Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Tình Nhân: Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Chương 32: Quay người lộng lẫy

Diệp Miểu Miểu

03/08/2014

Nhìn bản thân vào tấm gương to phía trước, yếu đuối như vậy, không có sức sống như vậy, đây là Hạ Nhược Du sao? Đây là Hạ Nhược Du luôn mồm muốn báo thù sao?

Hung hăng lau nước mắt, ánh mắt bắt đầu quật cường, sỉ nhục thì sỉ nhục, chỉ là sỉ nhục mình mà thôi, sau đó cứu em gái, sau đó cần phải sống sót, ít nhất, trước khi giết chết anh ta.

Cởi hưu trang trên người ra, mặc quần áo trên người lên, cũng không soi gương ra ngoài.

Nam Cung Dục nhàm chán ngồi ở trên sofa lật Fashion Magazine mới nhất, ngẩng đầu và kinh ngạc nhìn Hạ Nhược Du đứng ở trước mắt mình.

Bộ đồ màu xanh thẫm dán tại trên thân thể cô, cổ áo hình nơ bướm lộ ra điểm cô gái thanh thuần, cô bán hàng bên cạnh lập tức nghênh đón, vẻ mặt vui mừng: "Cô mặc bộ này thật sự rất đẹp, bộ này mặc trên người cô rất thích hợp!".

Ánh mắt Hạ Nhược Du không có tiêu điểm, xinh đẹp sao? Liên quan gì tới cô!

Trên mặt Nam Cung Dục xuất hiện một tia không vui, lạnh lùng nói: "Thay ra!".

Vẻ mặt tươi cười cô bán hàng nháy mắt cứng đờ, này...... Ông chủ này thật sự rất khó phục vụ.

Quần áo này thực quá già để mặc, cô gái 17 tuổi, thành phụ nữ 25 tuổi, còn có thể không đổi sao?

Hạ Nhược Du không nói gì, lại vào phòng thử áo, đi ra, cô bán hàng vẫn đang cảm thấy rất tốt, bộ dáng cô gái này xinh đẹp, vóc người chuẩn, lại cao, tại sao người đàn ông này luôn không hài lòng?

Cứ như vậy lăn qua lăn lại 3-4 bộ, Hạ Nhược Du thay quần áo không còn kiên nhẫn, cô có chút hoài nghi Nam Cung Dục có phải hay không cố ý chỉnh cô.

Cuối cùng khi Hạ Nhược Du đi ra một lần nữa, ánh mắt Nam Cung Dục thay đổi đi, anh thật không ngờ, Hạ Nhược Du như vịt con vậy mà cũng có một mặt thiên nga, điều này làm cho Nam Cung Dục nổi lên dục vọng muốn đem cô cất giữ, không cho bất kỳ người đàn ông nhìn thấy, chỉ thuộc về một mình anh.

Hạ Nhược Du cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của Nam Cung Dục, đây là ánh mắt cô chưa bao giờ cảm nhận được trên người Nam Cung Dục, châm chọc mọi khi, tàn nhẫn hoàn toàn khác nhau.

Hạ Nhược Du nghi hoặc xoay người, rốt cuộc thấy bản thân trong gương.



Váy trắng ôm thân hình khỏe đẹp của Hạ Nhược Du. Cánh tay trần trụi và cổ như ngọc bóng loáng, mép váy được đính ngọc trai nhỏ, xa hoa mà khiêm tốn. Thiết kế eo vừa đúng làm nổi lên vòng eo Hạ Nhược Du, làm cho người ta có loại kích thích muốn ôm cô vào lòng.

Đây là chính mình sao?

Hạ Nhược Du kinh ngạc nhìn người phụ nữ trong gương, khi nào thì trưởng thành như vậy rồi.

Cô bán hàng miệng há thật to, si ngốc nói: "Bộ này như được thiết kế dành riêng cho cô, mặc vào như tiên tử giáng thế vậy, thật là quá đẹp!".

Khóe miệng Nam Cung Dục rốt cuộc lộ ra một nụ cười hài lòng, anh tiến lên túm cánh tay Hạ Nhược Du rời đi, bởi vì còn có rất nhiều đồ chưa có xem qua.

"Quần áo của tôi?" Hạ Nhược Du khó khăn đi ở phía sau Nam Cung Dục, vẻ mặt kháng nghị.

"Bỏ đi!" Nam Cung Dục nói ngăn chặn miệng Hạ Nhược Du.

Hạ Nhược Du vùng vẫy tay Nam Cung Dục ra, phẫn nộ nói: "Đó là quần áo của tôi, chẳng lẽ tôi về sau mặc như vậy vậy dọn dẹp vệ sinh sao?".

Nam Cung Dục nhìn xung quanh liếc cô một cái, bộ dáng tức giận của cô thật sự đáng yêu, rốt cuộc nhịn không được, một tay cầm giữ cô vào trong ngực, thấp giọng nói: "Tôi ngược lại không để ý, cô có thể mặc!".

Lại không nghĩ rằng bị Hạ Nhược Du mạnh mẽ đẩy ra, thở phì phì nói: "Nam Cung Dục, đó là đồ của tôi!" Người đàn ông này nổi điên gì, thật kỳ lạ!

Nam Cung Dục đột nhiên lộ ra một tia trêu đùa: "Ngay cả cô đều là của tôi, huống chi là đồ của cô!".

Anh ta có thể hay không...... Không cần kiêu ngạo như vậy!

Biết căn bản không phải đối thủ của anh ta, Hạ Nhược Du hung hăng liếc một cái, vứt bỏ bộ quần áo này, yên lặng đi theo Nam Cung Dục.

Vì vậy, Hạ Nhược Du thật sự thành công cụ, không ngừng thử quần áo, không ngừng thử giày, Nam Cung Dục ngẫu nhiên lắc đầu, ngẫu nhiên mỉm cười, Hạ Nhược Du mệt gần chết, Nam Cung Dục lại ở trong lòng vụng trộm cười.

Đi đến chỗ bán điện thoại di động, Nam Cung Dục nghiêm túc nhìn, vậy mà lại ngoài ý muốn hỏi Hạ Nhược Du bên cạnh tỏa ra hơi thở lạnh lùng: "Mua một cái như thế nào?".



"Tùy ý!" Hạ Nhược Du nhìn lướt qua, nhàn nhạt nói.

"Chính là nó!" Nam Cung Dục nhìn nhân viên bán hành nói: "Lấy ra đi!".

Theo ví tiền điện thoại được đặt lên, đưa cho Hạ Nhược Du. Kết quả là một điện thoại di động siêu mỏng màn hình lớn rơi vào trong tay Hạ Nhược Du.

Từ sau khi Hạ Nhược Du mất tích lần trước mới trở về, lại xảy ra chuyện, Nam Cung Dục có suy nghĩ muốn đưa cô điện thoại di động mới, nhưng mà ở công ty quá bận vẫn không có thời gian, cũng đã quên chuyện này, bây giờ vừa vặn mua luôn.

"Của tôi!" Hạ Nhược Du giật mình hỏi, Nam Cung Dục hôm nay, rất lạ lùng.

Nam Cung Dục tùy ý gật đầu, lập tức tránh ra, lúc Hạ Nhược Du ở trong lòng có vài dấu chấm hỏi, lại chọt lưng Nam Cung Dục. Hạ Nhược Du vội vàng lui lại mấy bước, cúi đầu.

Nam Cung Dục xoay người lại lạnh lùng nói: "Điện thoại di động này chỉ có thể có một số, cũng chỉ có thể nhận một số, đó chính là của tôi, cho nên, Hạ Nhược Du cô không cần ảo tưởng chạy ra lòng bàn tay tôi!".

Hạ Nhược Du nhìn hàn ý trong mắt Nam Cung Dục, âm trầm cười, nói: "Nam Cung Dục, không có giết chết anh, tôi sẽ không trốn!".

Chính là thích ánh mắt này của cô, khát máu, không khuất phục, Nam Cung Dục cười nhạt một tiếng, nói: "Tốt lắm, nhưng mà tôi thấy cô không có khả năng này, thế nào? Đã lâu như vậy, còn không có nghĩ ra biện pháp sao?".

Mắt Hạ Nhược Du có một hơi thở không nói rõ, đột nhiên đi về phía trước vài bước, nhón chân nhẹ nhàng ghé vào bên tai Nam Cung Dục nói nhỏ: "Nam Cung Dục, khoảng khắc đó, tôi cực kỳ mong đợi!" Nói xong thoát ra, đi nhanh về phía trước.

Nam Cung Cục kinh ngạc hành động bất thình lình của Hạ Nhược Du, ngửi thấy mùi thơm trên người cô, cảm nhận hít thở người phụ nữ ở bên tai nói nhỏ, nhưng mà cô lại nhanh chóng rời khỏi, khiến anh có chút mất mác.

Hạ Nhược Du quả nhiên rất hợp ý của anh, càng ngày càng thông minh, càng ngày càng có tâm ý riêng của mình rồi.

Nhìn bóng lưng Hạ Nhược Du, Nam Cung Dục nhàn nhạt nở nụ cười.

Vuốt ve điện thoại di động màu trắng trong tay, trong lòng Hạ Nhược Du đột nhiên có ý nghĩ bất ngờ, nếu điện thoại này là điện thoại riêng của Nam Cung Dục, vậy mình mua cái khác, như vậy có thể liên lạc với Diệp Thần Hi. Ý kiến hay, tâm tình Hạ Nhược Du rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Tình Nhân: Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook