Im Miệng Và Hãy Hôn Em Đi

Chương 12

Christie Craig

12/04/2016

Redfoot nhìn anh chàng da trắng nhích lại gần giường bệnh của ông. Ông ấn nút nâng đệm giường lên và bật đèn. Redfoot đã soi gương khi đi tiểu, nên ông biết mình trong như thế nào. Một mắt vằn tơ máu, cả hai mắt bầm đen.

Đôi mắt màu lục của cậu ta mở to vì ngạc nhiên. "Chà, bác hẳn đã bị đánh nặng lắm," cậu ta nói.

"Phải, nhưng ta rất mạnh mẽ," Redfoot đáp lại. Thằng nhóc da trắng này cần biết rằng luôn có người coi sóc Maria, có người sẽ đá đít hắn nếu có người làm tổn thương thiên thần bé nhỏ mắt đen ấy. Sky sẽ làm việc ấy và cả Jose nữa nếu ông bảo hai đứa, nhưng Redfoot định tự mình xử lý việc đó.

"Maria rất đặc biệt," ông nói.

Thằng nhóc da trắng mỉm cười và bày ra vẻ mặt tương tư, ngơ ngẩn. "Cháu biết điều ấy."

“Quá đặc biệt cho cậu,” Redfoot trừng mắt nhìn cậu ta. "Tốt nhất là cậu nên đi một con đường khác, nếu cậu hiểu ý ta. Bởi vì không gì tệ hơn là làm cha của một phụ nữ da đỏ tức giận đâu."

Matt lùi hẳn lại một bước. Tốt, Redfoot nghĩ. "Đó là tất cả những gì ta muốn nói." Ông ấn nút để hạ đệm của mình xuống.

"Nhưng đó không phải là tất cả những gì cháu muốn nói thưa bác," Matt đi tới cạnh giường. "Cháu quan tâm đến con gái bác. Cháu mừng là chúng ta nói đến chuyện này, bởi vì cháu đang nghĩ..."

"Tôi cóc quan tâm cậu nghĩ gì, Maria..."

"Maria rất đặc biệt và cháu quan tâm đến cô ấy," Matt kiên quyết.

Redfoot hkông thích điều này, nhưng ông đánh giá cao sự dũng cảm của thằng nhóc. Nhưng được ông đánh giá cao cũng không làm cậu ta thích hợp với Maria, Jose là tâm hồn đồng điệu của Maria.

"Cháu không hoàn hảo," Matt nói. "Nhưng..."

"Maria đáng được có một người hoàn hảo. Chứ không phải một gã thích dành thời gian làm những việc mà chỉ có Chúa mới biết ở Dallas các ngày cuối tuần! Và từ vẻ tội lỗi lóe lên trong mắt của cậu lúc này, tôi phải nói rằng Chúa cũng không muốn biết cậu đang làm gì ở Dallas đâu!"

"Thưa bác, đó là..."

Maria đi vào cửa. Mắt cô nhìn Redfoot, rồi Matt, rồi quay lại Redfoot. "Chúng ta có thể đi được rồi," cô nói.

Redfoor biết rằng Maria không thích việc ông nói chuyện với người yêu cô, nhưng Maria cũng không thích việc ông không cho cô ở ngoài quá nửa đêm năm cô mười bảy tuổi. Cô cũng không thích việc ông cấm cô mặc những bộ áo tắm cũn cỡn mà lũ đàn ông luôn thích. ọng điểm là, thỉnh thoảng các ông bố phải làm những việc khiến con gái họ không vui.

Jose đẩy túi khí ra khỏi mặt và ngồi tại chỗ đúng năm phút để xem xét mọi chỗ đau khác nhau mà anh cảm thấy. Anh có thể nếm vị máu, nhưng anh khá chắc chắn là máu chảy xuống miệng anh từ chỗ bị va đập trên đầu.

Giơ tay lên, nhẹ nhõm vì anh có thể cử động mà không thấy quá đau đớn, anh sờ da đầu của mình. Từ những gì anh cảm nhận được cho thấy, vết cắt nhỏ, cục sưng không nhỏ lắm. Nhưng anh không bất tỉnh. Anh không thấy hoa mày chóng mặt. Chắc là không bị chấn động. Anh cử động cả tay chân, và không chỗ nào có vẻ bị gãy hết.

"May đấy," anh lầm bầm, nhận ra rằng anh đã đâm vào rừng khoảng sáu mét. Anh mở cửa xe. Cả cỗ xe nghiêng sang trái.

Vẫn choáng, anh lê người khỏi xe và gục xuống một bãi cỏ dày. Anh gượng dậy, chống hai tay xuống đất và giữ nguyên tư thế đó trong một giây, bảo đảm rằng lưng và cổ anh không bị thương. Không có cảm giác đau đớn thê thảm nào lan đi khắp người anh. Rồi anh cảm nhận được: cảm giác nhoi nhói ở cổ chân anh. Một cảm giác bỏng rát lan dần lên hai chân anh.

"Khỉ gió!" Anh nhận ra cơn đau ấy. Đứng dậy, anh đá giày ra và bắt đầu vỗ chân mình. Đúng là may mắn khi mà sau một vụ tai nạn xe chết tiệt anh lại thấy mình nằm trên tổ kiến lửa.

Anh bắt đầu chạy, sau vài bước lại dừng lại để vỗ hai bắp chân vọng ngăn lũ kiến lửa không chạy lên trên - lũ kiến lửa mà lúc nãy đang tiêm chất độc đau đớn vào da anh. Cảm giác nhoi nhói lan dần lên đùi anh. Lũ khốn vụng trộm ấy đi tới những chỗ chật hẹp với tốc độ đáng ngạc nhiên. Không muốn bị cắn ở háng, anh bắt đầu cởi quần. Không may thay, bàn chân anh bị mắc vào ống quần jeans. Anh ngã. Mạnh. Đập mặt xuống một bụi cây thường xuân. May là, gai không đâm phải mắt anh, nhưng mũi anh không may thay được như thế. Và đó là lúc anh nghe thấy có tiếng sột soạt trong bụi cây trước mặt anh

Anh chống hai khuỷu tay và mũi đối mũi với một đôi mắt cỡ hạt đậu. Con vật đó Tuay lại chưa đầy một giây. Jose nhận ra vết sọc đen trắng ấy. Anh hét toáng lên và lăn người ba lần, nằm xuống, nhưng đã quá muộn. Con chồn hôi vẫn đuổi kịp anh và cho anh lĩnh đủ. Anh nhắm mắt để chống lại cảm giác ghê tởm ấy. Khi anh mở mắt ra, anh thấy tháp nước của thị trấn soi sáng cả bầu trời như một ngọn hải đăng. Anh đọc dòng chữ khổng lồ màu tía trên đó

CHÀO MỪNG TỚI PRECIOUS

Jose ngã đầu xuống mặt đất. Nằm đó khi gai chĩa tua tủa trên mũi, đầu chảy máu từ một cú va chạm có thể gây chết người, quần quấn quanh đầu gối trong khi lũ kiến lửa gặm nhấm hai bi, anh cố không ói ra vì mùi chồn hôi. Ánh mắt anh quay lại chô thác nước: "Thật tốt khi được trở về nhà." Anh giận dữ nói.

Sky quan sát Shala ngồi tựa đầu trong băng ghế hành khách, mắt nhắm nghiền. Anh không thể nào biết cô có ngủ hay không, nhưng anh cũng không nghi ngờ là cô đang ngủ. Cô đã có một ngày khủng khiếp. Bác sĩ đã cho cô thuốc giảm đau để cô có thể ngủ.

Nhớ rằng lúc trước cô bảo đói, anh đã thả khoảng mười đô la vào máy bán hàng tự động và mua bim bim, pho mát, một thanh kẹo, và một gói bánh quy trước khi họ rời bệnh viện. Shala đã ăn hết pho mát và bánh trước khi họ tới được xe của anh. Anh nhớ là con chó ở công viên đã giật lấy bữa trưa của cô, và anh tự hỏi cả ngày hôm nay cô có ăn gì không. Cô không ăn món trứng mà anh đã làm cho cô. Thật tệ là nhà hàng mở đêm gần nhất lại cách đây tận một tiếng lái xe.

Cảm thấy dạ dày trống rỗng, anh bóc thanh snickers ra ăn, nhìn Shala và lái xe. Phải thú nhận là, anh nhìn cô nhiều hơn nhìn bất kỳ thứ gì khác, điều ấy khiến anh suýt nữa thì vượt qua một trong hai đèn đỏ trong thị trấn. Nhưng khỉ thật, cô trông thật ngọt ngào khi ngồi đó. Anh kìm lại thôi thúc vươn tay ra và chạm lên má cô, kìm lại ý muốn lái xe đưa cô về nhà anh và bắt cô ở lại đó cùng anh. Anh sẽ ngủ trên sofa nếu cô muốn. Nhưng lựa chọn kia sẽ vui hơi rất nhiều.

Dẫu vậy anh cá là cô không có tâm trạng. Phụ nữ không giống đàn ông, những kẻ sẽ không bao giờ để một thứ vụn vặt như hai mươi sáu mũi khâu chắn đường tình dục. Đặc biệt là tình dục lần đầu. Đàn ông có thể mất một chân nhưng vẫn dựng đậy được cho lần đầu. Và nếu nó tuyệt, gã ta có thể dựng lên để có thêm nữa.

Nhận ra rằng ý nghĩ của anh đang ảnh hưởng tới anh nhiều hơn những gì anh muốn, anh chỉnh lại đũng quần jeans và cố đẩy lùi thứ dục vọng không đứng đắn của mình. Nhưng ánh mắt anh lại thấy Shala đang ngủ, mềm mại, và thật đáng vuốt ve, và anh lại quyết định rằng có lẽ mình nên phóng túng cho bản thân một tí. Bây giờ là - anh liếc nhìn đồng hồ radio - hai giờ sáng, và cạnh anh là một phụ nữ đang ngủ còn nóng bỏng hơn cả Helios(6). Cân nhắc việc đã sáu tháng rồi anh không làm tình, anh đáng được phóng túng đôi chút. Và cô cũng thấy anh hấp dẫn đấy chứ. Đó không phải là một việc tốt sao? Nhưng rồi giọng nói lúc trước lại vang đến, giọng nói bảo rằng anh đang đùa với lửa. Và nỗi lo của anh không chỉ nảy sinh từ câu chuyện tâm hồn đồng điệu vớ vẩn của cha Redfoot, mà còn vì cô có thể hấp dẫn anh thật mạnh mẽ và dễ dàng.



6. Thần Mặt ời trong trần thoại Hy Lạp.

Điện thoại của anh reo lên. Shala mở choàng mắt ra và cô ngồi dậy, trông đờ đẫn. Anh chạm vào vai cô rồi cầm lấy di động của mình. "Chỉ là điện thoại của tôi thôi."

Anh lại liếc nhìn đồng hồ. Ai lại gọi vào lúc này nhỉ? Anh đã hỏi thăm y tá trước khi đi, nên anh nghĩ cuộc gọi này không liên quan tới Redfoot.

"Khỉ gió."Số điện thoại hiển thị báo rằng đó là của bà Martha ở đường dây 911.

Jose đi một chiếc giày, mùi hôi dày đặc bám theo người, tứ chi bỏng rãy vì bị kiến lửa đốt, trán chảy máu, anh đi bộ một dặm rưỡi về nhà ông Redfoot. Ở đó, anh rung chuông và cầu nguyện.

Không ai trả lời. Tạ ơn Chúa và Thánh Thần. Như anh đã nghĩ vọng, Maria đã ở lại bệnh viện. Rời khỏi hiên, tìm tảng đá giả ở thảm hoa, anh gỡ chìa khóa dự trữ ra khỏi ngăn bí mật. Nó đã nằm trong tảng đá ấy suốt mười sáu năm. Ý của mẹ anh.

Chúa ơi, anh vẫn nhớ mẹ anh. Bà là thứ sáng suốt duy nhất trong cuộc sống điên rồ ở đây

Đi vào nhà, anh hướng thẳng đến bếp và cầu nguyện là kho rượu của cha anh còn đầy. Anh đẩy chai Jack Daniel's, Tequila, và chai Scotch đắt tiền ra sau và tạ ơn Chúa khi thấy chai nước hoa quả V8. Nhưng chỉ có hai chai, gần như không đủ để rũ bỏ mùi thối của chồn hôi.

Khỉ thật. Anh định đóng cửa thì, nghĩ lại, nắm lấy chai whisky, mở nắp, ném nắp đi, và hớp một ngụm lớn. Nó không bỏng kinh hồn như bi của anh.

Loạng choạng tới phòng tắm chính, anh đứng nhìn chằm chằm vòi tắm. Anh cần bồn tắm. Anh cần ngâm mình trong bất kỳ thứ nước quả nào anh có để rửa sạch cái mùi này. Do đó, anh xoay người và hướng đến phòng tắm có bồn: phòng Maria.

Bước một bước vào phòng cô, ánh mắt anh quay thẳng tới chỗ giường hơi họ đã làm tình vô số lần. Việc ấy cũng đã rất tuyệt. Một nụ cười chực quét đi nét cau có trên mặt anh khi anh thấy tiểu thuyết tình cảm trên giá sách của cô. Cô chẳng hề thay đổi.

Anh đi vào phòng tắm và cởi quần áo, nhét chúng vào túi nhựa lồng trong thùng rác và buộc chặt túi lại. Anh vọng anh có thấy vài bộ quần áo cũ của mình, hoặc anh sẽ hành quân quay lại ô tô trong cái áo choàng bông màu hồng treo ở cửa.

Anh chỉ có hai chai nước quả bé xíu để tắm. Anh cần thêm. Cuối cùng anh nhớ ra là đã nghe về phương thuốc rũ bỏ mùi chồn hôi: dung dịch vệ sinh phụ nữ. Gì đó về giấm và chất khử mùi. Tuyệt vọng, anh nhìn về hướng tủ tường. Hồi trước Maria thường xuyên dùng nó sau khi làm tình. Liệu lúc này cô có vài lọ không nhỉ? Cô có đang quan hệ với ai không? Dù anh thực sự có thể dùng thứ đó để khử mùi hơi, anh vẫn vọng tủ tường của cô không có nó.

Anh mở tủ đầu tiên ra và mỉm cười khi tất cả những gì anh thấy là băng vệ sinh và đồ trang điểm. Anh di chuyển tới tủ thứ hai. Nụ cười của anh chết cứng, và anh hớp một ngụm whisky. Ở đó, xếp thành hàng như binh lính chờ hiệu lệnh, là sáu chai Summer's E(7), hương Lãng Mạn Ngọt Ngào. Tuy vậy, thứ đáng ghét thực sự, bị nhét ở phía sau: ba mươi sáu bao bảo vệ trợ tình hương dâu cỡ cực đại.

7. Một nhãn hiệu dung dịch vệ dinh phụ nữ

Cỡ cực đại? Thằng khốn nào vậy? Jose xem xét tất cả đàn ông sống trong thị trấn mà anh nghĩ có khả năng. Không thể nhiều hơn sáu trường hợp. Rồi ý nghĩ điên rồ nhất lao qua đầu anh. Sky? Không, Sky sẽ không làm thế. Sky là anh nuôi của cô. "Cũng như mày đấy, thằng ngốc ạ!"

Anh nốc hai ngụm whisky, rồi một ngụm nữa khi anh thấy hình ảnh của mình trong gương. Một hình ảnh chết dẫm. Tựa người vào thành bồn, anh chạm vào cục sưng dính máu trên đầu. Ối! Cả hai mắt anh đều có vết thâm tím, và anh đếm được ít nhất là nửa tá gai chĩa ra khỏi mặt. Anh cố rút một cái ra, nhưng dường như chỉ càng ấn nó vào sâu hơi. Anh cần nhíp.

Anh bắt đầu lục phòng tắm thì nhớ ra anh thực sự cần rũ bỏ mùi chồn hôi. Tóm lấy sáu chai dung dịch vệ sinh, anh ném chúng cạnh bồn tắm và đặt cả chai whisky xuống. Anh đặt nút chặn nước vào bồn tắm và đưa bộ mông trần của mình vào trong.

Mở chai V8, anh rót cả hai chai lên đầu, rồi xát nó vào da đầu anh. Anh không biết nó có rửa sạch được mùi hôi hay không, nhưng anh ước gì mình được uống một ngụm voa pha hành tây và chanh. Anh vươn tay lấy một chai dung dịch vệ sinh, thay vào đó lại tìm thấy whisky. Cũng tốt.

Sau khi hớp hai ngụm lớn nữa, anh tựa vào bồn tắm và lại bắt đầu nghĩ về Maria. Mối quan hệ của cô có nghiêm túc không? Khỉ thật! Anh chưa hề quyết định việc cố bù đắp là tốt, nhưng anh chắc chắn muốn được làm thế. Nhận ra mình ích kỷ đến mức nào, anh nốc một ngụm lớn nữa. Whisky chảy rần rần khắp huyết quản khiến cho vết kiến lửa đốt trên chân và bi anh bớt đau, nên anh nốc thêm vài ngụm nữa.

Nhớ lại việc anh đáng ra phải làm anh cầm lấy một chai dung dịch vệ sinh và bóp chất lỏng tươi mát ấy lên ngực. Nó thực sự có mùi khá thơm, nên anh với lấy chai thứ hai. Đó là lúc cửa phòng tắm mở ra, và Maria cùng một thằng nhóc da trắng có mái tóc màu đồng - rõ ràng là gã dùng bao bảo vệ cỡ cực đại - đứng há hốc mồm nhìn quả mông trần của anh ngâm trong bồn tắm,một tay cầm một chai Jack trong khi rót chai dung dịch vệ sinh mùi Lãng Mạn Ngọt Ngào vào người bằng tay kia. À, và đừng quên mấy cái gai trên mũi hay đôi mắt bầm đen của anh.

Từ cây gậy lau sàn và chổi quét hai người giơ cao trên đầu, anh nghĩ là họ đoán sẽ thấy một con chồn dại chứ không phải một gã đàn ông trần truồng. Maria thả cây lau sàn xuống nhưng thằng nhóc da trắng vẫn giữ chặt cây chổi. Jose lại nâng chai whisky lên môi.

Chào mừng tới Precious phải gió, anh nghĩ.

Sky đứng cách Shala nửa mét, cô đang đứng ở bãi đổ xe khách sạn nhìn chằm chằm vào các ô cửa kính bị đập vỡ trên chiếc xe Honda của cô. Anh cho rằng cô sẽ òa ra khóc ngay thôi. Không phải anh xem cô là yếu ớt hay mít ướt, mà vì cô đã suýt khóc mấy lần rồi, và chuyện lần này có thể khiến cô hết chịu nổi.

Cô vợ ssie của Sal đã gọi 911 ngay khi thấy những gì đang diễn ra ở bãi đổ xe. Bà Martha đã gọi Sky. Sal giờ đang đứng cách đó một đoạn, như thể sợ Shala sẽ trách cứ anh vì để chuyện này xảy ra ở khách sạn của anh. Ai mà biết được bạn anh lại là một gã yếu đuối thế cơ chứ?

"Cô ổn chứ?" Sky hỏi Shala.

Cô vẫn cứ đờ ra nhìn, tay khoanh lại ngang ngực. Cô từ từ nhìn mắt anh. "Bất kỳ gã nào đặt tên thị trấn này là Precious đều cần bị thiến gọn."

Có lẽ là do ngọn lửa xanh trong mắt cô, hoặc là thứ cảm xúc mà cô đặt vào chữ gọn, nhưng có khả năng là do chữ thiến. Ngay lập lức Sky quyết định rằng Sal đã đúng là phải tỏ ra cẩn trọng.

Shala bước một bước về phía Sky, và anh phải hết sức can đảm mới không bước lùi lại. Nếu nhìn cũng có thể giết đuợc người, anh không chắc người ta có thể tìm đủ bộ phận cơ thể để nhân dạng anh không nữa.



"Tôi muốn cái gã làm việc này phải trả giá!" cô nói. "Tôi muốn hắn bị tóm. Tôi muốn hắn bị tống giam. Tôi muốn hắn bị thiến cùng lúc với kẻ đã đặt tên cho cái thị trấn này!"

Phải, rõ ràng là vì từ thiến.

Khi cô quay ngoắt đi và lao vào khách sạn, có thể không khôn ngoan lắm, nhưng anh vẫn đuổi theo cô. "Shala, chúng ta cần..."

Cô dừng lại nhanh đến mức giày của cô hẳn phải để lại vệt trên đường. Cô quay phắt lại để đối mặt với anh. Tay cô vẫn khóa chặt giữa người, ,một việc hẳn phải đau lắm, khi xem xét đến các vết thương trên lòng bàn tay cô, nhưng có lẽ ôm chặt mình như thế giúp cô kìm mình lại. Nếu cô không ôm lấy người nữa, cô có thể vỡ vụn ra mất.

"Nghe này," anh nói.

"Không, anh nghe này. Bây giờ là hai giờ sáng. Hôm nay, tôi đã bị theo đuôi, cướp máy ảnh, bị thương, suýt bị giết, bị xoay vòng vòng trong sàn nhảy ở một cái quán có tên là Funky Chicken bởi một gã nghĩ mình là avolta, và - à, phải - tôi còn bị chính con chó đã cướp bánh hamburger của tôi động đực với chân tôi nữa chứ."

Cô hít vào một hơi sâu. "Đề phòng anh không hiểu điều ấy có ý gì, tôi muốn nói là, tôi đã có đủ rồi! Tôi sẽ không xử lý chuyện này ngay bây giờ. Ngày mai, khi anh trả lại máy ảnh cho tôi - một việc mà anh sẽ làm - tôi sẽ điền một bản báo cáo hoặc ký biên bản hoặc bất kỳ thứ gì mà tôi cần phải làm để tống khứ gã khốn nạn này mãi mãi. Nhưng bây giờ... ngay bây giờ tôi sẽ đi ngủ."

Cô quay gót và lao lên gác. Sky nhìn cô, và trong lúc anh thấy sự phẫn nộ trong cô, anh cũng không bỏ qua việc cô gái bé bỏng cần có người an ủi. Và, phải gió anh đi nếu anh không muốn là người đó. Không phải trọn đời, anh thêm vào. Anh đơn giản không phải tuýp người trọn đời, nhưng có lẽ sẽ lâu hơn bình thường.

Anh quay lại chỗ Sal, nhưng trước khi anh kịp hỏi, bạn anh bắt đầu nói. "Thấy chưa, đó là những gì tôi thấy chiều này! Nghiêm túc đấy, anh bạn, cô ta mà chỉ hơi vướng phải triệu chứng tiền kinh nguyệt thôi là sẽ biến thành Lorena Bobbit(8) đấy."

8. Một phụ nữ Mỹ, người vào năm 1993 đã thiến chồng mình là John Wayne Bobbit.

"Cho cô ấy nghỉ ngơi đôi chút đi," Sky gắt lên. "Cô ấy đã có một ngày mệt mỏi. Rất mệt mỏi đấy."

Sal xem xét nét mặt anh. "Chà, tôi bị điên rồi. Ông Redfoot nói đúng. Cậu đã yêu cô ấy rồi."

"Khỉ gió, Sal!" Sky gầm lên. "Ngừng ngay lại."

Bạn anh lắc đầu. "Đừng lo, tôi ngậm mồm ngay đây. Mọi người đều biết rằng một khi hai người đã chọn làm tâm hồn đồng điệu, thì hãy cầu nguyện cho cái gã đáng thương cố chắn đường bọn họ. Hãy quên rằng tôi đã nói xấu cô ấy nhé. Đi đi. Như tôi đã nói lúc trước, cô ấy nóng bỏng - dù rất khó kiểm soát."

"Cậu có thể vui lòng...?"

Sal phá ra cười. "Dù vậy, nếu có người có thể xử lý cô ấy, thì đó là người đàn ông luôn sẵn sàng đối phó mọi tình huống. Chính là cậu, anh bạn à. Chỉ là đừng mong bọn tôi sẽ mời các cậu qua ăn bữa tối Chủ nhật."

Sky siết chặt cằm. "Ngậm. Miệng."

"Tôi chỉ muốn nói là, nếu cậu yêu cô ấy như tôi yêu ssie, thì tôi hiểu được, anh bạn à. Tôi chúc mừng cậu đấy."

Sky lắc đầu để phủ định mọi chuyện. "Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Cậu có thấy gã đã làm việc này không?" Anh suýt định hỏi bạn anh đang điều hành loại nhà nghỉ nào thế này, nhưng anh biết câu trả lời. Sal và ssie điều hành một khách sạn nhỏ hầu như không trả nổi tiền điện, và bên cạnh đó Sal cũng điều hành một công ty dọn dẹp và kinh doanh trên eBay.

"Như tôi đã kể cho cậu trên điện thoại thôi."

"Chả hiểu cậu đã nói gì trên điện thoại hết." Sky gầm gừ.

"Được rồi, có lẽ tôi đã quá sốc. Gã khốn đó suýt thì giết tôi." Sal dừng lại. "Tôi nhận được một cuộc gọi từ một gã muốn số phòng của Shala Winters."

"Bảo tôi là cậu không đưa cho hắn đi."

"Không. Tôi không bao giờ đưa số phòng của khách ngoại trừ... chà, cứ hiểu là tôi không bao giờ làm thế. Dẫu sao đi nữa, tôi nghe tiếng tàu lăn bánh qua, đó là lúc tôi nhận ra mình cũng nghe tiếng tàu trên điện thoại. Đừng hỏi tôi biết cách nào, nhưng tôi có cảm giác rằng gã đó đang gọi điện từ chỗ này. Tôi bước ra khỏi khách sạn và thấy cái gã trên điện thoại đang đứng cạnh ô tô của cô nàng nhà cậu. Và tôi có thể thấy cửa kính bị vỡ. Tôi la lên và bắt đầu bước ra đó. Hắn nhảy vào một chiếc xe đang nổ máy và..."

"Loại xe nào?" Sky hỏi, dù cũng đã đoán được.

"Một chiếc xe con màu đen. Tôi vọng lấy được biển số xe, nhưng gã đó nhắm thẳng vào xe tôi, tốc độ cao. Tôi thề, chắn bùn của gã đã sượt qua mông tôi khi tôi trèo lên cái cây đó. " Anh chỉ vào hàng cây sồi với cái cành rủ thấp. "Chúng ta thực sự là có họ hàng với loài tinh tinh đấy, bởi vì tôi biết trèo theo bản năng, mà hồi bé tôi chưa bao giờ trèo cây nhé." Sal cúi người lại gần và thêm vào, "Đừng kể cho ai nhé, nhưng tôi đã phải thay Tuần đùi đấy."

Sky ngước lên nhìn phòng khách sạn của Shala. Đèn vẫn sáng. Anh ngờ rằng lần này cô sẽ không cho anh vào. Điều đó cũng chẳng ngăn được anh. Cái gã đang săn đuổi máy ảnh của cô đã dùng tới những biện pháp quá khích, và Sky ngờ rằng giờ gã đó sẽ không dừng lại. Anh sẽ không để tên khốn đó lại gần Shala lần nữa đâu.

"Giúp tôi một việc đi, Sal. Đưa tôi chìa khóa phòng và máy ảnh của cô ấy."

"Chìa khóa phòng à? Cậu chắc chắn là mình muốn làm thế chứ?" Sal hỏi. "Khi mà cô ấy đang nói đến việc thiến? Tôi thì sẽ để cô ấy nguội xuống đã."

"Đưa đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Im Miệng Và Hãy Hôn Em Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook