Huyễn Hoặc

Chương 73: Ăn Tết

Lão Tây

11/01/2022

Thoáng cái đã hết năm, đây là năm mới đầu tiên hai người ở bên nhau, Phong Vũ rất coi trọng. Trước đó nửa tháng anh đã đưa Kiều Nhiễm đi đặt mua hàng tết, tuy rằng chỉ có hai người nhưng vẫn phải náo nhiệt như cũ.

Phong Vũ phải làm đến 29 mới nghỉ, mùng 1 còn phải đi trực, nhưng cũng may 30 tết có thể ở chung với nhau đón giao thừa.

Kiều Nhiễm tổng vệ sinh nhà một lần, 25 tháng giêng, Phong Vũ đưa Kiều Nhiễm vào nhà giam thăm Kiều Thành. Như thường lệ Phong Vũ nhận được một đống lời cay độc của Kiều Thành.

Sáng ba mươi tết, Phong Vũ ôm Kiều Nhiễm hôn một cái, mở di động chuyển Wechat cho Kiều Nhiễm 1314 đồng.

Kiều Nhiễm nghe tiếng Wechat vang lên liền mở mắt cầm điện thoại nhìn nhìn, sau đó hỏi: “Chuyển nhiều tiền cho em như vậy làm gì?”

Phong Vũ cười nói: “Tặng bảo bảo nhà anh tiền mừng tuổi.”

Nói xong, anh đè Kiều Nhiễm trên giường làm một hồi vận động mồ hôi đầm đìa rồi mới đứng lên.

Dán xong câu đối, ăn bữa sáng, Phong Vũ ôm Kiều Nhiễm nằm trên sô pha nghe tiếng pháo liên hồi bên ngoài, mở TV rồi lướt Wechat.

Kiều Nhiễm khá ổn, không có nhiều tin tức, trả lời xong cô nhìn sang chiếc điện thoại của Phong Vũ không ngừng rung chuông.

Tốc độ tay của anh rất nhanh, cạch cạch cạch nhắn xong một tin liền mở ra một cái khác tiếp tục nhắn, bận rộn tối mắt tối mũi, nhắn xong mấy chục tin mới chuẩn bị ngừng tay.

Phong Vũ thở phào nhẹ nhõm dựa vào ghế sô pha lắc lắc tay, lẩm bẩm: “Mỗi năm đều phải bận bịu một trận.”

Kiều Nhiễm cười hì hì, bị Phong Vũ túm lại ấn ở trên sô pha, hôn đến thở hổn hển.

Trên TV không có tiết mục nào hay ho, hơi nhàm chán, Phong Vũ đổi qua đổi lại các kênh, ngang qua một kênh trò chơi đột nhiên ý tưởng chợt lóe. Anh nói với Kiều Nhiễm: “Bảo bối, anh dạy em chơi trò chơi nhé? Gần đây có một game di động rất hot!”

Kiều Nhiễm thật ra không chơi game, nhưng cũng nhàm chán, thấy anh đề nghị liền đồng ý.

Hai người download Pubg từ cửa hàng ứng dụng, mở giao diện, dùng Wechat đăng ký tài khoản.

Phong Vũ đã chơi mấy lần, gần đây đồn cảnh sát hầu như mọi người đều chơi trò này, có thời gian rảnh liền cùng nhau lập đội. Tiểu Lưu mập kêu rủ anh chơi, anh còn chê trò này lãng phí thời gian, nhưng thật ra đã cầm điện thoại của Tiểu Lưu chơi mấy ván, luyện tay rất tốt, cũng thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Sau khi mở trò chơi hai người ghép đội chơi mấy trận, Phong Vũ đưa Kiều Nhiễm đi loot đồ, gặp người liền gϊếŧ, rất dễ dàng. Hơn nữa nhờ có Phong Vũ giảng giải, Kiều Nhiễm đã nắm được rất nhanh, hơn nữa còn gϊếŧ vài người.

Sau khi thử tay một chút, hai người bắt đầu chính thức xếp hàng vào trận. Thấy xung quanh đều là người mới, Phong Vũ quyết định chơi đôi với Kiều Nhiễm, miễn bẫy người khác hay giẫm phải bẫy của người khác.

Mở đầu game là bản đồ hải đảo, bản đồ này không có nhiều đồ nhưng thích hợp với người chơi mới.

Máy bay đi ngang qua cảng G, thành phố P và cảng N. Phong Vũ nhảy ở nhà tù, Kiều Nhiễm chọn đi theo. Đồ ở nhà tù khá phong phú, tính cách của Phong Vũ và Kiều Nhiễm sẽ không đi đánh dã, chỉ thích súng mới.

Bay giữa không trung, Phong Vũ xoay bốn phía cảnh giác nhìn xung quanh. Sau lưng có hai đội sát theo, nhìn dáng vẻ cũng là nhảy nhà tù.

“Chúng ta nhảy lên nóc nhà tù, điểm an toàn, lúc đi xuống nhặt súng đừng tách ra.”

Phong Vũ khống chế phương hướng rơi xuống mái nhà, Kiều Nhiễm gật đầu, rơi ở bên cạnh anh. Hai người cùng đi xuống lầu.

Kiều Nhiễm nhặt được một khẩu M416 và sáu mươi viên đạn, scope 2x.

Hai đội khác rơi xuống đất thì đã dánh nhau. Phong Vũ nhặt được khẩu 98K, đáng tiếc không có ống ngắm.

Kiều Nhiễm đưa ống của mình cho anh, sau đó hai người tìm góc độ tốt gϊếŧ người.

Hai đội đánh nhau ác liệt, sau nửa phút kết quả đã nghiêng về một đội, khi người cuối cùng của đội kia bị đánh gục, bọn họ dường như quên mất còn đội của Kiều Nhiễm. Họ đứng tại chỗ không tìm nơi ẩn nấp, nói chuyện ngay tại khu đất trống.

Khóe miệng Phong Vũ cong lên, anh cầm 98K nhắm thật chuẩn, một phát đạn headshot. Trên mặt đất nháy mắt chỉ còn hai cái hộp bốc khói.

“Đi thôi bảo bối, có thể soát đồ rồi.”

Không có kẻ địch quấy nhiễu, hai người soát đồ rất vui vẻ. Sau đó Kiều Nhiễm đội mũ 3 giáp 3 túi 3, trong tay là một cây M416 đầy đủ và SKS đầy đủ, dĩ nhiên đồ 3 là do Phong Vũ cho cô, Kiều Nhiễm không muốn cũng chẳng được.

Phong Vũ đội mũ 3 giáp 2 túi 2, trong tay một khẩu 98K và một AK, còn thiếu một chút là đầy đủ.

Sau khi ra khỏi nhà tù, bo thứ hai đã mở ra, bắt đầu siết lại ở sân bay.

“Cẩn thận một chút, có thể có chặn cầu. Nếu có thuyền thì lên thuyền tới sân bay chặn bọn họ, nếu không có chúng ta liền liều mạng xông tới.”

Kiều Nhiễm cầm M416 đáp một tiếng, bắt đầu cảnh giác.

Trên đường tới sân bay họ gặp phải một đội chạy xe buggy nổ súng về phía mình. Kiều Nhiễm vốn không muốn lãng phí đạn trên người bọn họ, nhưng bị bắn quá phiền nên đã ló đầu ra đáp trả.

Mặc dù Kiều Nhiễm mới chơi nhưng rất có năng khiếu, bắn súng cực chuẩn, một viên đạn đã tiễn lái xe xuống suối vàng.

Chiếc xe theo quán tính chạy một đoạn rồi dừng lại, chiếc buggy còn lại vội vàng muốn đi cứu đồng đội.

“Dừng xe, gϊếŧ bọn họ!”

Kiều Nhiễm nổi cơn lên muốn Phong Vũ dừng xe, nhẫn tâm muốn diệt hai người đằng sau. Phong Vũ cười, đậu xe sau một thân cây rồi xách 98K dùng scope 2x, một phát súng đã tiễn đi người vừa ngã xuống đất kia. Kiều Nhiễm cũng dùng SKS gϊếŧ chết người đang vội vàng chạy còn lại.

Diệt đội, trong lòng Kiều Nhiễm cuối cùng cũng thống khoái. Bo độc đang siết lại, hai người lên xe chạy đến bên cạnh thùng thính gần đó để kiếm chút trang bị.



Nhặt được scope 8x, linh kiện cuối cùng của Phong Vũ đã hoàn chỉnh, lại loot được dược và đạn, sau đó hai người lên xe chạy thẳng đến cầu vượt.

Bờ biển không có thuyền, xem ra đã có người lái đi. Đúng như Phong Vũ nghĩ, có người chặn cầu, xe của hai người vừa mới tiến lên cầu đã đón vô số đạn.

Tiêu tốn hai băng đạn, mặc dù tránh thoát một ít nhưng xe vẫn bị bắn bốc khói, không thể ngồi được nữa. Lúc này mới được nửa đường, nếu như cố tình xông tới chắc chắn xe sẽ nổ, hai người cũng chết theo.

Phong Vũ quả quyết dừng xe ở chỗ có thể núp, hai người xuống xe nghênh chiến.

Đối diện là hai người, nhìn thao tác cũng không tệ lắm. Kiều Nhiễm ngồi xổm ở phía sau vừa mới ló đầu ra đã bị bắn một phát đạn, hỏng giáp 3, máu giảm còn một nửa.

Kiều Nhiễm nhân cơ hội mở scope 2x nhắm bắn trả lại hai phát đạn, đối phương cũng bị đánh cạn máu.

“Đánh túi cấp túi, anh giải quyết tên còn lại.”

Đối phương cũng đang đánh túi thuốc, Phong Vũ thò đầu mở ống ngắm nổ súng, một phát đã headshot.

Đối phương một người chết, Kiều Nhiễm đã được dùng thuốc, khôi phục trạng thái đầy máu.

“Ném đạn khói, em đi qua, anh bắn.”

Kiều Nhiễm cầm M416 nói với Phong Vũ, Phong Vũ không đồng ý.

“Quá nguy hiểm.”

“Em tin anh, tin súng của anh.”

Phong Vũ thích nghe nhất mấy lời thế này, cười hôn cô một cái.

Đang lúc nói chuyện, khói đã bay lên dày đặc. Kiều Nhiễm chạy trong làn khói, người bên kia một người bắn một người dùng thuốc.

Thấy đối phương đang bắn càn quét đám khói, Kiều Nhiễm lách mình tránh thoát phần lớn đạn, nhưng vẫn trúng hai phát, máu tụt còn chưa đến một nửa.

“Đoàng!”

Sau một tiếng súng rền vang, người đang bắn khói đã bể đầu. Phong Vũ cầm 98K khẽ cười nói: “Dám đánh bảo bối của ta?”

Kiều Nhiễm nghe vậy, trong mắt mang theo ý cười, tiếp tục đi về phía trước.

Đồng đội ngã xuống, còn dư lại người vừa mới bổ sung đầy đủ máu. Trong lúc nhất thời hắn không biết nên kéo bạn trước hay là gϊếŧ người, dù sao vị trí cũng bị gank, ló đầu ra là bị ngắm bắn, nếu không đánh thì tiếng bước chân đang dần tới gần lắm rồi.

Đúng lúc này đồng đội của hắn không ngừng kêu: “Kéo tao, kéo tao đi! Nhanh lên chút!”

Kiều Nhiễm vốn dĩ định ngồi im nhưng bị quấy rầy liền trực tiếp lựa chọn gϊếŧ người.

Kiều Nhiễm chạy tới, nhìn hắn đang kéo người, trực tiếp tặng một viên đạn biến đối phương thành hộp.

“Ok, lái xe tới đây loot đồ.”

Lúc này bo độc đã siết lại, Kiều Nhiễm ngồi xổm xuống giúp Phong Vũ dùng thuốc. Phong Vũ lái xe tới, hai người loot đồ rồi chạy thẳng tới sân bay.

Bo tiếp theo xuất hiện ở chính giữa sân bay. Phong Vũ lái xe, hai người nhanh chóng vọt vào cạnh sân bay, đỗ xe rồi chạy vào trong nhà.

Tổng cộng có ba tòa nhà. Khu nhà bọn họ chọn dựa vào đường cái, bên trong có người. Phong Vũ nhìn bản đồ nhỏ, nói với Kiều Nhiễm: “Cẩn thận, trong phòng ở tầng 2.”

Hai người không lập tức xông lên mà ngược lại ngồi canh dưới tầng, ở ngoài góc ngắm.

Qua chừng ba phút, gã lẻ loi bên trên không nhịn được, xuống lầu muốn nhìn xem bọn họ đi chưa, kết quả vừa mới bước chân ra cầu thang đã bị Kiều Nhiễm và Phong Vũ bắn loạn thành hộp, ôm hận mà chết.

Tên này rất béo bở, Kiều Nhiễm đổi giáp 3 đã hỏng của mình thành giáp mới, lại cầm ít đạn. Hai người lên tầng hai, Phong Vũ lại nhặt được một giáp 3.

Góc trái phía trên hiện lên số biểu hiện còn 18 người, trên đường có ba người chạy, bị người ở tòa nhà bên cạnh dùng súng trường bắn chết.

Bo càng ngày càng hẹp, bọn Kiều Nhiễm dường như được vận mệnh chiếu cố, hai người vẫn luôn ở trong bo, xung quanh không ngừng vang lên tiếng súng, người sống sót ngày càng ít. Khi bo siết đến tòa nhà bọn họ đang trốn, chỉ còn lại bốn người, trừ Phong Vũ và Kiều Nhiễm, hai người còn lại không biết là một đội hay chơi lẻ.

Hai người đứng ở tầng 2 không dám nhúc nhích, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, nghe âm thanh thì chỉ có một người. Đối phương nấp kín ở dưới tầng, không tùy tiện lên trên, là một người thông minh.

Hai người trốn trong phòng cũng không động, chờ bước chân còn lại xuất hiện.

Đúng lúc ấy vài quả lựu đạn đột nhiên bị ném vào lầu 2, nổ tung mấy căn phòng, Kiều Nhiễm và Phong Vũ cũng bị vạ lây nổ mất 1/3 máu.

Nhìn dáng vẻ người bên dưới cũng không biết vị trí cụ thể của bọn họ, chẳng qua là ném lựu đạn dò xét, biết đâu lại nổ trúng.

Sau khi ném lựu đạn dưới tầng 1 truyền tới tiếng bước chân, ngoài cửa sổ cũng có tiếng bước chân. Sau đó là một loạt tiếng súng nổ vang, kết thúc, số người bớt đi một.

“Xem ra không phải một đội, người còn lại chắc đang cắn thuốc, chúng ta xuống đi!”

Phong Vũ ngồi im nửa ngày sớm đã không nhịn được, mắt thấy còn lại người cuối cùng, còn trốn làm gì nữa, trực tiếp đối đầu!



Kiều Nhiễm cũng đồng ý, Phong Vũ đi xuống cầu thang, Kiều Nhiễm nhảy cửa sổ, tách ra bao vây, tránh bị gϊếŧ cả đôi.

Phong Vũ vừa mới xuống một chút đã gặp được tên kia mới bổ sung đầy máu. Hai người súng đối súng, gã kia phản ứng rất nhanh, nửa băng đạn bắn ra trực tiếp đánh ngã Phong Vũ.

“Con bà nó! Bảo bối bắn hắn! Ở đầu cầu thang, hắn cạn máu rồi!”

Đối phương là người biết chơi, không gϊếŧ chết Phong Vũ cũng không đổi băng đạn, khi Kiều Nhiễm vọt vào cửa trực tiếp dùng nửa băng đạn còn lại quét qua. Tuy rằng khả năng bắn và phản ứng của hắn rất nhanh nhưng dù sao Kiều Nhiễm cũng còn đầy máu, hắn chỉ còn một phần ba máu. Cuối cùng hắn bị Kiều Nhiễm đánh cạn máu rồi thành hộp.

Mạo hiểm ăn gà, Kiều Nhiễm thở phào một hơi. Trận vừa rồi quá kịch liệt, cuối cùng có chút căng thẳng, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi. Phong Vũ cũng đánh đến nhiệt huyết sôi trào, sau khi thắng liền quăng điện thoại ôm Kiều Nhiễm hôn một hồi, trong miệng nhắc mãi: “Bảo bổi giỏi quá!”

Chơi đến nghiện, hai người nằm trên sô pha cầm di động đánh đến bốn giờ chiều mới ngừng tay.

Sắc trời dần tối, Kiều Nhiễm xoa đôi mắt khô khốc, đặt điện thoại sang một bên rồi hỏi: “Buổi trưa không ăn cơm, có đói bụng không?”

Phong Vũ sờ sờ cái bụng xẹp lép, nói: “Anh đi nấu mì, chúng ta ăn tạm, đêm nay đón giao thừa anh làm đồ ăn ngon cho em!”

Tùy tiện ăn một chút mì, sau đó Phong Vũ bắt đầu chuẩn bị làm tiệc đón giao thừa.

Mặc dù chỉ có hai người nhưng Phong Vũ vẫn chuẩn bị tám món. Để tránh lãng phí anh bớt đi một nửa lượng đồ, như vậy cũng không cần phải ăn đồ thừa mãi.

Phong Vũ cán mì và sủi cảo xong, cất sủi cảo Kiều Nhiễm làm đi. Hai người phân công rõ ràng, phối hợp làm việc không biết mệt mỏi.

Trời tối dần, thấy đã tám giờ, Kiều Nhiễm mở Tv bật kênh CCTV, vừa làm cơm vừa xem Xuân Vãn*.

(*) Một chương trình văn nghệ cuối năm rất nổi tiếng của đài trung ương TQ, chiếu vào tối 30

“Mấy năm gần đây Xuân Vãn càng ngày càng nhàm chán, sân khấu thì cực kỳ hoành tráng nhưng đáng tiếc tiết mục hay quá ít.”

Phong Vũ xem cùng Kiều Nhiễm một lúc, cảm thán.

Kiều Nhiễm nhìn anh, hỏi: “Mấy năm trước anh có xem không?”

Cô nhớ rõ mấy năm nay anh hình như chưa từng quay về ăn tết, vẫn luôn ở bên ngoài. Mỗi lần ăn tết đều là cô cầm bao lì xì một ngàn đồng của anh ở nhà một mình xem Xuân Vãn, đến đêm liền ngủ mất.

Phong Vũ nhớ lại mấy năm trước làm những việc vô liêm sỉ, mất tự nhiên xoa mũi, chỉ cần nghĩ đến một mình Kiều Nhiễm cô độc ăn tết, trong lòng anh rất đau.

“Có xem, xem ở đồn cảnh sát. Mấy năm trước hoặc là phá án hoặc là trực cho nên vẫn luôn để em ăn tết một mình, năm nay anh bù đắp cho em. Anh đảm bảo sau này mỗi năm đều cùng em ăn tết!”

“Không sao.”

Thật ra Kiều Nhiễm không quá để ý chuyện này, trước kia đều đã qua rồi, sau này có thể cùng nhau ăn tết đương nhiên là tốt nhất.

Sủi cảo thừa rất nhiều, Kiều Nhiễm cất số còn lại vào tủ lạnh, đồ ăn dư cũng bỏ tủ, mười giờ tối lại nấu tiếp.

Nguyên liệu nấu ăn đều được Phong Vũ xử lí xong, chỉ chờ mười giờ bắt đầu nấu.

Chừng chín giờ tối, hai người ngồi trên ghế sô pha xem Xuân Vãn, ngoài cửa sổ pháo hoa nổ chói mắt, ánh sáng đủ màu lập lòe phản chiếu lên cửa sổ.

Mười giờ đúng, Phong Vũ đến phòng bếp nấu ăn, trước tiên đặt thịt viên rán lên bàn rồi gọi: “Nhiễm Nhiễm, tới nếm thử một chút.”

Kiều Nhiễm đứng dậy khỏi ghế, tới phòng bếp cầm một miếng lên nếm, sau đó giơ ngón cái tán dương: “Ăn ngon! Hương vị vừa vặn, lớp ngoài xốp giòn bên trong thơm phức.”

Phong Vũ được khen cực kỳ thỏa mãn, tiếp tục nấu.

Kiều Nhiễm bấm thời gian, lúc anh nấu gần xong thì bắt đầu bật bếp đun sủi cảo.

11 giờ đúng, tám món ăn và sủi cảo đã làm xong, đặt chỉnh tề trên bàn. Phong Vũ lấy gậy tự sướng ra chụp một đống hình.

“Có phải quên cái gì hay không?”

Kiều Nhiễm vừa muốn động đũa bỗng nhiên nghi ngờ hỏi một câu.

Phong Vũ suy nghĩ một chút rồi vỗ gáy nói: “May có em nhắc, quên đốt pháo.”

Bọn họ sống ở thành phố nhỏ, ngày tết không cấm pháo. Hai người buông đũa, cầm pháo đi xuống lầu.

Đặt pháo xong, Kiều Nhiễm đứng ở cửa tòa nhà, Phong Vũ lấy bật lửa đốt bấc sau đó nhanh chóng chạy tới ôm lấy cô. Hai người cùng nhìn dây pháo nổ đì đùng cười to.

Nổ pháo xong, Phong Vũ ôm Kiều Nhiễm đi lên lầu, vừa xem TV vừa ăn cơm tất niên.

Cơm nước xong Phong Vũ tiếp mấy cuộc điện thoại chúc tết, rồi lại gọi điện chúc tết lãnh đạo. Kiều Nhiễm cũng nhận điện thoại, là Cao Dương gọi.

Hai người trò chuyện một hồi, dưới ánh mắt ghen tuông của Phong Vũ, Kiều Nhiễm không thể không cúp máy.

“Em và cậu ta nói chuyện 4 phút 28 giây!” khuôn mặt điển trai cua Phong Vũ hơi trầm xuống, anh lên án, dùng ngôn từ và hành động biểu hiện bất mãn của mình.

Kiều Nhiễm bật cười, đứng dậy ngồi vào trong ngực anh, ôm cổ hôn một cái. Dụ dỗ người đàn ông đang có mùi dấm càng ngày càng đậm này.

Hai người dỗ dành nhau liền lăn đến ghế sô pha. Phong Vũ lột sạch Kiều Nhiễm, tách hai chân dài của cô ra cắm vào vừa nhanh vừa mạnh đến tàn nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Huyễn Hoặc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook