ môi của cậu ấy. Sau một nụ hôn triền miên mãi không dứt, Thành đưa tay nâng cằm tôi lên, ánh mắt dịu dàng quan sát gương mặt tôi rồi nhẹ nhàng hỏi: — Em đi uống rượu đấy à? Tôi gật đầu thừa nhận: — Em uống bia, không phải rượu! — Dạo cũng hư lắm rồi, bày trò lạnh nhạt với anh rồi đi la cà thâu đêm suốt sáng. Tôi bày ra vẻ mặt vô tội đáp: — Em thành ra như vậy cũng là tại anh mà. Ai là người dỗi em trước? — Em nhìn lại mình xem, mấy ngày hôm nay ăn ngủ thế nào mà gương mặt hốc hác đi thế này? — Có ai nhắc nhở em phải ăn đúng giờ đâu? Cũng không có ai chúc em ngủ ngon… Như thế thì mất ăn mất ngủ là đúng rồi!! — Cái miệng này chỉ giỏi lý lẽ thôi! Thành ôm tôi chặt hơn, cảm giác được dựa dẫm vào vòng tay của người đàn ông này thật thích. Tôi nhắm mắt lim dim hưởng thụ. Im lặng một lát, tôi hỏi Thành: — Tại sao anh còn chưa ngủ? Anh đang làm gì vậy? — Em bỏ ra ngoài đi uống rượu cả đêm, em nghĩ là anh có thể yên tâm ngủ được sao? — Thế tại sao anh không gọi điện? — Anh nhắn tin mà em có reply đâu? — Em uống say thì chú ý gì điện thoại nữa. — Đi uống bia với ai mà bạt mạng thế hả? — Em đi với Hà. — 2 đứa con gái rủ nhau đi uống bia. Được lắm. Hôm sau anh sẽ mắng cho Hà một trận. Tôi đưa tay lên khẽ che miệng Thành lại rồi dùng ánh mắt vô tội nói: — Là em rủ Hà đi. Cậu ấy có làm gì sai đâu? — Hà đồng ý đi cùng em nghĩa là gián tiếp chiều hư em đấy. — Những khi anh đi uống rượu với bạn thì sao? — Anh là đàn ông, em không thể quy chụp vấn đề như thế được. — Tại sao lại không thể chứ? Rượu bia rõ ràng là thứ đồ uống vô bổ. Anh cũng biết nó không tốt nhưng vẫn uống, cho phép bản thân có quyền được uống. Tại sao lại cấm em? — Anh có uống nhưng biết chừng mực. Đã khi nào anh đi uống rượu về trễ quá 12h đêm chưa? Em thì hay rồi, đi đến tận 3h sáng. Thế mà vẫn giỏi lý lẽ. — Vậy hôm sau em đi uống về trước 12h. Như thế là công bằng nhé. — Nếu em muốn thì chúng ta sẽ cùng đi. — Em không muốn đi với anh. — Em tưởng ba cái trò rượu bia hay ho lắm hả?? — Hay chứ. Ít nhất thì những lúc có tâm trạng, rượu bia tuyệt đối không quay lưng với em. Tôi đang dẩu môi lên tranh cãi thì bất chợt Thành cúi người xuống và khóa miệng tôi lại bằng một nụ hôn khác. Nụ hôn lần này gắt gao và mãnh liệt hơn trước, Thành ghì sát vào người tôi, ở nơi nào đó trên cơ thể cậu ấy đã bắt đầu có chỗ không bình thường. Chiếc váy hoa nhí của tôi bị kéo trễ xuống dưới, những ngón tay như mang theo luồng điện của Thành hấp tấp nắm lấy hòn non bộ và nhào nặn không ngừng. Bỗng, điện thoại trong túi xách tôi đổ chuông. Đêm yên tĩnh, tiệng chuông điện thoại vang lên khiến cho không gian ồn ào vô cùng. Tôi vô thức đẩy Thành ra, đôi tay loay hoay tìm kiếm điện thoại. Là Hà gọi đến. Có lẽ tôi nằng nặc đòi bỏ về trong đêm nên cô ấy lo lắng, gọi điện để xác minh xem tôi có thực sự về đến nhà an toàn. — Alo! Tôi chậm rãi nghe máy. Ở phía sau, Thành đã nhanh nhẹn cởi chiếc váy hoa nhí trên người tôi xuống, cảm giác mát lạnh từ điều hòa khiến tôi thoáng run rẩy. Giọng Hà quan tâm: — Cậu về đến nhà chưa đấy? Rõ là bảo về nhà an toàn thì nhắn tin hoặc gọi điện cho tớ yên tâm. Lo lắng từ nãy giờ không dám ngủ đây này. Thực sự tôi cũng quên mất việc phải thông báo với Hà một tiếng, tại tâm trí tôi lúc ấy chỉ toàn nghĩ về Thành mà thôi. Không biết từ khi nào Thành đã bế tôi về phía giường, lúc này trên người tôi chỉ còn duy nhất chiếc quần ren mỏng tang. Tôi ngồi trên đùi Thành, đôi bàn tay cậu ấy thì không ngừng đùa ghẹo đóa hoa mai trên đỉnh núi. Tên Thành xấu xa này! Tôi thầm nghĩ. Ngón tay cậu ấy kích thích ở hai điểm hồng hồng khiến cả người tôi run lên từng hồi. Tôi khó khăn lắm mới đáp lời Hà: — Tớ vừa về đến nhà, đang chuẩn bị đi ngủ. Định đi nằm rồi mới nhắn tin thì cậu gọi tới. Yên tâm ngủ đi nhé. — Ừ. Thế thì tớ yên tâm rồi. Ngủ ngon! — Bye! Điện thoại của tôi bị Thành cướp lấy, đồng thời cậu ấy bật chế độ máy bay, tốt nhất không nên bị làm phiền vào thời khắc quan trọng như thế này. Thứ nóng rẫy cứng như thép cứ thế cọ sát vào hai chân tôi, trong thoáng chốc tôi đã bị Thành đặt xuống giường, cậu ấy dùng cơ thể mình trùm kín lên người tôi. Đối diện với ánh mắt như muốn nuốt chửng của Thành, tôi bối rối lấy tay che ng,ực mình lại. Thành mỉm cười xấu xa, cậu ấy cúi xuống, kéo hai tay tôi đặt cố định trên đỉnh đầu, sau đó m-ôi và lưỡi trực tiếp kích thích lên hai điểm hồng hồng khiến nó lập tức dựng thẳng lên. Chưa dừng lại ở đó, khi tôi hô hấp của tôi đã trở nên không ổn định, Thành trườn xuống phía dưới, gác một chân tôi lên vai mình rồi ung dung càn quét. Sau phút giây thăm dò, Thành bắt đầu hành quân cướp đoạt như bão tố. — Anh là đồ xấu xa… Đừng làm như thế nữa… em chết mất… Tôi thực sự không chịu nổi hai tầng kích thích mà Thành đem lại, không chỉ làn môi kia, Thành còn kết hợp cả tay, không ngừng mơn trớn khiến tôi gần như phát điên. Dường như giận dỗi nhau một tuần, đến khi yêu thương đong đầy trở lại, tôi cảm giác ham muốn của Thành cũng bộc phát mạnh mẽ hơn. Cậu ấy di chuyển làn môi lên bụng tôi, chậm rãi hít hà, sau đó thay thế vật nóng rẫy như thép vào nơi ẩm ướt kia. Đôi tay tôi bám lấy tay Thành, cả người tôi bám chặt lấy người cậu ấy để đón nhận những lần va chạm kịch liệt. Chiếc giường rung lắc không ngừng theo tiết tấu mà Thành va chạm trên người tôi. Dường như cứ mãi ở một tư thế này không khiến cho cậu thỏa mãn, lát sau, Thành xoay người tôi ngược lại rồi chậm rãi tiến vào từ phía sau. Mỗi lần thâm nhập của cậu ấy đều khiến cho mái tóc cùa tôi dập dờn như những đợt sóng biển, rối tung đầy mê loạn. Dù trong phòng đang bật điều hòa nhưng mồ hôi vẫn cứ mướt mát trên khắp trán và mặt của hai người chúng tôi. Bên ngoài khung cửa sổ, mây mù trên bầu trời dần tản ra, hàng ngàn những vì sao e ấp xuất hiện, chiếu qua cửa kính và soi bóng lên hình dáng của tôi và Thành. Chúng tôi cứ thế cuốn lấy nhau cho đến khi chạm đến thăng hoa tột đỉnh của ái tình, những tiếng thở dốc đầy thỏa mãn vang lên, tôi nằm trong vòng tay của Thành và miên man ngủ thiếp đi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hướng Về Phía Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook