[Kaiyuan - Xihong] Em Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 6

Hạ Maru

09/01/2017

*Sáng hôm sau - nhà Vương Tuấn Khải

Con mèo nhỏ Nguyên Nguyên đã bớt xù lông rồi, nhưng bạn Khải của chúng ta thì... ờ.... ừm... . Thôi, đến công ty rồi biết (^_^")

*Công ty Vương Tuấn Khải

Vương tổng tài đeo kính râm tiêu sái (hay là "tiêu soái" ấy, mị không rõ lắm :v) bước vào công ty khiến bao nhiêu nhân viên nữ gào thét trong lòng. Vào đến văn phòng, Vương Tuấn Khải bỏ kính râm ra...

- Phụt... Vương Tuấn Khải, cậu bị làm sao vậy? - Hạ Thiên đang ngồi trong phòng, vừa nhìn thấy Tuấn Khải đã phun sạch cà phê ra ngoài.

Cái mặt của Vương Tuấn Khải bây giờ thật thảm hại, không phải là Vương tổng tài nữa, mà là Vương Panda luôn rồi....

Thật ra thì....

Nửa đêm, Vương Nguyên cho Tuấn Khải vào phòng, nhưng bạn Khải chưa kịp chợp mắt đầy 10 phút thì bạn Nguyên đã kêu đói rồi bắt bạn Khải xuống làm đồ ăn cho ăn, rồi sau đó thì rồi Nguyên chán, nóng, khó chịu, blah blah blah.... . Thế nên bây giờ Vương Tuấn Khải mới ra nông nỗi này (-_-")

- Tôi không ngờ Nguyên Bảo lại lợi hại đến vậy! *lấy khăn lau cà phê*

- T^T... Mà có việc gì thế?

- Cậu xem cái này đi! *đưa cái USB ra*

- ?

- Dữ liệu trò chơi của Dương Hạo đấy!

- Dương Hạo? Cậu gặp anh ta? Xem ra trò chơi được nâng cấp nhiều rồi!

- Tôi gặp anh ta ở bệnh viện hôm qua...... A bệnh viện! *đập bàn* Tôi hứa đưa Chí Hoành tới đó hôm nay rồi! Cậu tự xem dữ liệu tiếp đi nhé! Lát nữa tôi quay lại nhá!

- *câm nín* ....

*Bệnh viện

- Chí Hoành, em ở đây nếu có gì nhớ báo cho chị nhá, bây giờ chị phải quay lại công ty Tuấn Khải để giải quyết một số việc. Thế nhé!

- Vâng! Chí Hoành mở cửa phòng bệnh đi vào, Thiên Tỉ vẫn đang ngủ.

Hoành khẽ nở một nụ cười, rồi ngồi ngắm Thiên Tỉ :3. Nhưng khổ nỗi bạn nhỏ này không ngồi yên được lâu :v, nên đã ngứa tay gạt gạt mấy sợi tóc của Tỉ :v. Bỗng anh mở mắt, chụp lấy tay của con thỏ ngơ kia.

- Anh... anh dậy rồi hả? - Chí Hoành giật mình, khẽ đỏ mặt

- Anh dậy từ trước lúc em vào rồi! *cười gian*

- Ờ... ừm... để tôi lấy cháo cho anh nhé! *đứng dậy*

- Không cần đâu! - Thiên Tỉ kéo tay Chí Hoành làm cậu bị mất đà, ngã vào người Tỉ.

- Ơ... Anh không định ăn sáng sao? *đỏ mặt*

- Không! - Nói rồi, Thiên Tỉ dướn người lên, chạm môi Hoành. Nhưng đây không phải chỉ là một cái chạm môi bình thường mà là nụ hôn kiểu Pháp a~

------Giải phân cách này xuất hiện là do con Au không chịu nổi nên đã cho chuyển cảnh :v-------------

*Công ty Vương Tuấn Khải

Bạn cũng sẽ thích The Boxer's Kitten (hs au) Bởi mrbieberswifey 322K 15.3K No Control | Holding Me Ransom (Book 2) Bởi scooby-snacks 1.1M 61.9K ✖Joker Imagines✖ Bởi Queen_LC 1.7M 50.3K Shawn Mendes Imagines Bởi staleamanda 1.2M 29K dyslexia : joshler Bởi moaningpilots 374K 38.7K Sleeping Beauty- Klaus Mikaelson Bởi azzie89 406K 20.1K - Này! Xem xong dữ liệu USB chưa? - Cái cửa (lại) bị đạp không thương tiếc. Tội nghiệp!

(Cái cửa: Tui chỉ là cái cửa phòng thôi mà... T^T)

- *Giật mình* Hả? À rồi!

- Bây giờ làm sao?

- Tỉ đã biết chưa?



- Chưa. Tôi đang phân tích dữ liệu để tìm cách về đây. - Hạ Thiên bỗng thở dài

Reng reng reng.....

- A lô!

- "Thưa thiếu gia, cậu Vương Nguyên biến mất rồi!"

- Cái gì?

- "Khi tôi lên phòng thì không thấy cậu ấy đâu nữa!"

- Được rồi! Tôi biết rồi! *dập máy* Vương Nguyên biến mất rồi!



- Theo như chíp định vị thì em ấy đang ở ngoại ô thành phố và đang bất tỉnh.

- Nguyên có chíp định vị sao?

- Tôi cho người gắn vào đấy.Bây giờ xuất phát thôi.

*Trong khi đó, ở ngoại ô thành phố

- Hơ... Đây là đâu? - Vương Nguyên mơ hồ tỉnh dậy

- Bé con, tỉnh rồi à? - Một giọng nói vang lên

Nguyên bị trói chặt vào ghế, cả người dường như đã kiệt sức nhưng vẫn cố gắng nhìn xem người kia là ai. Trước mặt cậu là một người đàn ông mặc một chiếc áo sơmi đen, tay cầm một điếu thuốc, trông có vẻ như là xã hội đen. Tên đó tiến lại gần phía Nguyên, nâng cằm cậu lên rồi phả khói vào mặt cậu khiến Nguyên ho sặc sụa.

- Người đẹp, lâu rồi không gặp! - Giọng nói kia bắt đầu có phần dâm đãng hơn

- Anh là ai? Đây là đâu?

- À~ Tôi quên mất là em bị mất trí nhớ nhỉ? Đây là nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, còn tôi là ai thì em sẽ biết sau thôi...

*Ở ngay bên ngoài nhà kho đó

Hai người kia phóng xe với một tốc độ bàn thờ đến đây :v

- Là nhà kho này à? - Tuấn Khải nheo mắt nhìn

- Vương Nguyên tỉnh rồi!

- Hắn dám nhốt vợ tôi trong cái nhà kho này sao? Tôi nhất định sẽ đánh cho nó răng rơi...

- Thôi đi "thím", nói vừa vừa thôi! - Hạ Thiên ngắt lời - Bây giờ tôi vào trong trước, lát nữa cậu lẻn vào sau hỗ trợ tôi. Thế nhá!

- Nhưng cậu vào một mình có sao không? Tôi chỉ đủ sức cõng Vương Nguyên ra thôi đấy! :v - Tuấn Khải nói

- Tôi đang định cảm động đấy -_-! Dù gì thì tôi cũng phải có chuẩn bị chứ!

- Được rồi, vào đi!

Hạ Thiên đẩy cửa nhà kho, bước vào

- Anh tránh xa tôi ra! - Vương Nguyên hét lên

- Em vừa hét lên? Với tôi sao? - Tên kia nói rồi rú lên một điệu cười man rợ (:v)

Hạ Thiên lần theo tiếng cười, tìm đến chỗ Vương Nguyên. Ở đây tuy là nhà kho bỏ hoang nhưng lại có rất nhiều tùng cát-tông xếp xung quanh nên rất khó tìm đường. Cô vừa đến nơi thì bỗng có hai tên đô con nhảy ra chặn trước mặt.

- Đang đi đâu thế? Muốn chết à? - Một tên lên tiếng



- Câu đó tôi phải nói mới đúng! Các anh không biết đang chặn đường ai đâu!

- Không tào lao nữa! Xử nó đi! - Tên còn lại lên tiếng

Cả hai tên đô con hung hăng tiên lại gần, nhưng mà chưa kịp làm gì thì đã

Chát... chát...

- Đàn ông gì mà yếu xìu, mới tát có 2 tát mà đã nằm rồi -_-! - Hạ Thiên bĩu môi

- Oh! Cô đến sớm hơn tôi nghĩ đấy! - Tên rú lên cái điệu cười lúc nãy quay lưng lại

- Dương Hạo? Anh bắt cóc Vương Nguyên?

- Cô không nhìn thấy sao? Hôm nay tôi sẽ khiến cho Tiểu Nguyên sẽ không còn là của Tuấn Khải nữa, mà sẽ là của tôi. Nếu cô thích thì ở lại xem luôn cũng được!

- Không có chuyện đó đâu, đừng mơ nữa! - Tuấn Khải từ đâu bỗng nhảy vào thụi cho Dương Hạo một phát

Ngay lập tức Hạ Thiên dùng súng điện làm Dương Hạo bất tỉnh rồi cởi trói cho Vương Nguyên

- Sao không "xử" hắn luôn? - Tuấn Khải thắc mắc

- Hắn vẫn đang còn giữ một phần dữ liệu của trò chơi, phải có phần này thì chúng ta mới có thể quay về được.

- Vậy sao cậu không lục tìm đi. Chắc hắn đang mang cái USB có phần dữ liệu đó theo.

- Không, hắn đưa cho Nhã Vân rồi.

- Sao cậu...

- Nói nhiều quá "má"!

Cả ba người đi ra khỏi nhà kho, còn hai tên đô con lúc nãy thì chứng kiến cảnh vừa rồi nên sợ quá nên bất tỉnh thật luôn. :v

*Trên đường đi

- Nguyên Tử, em có sợ lắm không? Tên đó đã làm gì em chưa? - Hạ Thiên vừa lái xe vừa hỏi

- Tên đó là ai vậy?

- Chuyện dài dòng lắm. Lát nữa về nhà Tuấn Khải sẽ giải thích cho em.

- Sao lại là tôi? *đần mặt*

- Thế tôi có ở cùng nhà với hai người không?

- Nhưng...

- Đói quá! Đi ăn đi! - Hạ Thiên ngắt lời tập 3

- Cậu / Chị trả tiền ^_^! - Song Vương đồng thanh

- Haizz, thôi được rồi! *bất lực*

(Khải: Thế này là đử lắm rồi nhá! Hôm nay cậu ngắt lời tôi 3 lần rồi nhá!

Hạ Thiên: Đâu phải tại tôi, tại con Au mà!

Maru: *vẫy tay chào* *chạy mất dạng*

Khải: Cái cô kia! Đứng đó cho tôi!)

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cuối cùng chap 6 cx lên sàn r! Mọi người cho ý kiến nhá! ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Kaiyuan - Xihong] Em Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook