Huynh Hữu Đệ Công

Chương 7: Chương 7

Lam Lâm

15/12/2016

Phải chịu tới trước giờ ngủ tôi mới do dự qua lại trước cửa phòng ngủ của Lạc Thiệu Cung.

Mới gõ một chút cửa liền mở, hại tôi ngay cả cơ hội đổi ý cũng không có.

"Anh à ?" Nó vừa mới tắm qua, tóc còn ướt sũng, rũ xuống mắt, vạt áo ngủ phía trước rộng mở đứng trước cửa, bộ dạng quả nhiên phải giết, cũng khó trách đám nữ sinh kia mê luyến nó.

Trong lòng âm thầm điều tiết một chút cân bằng, sau đó đem phong thư màu hồng phấn lấy được ban sáng đưa qua.

"Đây là ?" Nó kinh nghi nhìn tôi. Thật muốn chết, vì cái gì đồng dạng tuổi, tôi giãy dụa mới được một mét bảy, nó đã qua một mét tám ? Chúng tôi có thật là anh em sinh đôi không vậy ???

"Kỳ thật nên sớm đưa cho ngươi," ban sáng lúc ở trường nên đưa cho nó, "Cơ mà bây giờ cũng không đến nỗi muộn."

Sau nửa ngày xửa lý, còn không đến nỗi ảnh hưởng đến sinh mệnh của nữ sinh kia.

"A ?" Nó cầm lấy phong thư kia, cư nhiên có chút khẩn trương, "Anh à...."

Cho xin đi, cũng không phải lần đầu tiên nhận được thư tình của nữ sinh, làm gì vui mừng tới vậy ? Hay là nó đã lâu rồi không được nữ sinh ưu ái, giá thị trường giảm xuống ? Hoặc là nó thấy qua cũng đoán được chủ nhân của phong thư kia là hoa khôi năm hai nổi tiếng ?

"Ngươi chậm rãi xem đi, ta đi ngủ trước." Vô tình xoay người.

Không phải tôi cố ý lãnh đạm, bất luận kẻ nào giống tôi sống như vậy đến mười sáu tuổi mà không có lấy một cô nàng ái mộ, mà là có thằng em sinh đôi sát gái, sẽ đều ủ rũ thôi.

Cánh tay lại bị giữ chặt một phen : "Anh à.... Anh có muốn vào ngồi một chút không ?"

"............" Kỳ quái, ngươi đỏ mặt cái gì ?

Do dự một chút, loại không khí này nếu cự tuyệt, có hơi không phải đạo làm người. Tôi gật gật đầu, đi theo sau nó vào phòng.

Oa, rõ ràng là quy cách phòng ngủ cũng giống nhau, vì cái gì của nó thoạt nhìn so với của tôi thoải mái hơn nhiều vậy ?

Ngay cả sửa sang lại phòng ngủ so với tôi cũng hơn một bậc.

Thiên tài cùng phàm nhân trong lúc đó chính là khoảng cách phân biệt, tôi còn gì mà không ngoan ngoãn nhận thua.

"Chuyện gì ?" Tôi tùy tiện ngồi trên giường nó, không hề phòng bị nhìn nó.

Tên kia ghế dựa không ngồi, đột nhiên giống mấy con cún ngồi xổm trước mặt tôi, hại tôi nhịn không được rụt chân lại.

Cơ mà cảm giác như vậy cũng không sai - tôi rốt cục, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên, có thể nhìn xuống nó......

"Anh à......"

Lạc Thiệu Cung ôm lấy chân tôi, đưa đầu gối lên đùi tôi, thoạt nhìn như tiểu hài tử. Mặc dù có cảm giác đang bị một con cún làm nũng, nó đột nhiên có hành vi dịu ngoan vô cùng thân thiết này cũng có chút làm cho người ta giận sôi, cơ mà cuối cùng tìm lại một chút cảm giác tự hào của anh lớn, liền lấy tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại của nó : "Làm sao vậy ?"

Nó mà cứ ngoan ngoãn như vậy, kỳ thật cũng rất khả ái.

Thằng em say mê ôm chân tôi cọ vào cả nửa ngày trời, sau đó ngẩng ánh mắt trong suốt chăm chú nhìn tôi : "Anh rốt cục hiểu chưa ?"

"Cái, cái gì ?"

"Anh, anh cuối cùng cũng thừa nhận anh cũng thích của em."

"................."

Nó đang nói ngôn ngữ địa cầu sao ? Tôi thế nào mà nghe không hiểu gì hết ?



"Anh à....."

Ai ! Ngươi bị cuồng tự kỷ đến chết rồi hả, không tự chủ được lại đột nhiên đi lên hôn !

Ai................

Tôi vung ra một ít khí lựa đẩy mặt nó ra, hoàn hảo, chẳng qua bị hôn ba phần, không có tổn thất gì quá.

Thật sự là không nghĩ ra, môi cùng giới tính thì có cái gì tốt ?!

Lấy mu bàn tay cuồng sát một lần, vừa rồi nó còn đem đầu lưỡi vói vào, ác.....

"Anh....."

".........."

Cho xin đi, không cần phải dùng anh mắt vô tội vậy ủy khuất nhìn ta, người bị xâm phạm là ta mới đúng ? Không ra tay đánh ngươi là tốt lắm rồi !

"Lạc Thiệu Cung, ta không biết ngươi suy nghĩ cái gì, chúng ta đều là nam sinh, mà còn là anh em, ngươi nếu thời kỳ trưởng thành có bị động dục, muốn tìm người phát tiết, xin cũng đổi một cái chọn người bình thường được không ?" Tôi đứng lên, không chút khoan dung nghiêm túc nhìn nóm "Ngươi hay là xem cái phong thư mà con gái người ta đưa cho ngươi, quyết định muốn kết giao với các nàng hay không đi."

Miễn cho có chứng cuồng tưởng. Chinh phục tất cả nữ sinh còn không tính, ngay cả ở trước mặt nam sinh còn muốn thực nghiệm mị lực của mình sao.

Trên mặt nó nguyên lai mang chút ảm đạm, cúi đầu nhìn xuống lá thư trong tay, lộ ra vẻ "thì ra là thế", sao đó tùy tay vuốt vuốt, ném một cái vào thùng rác.

Ê ! Vừa rồi rõ ràng còn nắm trong tay như bảo bối !

Đàn ông nguyên lai cũng thiện biến như vậy.

"..... Tùy ngươi." Tôi vì lá thư này tiếc hận không thôi, nhưng là không thể nề hà.

Thực nên làm cho tất cả nữ sinh đều đến xem bộ dạng vô tình của nó, xem ai còn ái mộ nó.

...... Cơ mà.... chắc là đám nữ sinh kia cũng chỉ ôm ngực hoan hô "Oa, thiệt là giỏi....." linh tinh gì đó,

Thực là cửa son rượu thịt thối, ngoài đường có xương người chết. Cự tuyết nhiều nữ hài tử như vậy, nó cũng không sợ không tìm thấy bạn gái. Vì cái gì mà cái thằng này, ngược lại không ai phát hiện ?

Vì vừa rồi bị đánh lén mất đi tôn nghiêm, tôi bày ra vẻ anh cả : "Chuyện tình cảm của ngươi, chúng ta sẽ không nói gì. Gặp được đối tượng để phóng ra là được rồi. Anh trở về ngủ, ngủ ngon."

"Phải không ?"

...... Làm cho người tôi trên lưng rét run từng trận.

Tôi vừa rồi chẳng lẽ còn nói sai cái gì sao ?

Giây tiếp theo đã bị gục ở trên giường.

Thật là bạo lực, cái thằng giờ đang nằm trên tôi xem ra cũng không quá gì quân khuyển.

"Lạc Thiệu Cung, ngươi lại muốn làm gì ?" Tôi nuốt nước miếng, bạo gan.

...............

Cho xin đi ! Ngươi dùng ngôn ngữ trả lời là được rồi, không cần phải trực tiếp dùng hành động để giải thích !

Tôi đấm, tôi đá, tôi đánh...........



Hoàn toàn không có hiệu quả...........

Đại khái là sau một lúc lâu, cư nhiên không có hôn lại ?

Tôi trợn trắng mắt.

Lạc Thiệu Cung, ngươi không phải là định bức ta chết chứ !

Môi trong lúc đó một chút khe hở cũng không có, đáng thương tôi ngay cả tín hiệu cầu cứu SOS cũng không phát ra được.

Tôi cứ như vậy.... Người đầu tiên vì hôn môi mà làm cho hít thở không thông mà chết, như vậy tôi không phải là "người đầu tiên" đó chứ.... lỡ mà báo chí đưa tin thì biết làm sao ? Một nam sinh cấp ba, bị em ruột cường hôn đến mức đại não thiếu khí.....

Tôi đây nhất định sẽ chết không nhắm mắt.

Môi vẫn cứ bị vây kín. Hoàn toàn hết lực, ngay cả lực cắn người cũng bị nó không chút lưu tình ăn sạch sẽ, đại não ngừng lại, toàn thân vô năng đình chỉ vận động, chỉ có thể mặc nó chụp lấy cái ót của tôi muốn làm gì thì làm.

Rốt cục cũng thả ra.... Rốt cục cũng thả ra sao ?

Vừa bị hô hấp không thông lại là hít thở tự do, chuyện đầu tiên là phải hít sâu từng hơi, cho nên tôi không có cách nào chửi ầm lên.

Đại biến thái !

Tôi dùng ánh mắt mắng.

"Anh, không cần dùng loại ánh mắt này hấp dẫn em."

Cho xin đi !!

"Kỳ thật anh cũng rất thích đó thôi, không phải sao ? Vừa rồi anh rõ ràng cũng thực hưởng thụ nha, anh à....." Thanh âm ôn nhu lạ thường.....

Nhưng là, tôi sẽ không bị vậy nữa chứ !

Cái thằng Lạc Thiệu Cung này, gương mặt cùng lời nói giống y chang thiên sứ trong kịch, sau đó làm việc giống như ác ma.

"Anh mà cứ nhìn em như vậy, em lại muốn hôn anh đó, anh à." Nó vừa tự thì thầm vừa cúi đầu trườn đến.

Ta mới không cần !

"Không được đụng vào ta !" Sau một phần ngàn giây rốt cục cũng dùng hết khí lực toàn thân rống lên. May mắn, vừa đúng lúc suyễn xong, bằng không lượng không khí bổ sung cũng không đủ dùng.

"Anh à...."

Cho xin đi, ngươi cuối cùng cũng nhớ ta là anh ngươi à !

"Anh không thích em đối với anh như vậy sao ?"

Thằng nào thích chắc nó không được bình thường ! Chúng ta là anh em, là anh em đó !

"Nhưng em thích anh."

Hả ?

Nó lại nói ngôn ngữ ngoài hành tinh à ?

"Em thích anh, kết giao với em được không ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Huynh Hữu Đệ Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook